Bao vây tấn công (1)
Vong Ngữ
2024-07-24 14:05:08
Yên La nhìn biến hóa của Thạch Mục lúc này, ánh mắt nhất thời thoáng động. Tay ngọc vung lên. Một dòng sông ánh sáng bảy màu bắn ra, bao phủ lấy thân thể Thạch Mục.
Khí tức tản ra trên người Thạch Mục bỗng nhiên tăng mạnh. Ba màu ánh sáng xanh lam, màu vàng, màu hồng tăng mạnh, bao phủ thân thể hắn ở bên trong.
Không biết qua bao lâu, ba màu ánh sáng bỗng nhiên dừng lại, tiếp đó tiêu tan ra, hiện ra thân thể Thạch Mục.
Hắn mở mắt ra. Trong hai mắt hắn bắn ra hai đạo tinh quang. Trong miệng còn không nhịn được phát ra một tiếng hét dài.
Sau một khắc, hắn nhìn hai tay mình một chút, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ.
Lần này dưới cơ duyên tình cờ, tu vi của hắn cuối cùng lại bước ra một bước, tiến cấp tới Thiên Vị trung kỳ.
- Vừa mới tiến cấp xong. Cảm ơn nàng ra tay tương trợ. Bằng không ta không biết còn phải bế quan bao lâu mới có thể đột phá.
Thạch Mục nhìn về phía Yên La, nói.
Yên La khoát tay áo, phất tay lấy ra một khối lệnh bài bảy màu, ném cho Thạch Mục.
Thạch Mục vội vàng tiếp lấy. Trên mặt lệnh bài từng hào quang bảy màu lóe lên, giống như chất lỏng lưu chuyển, một năng lượng khó hiểu từ bên trong mơ hồ thẩm thấu đi ra.
- Bây giờ ngươi cần phải cố gắng củng cố tu vi một chút. Cố gắng ở ngay bên trong tòa đại điện này bế quan. Lệnh bài này là thứ có thể giúp ngươi rời khỏi Côn Lôn Bí Cảnh. Nếu như ngươi không muốn đợi ở đây, có thể phát động lệnh bài rời khỏi bất cứ lúc nào.
Yên La nói.
- Ở chỗ này đợi bao lâu cũng có thể sao?
Trong lòng Thạch Mục thoáng động, hỏi.
- Không sai. Nhưng ngươi không có cách nào rời khỏi tòa đại điện này.
Yên La nói.
Nói xong, nàng nhìn lại về phía bên dưới. Chân mày nàng chợt nhíu lại, ánh mắt lộ ra một tia nghi ngờ.
Vào thời khắc này, nàng chợt ngẩng đầu, nhìn lại về phía bên ngoài đại điện, trên mặt lóe lên sắc mặt giận dữ.
- Nàng muốn rời khỏi đây sao?
Thạch Mục thấy vậy, mở miệng hỏi.
- Ta còn có chút chuyện phải xử lý.
Yên La nói xong, toàn thân cuồn cuộn nổi lên hào quang bảy màu. Thân hình nàng dần dần trở nên mơ hồ không rõ.
Miệng Thạch Mục há hốc, hình như còn muốn nói điều gì. Nhưng Yên La đã biến mất.
Hắn thở dài, liếc mắt nhìn về phía xung quanh một cái, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Hắn vốn chính là lấy thân phận Ly Trần Tông tiến vào nơi đây. Còn bị Bành Nhạc phát hiện ra thân phận. Nếu như đúng hạn ra ngoài, không chỉ phải nộp ra những thứ đã đoạt được ở bên trong Côn Lôn Bí Cảnh, còn phải đối mặt với nguy hiểm cực lớn.
Hiện tại Yên La đã từng là chủ nhân ở nơi đây. Có lệnh bài của nàng ở trong tay, hắn tất nhiên không vội vàng rời khỏi đây.
Dù sao ở đây có chút đặc biệt. Linh khí thiên địa cực kỳ nồng đậm. Gần như có thể so với được với Thiên Tinh Điện trong thánh địa Thanh Lan. Nơi đây quả thực rất thích hợp để hắn tu luyện.
Hơn nữa, điểm khó có được chính là, ở đây ma khí cũng cực kỳ nồng đậm. Rốt cuộc hoàn toàn không kém hơn so với linh khí thiên địa. Đồng thời giữa linh khí thiên địa cùng ma khí, mơ hồ đạt tới một mức độ cân đối nào đó.
Kể từ đó, Thân Ngoại Hóa Thân của hắn có thể tu luyện được ở đây, mượn cơ hội nâng cao một chút thực lực.
Thạch Mục vừa suy nghĩ, đột nhiên nghĩ tới điều gì. Ánh mắt hắn nhìn ra xung quanh, khẽ cau mày.
Chẳng biết từ lúc nào Tây Môn Tuyết đã biến mất. Không biết nàng đã đi tới nơi nào.
Ánh mắt hắn lóe lên một cái, cũng không có đi tìm. Hắn tự mình đi vào sâu bên trong đại điện, ở chỗ bên trong Thiên Điện vừa nãy khoanh chân ngồi xuống.
Đồng thời, một tay hắn phất lên, Thân Ngoại Hóa Thân hiện ra.
Cảm nhận được ma khí nồng đậm xung quanh, trên mặt Thân Ngoại Hóa Thân lộ ra mừng rỡ vẻ. Hắn cũng khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển công pháp, hấp thu ma khí xung quanh.
Thạch Mục mỉm cười, nhắm hai mắt lại. Sau một lát trên người hắn sáng lên những ánh sáng màu lam.
. . .
Ở nơi nào đó trong Bảo Nguyệt Cung, hư không lóe lên một hồi. Một bóng người chậm rãi hiện lên. Đó chính là Tây Môn Tuyết.
Nàng nhìn bốn phía xung quanh một chút, thở nhẹ ra một hơi.
Ngay sau đó, trong miệng nàng bắt đầu lẩm bẩm. Trên người dần dần hiện ra một luồng ánh sáng trắng, lập tức lan ra sóng gợn, khuếch tán về bốn phía xung quanh.
Sau mấy hơi thở, trên mặt nàng lộ vẻ vui mừng, lao về một phương hướng.
Sau một lát, nàng đi tới một chỗ điện phủ. Bên trong đại điện nơi này không ngờ vô cùng hỗn loạn. Khắp nơi trên mặt đất đều là từng vết cắt rất sâu. Trên vách tường đại điện cũng đầy vết tích đấu pháp. Hình như nơi này đã từng diễn ra cuộc tranh đấu cực kỳ kịch liệt.
Ánh mắt Tây Môn Tuyết đảo qua ở bên trong đại điện, rơi vào một góc khuất của đại điện.
Nơi đó, một thi hài cao lớn lẳng lặng nằm trên mặt đất.
Thi hài mặc chiến giáp màu vàng, nhiều chỗ bị tổn hại, lộ ra hài cốt màu trắng phía dưới, không ngờ tản ra vầng sáng trong suốt nhàn nhạt, giống như bảo ngọc.
Một thanh vũ khí màu vàng giống như đao lại giống như kiếm rơi ở một bên, tản ra từng trận hào quang màu vàng. Nhưng nhìn hình dáng bên ngoài liền biết đó là một pháp bảo cực kỳ lợi hại.
Xương cốt của thi hài đã xuất hiện sự vỡ vụn. Chỉ có điều vẫn tính là hoàn chỉnh. Một khí tức cường đại từ trong thi hài tản ra.
- Đây chẳng lẽ là. . . Là thi hài của Tường Thái Thần Tướng!
Trên mặt Tây Môn Tuyết lộ ra vẻ kích động. Nàng phất tay hút thi hài còn có vũ khí màu vàng bên cạnh vào trong tay.
. . .
Bên ngoài Bảo Nguyệt Cung, ma khí cuồn cuộn, hào quang phát ra từng hồi. Những tiếng nổ lớn không ngừng vang lên bên tai.
Khí tức tản ra trên người Thạch Mục bỗng nhiên tăng mạnh. Ba màu ánh sáng xanh lam, màu vàng, màu hồng tăng mạnh, bao phủ thân thể hắn ở bên trong.
Không biết qua bao lâu, ba màu ánh sáng bỗng nhiên dừng lại, tiếp đó tiêu tan ra, hiện ra thân thể Thạch Mục.
Hắn mở mắt ra. Trong hai mắt hắn bắn ra hai đạo tinh quang. Trong miệng còn không nhịn được phát ra một tiếng hét dài.
Sau một khắc, hắn nhìn hai tay mình một chút, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ.
Lần này dưới cơ duyên tình cờ, tu vi của hắn cuối cùng lại bước ra một bước, tiến cấp tới Thiên Vị trung kỳ.
- Vừa mới tiến cấp xong. Cảm ơn nàng ra tay tương trợ. Bằng không ta không biết còn phải bế quan bao lâu mới có thể đột phá.
Thạch Mục nhìn về phía Yên La, nói.
Yên La khoát tay áo, phất tay lấy ra một khối lệnh bài bảy màu, ném cho Thạch Mục.
Thạch Mục vội vàng tiếp lấy. Trên mặt lệnh bài từng hào quang bảy màu lóe lên, giống như chất lỏng lưu chuyển, một năng lượng khó hiểu từ bên trong mơ hồ thẩm thấu đi ra.
- Bây giờ ngươi cần phải cố gắng củng cố tu vi một chút. Cố gắng ở ngay bên trong tòa đại điện này bế quan. Lệnh bài này là thứ có thể giúp ngươi rời khỏi Côn Lôn Bí Cảnh. Nếu như ngươi không muốn đợi ở đây, có thể phát động lệnh bài rời khỏi bất cứ lúc nào.
Yên La nói.
- Ở chỗ này đợi bao lâu cũng có thể sao?
Trong lòng Thạch Mục thoáng động, hỏi.
- Không sai. Nhưng ngươi không có cách nào rời khỏi tòa đại điện này.
Yên La nói.
Nói xong, nàng nhìn lại về phía bên dưới. Chân mày nàng chợt nhíu lại, ánh mắt lộ ra một tia nghi ngờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vào thời khắc này, nàng chợt ngẩng đầu, nhìn lại về phía bên ngoài đại điện, trên mặt lóe lên sắc mặt giận dữ.
- Nàng muốn rời khỏi đây sao?
Thạch Mục thấy vậy, mở miệng hỏi.
- Ta còn có chút chuyện phải xử lý.
Yên La nói xong, toàn thân cuồn cuộn nổi lên hào quang bảy màu. Thân hình nàng dần dần trở nên mơ hồ không rõ.
Miệng Thạch Mục há hốc, hình như còn muốn nói điều gì. Nhưng Yên La đã biến mất.
Hắn thở dài, liếc mắt nhìn về phía xung quanh một cái, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Hắn vốn chính là lấy thân phận Ly Trần Tông tiến vào nơi đây. Còn bị Bành Nhạc phát hiện ra thân phận. Nếu như đúng hạn ra ngoài, không chỉ phải nộp ra những thứ đã đoạt được ở bên trong Côn Lôn Bí Cảnh, còn phải đối mặt với nguy hiểm cực lớn.
Hiện tại Yên La đã từng là chủ nhân ở nơi đây. Có lệnh bài của nàng ở trong tay, hắn tất nhiên không vội vàng rời khỏi đây.
Dù sao ở đây có chút đặc biệt. Linh khí thiên địa cực kỳ nồng đậm. Gần như có thể so với được với Thiên Tinh Điện trong thánh địa Thanh Lan. Nơi đây quả thực rất thích hợp để hắn tu luyện.
Hơn nữa, điểm khó có được chính là, ở đây ma khí cũng cực kỳ nồng đậm. Rốt cuộc hoàn toàn không kém hơn so với linh khí thiên địa. Đồng thời giữa linh khí thiên địa cùng ma khí, mơ hồ đạt tới một mức độ cân đối nào đó.
Kể từ đó, Thân Ngoại Hóa Thân của hắn có thể tu luyện được ở đây, mượn cơ hội nâng cao một chút thực lực.
Thạch Mục vừa suy nghĩ, đột nhiên nghĩ tới điều gì. Ánh mắt hắn nhìn ra xung quanh, khẽ cau mày.
Chẳng biết từ lúc nào Tây Môn Tuyết đã biến mất. Không biết nàng đã đi tới nơi nào.
Ánh mắt hắn lóe lên một cái, cũng không có đi tìm. Hắn tự mình đi vào sâu bên trong đại điện, ở chỗ bên trong Thiên Điện vừa nãy khoanh chân ngồi xuống.
Đồng thời, một tay hắn phất lên, Thân Ngoại Hóa Thân hiện ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cảm nhận được ma khí nồng đậm xung quanh, trên mặt Thân Ngoại Hóa Thân lộ ra mừng rỡ vẻ. Hắn cũng khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển công pháp, hấp thu ma khí xung quanh.
Thạch Mục mỉm cười, nhắm hai mắt lại. Sau một lát trên người hắn sáng lên những ánh sáng màu lam.
. . .
Ở nơi nào đó trong Bảo Nguyệt Cung, hư không lóe lên một hồi. Một bóng người chậm rãi hiện lên. Đó chính là Tây Môn Tuyết.
Nàng nhìn bốn phía xung quanh một chút, thở nhẹ ra một hơi.
Ngay sau đó, trong miệng nàng bắt đầu lẩm bẩm. Trên người dần dần hiện ra một luồng ánh sáng trắng, lập tức lan ra sóng gợn, khuếch tán về bốn phía xung quanh.
Sau mấy hơi thở, trên mặt nàng lộ vẻ vui mừng, lao về một phương hướng.
Sau một lát, nàng đi tới một chỗ điện phủ. Bên trong đại điện nơi này không ngờ vô cùng hỗn loạn. Khắp nơi trên mặt đất đều là từng vết cắt rất sâu. Trên vách tường đại điện cũng đầy vết tích đấu pháp. Hình như nơi này đã từng diễn ra cuộc tranh đấu cực kỳ kịch liệt.
Ánh mắt Tây Môn Tuyết đảo qua ở bên trong đại điện, rơi vào một góc khuất của đại điện.
Nơi đó, một thi hài cao lớn lẳng lặng nằm trên mặt đất.
Thi hài mặc chiến giáp màu vàng, nhiều chỗ bị tổn hại, lộ ra hài cốt màu trắng phía dưới, không ngờ tản ra vầng sáng trong suốt nhàn nhạt, giống như bảo ngọc.
Một thanh vũ khí màu vàng giống như đao lại giống như kiếm rơi ở một bên, tản ra từng trận hào quang màu vàng. Nhưng nhìn hình dáng bên ngoài liền biết đó là một pháp bảo cực kỳ lợi hại.
Xương cốt của thi hài đã xuất hiện sự vỡ vụn. Chỉ có điều vẫn tính là hoàn chỉnh. Một khí tức cường đại từ trong thi hài tản ra.
- Đây chẳng lẽ là. . . Là thi hài của Tường Thái Thần Tướng!
Trên mặt Tây Môn Tuyết lộ ra vẻ kích động. Nàng phất tay hút thi hài còn có vũ khí màu vàng bên cạnh vào trong tay.
. . .
Bên ngoài Bảo Nguyệt Cung, ma khí cuồn cuộn, hào quang phát ra từng hồi. Những tiếng nổ lớn không ngừng vang lên bên tai.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro