Cạnh tranh
Vong Ngữ
2024-07-24 14:05:08
Lệnh Hồ Khoan liếc nhìn Chung Tú, cũng không nói gì thêm mà chỉ gật đầu nhẹ. Sau đó, gã giơ tay ra hiệu.
Theo hiệu lệnh của gã, vài tên tùy tùng đang đợi ở ngoài cửa đi đến trước Phù Vân Xa, cẩn thận kiểm tra hàng hóa trên xe.
Vẻ mặt lão giả áo xám lại có chút âm trầm, không để cho thủ hạ kiểm tra mà tự mình ra tay, đi đến cạnh chiếc Phù Vân Xa vận chuyển hàng của Minh Nguyệt Giáo, cẩn thận xem xét.
Về phần Vương Thụy Khôn, nữ tử xinh đẹp và những người còn lại của thương hội Thiên Ngô lại yên lặng đứng nhìn cảnh tượng trước mắt, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Thạch Mục và Chung Tú.
Bầu không khí tại hiện trường trở nên hơi khác thường.
Một lúc sau, thủ hạ của Lệnh Hồ Khoan đã kiểm tra xong bảy xe hàng hóa.
Bọn họ thảo luận với nhau một lúc sau đó một nam tử trẻ tuổi gật đầu với Lệnh Hồ Khoan đồng thời cầm lấy một cái hộp gỗ đưa cho gã.
Lệnh Hồ Khoan nhận lấy hộp gỗ, mở nắp nhìn lướt qua bên trong, ánh mắt hơi sáng rực lên.
Gã cũng không nhìn kĩ liền đậy nắp rồi cất chiếc hộp đi.
Một loạt hành động này thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
“Bảy xe hàng hóa đều đã kiểm tra xong, hoàn toàn khớp với danh sách.” Lệnh Hồ Khoan chậm rãi mở miệng nói với giọng điệu bình tĩnh.
Tuy rằng mọi người chung quanh đại khái cũng đoán ra được kết quả này, nhưng khi chính tai nghe được Lệnh Hồ Khoan tự mình khẳng định, trong lòng vẫn không khỏi chấn động. Nữ tử xinh đẹp còn liếc nhìn Chung Tú với ánh mắt phức tạp.
“Chung trưởng lão quả nhiên nói được làm được, không hổ là người của thương hội Thiên Ngô, bội phục.” Lệnh Hồ Khoan mỉm cười nói với Vương Thụy Khôn.
“Lệnh Hồ thành chủ quá khen.” Vương Thụy Khôn đáp lời.
“Vị tiểu hữu này thoạt nhìn hơi lạ mặt, không biết xưng hô như thế nào? Phải chăng cũng là người của thương hội?” Ánh mắt Lệnh Hồ Khoan chuyển về phía Thạch Mục, gã hỏi.
“Tại hạ Thạch Mục, bằng hữu của Chung Tú trưởng lão, còn thân phận chỉ là một kẻ tán tu mà thôi.” Thạch Mục đối mặt với Lệnh Hồ Khoan, đáp lời.
Lệnh Hồ Khoan gật đầu nhẹ, không nói gì thêm.
Lúc này, lão giả áo xám của Minh Nguyệt Giáo cũng trở về chỗ, vẻ mặt âm trầm như nước.
Hàng hóa trên xe đều đã bị y kiểm tra trước sau tổng cộng vài lần, ý đồ tìm ra một ít sai sót, nhưng lại không thể như ý muốn.
“Lâm trưởng lão, những hàng hóa này có thiếu sót gì hay không?” Chung Tú hỏi.
“Không có vấn đề. Chư vị, lão phu còn có chuyện trong giáo cần xử lý, xin cáo từ trước.” Lão giả áo xám vừa mở miệng nói liền vội vàng chắp tay cáo biệt với Lệnh Hồ Khoan và Vương Thụy Khôn, sau đó cùng rời đi với đám thuộc hạ.
Vài tên đệ tử Minh Nguyệt Giáo vội vội vàng vàng gỡ hàng hóa trên Phù Vân Xa xuống cất vào nhẫn trữ vật, ba chân bốn cẳng đuổi theo lão giả.
Nhìn những người này rời khỏi, trong nội viện cũng không có mấy người tỏ vẻ quan tâm, chỉ có vài tên quản sự theo đưa tiễn.
“Vương phó hội trưởng, lần này mặc dù quá trình vận chuyển xảy ra chút ít vấn đề, nhưng lại có thể nhanh chóng sửa chữa, một lần nữa chứng minh được năng lực xử lý cũng như danh dự của quý thương hội. Lần đấu giá hội sắp tới của thành Thương Húc, quả nhiên vẫn do thương hội Thiên Ngô tổ chức mới thích hợp nhất.” Lệnh Hồ Khoan nói.
“Đa tạ thành chủ tin tưởng bổn thương hội, chúng ta nhất định toàn lực thi hành, không phụ sự kỳ vọng của ngài.” Vương Thụy Khôn nghe vậy khuôn mặt lộ vẻ vui mừng, chắp tay thi lễ nói.
Lệnh Hồ Khoan gật đầu nhẹ, sau khi hai người tán gẫu một chút, gã liền cáo từ rời đi.
Bởi vì hàng hóa của Lệnh Hồ Khoan rất nhiều nên không tiện bỏ vào nhẫn trữ vật. Vì vậy sau khi gã lên tiếng cáo biệt liền tạm thời dẫn theo bảy chiếc Phù Vân Xa.
Vương Thụy Khôn đưa mắt nhìn theo đám người Lệnh Hồ Khoan rời đi sau đó xoay người liếc nhìn Thạch Mục rồi đi vào bên trong.
“Chung trưởng lão, Triệu trưởng lão, hai người các ngươi cùng ta đi vào, những người khác đều rời đi.”Âm thanh của Vương Thụy Khôn truyền đến.
Mọi người trong nội viện ngơ ngác nhìn nhau rồi nhao nhao tản đi.
“Thạch đại ca, huynh về chỗ ở trước đi, ta đi một chút rồi trở về.” Chung Tú nói với Thạch Mục.
“Cẩn thận một chút.” Thạch Mục gật đầu nhẹ, cũng không nói gì thêm, xoay người đi ra bên ngoài.
“Chung trưởng lão, lần này gặp dữ hóa lành, xin chúc mừng.” Thế nhưng vào lúc này, nữ tử xinh đẹp lại đi tới, mỉm cười nói.
“Đa tạ.” Chung Tú đáp lời.
“Thì ra bên cạnh ngươi còn có nhân vật tài giỏi bực này, thật sự làm cho người khác bất ngờ! Lại nói, lần trước ngươi tới Hàn Uyên Các, vị tùy tùng mặc áo xám đi theo phải chăng chính là người này giả trang?” Nữ tử xinh đẹp liếc nhìn về phía Thạch Mục đằng xa, nói.
“Phó hội trưởng đã ở bên trong chờ chúng ta rồi.” Chung Tú cũng không trả lời câu hỏi của đối phương, cất bước tiến về phía trước.
Nữ tử xinh đẹp thấy vậy hừ một tiếng, cũng đồng dạng cất bước rời đi.
Bên trong đại điện Hàn Uyên Các, Vương Thụy Khôn đứng chắp tay, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó.
Chung Tú và nữ tử xinh đẹp tiến vào đại điện, sau đó dừng lại phía sau lưng ông ta.
Vương Thụy Khôn xoay người, ánh mắt nhìn về phía Chung Tú, khuôn mặt lộ ra vẻ ôn hòa, nói:
“Chung trưởng lão, lần này có thể tìm lại được hàng hóa, vãn hồi danh dự cho thương hội, ngươi không những không cần bồi thường , mà ngược lại còn lập được công lớn.”
“Vương phó hội trưởng quá khen. Sự việc lần này vốn do ta gây ra, đương nhiên phải tự mình giải quyết.” Chung Tú nói.
“Tuy rằng nói như thế, nhưng mấy ngày nay ta cũng nghĩ lại một chút. Dù sao đám cướp kia muốn nhằm vào thương hội, về tình về lý cũng không nên đặt toàn bộ trách nhiệm lên đầu ngươi.” Vương Thụy Khôn đáp lời.
Chung Tú nghe vậy không nói gì nữa. Bởi vì nàng nhìn ra được, Vương Thụy Khôn nhìn thấu tâm tư của mình.
“Việc này lúc trước bị bàn tán xôn xao, hôm nay có thể giải quyết thuận lợi, có lẽ sau đó sẽ lan truyền khắp thành Thương Húc, thậm chí đối với việc tương lai thương hội ta mở rộng buôn bán sang thành trì của những bộ lạc Man tộc khác tại đại lục Tây hạ càng thêm thuận lợi. Chung trưởng lão cứ yên tâm, việc này ta sẽ bẩm báo chi tiết với hội trưởng đại nhân, ghi công lớn cho ngươi.” Vương Thụy Khôn nói.
“Đa tạ phó hội trưởng.” Ánh mắt Chung Tú hơi sáng lên, nàng khom người thi lễ.
“Đương nhiên, Triệu trưởng lão lần này đến thành Trầm Sa chấp hành nhiệm vụ cũng lập được đại công. Các ngươi đều là nhân tài hiếm có của thương hội.” Vương Thụy Khôn nhìn về phía nữ tữ xinh đẹp nói.
“Đa tạ phó hội trưởng, tại hạ chẳng qua chỉ cố gắng làm tròn bổn phận mà thôi.” Nữ tử xinh đẹp lộ vẻ vui mừng trả lời.
“Thực ra, lần này gọi hai ngươi đến đây, chính là muốn tuyên bố một chuyện lớn.” Vương Thụy Khôn bỗng nhiên thay đổi giọng điệu nói.
Hai người Chung Tú thấy thần sắc của Vương Thụy Khôn thay đổi, vội vàng điều chỉnh lại biểu hiện.
Vương Thụy Khôn cũng không lập tức thông báo chuyện kia mà lấy ra một khối ngọc giản màu xanh nói:
“Đây là do hội trưởng đại nhân truyền tin vài ngày trước.”
Hai người Chung Tú biến sắc, hội trưởng thương hội Thiên Ngô trước giờ luôn là thần long thấy đầu không thấy đuôi, cực ít xuất hiện trước mặt mọi người, thế nhưng mỗi lần ông ta xuất hiện nhất định đều có chuyện lớn xảy ra.”
“Hội trưởng đại nhân truyền đến tin tức, vì tiến thêm một bước mở rộng sinh ý giữa chúng ta và Yêu tộc, thương hội quyết định lựa chọn một trưởng lão trẻ tuổi đảm nhiệm chức vụ đặc sứ Yêu tộc, tiến đến khu vực trung bộ đại lục để đàm phán.” Vương Thụy Khôn mở miệng nói.
Chung Tú nghe vậy, trong lòng mơ hồ đoán được điều gì đó, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như nước.
Nữ tử xinh đẹp bên kia cũng không lộ vẻ gì khác thường.
“Chuyện lần này, Chung trưởng lão gặp nguy không loạn, xử lý vô cùng tốt, giúp thương hội vãn hồi tổn thất. Mà Triệu trưởng lão cũng vì thương hội lập không ít công lao. Hai vị đều là nhân tài hiếm có. Ta cùng với các trưởng lão khác sau khi thương nghị, quyết định chọn một người trong số hai ngươi đảm nhiệm chức vụ đặc sứ Yêu tộc, toàn quyền chịu trách nhiệm việc này.” Vương Thụy Khôn nói.
Chung Tú nghe vậy trong lòng khẽ động, vẻ mặt hưng phấn đỏ ửng lên.
Từ trước đến nay Yêu tộc rất ít liên hệ với người ngoài. Thế nhưng bọn họ lại là thế lực lớn nhất đại lục Tây Hạ, nắm trong tay vô số tài nguyên.
Thương hội Thiên Ngô tuy rằng được xưng có sinh ý khắp đại lục Tây Hạ, nhưng qua lại với Yêu tộc cũng vô cùng ít ỏi, nhiều nhất cũng chỉ hợp tác làm ăn với một ít bộ lạc vừa và nhỏ. Tuy rằng thương hội đã từng muốn tiến thêm một bước tiếp xúc với ba đại Yêu tộc cường đại nhất trong bảy mươi hai chi yêu tộc, nhưng trước giờ vẫn chưa có tiến triển.
Nay xem ra, có lẽ vị hội trưởng thần thông quảng đại kia động tay, cũng có thể là ba đại Yêu tộc thay đổi suy nghĩ về việc hợp tác. Nhưng ít nhất, việc này đã có chuyển biến.
Nếu ai có thể dùng tư cách đặc sứ Yêu tộc đến Lăng Thiên Phong hoàn thành lần đàm phán này, chỉ cần xử lý thỏa đáng, tác dụng đối với sự phát triển của thương hội Thiên Ngô sau này to lớn không thể đong đếm.
Chung Tú tuy rằng không quá truy cầu địa vị trong thương hội Thiên Ngô. Nhưng nếu có thể thông qua lần giao dịch này đổi lấy thân phận tự do, nàng liền có thể chân chính ở cùng một chỗ với Thạch Mục.
“Lần đại hội đấu giá mười năm một lần tại thành Thiên Húc này, chính là cơ hội để hai người các ngươi chứng tỏ năng lực.” Vương Thụy Khôn tuyên bố.
Lời nói vừa dứt, Chung Tú và nữ tử xinh đẹp không khỏi liếc nhìn nhau, sau đó nhanh chóng dời ánh mắt đi chỗ khác.
“Mà ở hai phía đông, tây của thành Thương Húc, thương hội đã chuẩn bị sẵn địa điểm tổ chức đấu giá, lần này phân biệt chia cho hai người các ngươi chịu trách nhiệm. Trong hai ngươi ai lập được nhiều công trạng hơn trong lần đại hội đấu giá này, sẽ trở thành đặc sứ Yêu tộc.” Vương Thụy Khôn nói.
“Vậy hai nơi tổ chức đấu giá kia phân phối như thế nào?” Chung Tú hỏi.
“Dựa theo cống hiến từ trước đến nay của hai người các ngươi, ai có nhiều cống hiến hơn được quyền ưu tiên chọn trước.” Vương Thụy Khôn trả lời.
Chung Tú nhíu mày, nàng vừa gia nhập thương hội Thiên Ngô không bao lâu, luận công trạng sao có thể so sánh với nữ tử xinh đẹp kia.
“Ta đã tính toán qua, dựa theo tình hình hiện tại, cống hiến của Triệu trưởng lão đối với thương hội cao hơn một chút, như vậy liền ưu tiên nàng chọn trước.” Quả nhiên, Vương Thụy Khôn nhanh chóng tiếp lời.
Gương mặt nữ tử xinh đẹp hiện lên vẻ mừng rỡ.
“Đa tạ phó hội trưởng đại nhân. Nếu đã như thế, ta liền lựa chọn nơi đấu giá tổ chức ở thành Tây.” Nữ tử xinh đẹp nói.
“Được. Vậy địa điểm đấu giá ở thành Đông do Chung trưởng lão quản lý.” Vương Thụy Khôn nhìn về phía Chung Tú tuyên bố.
Chung Tú khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
“Thật ra bất luận địa điểm đấu giá ở thành Đông hay thành Tây đều ở bên trong thành Thương Húc, không có quá nhiều khác biệt. Chủ yếu vẫn là so sánh trên phương diện năng lực của hai người các ngươi, trước đại hội đấu giá lập kế hoạch, tuyên truyền cũng như chuẩn bị nhân sự ra sao mà thôi.” Vương Thụy Khôn nói.
“Đa tạ Vương phó hội trưởng dạy bảo.” Chung Tú và nữ tử xinh đẹp đồng thanh, khom người thi lễ.
“Được rồi, hai ngươi đều lui xuống đi. Sau đó, ta sẽ sai người thông báo các công việc của đại hội đấu giá cũng như các vật tư chuẩn bị do thành chủ ủy thác phân phối đều cho các ngươi. Thời gian đến hội đấu giá còn hai tháng, hai ngươi hãy chuẩn bị cho thật tốt.” Vương Thụy Khôn nói.
Chung Tú và nữ tữ xinh đẹp lại thi lễ thêm lần nữa, sau đó rời khỏi đại điện.
Theo hiệu lệnh của gã, vài tên tùy tùng đang đợi ở ngoài cửa đi đến trước Phù Vân Xa, cẩn thận kiểm tra hàng hóa trên xe.
Vẻ mặt lão giả áo xám lại có chút âm trầm, không để cho thủ hạ kiểm tra mà tự mình ra tay, đi đến cạnh chiếc Phù Vân Xa vận chuyển hàng của Minh Nguyệt Giáo, cẩn thận xem xét.
Về phần Vương Thụy Khôn, nữ tử xinh đẹp và những người còn lại của thương hội Thiên Ngô lại yên lặng đứng nhìn cảnh tượng trước mắt, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Thạch Mục và Chung Tú.
Bầu không khí tại hiện trường trở nên hơi khác thường.
Một lúc sau, thủ hạ của Lệnh Hồ Khoan đã kiểm tra xong bảy xe hàng hóa.
Bọn họ thảo luận với nhau một lúc sau đó một nam tử trẻ tuổi gật đầu với Lệnh Hồ Khoan đồng thời cầm lấy một cái hộp gỗ đưa cho gã.
Lệnh Hồ Khoan nhận lấy hộp gỗ, mở nắp nhìn lướt qua bên trong, ánh mắt hơi sáng rực lên.
Gã cũng không nhìn kĩ liền đậy nắp rồi cất chiếc hộp đi.
Một loạt hành động này thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
“Bảy xe hàng hóa đều đã kiểm tra xong, hoàn toàn khớp với danh sách.” Lệnh Hồ Khoan chậm rãi mở miệng nói với giọng điệu bình tĩnh.
Tuy rằng mọi người chung quanh đại khái cũng đoán ra được kết quả này, nhưng khi chính tai nghe được Lệnh Hồ Khoan tự mình khẳng định, trong lòng vẫn không khỏi chấn động. Nữ tử xinh đẹp còn liếc nhìn Chung Tú với ánh mắt phức tạp.
“Chung trưởng lão quả nhiên nói được làm được, không hổ là người của thương hội Thiên Ngô, bội phục.” Lệnh Hồ Khoan mỉm cười nói với Vương Thụy Khôn.
“Lệnh Hồ thành chủ quá khen.” Vương Thụy Khôn đáp lời.
“Vị tiểu hữu này thoạt nhìn hơi lạ mặt, không biết xưng hô như thế nào? Phải chăng cũng là người của thương hội?” Ánh mắt Lệnh Hồ Khoan chuyển về phía Thạch Mục, gã hỏi.
“Tại hạ Thạch Mục, bằng hữu của Chung Tú trưởng lão, còn thân phận chỉ là một kẻ tán tu mà thôi.” Thạch Mục đối mặt với Lệnh Hồ Khoan, đáp lời.
Lệnh Hồ Khoan gật đầu nhẹ, không nói gì thêm.
Lúc này, lão giả áo xám của Minh Nguyệt Giáo cũng trở về chỗ, vẻ mặt âm trầm như nước.
Hàng hóa trên xe đều đã bị y kiểm tra trước sau tổng cộng vài lần, ý đồ tìm ra một ít sai sót, nhưng lại không thể như ý muốn.
“Lâm trưởng lão, những hàng hóa này có thiếu sót gì hay không?” Chung Tú hỏi.
“Không có vấn đề. Chư vị, lão phu còn có chuyện trong giáo cần xử lý, xin cáo từ trước.” Lão giả áo xám vừa mở miệng nói liền vội vàng chắp tay cáo biệt với Lệnh Hồ Khoan và Vương Thụy Khôn, sau đó cùng rời đi với đám thuộc hạ.
Vài tên đệ tử Minh Nguyệt Giáo vội vội vàng vàng gỡ hàng hóa trên Phù Vân Xa xuống cất vào nhẫn trữ vật, ba chân bốn cẳng đuổi theo lão giả.
Nhìn những người này rời khỏi, trong nội viện cũng không có mấy người tỏ vẻ quan tâm, chỉ có vài tên quản sự theo đưa tiễn.
“Vương phó hội trưởng, lần này mặc dù quá trình vận chuyển xảy ra chút ít vấn đề, nhưng lại có thể nhanh chóng sửa chữa, một lần nữa chứng minh được năng lực xử lý cũng như danh dự của quý thương hội. Lần đấu giá hội sắp tới của thành Thương Húc, quả nhiên vẫn do thương hội Thiên Ngô tổ chức mới thích hợp nhất.” Lệnh Hồ Khoan nói.
“Đa tạ thành chủ tin tưởng bổn thương hội, chúng ta nhất định toàn lực thi hành, không phụ sự kỳ vọng của ngài.” Vương Thụy Khôn nghe vậy khuôn mặt lộ vẻ vui mừng, chắp tay thi lễ nói.
Lệnh Hồ Khoan gật đầu nhẹ, sau khi hai người tán gẫu một chút, gã liền cáo từ rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bởi vì hàng hóa của Lệnh Hồ Khoan rất nhiều nên không tiện bỏ vào nhẫn trữ vật. Vì vậy sau khi gã lên tiếng cáo biệt liền tạm thời dẫn theo bảy chiếc Phù Vân Xa.
Vương Thụy Khôn đưa mắt nhìn theo đám người Lệnh Hồ Khoan rời đi sau đó xoay người liếc nhìn Thạch Mục rồi đi vào bên trong.
“Chung trưởng lão, Triệu trưởng lão, hai người các ngươi cùng ta đi vào, những người khác đều rời đi.”Âm thanh của Vương Thụy Khôn truyền đến.
Mọi người trong nội viện ngơ ngác nhìn nhau rồi nhao nhao tản đi.
“Thạch đại ca, huynh về chỗ ở trước đi, ta đi một chút rồi trở về.” Chung Tú nói với Thạch Mục.
“Cẩn thận một chút.” Thạch Mục gật đầu nhẹ, cũng không nói gì thêm, xoay người đi ra bên ngoài.
“Chung trưởng lão, lần này gặp dữ hóa lành, xin chúc mừng.” Thế nhưng vào lúc này, nữ tử xinh đẹp lại đi tới, mỉm cười nói.
“Đa tạ.” Chung Tú đáp lời.
“Thì ra bên cạnh ngươi còn có nhân vật tài giỏi bực này, thật sự làm cho người khác bất ngờ! Lại nói, lần trước ngươi tới Hàn Uyên Các, vị tùy tùng mặc áo xám đi theo phải chăng chính là người này giả trang?” Nữ tử xinh đẹp liếc nhìn về phía Thạch Mục đằng xa, nói.
“Phó hội trưởng đã ở bên trong chờ chúng ta rồi.” Chung Tú cũng không trả lời câu hỏi của đối phương, cất bước tiến về phía trước.
Nữ tử xinh đẹp thấy vậy hừ một tiếng, cũng đồng dạng cất bước rời đi.
Bên trong đại điện Hàn Uyên Các, Vương Thụy Khôn đứng chắp tay, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó.
Chung Tú và nữ tử xinh đẹp tiến vào đại điện, sau đó dừng lại phía sau lưng ông ta.
Vương Thụy Khôn xoay người, ánh mắt nhìn về phía Chung Tú, khuôn mặt lộ ra vẻ ôn hòa, nói:
“Chung trưởng lão, lần này có thể tìm lại được hàng hóa, vãn hồi danh dự cho thương hội, ngươi không những không cần bồi thường , mà ngược lại còn lập được công lớn.”
“Vương phó hội trưởng quá khen. Sự việc lần này vốn do ta gây ra, đương nhiên phải tự mình giải quyết.” Chung Tú nói.
“Tuy rằng nói như thế, nhưng mấy ngày nay ta cũng nghĩ lại một chút. Dù sao đám cướp kia muốn nhằm vào thương hội, về tình về lý cũng không nên đặt toàn bộ trách nhiệm lên đầu ngươi.” Vương Thụy Khôn đáp lời.
Chung Tú nghe vậy không nói gì nữa. Bởi vì nàng nhìn ra được, Vương Thụy Khôn nhìn thấu tâm tư của mình.
“Việc này lúc trước bị bàn tán xôn xao, hôm nay có thể giải quyết thuận lợi, có lẽ sau đó sẽ lan truyền khắp thành Thương Húc, thậm chí đối với việc tương lai thương hội ta mở rộng buôn bán sang thành trì của những bộ lạc Man tộc khác tại đại lục Tây hạ càng thêm thuận lợi. Chung trưởng lão cứ yên tâm, việc này ta sẽ bẩm báo chi tiết với hội trưởng đại nhân, ghi công lớn cho ngươi.” Vương Thụy Khôn nói.
“Đa tạ phó hội trưởng.” Ánh mắt Chung Tú hơi sáng lên, nàng khom người thi lễ.
“Đương nhiên, Triệu trưởng lão lần này đến thành Trầm Sa chấp hành nhiệm vụ cũng lập được đại công. Các ngươi đều là nhân tài hiếm có của thương hội.” Vương Thụy Khôn nhìn về phía nữ tữ xinh đẹp nói.
“Đa tạ phó hội trưởng, tại hạ chẳng qua chỉ cố gắng làm tròn bổn phận mà thôi.” Nữ tử xinh đẹp lộ vẻ vui mừng trả lời.
“Thực ra, lần này gọi hai ngươi đến đây, chính là muốn tuyên bố một chuyện lớn.” Vương Thụy Khôn bỗng nhiên thay đổi giọng điệu nói.
Hai người Chung Tú thấy thần sắc của Vương Thụy Khôn thay đổi, vội vàng điều chỉnh lại biểu hiện.
Vương Thụy Khôn cũng không lập tức thông báo chuyện kia mà lấy ra một khối ngọc giản màu xanh nói:
“Đây là do hội trưởng đại nhân truyền tin vài ngày trước.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người Chung Tú biến sắc, hội trưởng thương hội Thiên Ngô trước giờ luôn là thần long thấy đầu không thấy đuôi, cực ít xuất hiện trước mặt mọi người, thế nhưng mỗi lần ông ta xuất hiện nhất định đều có chuyện lớn xảy ra.”
“Hội trưởng đại nhân truyền đến tin tức, vì tiến thêm một bước mở rộng sinh ý giữa chúng ta và Yêu tộc, thương hội quyết định lựa chọn một trưởng lão trẻ tuổi đảm nhiệm chức vụ đặc sứ Yêu tộc, tiến đến khu vực trung bộ đại lục để đàm phán.” Vương Thụy Khôn mở miệng nói.
Chung Tú nghe vậy, trong lòng mơ hồ đoán được điều gì đó, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như nước.
Nữ tử xinh đẹp bên kia cũng không lộ vẻ gì khác thường.
“Chuyện lần này, Chung trưởng lão gặp nguy không loạn, xử lý vô cùng tốt, giúp thương hội vãn hồi tổn thất. Mà Triệu trưởng lão cũng vì thương hội lập không ít công lao. Hai vị đều là nhân tài hiếm có. Ta cùng với các trưởng lão khác sau khi thương nghị, quyết định chọn một người trong số hai ngươi đảm nhiệm chức vụ đặc sứ Yêu tộc, toàn quyền chịu trách nhiệm việc này.” Vương Thụy Khôn nói.
Chung Tú nghe vậy trong lòng khẽ động, vẻ mặt hưng phấn đỏ ửng lên.
Từ trước đến nay Yêu tộc rất ít liên hệ với người ngoài. Thế nhưng bọn họ lại là thế lực lớn nhất đại lục Tây Hạ, nắm trong tay vô số tài nguyên.
Thương hội Thiên Ngô tuy rằng được xưng có sinh ý khắp đại lục Tây Hạ, nhưng qua lại với Yêu tộc cũng vô cùng ít ỏi, nhiều nhất cũng chỉ hợp tác làm ăn với một ít bộ lạc vừa và nhỏ. Tuy rằng thương hội đã từng muốn tiến thêm một bước tiếp xúc với ba đại Yêu tộc cường đại nhất trong bảy mươi hai chi yêu tộc, nhưng trước giờ vẫn chưa có tiến triển.
Nay xem ra, có lẽ vị hội trưởng thần thông quảng đại kia động tay, cũng có thể là ba đại Yêu tộc thay đổi suy nghĩ về việc hợp tác. Nhưng ít nhất, việc này đã có chuyển biến.
Nếu ai có thể dùng tư cách đặc sứ Yêu tộc đến Lăng Thiên Phong hoàn thành lần đàm phán này, chỉ cần xử lý thỏa đáng, tác dụng đối với sự phát triển của thương hội Thiên Ngô sau này to lớn không thể đong đếm.
Chung Tú tuy rằng không quá truy cầu địa vị trong thương hội Thiên Ngô. Nhưng nếu có thể thông qua lần giao dịch này đổi lấy thân phận tự do, nàng liền có thể chân chính ở cùng một chỗ với Thạch Mục.
“Lần đại hội đấu giá mười năm một lần tại thành Thiên Húc này, chính là cơ hội để hai người các ngươi chứng tỏ năng lực.” Vương Thụy Khôn tuyên bố.
Lời nói vừa dứt, Chung Tú và nữ tử xinh đẹp không khỏi liếc nhìn nhau, sau đó nhanh chóng dời ánh mắt đi chỗ khác.
“Mà ở hai phía đông, tây của thành Thương Húc, thương hội đã chuẩn bị sẵn địa điểm tổ chức đấu giá, lần này phân biệt chia cho hai người các ngươi chịu trách nhiệm. Trong hai ngươi ai lập được nhiều công trạng hơn trong lần đại hội đấu giá này, sẽ trở thành đặc sứ Yêu tộc.” Vương Thụy Khôn nói.
“Vậy hai nơi tổ chức đấu giá kia phân phối như thế nào?” Chung Tú hỏi.
“Dựa theo cống hiến từ trước đến nay của hai người các ngươi, ai có nhiều cống hiến hơn được quyền ưu tiên chọn trước.” Vương Thụy Khôn trả lời.
Chung Tú nhíu mày, nàng vừa gia nhập thương hội Thiên Ngô không bao lâu, luận công trạng sao có thể so sánh với nữ tử xinh đẹp kia.
“Ta đã tính toán qua, dựa theo tình hình hiện tại, cống hiến của Triệu trưởng lão đối với thương hội cao hơn một chút, như vậy liền ưu tiên nàng chọn trước.” Quả nhiên, Vương Thụy Khôn nhanh chóng tiếp lời.
Gương mặt nữ tử xinh đẹp hiện lên vẻ mừng rỡ.
“Đa tạ phó hội trưởng đại nhân. Nếu đã như thế, ta liền lựa chọn nơi đấu giá tổ chức ở thành Tây.” Nữ tử xinh đẹp nói.
“Được. Vậy địa điểm đấu giá ở thành Đông do Chung trưởng lão quản lý.” Vương Thụy Khôn nhìn về phía Chung Tú tuyên bố.
Chung Tú khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
“Thật ra bất luận địa điểm đấu giá ở thành Đông hay thành Tây đều ở bên trong thành Thương Húc, không có quá nhiều khác biệt. Chủ yếu vẫn là so sánh trên phương diện năng lực của hai người các ngươi, trước đại hội đấu giá lập kế hoạch, tuyên truyền cũng như chuẩn bị nhân sự ra sao mà thôi.” Vương Thụy Khôn nói.
“Đa tạ Vương phó hội trưởng dạy bảo.” Chung Tú và nữ tử xinh đẹp đồng thanh, khom người thi lễ.
“Được rồi, hai ngươi đều lui xuống đi. Sau đó, ta sẽ sai người thông báo các công việc của đại hội đấu giá cũng như các vật tư chuẩn bị do thành chủ ủy thác phân phối đều cho các ngươi. Thời gian đến hội đấu giá còn hai tháng, hai ngươi hãy chuẩn bị cho thật tốt.” Vương Thụy Khôn nói.
Chung Tú và nữ tữ xinh đẹp lại thi lễ thêm lần nữa, sau đó rời khỏi đại điện.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro