Chương 14
Cung Tường Vãng Sự
2024-07-14 23:04:26
13 (P2) (Hoàn)
Ta mua một ngôi nhà mới toanh ở ven hồ Thái Hồ.
Phong thủy tốt, vị trí tốt, tìm yên tĩnh trong náo nhiệt, đặc biệt thích hợp dưỡng lão.
Sẽ thật tuyệt nếu không có ai đó bên cạnh.
Ta: "Thái tử điện hạ, Hoàng hậu nương nương đã tám lần gửi thư thúc giục người. Người có thể vui lòng nhấc cái mông cao quý của mình lên, dậy khỏi ghế dựa của ta và nhanh chóng trở về kinh thành được không?"
Lễ hội Thanh Minh đều đã qua.
Nhiều người tế tổ đều đã trở về rồi.
Mùa xuân tươi đẹp, hoa rơi như tuyết.
Ta và Tiêu Nham mỗi người ngồi một chiếc ghế, có một bàn trà ở giữa, cùng nhau phơi nắng, uống trà và thổi khí.
Không ai muốn dậy, như thể có thể nằm đó cho đến địa lão thiên hoang.
Nghe được lời của ta, Tiêu Nham uể oải đáp: “Ngày mai.”
Ta tức giận: "Hôm qua người cũng nói như vậy! Còn hôm kia! Ngày hôm trước nữa!"
Ở chỗ của ta ăn uống thì thôi đi, lại còn không trả tiền.
Tiêu Nham trầm mặc hồi lâu, lấy cuốn sách trong tay che mặt, thấp giọng nói: “Giang Nam cách Trường An quá xa.”
Ta:"......"
Ta đứng dậy và bước tới chỗ hắn.
Ta nói: “Tiêu Nham, ta biết người thích ta.”
Ta nói: “Cảm ơn vì đã thích ta, cảm ơn vì đã không ngại ngàn dặm xa xôi đến gặp ta, ngày đó rời cung đã không từ biệt người đàng hoàng, thành thật mà nói, ta rất hối tiếc, cảm ơn người đã đến, bù đắp cho sự hối tiếc của ta."
"Người có biết tại sao ta không từ biệt người không? Bởi vì ta không có dũng khí."
Tiêu Nham cứng đờ, nằm bất động trên ghế.
Cuốn sách che mất khuôn mặt của chàng nên ta không thể nhìn thấy biểu cảm của chàng.
Ta nói: “Rời xa người là điều ta không dám đối mặt”.
"Vậy... nàng có thích ta không?" Chàng nói.
Ta: “Trong số những nam nhân ta từng tiếp xúc và quen biết, nếu phải tìm một người để thích thì không có ai xứng đáng hơn người cả”.
“Nhưng tại sao ta phải tìm một người để thích? Ta sẽ không thích ai hơn chính mình.
"Người cũng biết ta là người như thế nào, ta vừa lười biếng vừa không có dã tâm, lại sợ phiền phức.
"Thích một ai đó thực phiền phức, Tiêu Nham, đặc biệt nếu người đó là người.
"Người là thái tử Đại Ngụy, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, tương lai người vẫn là hoàng đế, người không thể bỏ qua tất cả và ở lại đây cùng ta. Cho dù người có nguyện ý, ta cũng không nguyện ý, ta không thể gánh nổi vinh hạnh nặng nề như vậy.
“Vậy chỉ có ta cùng người trở lại Trường An, trở lại trong cung. Ta chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm của người dành cho ta. Nếu không có chuyện gì khác xảy ra, những ngày tháng mà Hoàng hậu nương nương đang sống sẽ là những ngày tháng mà ta sẽ sống trong tương lai.
“Hoàng hậu nương nương sống cuộc sống như vậy thì vui vẻ, nhưng với ta mà nói, quá mệt mỏi rồi. Quản lí Đông cung trong năm năm đối với ta đã mệt mỏi rồi, ta không muốn phải lo lắng nhiều chuyện nữa.
“Vậy người đã hiểu rồi chứ?”
Một lúc sau, chàng cất cuốn sách đi, mắt hơi đỏ, nhìn ta mỉm cười: “Ta hiểu rồi.”
“Ta đi đây.” Chàng đứng dậy.
“Không tiễn.” Ta ngả người ra ghế và nhắm mắt lại.
Chàng nói: “Lần này ta đi, có thể sẽ không có thời gian rảnh để quay lại”.
Ta: "Ta đã gặp được con gái của Lễ Bộ Thượng Thư, nàng là người tốt, người nên nghiêm túc cân nhắc. Đường đời tuy dài nhưng đường đến trái tim có thể ngắn, đừng uỷ khuất chính mình."
Chàng không nói gì.
Ta nhắm mắt lại và không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
Có lẽ chàng ấy đã đi rồi.
Ta từ từ mở mắt, chiếc ghế tựa bên cạnh vẫn hơi rung chuyển, xung quanh trống rỗng.
... Thực sự đã đi rồi.
Sao chàng dám nói thích ta chứ, không hề có chút kiên trì nào?
"Thậm chí... nếu kiên trì thêm một chút nữa thì sao?" Ta tuyệt vọng nhìn lên bầu trời, cảm thấy trong lòng trống rỗng. "Nếu ta dao động thì sao?"
"Nếu ta lấy lại được niềm đam mê cuộc sống, yêu thích công việc nhàm chán làm Thái tử phi thì sao?
"Chàng hỏi ta nhiều hơn thì c.h.ế.t à?
"Được thôi Tiêu Nham, chàng đã mất ta rồi.
"Ta tức giận, vì yêu sinh hận, ta phải vùng lên, trở thành người giàu nhất Giang Nam. Tương lai chàng trở thành hoàng đế, ta sẽ lãnh đạo thương nhân địa phương chống lại triều đình, khiến chàng phải hối hận khi nghĩ về ta."
“Nói thêm vài câu nữa đi,” Tiêu Nham xuất hiện phía sau ta, “Ta thích nghe.”
Ta:"......"
"Chàng chưa đi à?"
Chàng ấy giữ lưng ghế của ta và nói: "Nếu ta đi, làm sao có thể nghe được lời tỏ tình chân thành của Thái tử phi?"
“Chàng mới là thái tử phi, cả nhà chàng đều là thái tử phi,” ta đẩy chàng, “tránh xa ta ra.”
Nhưng chàng ấy đã nắm lấy tay ta, cúi xuống nói: “Sau này ta làm chủ giang sơn này, một ngày nào đó nàng sẽ trở thành hoàng hậu, ta cũng bảo đảm cho nàng cuộc sống nhàn rỗi tham ăn biếng làm, được không?”
Không đợi ta trả lời, chàng đã hôn ta.
Ta cảm thấy điều kiện này cũng được, hôn một cái xong, miễn cưỡng gật đầu hỏi: “Khi nào chàng lên đường?”
Tiêu Nham duỗi người nằm xuống bên cạnh ta: “Ngày mai.”
Ta:"......"
Chàng: "Lần này là thật."
(Hoàn)
Ta mua một ngôi nhà mới toanh ở ven hồ Thái Hồ.
Phong thủy tốt, vị trí tốt, tìm yên tĩnh trong náo nhiệt, đặc biệt thích hợp dưỡng lão.
Sẽ thật tuyệt nếu không có ai đó bên cạnh.
Ta: "Thái tử điện hạ, Hoàng hậu nương nương đã tám lần gửi thư thúc giục người. Người có thể vui lòng nhấc cái mông cao quý của mình lên, dậy khỏi ghế dựa của ta và nhanh chóng trở về kinh thành được không?"
Lễ hội Thanh Minh đều đã qua.
Nhiều người tế tổ đều đã trở về rồi.
Mùa xuân tươi đẹp, hoa rơi như tuyết.
Ta và Tiêu Nham mỗi người ngồi một chiếc ghế, có một bàn trà ở giữa, cùng nhau phơi nắng, uống trà và thổi khí.
Không ai muốn dậy, như thể có thể nằm đó cho đến địa lão thiên hoang.
Nghe được lời của ta, Tiêu Nham uể oải đáp: “Ngày mai.”
Ta tức giận: "Hôm qua người cũng nói như vậy! Còn hôm kia! Ngày hôm trước nữa!"
Ở chỗ của ta ăn uống thì thôi đi, lại còn không trả tiền.
Tiêu Nham trầm mặc hồi lâu, lấy cuốn sách trong tay che mặt, thấp giọng nói: “Giang Nam cách Trường An quá xa.”
Ta:"......"
Ta đứng dậy và bước tới chỗ hắn.
Ta nói: “Tiêu Nham, ta biết người thích ta.”
Ta nói: “Cảm ơn vì đã thích ta, cảm ơn vì đã không ngại ngàn dặm xa xôi đến gặp ta, ngày đó rời cung đã không từ biệt người đàng hoàng, thành thật mà nói, ta rất hối tiếc, cảm ơn người đã đến, bù đắp cho sự hối tiếc của ta."
"Người có biết tại sao ta không từ biệt người không? Bởi vì ta không có dũng khí."
Tiêu Nham cứng đờ, nằm bất động trên ghế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuốn sách che mất khuôn mặt của chàng nên ta không thể nhìn thấy biểu cảm của chàng.
Ta nói: “Rời xa người là điều ta không dám đối mặt”.
"Vậy... nàng có thích ta không?" Chàng nói.
Ta: “Trong số những nam nhân ta từng tiếp xúc và quen biết, nếu phải tìm một người để thích thì không có ai xứng đáng hơn người cả”.
“Nhưng tại sao ta phải tìm một người để thích? Ta sẽ không thích ai hơn chính mình.
"Người cũng biết ta là người như thế nào, ta vừa lười biếng vừa không có dã tâm, lại sợ phiền phức.
"Thích một ai đó thực phiền phức, Tiêu Nham, đặc biệt nếu người đó là người.
"Người là thái tử Đại Ngụy, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, tương lai người vẫn là hoàng đế, người không thể bỏ qua tất cả và ở lại đây cùng ta. Cho dù người có nguyện ý, ta cũng không nguyện ý, ta không thể gánh nổi vinh hạnh nặng nề như vậy.
“Vậy chỉ có ta cùng người trở lại Trường An, trở lại trong cung. Ta chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm của người dành cho ta. Nếu không có chuyện gì khác xảy ra, những ngày tháng mà Hoàng hậu nương nương đang sống sẽ là những ngày tháng mà ta sẽ sống trong tương lai.
“Hoàng hậu nương nương sống cuộc sống như vậy thì vui vẻ, nhưng với ta mà nói, quá mệt mỏi rồi. Quản lí Đông cung trong năm năm đối với ta đã mệt mỏi rồi, ta không muốn phải lo lắng nhiều chuyện nữa.
“Vậy người đã hiểu rồi chứ?”
Một lúc sau, chàng cất cuốn sách đi, mắt hơi đỏ, nhìn ta mỉm cười: “Ta hiểu rồi.”
“Ta đi đây.” Chàng đứng dậy.
“Không tiễn.” Ta ngả người ra ghế và nhắm mắt lại.
Chàng nói: “Lần này ta đi, có thể sẽ không có thời gian rảnh để quay lại”.
Ta: "Ta đã gặp được con gái của Lễ Bộ Thượng Thư, nàng là người tốt, người nên nghiêm túc cân nhắc. Đường đời tuy dài nhưng đường đến trái tim có thể ngắn, đừng uỷ khuất chính mình."
Chàng không nói gì.
Ta nhắm mắt lại và không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
Có lẽ chàng ấy đã đi rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ta từ từ mở mắt, chiếc ghế tựa bên cạnh vẫn hơi rung chuyển, xung quanh trống rỗng.
... Thực sự đã đi rồi.
Sao chàng dám nói thích ta chứ, không hề có chút kiên trì nào?
"Thậm chí... nếu kiên trì thêm một chút nữa thì sao?" Ta tuyệt vọng nhìn lên bầu trời, cảm thấy trong lòng trống rỗng. "Nếu ta dao động thì sao?"
"Nếu ta lấy lại được niềm đam mê cuộc sống, yêu thích công việc nhàm chán làm Thái tử phi thì sao?
"Chàng hỏi ta nhiều hơn thì c.h.ế.t à?
"Được thôi Tiêu Nham, chàng đã mất ta rồi.
"Ta tức giận, vì yêu sinh hận, ta phải vùng lên, trở thành người giàu nhất Giang Nam. Tương lai chàng trở thành hoàng đế, ta sẽ lãnh đạo thương nhân địa phương chống lại triều đình, khiến chàng phải hối hận khi nghĩ về ta."
“Nói thêm vài câu nữa đi,” Tiêu Nham xuất hiện phía sau ta, “Ta thích nghe.”
Ta:"......"
"Chàng chưa đi à?"
Chàng ấy giữ lưng ghế của ta và nói: "Nếu ta đi, làm sao có thể nghe được lời tỏ tình chân thành của Thái tử phi?"
“Chàng mới là thái tử phi, cả nhà chàng đều là thái tử phi,” ta đẩy chàng, “tránh xa ta ra.”
Nhưng chàng ấy đã nắm lấy tay ta, cúi xuống nói: “Sau này ta làm chủ giang sơn này, một ngày nào đó nàng sẽ trở thành hoàng hậu, ta cũng bảo đảm cho nàng cuộc sống nhàn rỗi tham ăn biếng làm, được không?”
Không đợi ta trả lời, chàng đã hôn ta.
Ta cảm thấy điều kiện này cũng được, hôn một cái xong, miễn cưỡng gật đầu hỏi: “Khi nào chàng lên đường?”
Tiêu Nham duỗi người nằm xuống bên cạnh ta: “Ngày mai.”
Ta:"......"
Chàng: "Lần này là thật."
(Hoàn)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro