Hương Lưu Trong Tâm, Thuyền Lưu Trên Nước
Chương 63.4
Xuân Thúy
2024-09-21 15:23:46
Tiệc tàn người tan, hỷ sự trọn vẹn, Kim tú bà cuối cùng đã có thể trút bỏ sự lo lắng trong lòng. Bà ôm tấm lưng đau nhức ngồi vào ghế, lại tiện tay vặn lấy một trái nho xanh cho vào miệng, vẻ mặt mệt mỏi phút chốc liền trở nên tốt hơn.
“ À, suýt thì quên mất. Lát cậu Tài dẫn tân lang về phòng thì nhớ cho nó dùng luôn thuốc giải rượu, lọ thuốc đó tôi có để sẵn trên bàn, cậu nhìn vào là thấy.”
“ Bà chủ Kim quả là tinh tế.” Tấn Tài đánh cái nháy mắt về phía Kim tú bà.
Kim tú bà đỡ lưng đứng dậy, bà tinh nghịch đáp lời: “ Tôi còn đẻ ra cậu được mà, dăm ba thứ này có là gì. Trời tối rồi, mọi người cũng về phòng nghỉ ngơi đi."
Tấn Tài hỗ trợ dắt tân lang về hỷ phòng, Nghĩa Hiệp và Mạnh thì ai về phòng nấy, nào còn tâm trí để nghĩ đến chuyện náo động đêm tân hôn. Trên dưới Vọng Nguyệt thanh lâu giờ chỉ còn lại mảnh yên tĩnh lắng lặng, mọi người dần chìm vào giấc ngủ sâu sau một ngày dài làm việc chăm chỉ.
Thiên Hương thưởng trăng trên thuyền nhỏ, nàng dứt khoát vứt mái chèo trên bờ, cứ thế mặc cho con thuyền tự trôi trên dòng sông Lam đen kịt.
Nàng uống cạn vò rượu trên tay, ngẫu hứng cất tiếng hát:
“ [ Thế tình luôn nửa tỉnh nửa mê, đời người mãi nửa say nửa tỉnh.
Nước nhỏ giọt làm mòn cả đá, thời gian có làm mòn chữ tình.
Bao chuyện sóng gió chẳng hứng thú, một đời chỉ mong thấu lòng mình.
Dăm ba năm chỉ trong chớp nhoáng, ăn miếng bánh, thưởng miếng trà.
Nhân gian lắm chuyện thì có sao, căn nhà tranh, cơm với cà.
Nhật nguyệt soi sáng rõ lòng ta, mặc cho sương gió chẳng thay đổi.
Một lòng một dạ thương một người, một đời một kiếp chẳng phai phôi.”
Tiếng vỗ tay phát ra từ trên bờ, Tấn Tài tấm tắc khen ngợi: “ Quả là bài hát hay.”
“ Anh Tài còn thức à?” Thiên Hương hỏi.
Tấn Tài cúi cầu nhìn cặp mái chèo dưới chân, lại nhìn con thuyền nhỏ của nàng, tắc lưỡi nói: “ Mái chèo nằm ở đây, rồi cô tính lái thuyền vào bờ bằng cách nào?”
Thiên Hương nhấc vai trả lời: “ Thì để nó tự trôi vào bờ thôi, cần gì phải lái.”
Tấn Tài á khẩu với câu trả lời của nàng. Hắn biết thừa tính cách của nàng, nàng thường ngày hay tỏ ra dáng vẻ tùy hứng bất cần, nhưng mỗi hành động của nàng đều có ẩn ý riêng. Ngay cả lời nói của nàng cũng cất chứa ngàn lớp ý nghĩa, nếu chỉ nghĩ nông cạn thì sẽ chẳng bao giờ có thể hiểu được dụng ý thật sự của nàng.
“ Thuyền đang ở xa bờ như vậy, biết bao giờ thì thuyền mới đến được bờ?” Tấn Tài lớn tiếng hỏi.
" Thế sự trên đời, bảy phần do trời, ba phần do mình. Cần gì phải lo lắng trước sau.” Thiên Hương lười biếng nằm xuôi theo thân thuyền, mí mắt nhắm lại, rõ ràng là không có ý định muốn cho thuyền vào bờ.
Tấn Tài nhìn con thuyền trôi bồng bềnh giữa dòng sông đen nghịt, mặt trăng bị mây đen nuốt chửng khiến cho khung cảnh đã tối nay còn tối hơn, trong lòng bỗng dâng lên nỗi bất an khó nói. Phải chăng nàng đây là muốn ám chỉ điều gì đó.
Cứ cho rằng là hắn đang đoán mò, nhưng dựa vào biểu hiện của nàng trong lúc dự tiệc, cũng như hành động của nàng khi ngồi trên thuyền, hắn tạm thời có thể đoán rằng nàng có lẽ đang muốn nói lời từ biệt với bọn hắn.
Nếu như những gì hắn nghĩ là đúng, vậy thì nàng tính đi đâu, vì sao nàng lại muốn đi một mình, liệu tất cả mọi chuyện có liên quan gì đến chiếc hộp gỗ kia hay không.
“ À, suýt thì quên mất. Lát cậu Tài dẫn tân lang về phòng thì nhớ cho nó dùng luôn thuốc giải rượu, lọ thuốc đó tôi có để sẵn trên bàn, cậu nhìn vào là thấy.”
“ Bà chủ Kim quả là tinh tế.” Tấn Tài đánh cái nháy mắt về phía Kim tú bà.
Kim tú bà đỡ lưng đứng dậy, bà tinh nghịch đáp lời: “ Tôi còn đẻ ra cậu được mà, dăm ba thứ này có là gì. Trời tối rồi, mọi người cũng về phòng nghỉ ngơi đi."
Tấn Tài hỗ trợ dắt tân lang về hỷ phòng, Nghĩa Hiệp và Mạnh thì ai về phòng nấy, nào còn tâm trí để nghĩ đến chuyện náo động đêm tân hôn. Trên dưới Vọng Nguyệt thanh lâu giờ chỉ còn lại mảnh yên tĩnh lắng lặng, mọi người dần chìm vào giấc ngủ sâu sau một ngày dài làm việc chăm chỉ.
Thiên Hương thưởng trăng trên thuyền nhỏ, nàng dứt khoát vứt mái chèo trên bờ, cứ thế mặc cho con thuyền tự trôi trên dòng sông Lam đen kịt.
Nàng uống cạn vò rượu trên tay, ngẫu hứng cất tiếng hát:
“ [ Thế tình luôn nửa tỉnh nửa mê, đời người mãi nửa say nửa tỉnh.
Nước nhỏ giọt làm mòn cả đá, thời gian có làm mòn chữ tình.
Bao chuyện sóng gió chẳng hứng thú, một đời chỉ mong thấu lòng mình.
Dăm ba năm chỉ trong chớp nhoáng, ăn miếng bánh, thưởng miếng trà.
Nhân gian lắm chuyện thì có sao, căn nhà tranh, cơm với cà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhật nguyệt soi sáng rõ lòng ta, mặc cho sương gió chẳng thay đổi.
Một lòng một dạ thương một người, một đời một kiếp chẳng phai phôi.”
Tiếng vỗ tay phát ra từ trên bờ, Tấn Tài tấm tắc khen ngợi: “ Quả là bài hát hay.”
“ Anh Tài còn thức à?” Thiên Hương hỏi.
Tấn Tài cúi cầu nhìn cặp mái chèo dưới chân, lại nhìn con thuyền nhỏ của nàng, tắc lưỡi nói: “ Mái chèo nằm ở đây, rồi cô tính lái thuyền vào bờ bằng cách nào?”
Thiên Hương nhấc vai trả lời: “ Thì để nó tự trôi vào bờ thôi, cần gì phải lái.”
Tấn Tài á khẩu với câu trả lời của nàng. Hắn biết thừa tính cách của nàng, nàng thường ngày hay tỏ ra dáng vẻ tùy hứng bất cần, nhưng mỗi hành động của nàng đều có ẩn ý riêng. Ngay cả lời nói của nàng cũng cất chứa ngàn lớp ý nghĩa, nếu chỉ nghĩ nông cạn thì sẽ chẳng bao giờ có thể hiểu được dụng ý thật sự của nàng.
“ Thuyền đang ở xa bờ như vậy, biết bao giờ thì thuyền mới đến được bờ?” Tấn Tài lớn tiếng hỏi.
" Thế sự trên đời, bảy phần do trời, ba phần do mình. Cần gì phải lo lắng trước sau.” Thiên Hương lười biếng nằm xuôi theo thân thuyền, mí mắt nhắm lại, rõ ràng là không có ý định muốn cho thuyền vào bờ.
Tấn Tài nhìn con thuyền trôi bồng bềnh giữa dòng sông đen nghịt, mặt trăng bị mây đen nuốt chửng khiến cho khung cảnh đã tối nay còn tối hơn, trong lòng bỗng dâng lên nỗi bất an khó nói. Phải chăng nàng đây là muốn ám chỉ điều gì đó.
Cứ cho rằng là hắn đang đoán mò, nhưng dựa vào biểu hiện của nàng trong lúc dự tiệc, cũng như hành động của nàng khi ngồi trên thuyền, hắn tạm thời có thể đoán rằng nàng có lẽ đang muốn nói lời từ biệt với bọn hắn.
Nếu như những gì hắn nghĩ là đúng, vậy thì nàng tính đi đâu, vì sao nàng lại muốn đi một mình, liệu tất cả mọi chuyện có liên quan gì đến chiếc hộp gỗ kia hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro