Hang núi
2024-11-23 01:08:31
Ngày ấy sau khi nghe được Mạnh Diễm bày tỏ, Tạ Đình bị người ta ấn vào
lòng không thể trốn, y lắp bắp nửa ngày, còn không đợi chính mình đáp
ứng, mấy thị nữ bước vào tiền viện chuẩn bị lau dọn, y hoảng hốt cắn
Mạnh Diễm một cái, ai mà ngờ tên xấu xa này liền khiêng y lên phóng đi,
Tạ Đình đáng thương chỉ có thể cong mông nằm trên bả vai mặc hắn bay
nhảy cũng không dám giãy giụa gì, cuối cùng bị Mạnh Diễm khiêng đến cái
hang núi giả ở hậu viện.
Trên mặt đất có chút lạnh, lúc Tạ Đình được thả xuống, cái mông đều bị đông lại một chút.
Mạnh Diễm nghiêm mặt nhìn y, "Không cho chạy, ngươi nói đi, ngươi đồng ý hay không đồng ý?"
Nói xong thì vén áo choàng, vòng chân chuyển hướng ngồi xuống đất, không có chút nào là dáng vẻ tự phụ uy nghiêm của một tiểu hầu gia, y như tên thổ phỉ.
Tạ Đình trợn tròn hai mắt, nhìn bốn phía xung quanh, ôm y phục của mình run lập cập, lồng ngực bởi vì tâm tình chập chờn mà phập phồng kịch liệt, xong rồi, lần này thất thân rồi!
Kịch Nam* đều viết như vậy, tiểu thư vụng trộm cùng đầy tớ, chính là ở ngay hang núi giả này mà gạo nấu thành cơm, tại sao cha lại muốn làm cái hòn non bộ này thế!
Y càng tưởng tượng càng đau khổ, bí mật mình giữ gìn suốt mười sáu năm bị phát hiện, có khả năng náo động tới toàn thành đều biết, mặc dù mình thích Mạnh Diễm, cũng không thể nhanh như vậy đã trao thân nha.
Y mới có mười sáu, người ngoài vẫn tưởng y chỉ là nam tử bình thường, nếu Mạnh Diễm biết mình là một quái nhân nam không ra nam, nữ không ra nữ thì còn có thể thích y sao.
Y càng nghĩ càng buồn, cuối cùng ôm lấy quần áo uhuhu mà khóc lên.
Mạnh - trong vai đầy tớ trong kịch Nam - Diễm vốn muốn đợi y nói chuyện, nhưng không đợi được lời chấp nhận bày tỏ, lại chọc cho nhóc cà lăm khóc, nhất thời hoảng hồn.
"Ngươi khóc cái gì, chẳng lẽ là sợ tối à."
"Người cũng đã lớn thế này rồi mà vẫn không có tí tiền đồ nào như vậy." Tuy miệng thì nói thế, thân thể đã phản ứng trước, đem người ta kéo vào trong lồng ngực.
Tâm tình Tạ Đình rối rắm, chỉ muốn mau mau rời khỏi nơi này, giãy giụa trong lòng hắn, trong miệng còn liên tục gọi hắn để hắn buông tay, vùng vẫy một hồi khuỷu tay lại chọc phải hông Mạnh Diễm, người phía sau rên lên một tiếng rồi buông lỏng tay ra.
Tạ Đình nghe thấy tiếng kêu của Mạnh Diễm không bình thường, nhanh chóng quay lại nhìn hắn, nhìn thấy Mạnh Diễm đang ôm eo cố gượng cười với y, "Đụng hư ta rồi, ngươi phải phụ trách đấy."
Tạ Đình hoảng hồn, Mạnh Diễm hình như đang bị thương, vì vậy cũng không để ý tới xấu hổ nữa, nghiêm mặt hỏi hắn.
"Ngươi... Ngươi bị thương ư?"
Mạnh Diễm động lưỡi ấn ấn lên hàm răng sau, lơ đãng đáp: "Mấy ngày trước bị thương lúc luyện kiếm, không sao đâu."
"Mới nãy vẫn khiêng nổi ngươi mà?"
Tạ Đình mặt đỏ ửng, quả nhiên người này nghiêm túc không được bao lâu liền bắt đầu lại lưu manh, cúi đầu ấp a ấp úng: "Ngươi bị... bị thương thì để ý dưỡng thương đi... Đừng nghĩ tới chuyện có hay không nữa."
Mạnh Diễm vừa nghe lời này liền trở nên hăng hái, trở mình một cái đứng lên rồi lại ngồi xổm xuống trước mặt y, kề sát mặt vào hỏi.
"Có chuyện gì, không chuyện gì cơ?"
Tạ Đình cúi đầu, xấu hổ như con chim cút, một lát sau mới trả lời hắn, nói lí nha lí nhí.
"Ta... ta đồng ý mà, ngươi mau về đi, đừng ở nhà ta ăn... ăn vạ nữa." Để người ta nhìn thấy thì không tốt, hai chúng ta nếu muốn làm chuyện đó, thì cũng không thể làm tại đây chứ.
Mạnh Diễm đợi cả nửa ngày, rốt cuộc cũng đợi được câu đồng ý của nhóc cà lăm, vui vẻ như một tên ngốc, khoé môi cũng đều sắp kéo tới mang tai rồi, ngay sau đó liền đem y ấn vào trong lòng, ngớ ngẩn thề thốt.
"Đình Đình, ta đối với ngươi một lòng một dạ, cả đời này chỉ có mình ngươi thôi."
Tuy rằng trong tông miếu Mạnh gia chưa từng có chàng dâu nào từng vào, nhưng đây không phải là vấn đề, Mạnh gia cũng không phải chỉ có mỗi hắn là con trai, chuyện nối dõi tông đường cũng không cần tới hắn.
Tạ Đình nằm trong ngực hắn, nghe những lời thủ thỉ ngọt ngào, trên mặt đỏ ửng như bị hun nóng, chàng dâu nhỏ dường như nhẹ giọng "Ừm" một tiếng.
Mạnh Diễm đợi được vợ còn chưa cảm thấy đủ, vì vậy được voi đòi tiên: "Đình Đình, eo ta đau, ngươi đừng ở Tạ phủ nữa, nhanh chóng trở về đi."
Vừa dứt lời liền đưa tay ôm eo, trên mặt tỏ vẻ đau đớn, nhìn qua rất chân thật.
Tạ Đình cũng không thèm nghĩ, thấy Mạnh Diễm ê a than đau liền quên mất vừa nãy hắn ôm mình lướt gió, rất nhanh liền đồng ý cùng hắn hồi phủ.
Vì Mạnh Diễm eo bị đau nên không có cách nào tắm rửa, Tạ Đình đã ba ngày liên tiếp giúp hắn chà lưng.
Mỗi ngày, Tạ Đình đều chà tới chà lui trên cái eo dẻo dai đầy sức sống này, giống như đang chà một tấm thớt vậy, cứ như y đối với thân thể cường tráng nóng rực của vị mỹ nam này không có bất kì để tâm nào, Mạnh Diễm hết duỗi eo lại xoay cổ, hết sức khoe khoang vóc dáng của mình, động tác ấy khiến đường nét cơ bắp sau lưng hắn càng thêm rõ ràng.
Trên mặt đất có chút lạnh, lúc Tạ Đình được thả xuống, cái mông đều bị đông lại một chút.
Mạnh Diễm nghiêm mặt nhìn y, "Không cho chạy, ngươi nói đi, ngươi đồng ý hay không đồng ý?"
Nói xong thì vén áo choàng, vòng chân chuyển hướng ngồi xuống đất, không có chút nào là dáng vẻ tự phụ uy nghiêm của một tiểu hầu gia, y như tên thổ phỉ.
Tạ Đình trợn tròn hai mắt, nhìn bốn phía xung quanh, ôm y phục của mình run lập cập, lồng ngực bởi vì tâm tình chập chờn mà phập phồng kịch liệt, xong rồi, lần này thất thân rồi!
Kịch Nam* đều viết như vậy, tiểu thư vụng trộm cùng đầy tớ, chính là ở ngay hang núi giả này mà gạo nấu thành cơm, tại sao cha lại muốn làm cái hòn non bộ này thế!
Y càng tưởng tượng càng đau khổ, bí mật mình giữ gìn suốt mười sáu năm bị phát hiện, có khả năng náo động tới toàn thành đều biết, mặc dù mình thích Mạnh Diễm, cũng không thể nhanh như vậy đã trao thân nha.
Y mới có mười sáu, người ngoài vẫn tưởng y chỉ là nam tử bình thường, nếu Mạnh Diễm biết mình là một quái nhân nam không ra nam, nữ không ra nữ thì còn có thể thích y sao.
Y càng nghĩ càng buồn, cuối cùng ôm lấy quần áo uhuhu mà khóc lên.
Mạnh - trong vai đầy tớ trong kịch Nam - Diễm vốn muốn đợi y nói chuyện, nhưng không đợi được lời chấp nhận bày tỏ, lại chọc cho nhóc cà lăm khóc, nhất thời hoảng hồn.
"Ngươi khóc cái gì, chẳng lẽ là sợ tối à."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Người cũng đã lớn thế này rồi mà vẫn không có tí tiền đồ nào như vậy." Tuy miệng thì nói thế, thân thể đã phản ứng trước, đem người ta kéo vào trong lồng ngực.
Tâm tình Tạ Đình rối rắm, chỉ muốn mau mau rời khỏi nơi này, giãy giụa trong lòng hắn, trong miệng còn liên tục gọi hắn để hắn buông tay, vùng vẫy một hồi khuỷu tay lại chọc phải hông Mạnh Diễm, người phía sau rên lên một tiếng rồi buông lỏng tay ra.
Tạ Đình nghe thấy tiếng kêu của Mạnh Diễm không bình thường, nhanh chóng quay lại nhìn hắn, nhìn thấy Mạnh Diễm đang ôm eo cố gượng cười với y, "Đụng hư ta rồi, ngươi phải phụ trách đấy."
Tạ Đình hoảng hồn, Mạnh Diễm hình như đang bị thương, vì vậy cũng không để ý tới xấu hổ nữa, nghiêm mặt hỏi hắn.
"Ngươi... Ngươi bị thương ư?"
Mạnh Diễm động lưỡi ấn ấn lên hàm răng sau, lơ đãng đáp: "Mấy ngày trước bị thương lúc luyện kiếm, không sao đâu."
"Mới nãy vẫn khiêng nổi ngươi mà?"
Tạ Đình mặt đỏ ửng, quả nhiên người này nghiêm túc không được bao lâu liền bắt đầu lại lưu manh, cúi đầu ấp a ấp úng: "Ngươi bị... bị thương thì để ý dưỡng thương đi... Đừng nghĩ tới chuyện có hay không nữa."
Mạnh Diễm vừa nghe lời này liền trở nên hăng hái, trở mình một cái đứng lên rồi lại ngồi xổm xuống trước mặt y, kề sát mặt vào hỏi.
"Có chuyện gì, không chuyện gì cơ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tạ Đình cúi đầu, xấu hổ như con chim cút, một lát sau mới trả lời hắn, nói lí nha lí nhí.
"Ta... ta đồng ý mà, ngươi mau về đi, đừng ở nhà ta ăn... ăn vạ nữa." Để người ta nhìn thấy thì không tốt, hai chúng ta nếu muốn làm chuyện đó, thì cũng không thể làm tại đây chứ.
Mạnh Diễm đợi cả nửa ngày, rốt cuộc cũng đợi được câu đồng ý của nhóc cà lăm, vui vẻ như một tên ngốc, khoé môi cũng đều sắp kéo tới mang tai rồi, ngay sau đó liền đem y ấn vào trong lòng, ngớ ngẩn thề thốt.
"Đình Đình, ta đối với ngươi một lòng một dạ, cả đời này chỉ có mình ngươi thôi."
Tuy rằng trong tông miếu Mạnh gia chưa từng có chàng dâu nào từng vào, nhưng đây không phải là vấn đề, Mạnh gia cũng không phải chỉ có mỗi hắn là con trai, chuyện nối dõi tông đường cũng không cần tới hắn.
Tạ Đình nằm trong ngực hắn, nghe những lời thủ thỉ ngọt ngào, trên mặt đỏ ửng như bị hun nóng, chàng dâu nhỏ dường như nhẹ giọng "Ừm" một tiếng.
Mạnh Diễm đợi được vợ còn chưa cảm thấy đủ, vì vậy được voi đòi tiên: "Đình Đình, eo ta đau, ngươi đừng ở Tạ phủ nữa, nhanh chóng trở về đi."
Vừa dứt lời liền đưa tay ôm eo, trên mặt tỏ vẻ đau đớn, nhìn qua rất chân thật.
Tạ Đình cũng không thèm nghĩ, thấy Mạnh Diễm ê a than đau liền quên mất vừa nãy hắn ôm mình lướt gió, rất nhanh liền đồng ý cùng hắn hồi phủ.
Vì Mạnh Diễm eo bị đau nên không có cách nào tắm rửa, Tạ Đình đã ba ngày liên tiếp giúp hắn chà lưng.
Mỗi ngày, Tạ Đình đều chà tới chà lui trên cái eo dẻo dai đầy sức sống này, giống như đang chà một tấm thớt vậy, cứ như y đối với thân thể cường tráng nóng rực của vị mỹ nam này không có bất kì để tâm nào, Mạnh Diễm hết duỗi eo lại xoay cổ, hết sức khoe khoang vóc dáng của mình, động tác ấy khiến đường nét cơ bắp sau lưng hắn càng thêm rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro