Huyền Giới Chi Môn

Bí mật triệu kiến

Vong Ngữ

2024-07-24 14:05:08

Ngay khi Thạch Mục đi qua cánh cổng ánh sáng.

Ông ông!

Một chỗ sâu bên trong tầng thứ nhất của Thanh Lan Thánh Địa bỗng nhiên vang lên một hồi tiếng chuông. Âm thanh lan đi xung quanh, vang vọng phạm vi mấy vạn dặm.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Thanh âm này… Chẳng lẽ…”

“Âm thanh này là của Huyễn Ma bia, có người xông qua Huyễn Ma Đạo!”

“Chẳng lẽ Thạch Mục đã thành công?”

Tất cả mọi người nghe thấy tiếng chuông kêu đều khẽ giật mình. Dù sao từ xưa đến nay số lượng người thông qua Huyễn Ma Đạo thực quá ít, chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Biết được ý nghĩa tiếng kêu của Huyễn Ma Bia, ngoại trừ một số đệ tử trăm năm, chỉ có có một chút cao tầng trong tông môn.

Một số người không biết rõ tiếng chuông, sau khi được người khác kể lại đều lộ vẻ không thể tin được.



Thạch Mục chỉ cảm thấy hoa mắt, đã xuất hiện bên trong một đại điện trắng toát.

Hắn hơi đánh giá, phát hiện nơi đây cũng không phải là Huyễn Ma Điện trước đây.

Bên trong rất trống trải, ngoại trừ mấy cây cột, không có vật nào khác.

“Ngươi chính là Thạch Mục, lại có thể xông qua Huyễn Ma Đạo, tâm tính không tồi.” Vào thời khắc này, một âm thanh trong trẻo vang lên từ phía sau hắn.

Thạch Mục vội vàng quay người lại, chỉ thấy một người bị quang mang màu xanh bao phủ, người đứng bên trong đó không thể thấy rõ được khuôn mặt.

“Đệ tử bái kiến tiền bối.” Thạch Mục đảo qua Thần Thức, phát hiện không thể dò xét tu vi đối phương, vội vàng thi lễ.

“Không cần đa lễ.” Bóng người bên trong màn sáng màu xanh khoát tay, một cỗ tiềm lực vô hình nâng thân thể Thạch Mục lên.

Sau đó, bóng người này cao thấp đánh giá Thạch Mục vài lần, tựa hồ rất có hứng thú với hắn.

Thạch Mục rùng mình, thành thật đứng im tại chỗ.

“Gần nghìn năm qua, bổn môn không có người nào xông qua Huyễn Ma Đạo, không thể tưởng được hôm nay có thể gặp được một người.” Bóng người trong màn sáng màu xanh nói ra.

“Đệ tử chẳng qua là mày mắn mà vượt qua được kiểm tra.” Thạch Mục khiêm tốn nói.

“Không kiêu ngạo, không nóng nảy, khó trách ngươi có thể thông qua trùng trùng điệp điệp khảo nghiệm ảo cảnh. Hôm nay, nếu ngươi xông qua Huyễn Ma Đạo rồi, dựa theo môn quy, ngươi được coi là đệ tử nghìn năm. Bất quá, cần phải làm một chút thủ tục, người phải đợi một thời gian ngắn mới chính thức trở thành đệ tử nghìn năm.” Bóng người trong màn sáng nói ra.

“Dạ, đệ tử hiểu.” Thạch Mục nói ra.

“Nếu như thế, ta sẽ đưa ngươi trở về. Hôm nay, thần hồn chi lực của ngươi tiêu hao khá lớn, nghỉ ngơi thật tốt, sự tình tiếp theo, tự nhiên sẽ có người an bài.” Bóng người bên trong màn sáng nói ra, vung tay một cái. Một đoàn ánh sáng trắng bao phủ thân thể Thạch Mục.

Hắn thấy hoa mắt, sau một khắc liền xuất hiện ở một sườn núi, chung quanh đều là cây cối cao lớn, thình lình đã về tới tầng thứ nhất.

Thạch Mục quan sát xung quanh, phát hiện Huyền Linh Tháp cách đó không xa.

Hắn chậm rãi hô hấp, lộ sắc mặt vui mừng, tiếp theo lại có chút nghi hoặc.

Người hắn vừa mới gặp được bao phủ trong mành ánh sáng màu xanh, không thể nhìn thấy tu vi, có thể là người có địa vị rất cao trong Thanh Lan Thánh Địa, có thể là bát đại hộ pháp, hay tứ đại trưởng lão nhưng chẳng biết tại sao lại không dùng bộ mặt thật để gặp hắn.

Suy nghĩ một phen, chẳng nghĩ được gì, hắn đem ý niệm này bỏ ra khỏi đầu, thân hình hóa thành một đạo độn quang màu đỏ, bay về động phủ của mình.



(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Tên Thạch Mục kia vậy mà xông qua được Huyễn Ma Đạo, làm sao có thể! Tin tức có thật hay không?” Bên trong động phủ, Lữ Cảnh nhận được báo cáo của người hầu, tràn đầy kinh ngạc nói ra.

“Tất cả đều là thật, tại hạ tìm mấy vị quản sự người hầu của các đệ tử cũ nghe ngóng, thanh âm trước đây chính là từ Huyễn Ma Bia, đại biểu cho việc có người vượt qua Huyễn Ma Đạo.” Người hầu kia vội vàng nói.

“Đã biết, đi xuống đi.” Lữ Cảnh có chút không kiên nhẫn phất phất tay, người hầu như được đại xá, nhanh chóng lui ra ngoài.

Đợi người hầu rời đi, Lữ Cảnh bóp nát chén rượu cầm trong tay, sắc mặt âm trầm, ánh mắt oan độc lóe lên.



Trong mật thất của một động phủ khác, Long Chiến Dã khoanh chân ngồi, thần sắc âm tình bất định, thật lâu về sau thở dài.



“Tỷ tỷ, tên Thạch Mục này không ngờ thật lợi hại.” Một động phủ của đệ tử bình thường, tỷ đệ Mã Lung Mã Liệt đang ngồi nói chuyện, Mã Liệt có chút không thể tin được nói ra.

Gã ban đầu bên trong khảo hạch thí luyện tuy rằng cố gắng tiến nhập vào danh ngạch một trăm lẻ tám tên. Chín năm trước, trong trận tỉ thí mười năm một lần, gã không thể thông qua. Bất quá, bởi Mã Lung dựa vào Thạch Mục kiếm được một số Linh Thạch khổng lồ, vì vậy tìm cách chiêu nhập gã thành một quản sự người hầu ở Linh Địa động phủ.

“Ta đã sớm nói, thực lực Thạch Mục không phải ta và ngươi có thể tưởng tượng được. Mã Liệt, về sau gặp hắn đệ ngàn vạn lần phải chú ý cử chỉ lời nói của bản thân.” Mã Lung nói ra.

“Đệ biết rồi, tỷ tỷ.” Mã Liệt mặc dù tâm cao khí ngạo, nhưng liên tục bị đả kích, tăng thêm tình cảnh hôm nay, không khỏi cúi đầu.

“Ngươi cũng không được nhụt chí, vòng khảo thí mới sắp được mở ra. Những năm này tu vi của ngươi cũng tiến bộ không ít, qua một thời gian nữa ta dẫn ngươi đi chọn một kiện Linh khí vừa tay, chưa hẳn là không còn cơ hội.” Mã Lung an ủi.

“Đa tạ tỷ tỷ! Đúng rồi, tỷ tỷ, hắn hôm nay sắp trở thành đệ tử nghìn năm, ngươi nói chuyện kia của chúng ta có hy vọng thành công chứ.” Mã Liệt chợt ngẩng đầu, hỏi.

“Ta cũng không biết chính xác được, đến lúc đó tùy tình hình mà xử lý vậy.”

Mã Lung trầm ngâm một lát, nói ra.

Mã Liệt thành thành thật thật gật đầu.

Mấy ngày tiếp theo, tin tức Thạch Mục thông qua Huyễn Ma Đạo, dùng tốc độ nhanh nhất truyền bá khắp mọi nơi ở tầng một của Thánh Địa.

Cũng nhân dịp này, tất cả mọi người đều biết về Huyễn Ma Đạo, tuy rằng không ít người hứng thú với Huyễn Ma Đạo, nhưng với điều kiện hà khắc, đành phải từ bỏ ý niệm trong đầu.



Trong nháy mắt, nửa tháng đã qua.

Thạch Mục đang khoanh chân ngồi trong mật thất, đột nhiên mở hai mắt ra, đứng dậy đi tới cửa, tay áo giơ lên, mở cửa ra.

Tề Phong đang khom người đứng cách đó không xa, chắp tay với Thạch Mục nói.

“Khởi bẩm Phủ chủ, Phủ chủ Lăng Phong đến cầu kiến.”

“Lăng Phong? Mời hắn vào phòng khách đợi chút, dâng trà ngon hầu hạ, ta sẽ tới ngay.” Thạch Mục suy nghĩ một chút, mở miệng nói ra.

“Đã an bài.” Tề Phong nói ra.

“Tốt, ngươi lui xuống trước đi.” Thạch Mục nói ra.

“Vâng.” Tề Phong thi lễ, lui xuống.

Sau một lát, Thạch Mục thay đổi một bộ quần áo mới, hiên ngang đi từ bên ngoài vào phòng khách.

Tiến vào phòng khách, hắn liền thấy Lăng Phong đang mặc quần áo màu xanh ngồi ở trên ghế, một tay bưng chén trà, một tay sử dụng nắp chén nhẹ nhàng lướt, cái miệng nhỏ nhắn nhẹ nhàng uống lấy.

Động tác cử chỉ của gã không màng danh lợi, thần thái vui mừng, thoạt nhìn vô cùng tiêu sái.

“Lăng sư huynh, một mực mời ngươi tới làm khách quý, hôm nay cuối cùng cũng chịu đại giá quang lâm.” Thạch Mục vừa cười vừa nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lăng Phong dừng động tác uống trà lại, ngẩng đầu nhìn Thạch Mục, bật cười lớn nói ra.

“Sư đệ nói gì vậy chứ, ngươi quá bận rộn tu luyện, có thể có thành tích như hôm nay, rất là khác nhau, làm sư huynh như ta chẳng nhẽ không biết xấu hổ đến quấy rầy ngươi tu luyện.”

“Sư huynh nói lời này có phải muốn làm khó sư đệ. Không biết sư huynh hôm nay đến đây có chuyện gì cần tới sư đệ vậy?” Thạch Mục vừa cười vừa nói.

“Tự nhiên là có chuyện tốt.” Lăng Phong nói ra.

“Chuyện tốt?” Thạch Mục nghi ngờ nói.

“Là như vậy, ta đến đây hôm nay, phụng mệnh trưởng lão Mặc Lan, dẫn ngươi tới Thanh Hoàng Điện.” Lăng Phong nghiêm mặt nói.

“Trưởng lão Mặc Lan? Thanh Hoàng Điện? Tại sao trước đây sư đệ chưa từng nghe nói qua.” Thạch Mục có chút hoài nghi.

“Thanh Hoàng Điện là tổng điện của khu vực Hoàng giai, do trưởng lão Mặc Lan chủ trì, tổng quản tất cả sự vụ của đệ tử trăm năm.” Lăng Phong giải thích.

“Tổng điện?” Thạch Mục hỏi.

“Thạch sư đệ không biết? Khu vực tu luyện của đệ tử trăm năm cùng đệ tử nghìn năm đều có một cái tổng điện, tầng thứ nhất chính là Thanh Hoàng Điện, tầng thứ hai là Thanh Huyền Điện.” Lăng Phong giải thích.

“A, thì ra là thế. Nếu là trưởng lão diện kiến, chúng ta mau đi thôi.” Thạch Mục nói ra.

Lăng Phong nhẹ gật đầu.

Hai người đi ra khỏi phủ đệ, cùng một chỗ hóa thành hai đạo độn quang, kề vai sát cánh bay tới Huyền Linh Tháp.

Sau một lát, hai người liền xuất hiện ở một chỗ đỏ thắm trước đại điện.

“Mặc trưởng lão, Thạch sư đệ đã được đưa tới.”

“Vào đi.” Một âm thanh ôn hòa vang lên.

Thạch Mục theo sau Lăng Phong đi vào đại điện, chỉ cảm thấy một mùi hết sức thơm xông vào mũi, trước mắt sáng tỏ, nghiễm nhiên là một hoa viên được trang trí trang nhã, trong đó kì hoa dị thảo rực rỡ muôn màu.

Thạch Mục định thần một chút, liền nhìn thấy ở không xa, một lão già tóc bạc mặc đạo bào màu đen, đang nghiêng người, cầm theo một bình vòi hoa sen bằng gốm tưới nước cho một chậu Thanh Lan.

“Bái kiến Mặc trưởng lão.” Thạch Mục khom người thi lễ.

“Ha ha, đã đến rồi thì ngồi xuống nói chuyện a.” Lão già tóc bạc vừa nói vừa xoay người lại, lộ ra bộ mặt hiền lành gần gũi, vừa cười vừa nói.

Thạch Mục nhìn thấy Lăng Phong ngồi xuống một cái ghế ở bên phải, vì vậy hắn cũng hào phóng mà ngồi xuống một cái ghế khác.

“Ngươi chính là Thạch Mục. Chắc đây là lần đâu tiên ngươi gặp lão phu, ta phụng mệnh Thánh Chủ, tổng quản sự vụ của đệ tử trăm năm. Bất quá, lão phu thật sự không thích quản lý những tục vụ này, may mắn có Lăng Phong cùng vài tên chấp sự thay ta xử lý, cho nên lão phu ít khi xuất hiện trước mặt các ngươi.” Mặc trưởng lão vừa cười vừa nói.

“Đệ tử lúc trước hoàn toàn không biết tới nơi này.” Thạch Mục nói ra.

“Ha ha, trở lại chuyện chính. Gần ngàn năm nay, ngươi là người duy nhất thông qua Huyễn Ma Đạo, sớm tiến giai đệ tử nghìn năm. Lão phu gọi ngươi tới đây, một mặt đem việc tiến vào tầng thứ hai của Thánh Địa thông báo cho ngươi, mặt khác lão phu cũng muốn gặp ngươi, một nhân tài kiệt suất trong lớp hậu bối.” Mặc trưởng lão nói.

“Trưởng lão quá khen, đệ tử xấu hổ không dám nhận.” Thạch Mục nói.

“Ha ha, ngươi có thể thông qua khảo nghiệm Huyễn Ma Đạo, nên được khen.” Mặc trưởng lão nói ra.

Lão nói qua, cánh tay vung lên, có một đạo Lam quang chậm rãi hiện ra, bay tới trước mặt Thạch Mục.

Thạch Mục thấy vậy, vội vàng duỗi tay ra tiếp được.

Thấy Lam Quang tản đi, lộ ra một kiện trường bào màu xanh.

Ánh mắt hắn đảo qua trường bào, phát hiện chỗ ngực trường bào thêu hai mảnh Thanh Diệp trông rất sống động, những thứ khác đều giống với quần áo và trang sức của đệ tử trăm năm.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Giới Chi Môn

Số ký tự: 0