Rung động! Cú c...
2024-11-08 14:00:13
Hai người nhìn nhau chằm chằm.
Má bên phải của Kiều Trân bị Tần Dực Trì nâng lên, như thể có một ngọn lửa đang thiêu đốt gò má cô, khó mà lờ đi.
Nóng quá.
Anh ấy thật sự rất nóng.
Cảm giác trên má phải lan tỏa khắp cơ thể, thậm chí từng giọt m.á.u trong người cũng trở nên nóng bỏng.
Lông mi Kiều Trân khẽ run, hơi thở dần trở nên hỗn loạn, cô chỉ muốn giấu mặt đi, chui vào một chỗ nào đó, càng cúi đầu xuống...
Cô không biết, lúc này mình trông như một chú thỏ nhỏ ngoan ngoãn, được nâng niu trong lòng bàn tay, ngước đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh, chứa đựng sự tin tưởng và dựa dẫm, hoàn toàn không nhận ra sự nguy hiểm.
Quá trong sáng.
Ánh mắt của Tần Dực Trì từ từ hạ xuống, dừng lại ở đôi môi cô.
Đôi môi hồng hào của cô như cánh hoa mềm mại, lấp lánh ánh sáng như giọt sương buổi sớm, đôi lông mi thì giống như đôi cánh bướm nhẹ nhàng vỗ.
Khuôn mặt cô nhỏ nhắn và mềm mại, như một đám mây, chỉ cần dùng chút lực sẽ để lại vết hồng.
Nếu véo mạnh, chắc cô sẽ khóc nhỉ?
Ý nghĩ xấu xa ấy chỉ thoáng qua rồi tan biến.
Sắc mặt Tần Dực Trì trở nên trầm lắng hơn, yết hầu của anh chuyển động rõ ràng, hơi thở nặng nề, tai cũng bắt đầu đỏ lên.
Trong đôi mắt ướt át của cô gái, thậm chí còn phản chiếu bóng hình anh, rất rõ ràng.
Cảnh tượng này khiến toàn bộ tế bào trong cơ thể Tần Dực Trì trở nên sôi sục, càng phấn khích, cũng càng khó kiểm soát...
Chương Dực khẽ ho một tiếng: "Hai người, còn 30 giây nữa."
Kiều Trân sắp không chịu nổi, chân bỗng dưng mềm nhũn, xương cốt như tan chảy, cô suýt ngã quỵ.
Thật không thể tin nổi, sao vẫn còn nửa phút?
Cô giống như một con chim cút, cúi gục đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt Tần Dực Trì.
Nhưng bất ngờ, Tần Dực Trì nhẹ nhàng siết c.h.ặ.t t.a.y nâng má cô lên, buộc cô phải ngẩng đầu, giọng nói khàn khàn:
"Nhìn tớ này, đừng lo lắng."
Tần Dực Trì cao lớn, ngay cả khi anh cúi người, Kiều Trân vẫn phải ngước đầu mới có thể chạm đến ánh mắt nóng bỏng của anh.
Dưới ánh đèn mờ ảo, nửa khuôn mặt rắn rỏi của anh chìm trong bóng tối, mang theo sự hoang dã, gợi cảm đầy nguy hiểm.
Quyến rũ quá.
Tim Kiều Trân đột nhiên lỡ một nhịp, cô thận trọng hít thở, nửa bên phải khuôn mặt bị nâng lên đã tê rần.
Rõ ràng khoảng cách giữa hai người rất bình thường, nhưng cô luôn cảm thấy không gian chật chội, như thể cô bị bao trùm hoàn toàn bởi hơi thở của Tần Dực Trì.
Trước đây không như thế... Trước đây cô có thể tự nhiên đối diện với ánh mắt của Tần Dực Trì, thậm chí đứng gần anh hơn mà không hề cảm thấy gì.
Nhưng bây giờ, tại sao lại...
Đầu óc cô dần thiếu oxy, khả năng suy nghĩ dần mất đi, khó phân biệt được mọi thứ.
Chốc lát, dường như toàn thế giới chỉ còn lại hai người họ, sự yên tĩnh lạ thường.
Cô nghe loáng thoáng tiếng tim đập mạnh mẽ, vang rền bên tai, không rõ là của ai.
Một chút hồng hồng lén lút xuất hiện trên má Kiều Trân, cô không nhịn được mà khẽ thở, đôi mắt dần trở nên ướt át, long lanh.
Sao phút này lại dài thế này...
Chương Dực nhìn vào điện thoại, thấy đã qua 3 phút 01 giây, bèn lớn tiếng nói dối: "Một phút đã hết."
Vừa nghe lời đó, Tần Dực Trì buông tay khỏi má cô, thả xuống bên cạnh, không kìm được mà nhẹ nhàng xoa xoa hai ngón tay.
Kiều Trân vừa định chạy trốn, chân bỗng mềm nhũn, không thể đứng vững.
Cô ngã nhào vào người Tần Dực Trì, mũi đập vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của anh, vừa đau vừa tê.
Tần Dực Trì vội vòng tay ôm lấy eo cô, kiên nhẫn đỡ cô đứng dậy, tiện tay xoa xoa mái tóc mềm mại của cô, giọng trầm ấm và mạnh mẽ:
"Đứng cho vững."
Khi thả tay ra, Tần Dực Trì không nhịn được mà vuốt nhẹ ngón tay mình.
"…Xin lỗi." Kiều Trân cảm thấy mình không thể đứng vững, gần như lảo đảo đến phòng vệ sinh, dùng nước lạnh tạt lên mặt.
Nước mát lạnh nhanh chóng xua tan cảm giác nóng rực, cô dần bình tĩnh lại.
Kiều Trân hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn vào gương, ngạc nhiên sững sờ.
Má bên phải của cô đỏ bừng, hồng hồng lên.
Như thể vừa bị tát một cái.
Kiều Trân tuyệt vọng ôm mặt, che kín một lúc lâu, cảm nhận từng nhịp tim đập mạnh mẽ, cố gắng xua đuổi tất cả những cảm xúc lãng mạn mờ ám này.
Nhưng càng muốn quên đi, ấn tượng càng sâu đậm.
Tần Dực Trì, anh dựa vào cớ sinh nhật, thật là phạm quy quá rồi...
Má bên phải của Kiều Trân bị Tần Dực Trì nâng lên, như thể có một ngọn lửa đang thiêu đốt gò má cô, khó mà lờ đi.
Nóng quá.
Anh ấy thật sự rất nóng.
Cảm giác trên má phải lan tỏa khắp cơ thể, thậm chí từng giọt m.á.u trong người cũng trở nên nóng bỏng.
Lông mi Kiều Trân khẽ run, hơi thở dần trở nên hỗn loạn, cô chỉ muốn giấu mặt đi, chui vào một chỗ nào đó, càng cúi đầu xuống...
Cô không biết, lúc này mình trông như một chú thỏ nhỏ ngoan ngoãn, được nâng niu trong lòng bàn tay, ngước đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh, chứa đựng sự tin tưởng và dựa dẫm, hoàn toàn không nhận ra sự nguy hiểm.
Quá trong sáng.
Ánh mắt của Tần Dực Trì từ từ hạ xuống, dừng lại ở đôi môi cô.
Đôi môi hồng hào của cô như cánh hoa mềm mại, lấp lánh ánh sáng như giọt sương buổi sớm, đôi lông mi thì giống như đôi cánh bướm nhẹ nhàng vỗ.
Khuôn mặt cô nhỏ nhắn và mềm mại, như một đám mây, chỉ cần dùng chút lực sẽ để lại vết hồng.
Nếu véo mạnh, chắc cô sẽ khóc nhỉ?
Ý nghĩ xấu xa ấy chỉ thoáng qua rồi tan biến.
Sắc mặt Tần Dực Trì trở nên trầm lắng hơn, yết hầu của anh chuyển động rõ ràng, hơi thở nặng nề, tai cũng bắt đầu đỏ lên.
Trong đôi mắt ướt át của cô gái, thậm chí còn phản chiếu bóng hình anh, rất rõ ràng.
Cảnh tượng này khiến toàn bộ tế bào trong cơ thể Tần Dực Trì trở nên sôi sục, càng phấn khích, cũng càng khó kiểm soát...
Chương Dực khẽ ho một tiếng: "Hai người, còn 30 giây nữa."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều Trân sắp không chịu nổi, chân bỗng dưng mềm nhũn, xương cốt như tan chảy, cô suýt ngã quỵ.
Thật không thể tin nổi, sao vẫn còn nửa phút?
Cô giống như một con chim cút, cúi gục đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt Tần Dực Trì.
Nhưng bất ngờ, Tần Dực Trì nhẹ nhàng siết c.h.ặ.t t.a.y nâng má cô lên, buộc cô phải ngẩng đầu, giọng nói khàn khàn:
"Nhìn tớ này, đừng lo lắng."
Tần Dực Trì cao lớn, ngay cả khi anh cúi người, Kiều Trân vẫn phải ngước đầu mới có thể chạm đến ánh mắt nóng bỏng của anh.
Dưới ánh đèn mờ ảo, nửa khuôn mặt rắn rỏi của anh chìm trong bóng tối, mang theo sự hoang dã, gợi cảm đầy nguy hiểm.
Quyến rũ quá.
Tim Kiều Trân đột nhiên lỡ một nhịp, cô thận trọng hít thở, nửa bên phải khuôn mặt bị nâng lên đã tê rần.
Rõ ràng khoảng cách giữa hai người rất bình thường, nhưng cô luôn cảm thấy không gian chật chội, như thể cô bị bao trùm hoàn toàn bởi hơi thở của Tần Dực Trì.
Trước đây không như thế... Trước đây cô có thể tự nhiên đối diện với ánh mắt của Tần Dực Trì, thậm chí đứng gần anh hơn mà không hề cảm thấy gì.
Nhưng bây giờ, tại sao lại...
Đầu óc cô dần thiếu oxy, khả năng suy nghĩ dần mất đi, khó phân biệt được mọi thứ.
Chốc lát, dường như toàn thế giới chỉ còn lại hai người họ, sự yên tĩnh lạ thường.
Cô nghe loáng thoáng tiếng tim đập mạnh mẽ, vang rền bên tai, không rõ là của ai.
Một chút hồng hồng lén lút xuất hiện trên má Kiều Trân, cô không nhịn được mà khẽ thở, đôi mắt dần trở nên ướt át, long lanh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sao phút này lại dài thế này...
Chương Dực nhìn vào điện thoại, thấy đã qua 3 phút 01 giây, bèn lớn tiếng nói dối: "Một phút đã hết."
Vừa nghe lời đó, Tần Dực Trì buông tay khỏi má cô, thả xuống bên cạnh, không kìm được mà nhẹ nhàng xoa xoa hai ngón tay.
Kiều Trân vừa định chạy trốn, chân bỗng mềm nhũn, không thể đứng vững.
Cô ngã nhào vào người Tần Dực Trì, mũi đập vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của anh, vừa đau vừa tê.
Tần Dực Trì vội vòng tay ôm lấy eo cô, kiên nhẫn đỡ cô đứng dậy, tiện tay xoa xoa mái tóc mềm mại của cô, giọng trầm ấm và mạnh mẽ:
"Đứng cho vững."
Khi thả tay ra, Tần Dực Trì không nhịn được mà vuốt nhẹ ngón tay mình.
"…Xin lỗi." Kiều Trân cảm thấy mình không thể đứng vững, gần như lảo đảo đến phòng vệ sinh, dùng nước lạnh tạt lên mặt.
Nước mát lạnh nhanh chóng xua tan cảm giác nóng rực, cô dần bình tĩnh lại.
Kiều Trân hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn vào gương, ngạc nhiên sững sờ.
Má bên phải của cô đỏ bừng, hồng hồng lên.
Như thể vừa bị tát một cái.
Kiều Trân tuyệt vọng ôm mặt, che kín một lúc lâu, cảm nhận từng nhịp tim đập mạnh mẽ, cố gắng xua đuổi tất cả những cảm xúc lãng mạn mờ ám này.
Nhưng càng muốn quên đi, ấn tượng càng sâu đậm.
Tần Dực Trì, anh dựa vào cớ sinh nhật, thật là phạm quy quá rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro