Kiểm tra cẩn th...
2024-11-23 01:08:31
Tác giả: Tuyết Băng Đích Hoả Sơn
Edit & beta: Cháo Gà
Tuy nói là trốn về nhà, nhưng vẫn muốn đi học. Tạ Đình ý thức được không có uy phong của tiểu hầu gia, không dám bỏ lỡ lớp học ở Quốc tử giám, chỉ là không để ý đến Mạnh Diễm nữa.
Nhưng kể cả khi y không nói chuyện, Mạnh Diễm vẫn ngồi bên cạnh y. Tạ Đình cố gắng không nhìn hắn, ngồi ngay ngắn nhìn thẳng lên bảng, ưỡn cao ngực nghe tiên sinh giảng bài.
Y không nói chuyện với Mạnh Diễm, Mạnh Diễm cứ luôn nhìn chằm chằm y, về sau trực tiếp nghiêng người chống cằm trắng trợn nhìn y, suốt cả buổi học, đầu Mạnh Diễm chưa từng quay sang chỗ khác. Hắn khua chiêng gióng trống như thế, đám hồ bằng cẩu hữu phía sau hiển nhiên góp mặt, chi chi chít chít không ngừng hỗ trợ hắn, Tạ Đình xấu hổ đỏ bừng mặt, cái gì cũng nghe không lọt tai.
Tan học, tiên sinh vừa rời đi, Mạnh Diễm liền nắm chặt tay Tạ Đình, chặn không cho y chạy trốn, dùng âm thanh chỉ đủ cho hai người nghe nói xin lỗi với y.
"Đình Đình, ngươi đừng giận nữa, thật ra hôm qua ta..."
Lời còn chưa dứt, Tạ Đình liền quay đầu lườm hắn một cái, tình nhân trong mắt hoá Tây Thi, hai người vừa mới tâm đầu ý hợp, hôm qua lại còn nhìn thấy Đình Đình... khoả thân, cho nên hiện tại cái liếc mắt này của tiểu mỹ nhân đối với Mạnh Diễm mà nói chính là nhút nhát e thẹn, trong giận dỗi chứa tình ý, nhất thời nửa người mềm yếu đi, *người liền ngây người ra đó không hó hé gì nữa.
*Đoạn này trong raw còn có một câu "lời còn chưa dứt" nhưng mình thấy bị trùng với đoạn đầu nên mình tự lược bỏ luôn.
Thấy Mạnh Diễm không nói lời nào, Tạ Đình liền đứng lên bỏ đi, dù sao thì tiết sau là học cưỡi ngựa*, đỡ phải ở trong phòng với Mạnh Diễm rồi lúng túng.
*Trong raw là 射靶子 (bắn bia) nhưng đoạn dưới lại là 马术 (kĩ thuật cưỡi ngựa), để cho đồng nhất thì mình sửa thành học cưỡi ngựa luôn nhé.
Hôm qua gì mà hôm qua, không phải chỉ là nhìn thấy ta không mặc quần áo thôi sao, nhìn thì đã nhìn rồi, không phải đều là nam à, hắn sẽ không nghĩ nhiều à! (Ẻm khịa lời nói của anh Diễm ấy)
Tạ Đình căm giận, tự mình khuyên giải cho bản thân một phen, nhưng nghĩ lại thì, bộ dạng bên dưới của mình, hình như cũng không xem là nam được, trên mặt ngay lập tức lộ vẻ sụp đổ, nhớ tới những tiếng thở dài ở trên lớp, y rất thấp thỏm bất an.
Diễm Diễm sẽ không đem chuyện ấy nói với đồng môn chứ?
Nhưng mà cái ý nghĩ này vừa loé lên liền bị Tạ Đình dập tắt, chính bản thân y còn không nhận ra rằng, từ tận đáy lòng y vẫn luôn tin tưởng Mạnh Diễm.
Ôi, nói cho cùng cự nự suốt hai ngày hôm nay cũng đều là do nhóc cà lăm thẹn thùng.
Tạ Đình đi đến Diễn Võ Trường, trong đầu vẫn luôn nghĩ ngợi chuyện ấy, Triệu Hưng thấy y đi một mình, liền nhiệt tình vỗ vai y, đề nghị đi cùng nhau, Tạ Đình cười cười đồng ý.
Sau khi y trở thành thư đồng của Mạnh Diễm, tất cả mọi người đều thân thiện hơn rất nhiều, y cũng không còn vì nói lắm mà nhút nhát nữa, có thể thoải mái nói chuyện với Triệu Hưng, mặc dù y nói chậm, đối phương cũng không bực mình.
Lớp này là lớp dạy kĩ thuật cưỡi ngựa, nhóc cà lăm chưa đủ tuổi, chỉ có thể đứng nhìn, y cố tình tránh ra, hiển nhiên không nhìn thấy bóng dáng cưỡi ngựa dẫn đầu của vị tiểu tướng quân, tiết học kết thúc y đang quay về, đi ngang qua một rừng cây, liền bị túm lấy kéo vào.
Y sợ đến mức muốn kêu cứu, tiểu hầu gia liền đẩy y vào thân cây bên cạnh, nâng mặt y hôn lên, hợp tình hợp lý chặn miệng y lại.
Kỵ trang (trang phục cưỡi ngựa) của Mạnh Diễm còn chưa thay ra, mũ nồi vẫn đang nằm trong khuỷu tay, không gặp chưa đến nửa ngày, nhóc cà lăm lại cảm thấy y như đã cao lên, các đường nét trên khuôn mặt sâu sắc rõ ràng, bị đôi mắt nóng bỏng kia thẳng thắn nhìn chằm chằm hồi lâu, tim Tạ Đình nhảy lên điên cuồng, cúi đầu không dám nhìn hắn.
Y bị hôn đến mặt đỏ tim đập, hai mắt chớp chớp, vốn mồm miệng không lưu loát lại càng thêm lắp bắp: "Trong trong trong sạch... của ta!"
Tiểu hầu gia hừ nhẹ một tiếng, dùng một tay nắm chặt vai y không cho y trốn, dõi theo đôi mắt ngày càng lay động của y, nói đầy dứt khoát: "Bị ta lấy mất rồi."
Lúc sáng hắn không đề phòng nên mới bị nhóc cà lăm này câu mất hồn, xem ra hắn nên quản chặt rồi, một lần rồi hai lần đều không bắt được, vừa nãy còn cười với Triệu Hưng, chọc hắn giận rồi, thật sự không biết sợ là gì rồi.
Mạnh Diễm quyết định rồi liền cúi người, tiến đến bên tai y xấu xa nói: "Ngày hôm qua ta thấy hết rồi!"
Thật ra chỉ là nhìn thoáng qua thôi, cũng không thấy rõ lắm, nhưng mà bây giờ đang muốn doạ y, nên phải nói như vậy.
Tạ Đình nghe vậy, liền bị doạ đến run rẩy, mặt mày ngay lập tức trắng bệch. Quả nhiên, quả nhiên Diễm Diễm đã thấy hết rồi, có phải là sẽ không cần y nữa không...
Mạnh Diễm vốn dĩ quyết định là sẽ dạy dỗ tên nhóc này một chút, nhưng nhìn thấy bộ dạng bị doạ đến ngơ ngác của y liền không nỡ, sợ rằng bé ngốc này sẽ hiểu lầm gì đó, lúc này Tạ Đình run rẩy mở miệng nói.
"Ta... Ta chính là quái vật... Ngươi chán ghét ta, ta đi là được..." Lời nói ra tuy nghe có vẻ cứng rắn, nhưng lại mang theo ba phần nức nở.
Mạnh Diễm thấy y bày ra dáng vẻ rùa rụt cổ, giống y như lần đầu tiên hai người gặp nhau, lúc y thừa nhận bản thân là một đứa nói lắp cũng mang bộ dạng ỉu xìu như thế. Mạnh Diễm có an ủi y đến khô nước bọt cũng vô ích, Tạ Đình vẫn sẽ chỉ lén lút khóc nhè, cực kỳ đáng thương.
Mạnh - bó tay toàn tập - Diễm vì muốn y đừng khóc nữa, không còn cách nào khác mà nắm lấy cằm y thấp giọng nói.
"Nghe ca này, song tính không phải là quái vật, khi ta ở Bắc Cương đã từng nghe các cụ nói đến loại thân thể cấu tạo như ngươi này."
Tạ Đình nghe nói có người cũng như y, lúc này mới ngẩng đầu lên lắng nghe hắn nói.
Mạnh Diễm sờ sờ đầu y, nhẹ nhàng thả ra một cái bẫy.
"Tan học về nhà với ta, ngươi mở chân ra, để ta cẩn thận kiểm tra."
Kỵ trang (Trang phục cưỡi ngựa)
Edit & beta: Cháo Gà
Tuy nói là trốn về nhà, nhưng vẫn muốn đi học. Tạ Đình ý thức được không có uy phong của tiểu hầu gia, không dám bỏ lỡ lớp học ở Quốc tử giám, chỉ là không để ý đến Mạnh Diễm nữa.
Nhưng kể cả khi y không nói chuyện, Mạnh Diễm vẫn ngồi bên cạnh y. Tạ Đình cố gắng không nhìn hắn, ngồi ngay ngắn nhìn thẳng lên bảng, ưỡn cao ngực nghe tiên sinh giảng bài.
Y không nói chuyện với Mạnh Diễm, Mạnh Diễm cứ luôn nhìn chằm chằm y, về sau trực tiếp nghiêng người chống cằm trắng trợn nhìn y, suốt cả buổi học, đầu Mạnh Diễm chưa từng quay sang chỗ khác. Hắn khua chiêng gióng trống như thế, đám hồ bằng cẩu hữu phía sau hiển nhiên góp mặt, chi chi chít chít không ngừng hỗ trợ hắn, Tạ Đình xấu hổ đỏ bừng mặt, cái gì cũng nghe không lọt tai.
Tan học, tiên sinh vừa rời đi, Mạnh Diễm liền nắm chặt tay Tạ Đình, chặn không cho y chạy trốn, dùng âm thanh chỉ đủ cho hai người nghe nói xin lỗi với y.
"Đình Đình, ngươi đừng giận nữa, thật ra hôm qua ta..."
Lời còn chưa dứt, Tạ Đình liền quay đầu lườm hắn một cái, tình nhân trong mắt hoá Tây Thi, hai người vừa mới tâm đầu ý hợp, hôm qua lại còn nhìn thấy Đình Đình... khoả thân, cho nên hiện tại cái liếc mắt này của tiểu mỹ nhân đối với Mạnh Diễm mà nói chính là nhút nhát e thẹn, trong giận dỗi chứa tình ý, nhất thời nửa người mềm yếu đi, *người liền ngây người ra đó không hó hé gì nữa.
*Đoạn này trong raw còn có một câu "lời còn chưa dứt" nhưng mình thấy bị trùng với đoạn đầu nên mình tự lược bỏ luôn.
Thấy Mạnh Diễm không nói lời nào, Tạ Đình liền đứng lên bỏ đi, dù sao thì tiết sau là học cưỡi ngựa*, đỡ phải ở trong phòng với Mạnh Diễm rồi lúng túng.
*Trong raw là 射靶子 (bắn bia) nhưng đoạn dưới lại là 马术 (kĩ thuật cưỡi ngựa), để cho đồng nhất thì mình sửa thành học cưỡi ngựa luôn nhé.
Hôm qua gì mà hôm qua, không phải chỉ là nhìn thấy ta không mặc quần áo thôi sao, nhìn thì đã nhìn rồi, không phải đều là nam à, hắn sẽ không nghĩ nhiều à! (Ẻm khịa lời nói của anh Diễm ấy)
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tạ Đình căm giận, tự mình khuyên giải cho bản thân một phen, nhưng nghĩ lại thì, bộ dạng bên dưới của mình, hình như cũng không xem là nam được, trên mặt ngay lập tức lộ vẻ sụp đổ, nhớ tới những tiếng thở dài ở trên lớp, y rất thấp thỏm bất an.
Diễm Diễm sẽ không đem chuyện ấy nói với đồng môn chứ?
Nhưng mà cái ý nghĩ này vừa loé lên liền bị Tạ Đình dập tắt, chính bản thân y còn không nhận ra rằng, từ tận đáy lòng y vẫn luôn tin tưởng Mạnh Diễm.
Ôi, nói cho cùng cự nự suốt hai ngày hôm nay cũng đều là do nhóc cà lăm thẹn thùng.
Tạ Đình đi đến Diễn Võ Trường, trong đầu vẫn luôn nghĩ ngợi chuyện ấy, Triệu Hưng thấy y đi một mình, liền nhiệt tình vỗ vai y, đề nghị đi cùng nhau, Tạ Đình cười cười đồng ý.
Sau khi y trở thành thư đồng của Mạnh Diễm, tất cả mọi người đều thân thiện hơn rất nhiều, y cũng không còn vì nói lắm mà nhút nhát nữa, có thể thoải mái nói chuyện với Triệu Hưng, mặc dù y nói chậm, đối phương cũng không bực mình.
Lớp này là lớp dạy kĩ thuật cưỡi ngựa, nhóc cà lăm chưa đủ tuổi, chỉ có thể đứng nhìn, y cố tình tránh ra, hiển nhiên không nhìn thấy bóng dáng cưỡi ngựa dẫn đầu của vị tiểu tướng quân, tiết học kết thúc y đang quay về, đi ngang qua một rừng cây, liền bị túm lấy kéo vào.
Y sợ đến mức muốn kêu cứu, tiểu hầu gia liền đẩy y vào thân cây bên cạnh, nâng mặt y hôn lên, hợp tình hợp lý chặn miệng y lại.
Kỵ trang (trang phục cưỡi ngựa) của Mạnh Diễm còn chưa thay ra, mũ nồi vẫn đang nằm trong khuỷu tay, không gặp chưa đến nửa ngày, nhóc cà lăm lại cảm thấy y như đã cao lên, các đường nét trên khuôn mặt sâu sắc rõ ràng, bị đôi mắt nóng bỏng kia thẳng thắn nhìn chằm chằm hồi lâu, tim Tạ Đình nhảy lên điên cuồng, cúi đầu không dám nhìn hắn.
Y bị hôn đến mặt đỏ tim đập, hai mắt chớp chớp, vốn mồm miệng không lưu loát lại càng thêm lắp bắp: "Trong trong trong sạch... của ta!"
Tiểu hầu gia hừ nhẹ một tiếng, dùng một tay nắm chặt vai y không cho y trốn, dõi theo đôi mắt ngày càng lay động của y, nói đầy dứt khoát: "Bị ta lấy mất rồi."
Lúc sáng hắn không đề phòng nên mới bị nhóc cà lăm này câu mất hồn, xem ra hắn nên quản chặt rồi, một lần rồi hai lần đều không bắt được, vừa nãy còn cười với Triệu Hưng, chọc hắn giận rồi, thật sự không biết sợ là gì rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mạnh Diễm quyết định rồi liền cúi người, tiến đến bên tai y xấu xa nói: "Ngày hôm qua ta thấy hết rồi!"
Thật ra chỉ là nhìn thoáng qua thôi, cũng không thấy rõ lắm, nhưng mà bây giờ đang muốn doạ y, nên phải nói như vậy.
Tạ Đình nghe vậy, liền bị doạ đến run rẩy, mặt mày ngay lập tức trắng bệch. Quả nhiên, quả nhiên Diễm Diễm đã thấy hết rồi, có phải là sẽ không cần y nữa không...
Mạnh Diễm vốn dĩ quyết định là sẽ dạy dỗ tên nhóc này một chút, nhưng nhìn thấy bộ dạng bị doạ đến ngơ ngác của y liền không nỡ, sợ rằng bé ngốc này sẽ hiểu lầm gì đó, lúc này Tạ Đình run rẩy mở miệng nói.
"Ta... Ta chính là quái vật... Ngươi chán ghét ta, ta đi là được..." Lời nói ra tuy nghe có vẻ cứng rắn, nhưng lại mang theo ba phần nức nở.
Mạnh Diễm thấy y bày ra dáng vẻ rùa rụt cổ, giống y như lần đầu tiên hai người gặp nhau, lúc y thừa nhận bản thân là một đứa nói lắp cũng mang bộ dạng ỉu xìu như thế. Mạnh Diễm có an ủi y đến khô nước bọt cũng vô ích, Tạ Đình vẫn sẽ chỉ lén lút khóc nhè, cực kỳ đáng thương.
Mạnh - bó tay toàn tập - Diễm vì muốn y đừng khóc nữa, không còn cách nào khác mà nắm lấy cằm y thấp giọng nói.
"Nghe ca này, song tính không phải là quái vật, khi ta ở Bắc Cương đã từng nghe các cụ nói đến loại thân thể cấu tạo như ngươi này."
Tạ Đình nghe nói có người cũng như y, lúc này mới ngẩng đầu lên lắng nghe hắn nói.
Mạnh Diễm sờ sờ đầu y, nhẹ nhàng thả ra một cái bẫy.
"Tan học về nhà với ta, ngươi mở chân ra, để ta cẩn thận kiểm tra."
Kỵ trang (Trang phục cưỡi ngựa)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro