Hựu Hựu Tiêu Nham

Chương 6

Cung Tường Vãng Sự

2024-07-14 23:04:26

6

Hai ngày sau, như Vương Đại Niên đã nói với ta, Lý Minh Chí tổ chức hội thơ trong vườn của mình.

Hai ngày qua, ta nghe thấy Lý phu nhân nhiều lần yêu cầu Lý Minh Chí nhanh chóng tìm một gia đình để gả ta đi.

Ta trông có vẻ như tự biết cuộc sống của mình giống như một chiếc thuyền trên nước, người duy nhất ta có thể dựa vào là phụ mẫu, nên ta ngoan ngoãn đáng thương nghe lời, điều này khiến Lý phu nhân càng thêm vẻ khắc nghiệt của kế mẫu hơn.

Lý Minh Chí không nói gì, hạ nhân của Lý gia do Vương Đại Niên dẫn đầu bắt đầu tự thấy thông cảm với ta.

Ngoài ra, ta giả bộ tốt bụng lương thiện, lại từ trong cung đến, khiến bọn họ tò mò với Thiên gia, muốn nghe những bí mật và chuyện kỳ quái ở trong cung nên đối xử khá tốt với ta.

Ta đã chủ động làm công việc dọn dẹp và hòa làm một với họ.

Hôm nay quản gia nói trong bếp không đủ người nên bảo ta cất chổi trước rồi xuống bếp phụ giúp.

Đây là thời điểm mùa xuân hoa nở rộ.

Trong vườn trăm hoa đua nở, hầu hết các thanh niên tuấn tài có dòng dõi thư hương thế gia, công tử danh gia vọng tộc và quan lại đều được mời đến đây.

Lý phu nhân vì con gái còn mời các phu nhân trong thành đến tụ tập lại.

Quốc thái dân an đã lâu, phú quý, quan chức đã quen xa hoa, ta mang điểm tâm đến đưa, nhìn thấy toàn là xa hoa, tiếng ngọc bội leng keng trong hương hoa và tiếng chim hót, tiếng cười nói không ngừng vang lên.

Nữ quyến ngồi bên đình cạnh hồ nước, còn nam khách thì tùy ý đứng quanh hồ, nhất thời khung cảnh hài hoà như vậy.

Đáng lẽ đây sẽ là một buổi xem mắt hoành tráng và thú vị, nhưng ánh mắt của mọi người đều bị thu hút bởi một người.

Buổi xem mắt đã trở thành đại hội đánh giá vẻ đẹp.

Một số vị nữ khách táo bạo quên mất dè dặt nghiêng người qua lan can nhìn, ánh mắt như bị cố định sau chiếc quạt, ngơ ngác nhìn.

Nam khách như thế này cũng không ít.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lần đầu ta thấy nhiều người không hẹn mà gặp cùng nhìn chăm chú như vậy, mà lại còn là xem khỉ diễn.

Nhìn lại “con khỉ” kia, hắn không hề có cảm giác bị mọi người chăm chú theo dõi, như thể đã quen rồi.

Cũng khó trách, hắn đã sống như này trong hai mươi năm qua.

Hắn thần sắc bình tĩnh, nhàn nhã cầm ly rượu, đầu ngón tay giữ nhẹ ly rượu Ninh Tuyết bình thường khiến ly rượu tầm thường cũng hóa thành tiên phẩm.

Mọi người đều nín thở, thấy hắn khẽ cau mày nói: “Mùi vị thực khó uống.”

Đồ ăn không ngon, rượu cũng không ngon, nếu đặt trên người vị khách bình thường nói vậy thì chủ nhà đã đuổi ra ngoài, nhưng không thể không thừa nhận, mỹ nhân trên đời này luôn được đãi ngộ tốt hơn người bình thường.

Lý Minh Chí ôn hòa nói: “Cháu trai ta là lần đầu tiên đến phương nam, không quen với đồ ăn ở đây, ta đã nhờ nhà bếp làm một ít đồ ăn nhẹ từ phương Bắc, lát nữa cháu trai cũng có thể dùng trước một chút.

"Ta tự nghĩ, hắn nào có không thích nghi được, hắn chính là không hài lòng với mọi thứ trên đời này!

Sự bất công của thế giới không ai khác chính là Tiêu Nham.

Lý Minh Chí bởi vì chức vụ nhỏ nên khi đến Trường An không có cơ hội gặp được thánh nhân, khách đến hôm nay phần lớn đều là gia đình quý tộc địa phương, không ai nhận ra hắn.

Không phải chứ...

Tiêu Nham rõ ràng đã tự cho mình một thân phận giả, nghe người ta gọi hắn là Lâm công tử, nhưng không biết hắn là Lâm công tử phủ nào.

Nhưng chỗ ngồi của hắn có thể được sắp xếp bên cạnh chủ gia Lý Minh Chí, chắc hẳn hắn ta có địa vị không tầm thường.

Ta vô cảm đặt đồ ăn nhẹ trước mặt hắn.

Đôi mắt Tiêu Nham lóe lên, xòe quạt ra, mỉm cười nhìn ta rồi nói:

"Giang Nam quả thực nhân kiệt địa linh, ngay cả nha hoàn trong nhà thế bá cũng xinh đẹp và duyên dáng như vậy."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ta:"......"

Ta không nghe thấy.

Lý Minh Chi: “Thật xấu hổ, đây là trưởng nữ của nhà ta, vốn là người ở trong cung, được bổ nhiệm làm Thượng Nghi ở Đông Cung, mới về nhà không lâu.

“Dù sao thì nó cũng đã hầu hạ Thái tử điện hạ được mấy năm rồi, cử chỉ của nó cũng khác với những nữ tử gia đình khác.”

Sau khi rời cung, ta mới biết có rất nhiều gia đình phụ mẫu gửi con gái vào cung để làm nữ quan, họ cho rằng những quy định trong cung sẽ giúp con gái họ có được thanh danh tốt, thuận tiện sau này rời cung có được hôn sự tốt.

Tuy nhiên, đây thực sự là sự hiểu lầm của người ngoài.

Không nói gì khác, chỉ nói đến hoàng hậu nương nương, người là người đầu tiên buông thả bản thân, sống vui vẻ như một tiểu cô nương.

Khi Lý Minh Chí nói điều này trước mọi người, ông ta cũng là có ý định gả ta đi, xem có ai muốn lấy ta không.

“Tại hạ thất lễ, thì ra là Lý Thượng Nghi,” Tiêu Nham cười chuyển chủ đề, “Thật trùng hợp, ta có một biểu tỷ phương xa vừa mới ra cung.”

“Sao ta nghe nói Lý Thượng Nghi ở Đông cung được ân sủng đến mức ngay cả thái tử cũng phải xem sắc mặt nàng, làm sao có thể gọi là hầu hạ chứ?”

Ta:"......"

Lý Minh Chí: "Cháu trai nói đùa. Con gái ta dù có to gan đến mấy cũng đâu dám vượt quá quy củ? Thái tử điện hạ nổi tiếng là người đức độ, đối với người xung quanh cũng là như vậy."

Nói xong, ông ta đẩy điểm tâm đến trước mặt: "Hãy dùng một ít khi nóng."

Tiêu Nham ánh mắt dừng lại ở điểm tâm, giữa lông mày ngưng tụ một tia buồn bã nhàn nhạt, gần như vô hình, nhưng lại cho thấy sự bối rối của hắn.

Hắn mỉm cười với Lý Minh Chí, chậm rãi cho một miếng điểm tâm vào miệng.

Trong lòng ta nói: "Đáng đời."

Vẫn là không kìm được, ta rót một tách trà nóng vào chiếc ly rỗng trên tay hắn rồi mới lui xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hựu Hựu Tiêu Nham

Số ký tự: 0