Chuẩn bị xuất chiến
Vong Ngữ
2024-07-24 14:05:08
Dịch giả: Độc Đoán Vạn Cổ
Biên: nila32
"Hì hì, thật sự thì Thạch huynh lao đi quá nhanh, vừa rồi ở quảng trường ta đã muốn gọi huynh lại ai ngờ trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng của huynh rồi." Thanh Trường Thiên nói.
"Ồ, Thanh huynh tìm ta có việc sao?" Thạch Mục hỏi.
"Vị này là huynh trưởng của ta trong gia tộc. Từ nhỏ bọn ta đã có quan hệ thân cận, huynh ấy tới Phù Không Cứ Điểm này đã mười bảy năm có dư, lần này nghe nói ta kết giao với hảo hữu như Thạch huynh trong Thánh Địa nên mới nhờ ta giới thiệu một chút." Thanh Trường Thiên chỉ người đàn ông gầy ốm bên cạnh rồi nói.
Thạch Mục nhìn qua liền phát hiện dung mạo người này có sáu bảy phần tương tự với Thanh Trường Thiên, đều là mũi ưng, xương gò má nhô cao, sắc mặt có vài phần trắng bệch, khác biệt chính là khí tức trên người gã càng thêm trầm ổn, hiển nhiên cũng là một Võ Giả Thiên Vị cảnh.
"Tại hạ Thanh Huyên, tộc đệ trong Thánh Địa đã được Thạch sư đệ chiếu cố." Người đàn ông gầy ốm nói vô cùng khách khí.
Thạch Mục từ trong lời của đối phương nhìn ra đối phương dường như có ý kết giao với mình, mà bản thân vừa mới đến nên vẫn chưa biết nhiều chuyện về chỗ Phù Không Cứ Điểm này mà vừa đúng lúc thiếu một người để giải đáp nghi vấn vì vậy hắn cũng chắp tay hàn huyên vài câu.
"Đạo hữu quá lời."
Sau khi ba người hàn huyên liền đi lên dọc theo đường núi, vừa đi vừa nói chuyện với nhau.
"Thanh Huyên sư huynh, vừa rồi trong lúc trên đường chúng ta ngồi chiến hạm tới đây liền thấy được chiến sự nơi này vô cùng thê thảm, không biết những đệ tử mới tới như chúng ta bình thường sẽ bị phái đi chấp hành loại nhiệm vụ nào?" Thạch Mục hỏi.
"Gần đây quả thực Hắc Ma tộc đã tiến công nhiều lần, chỉ trong gần nửa tháng đã bộc phát qua ba trận quyết chiến quy mô lớn, thế nhưng theo kinh nghiệm từ trước đến nay nếu chiến sự hôm nay kết thúc thì song phương đều sẽ bắt đầu một quãng thời gian tụ lực, trong thời gian ngắn chắc có lẽ không bộc phát chiến đấu quy mô lớn." Thanh Huyên nói.
"Ta thấy những động phủ tạm thời này trên núi không dưới mười vạn, chẳng lẽ tất cả đều là đệ tử trú đóng ở đây sao?" Thạch Mục hỏi.
"Đúng vậy. Nhưng mà trong đó chỉ có một số ít là môn nhân đệ tử phụ thuộc ba Đại Thánh Địa và thế lực Tinh Cầu, ước chừng có hơn hai vạn người, trong đó Võ Giả Thiên Vị và Nhật giai Thuật Sĩ đại khái chiếm được hai thành. Còn lại đều là nhân thủ thuộc các thế lực nhỏ hơn, phần lớn trong đó đều là võ giả Địa giai và thuật sĩ Nguyệt Giai. Ngoài ra, trong đại quân liên minh thì chủ yếu do Yêu Tộc và tất cả Đại Dị Tộc làm chủ, đệ tử Nhân tộc giống như Thạch sư đệ ngược lại không nhiều lắm." Thanh Huyên nói.
"Trong Tinh Hải, bách tộc mọc lên như rừng, Nhân tộc trời sinh không chiếm ưu thế, nhân số ít một chút cũng là nằm trong dự liệu." Thạch Mục nói ra.
"Nhân tộc nhân số tuy ít nhưng khả năng lại khá cao đấy, phần lớn đều là tồn tại cực kỳ cường hãn. Những người ta biết đều là người nổi bật trong tiểu đội trưởng, đạt được chiến công hiển hách." Thanh Huyên nói.
"Tiểu đội trưởng?" Lông mày Thạch Mục nhíu lại.
"Ha ha, về việc này thì đến lúc phân phối nhiệm vụ cụ thể vào ngày mai Thạch sư đệ sẽ hiểu rõ thôi. Tại Phù Không Thành Cứ Điểm này ngoại trừ chút ít tồn tại Thánh Giai tọa trấn thì còn lại chính là những đệ tử Địa Giai tạo thành từng nhánh tiểu đội. Mỗi đội có nhân số từ vài người đến hơn mười người không chừng và do một võ giả Thiên Vị hoặc thuật sĩ Nhật giai đảm nhiệm chức tiểu đội trưởng chấp hành nhiệm vụ liên minh an bài. Cho dù nhiệm vụ này nguy hiểm hay không thì tiểu đội đều phải nghiêm khắc chấp hành, không thể lấy bất kỳ lý do nào để đùn đẩy. Nếu như đơn phương từ bỏ nhiệm vụ hoặc từ chối không chấp hành thì bị xử tội đào binh. Bình thường, đào binh đều bị phế bỏ tu vi, trở thành phàm nhân." Thanh Huyên nói.
"Những quy định nghiêm khắc này trước đây ta cũng có nghe sơ qua. Nhưng mà không biết trước đây cao tầng Thánh Địa hứa hẹn ban thưởng như thế nào?" Thạch Mục hỏi.
"Cái gọi là mạo hiểm luôn tồn tại với kỳ ngộ, chính là bỏ qua các loại nguy hiểm ở đây qua một bên, chỉ cần có bổn sự kiên trì ở đây thì những thứ đạt được quả thực không ít. Ngoại trừ rèn luyện thực chiến phong phú, dựa vào độ khó của nhiệm vụ cùng với giết chết tộc nhân Hắc Ma là có thể đạt được công huân tương ứng, có thể dùng chúng để đổi các loại bảo vật, trong đó tự nhiên bao gồm Huyền Linh điểm mà chúng ta cần. Ví dụ như mỗi lần giết chết một gã Hắc Ma tộc Địa giai là có thể đạt được một công huân, đổi được mười Huyền Linh điểm. Về phần Thiên Vị sơ kỳ, mức thưởng lên đến mười công huân, về phần địch thủ Hậu Kỳ đạt đến một trăm công huân." Thanh Huyên nói.
"Nhiều như vậy!" Thạch Mục và Thanh Trường Thiên đều vui vẻ, ánh mắt sáng ngời.
"Ha ha, trước tiên không vội cao hứng, Hắc Ma tộc không có dễ dàng đối phó như vậy, mới đầu vẫn nên dốc hết khả năng thích ứng hoàn cảnh đi." Thanh Huyên khẽ cười nói.
Trong thời gian tiếp theo, dưới sự gặng hỏi của Thạch Mục và Thanh Trường Thiên, Thanh Huyên lại phân biệt giải thích Tam Thánh Điện để đổi công huân, Cửu Phong Điện để tuyên bố các loại nhiệm vụ và phường thị giao dịch một cách rõ ràng làm cho hai người lấy được lợi ích không nhỏ.
Ba người hàn huyên thật lâu mới tách nhau ra đi về phía động phủ của mình.
Thạch Mục đi được hơn mười bước, nghĩ đến gì đó bèn quay người lại tế ra Linh Vũ Phi Xa rồi phá không bay về phía trung tâm cứ điểm.
Bay được không bao lâu, hai mắt hắn liền tỏa sáng, thấy được phía dưới xuất hiện một tòa kiến trúc hình tháp ba tầng mái hiên dày, trên đó lấp lánh hào quang, hơn mười đạo phù văn hình tròn màu vàng đang không ngừng chuyển động qua lại che phủ một tầng hào quang màu vàng.
Kiến trúc này chắc là tổng điện của cả liên minh, trong đó lộ ra từng cơn chấn động Linh lực cường đại.
Mà ở hai bên trái phải của tòa kiến trúc hình tháp lấp lánh kim quang kia đều có một tòa đại điện kiểu cách giống hệt nhau.
Bên ngoài đại điện bên trái che phủ một tầng hào quang màu tím, mà phía bên phải trên đại điện thì che phủ một tầng hào quang màu xanh.
Thạch Mục bay xuống từ trên đám mây, lệnh bài trong tay lóe sáng kim quang, không chút nào ngăn trở bay vào trong màn hào quang màu tím rơi vào cửa trước đại điện.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía mép cửa đại điện, chỉ thấy ở trên treo một tấm biển màu đen, trên đó là ba chữ vàng "Tam thánh điện" to lớn.
Thạch Mục thu hồi Linh Vũ Phi Xa rồi nhấc chân đi vào.
Trong đại điện thập phần trống trải, trên cơ bản thì không bày biện gì, chỉ ở giữa cánh cửa và hai bên trái phải đều dựng thẳng một tòa bia đá cao lớn bạch ngọc, trên mặt bia đá rực rỡ kim quang, trên đó đều là chữ viết rậm rạp chằng chịt.
Sâu trong đại điện bày biện một cái bàn, ngồi phía sau là một lão giả áo trắng bộ dáng như Nhân tộc, thoạt nhìn là trưởng lão chủ sự nơi đây.
Người này thấy Thạch Mục tiến đến cũng chỉ hé mắt nhìn hắn sau đó nhắm mắt bắt đầu tĩnh tọa.
Lúc này trong điện, trừ hai người bọn họ ra thì không còn người nào khác, làm cho đại điện vốn trống rỗng càng thêm yên tĩnh.
Thạch Mục thấy trưởng lão chủ sự kia không hề quan tâm mình thì cũng bỏ việc hành lễ, ánh mắt dời về tấm bia đá bên trái, cẩn thận nhìn rõ.
Sau một lát, hắn bước nhẹ đến tấm bia đá chính giữa, sau khi nhìn đi nhìn lại hồi lâu, lại đi đến trước mặt tấm bia đá bên phải xem xét cẩn thận.
Sau khi xem sơ qua Thạch Mục phát hiện những thứ ghi chép trên trên tấm bia đá bạch ngọc này phần lớn là một ít công pháp, bí thuật, Linh Khí, đan dược hay Linh tài, tin tức của các Linh tài quý hiếm thật sự ít đến thương cảm.
Thế nhưng cho dù là công pháp bí thuật hay là linh khí đan dược thì số công huân cần thiết đại khái đều là trăm điểm trở lên, có cái thậm chí cần nghìn điểm trở lên.
Dựa theo tình huống ban thưởng công huân mà lúc trước Thanh Huyên nói thì giá tiền này thật sự xa xỉ, trách không được trong đại điện này vắng tanh, không có bao nhiêu người.
Nội tâm Thạch Mục một bên tính toán, một bên tiếp tục xem hết văn tự trên tấm bia đá kia.
Khi hắn nhìn đến đáy của tấm bia đá thì mắt hắn đột nhiên sáng lên, lông mày không khỏi nhảy lên vui mừng.
Tử Kinh Đà La Quả!
Thứ mà một trong tứ đại Linh tài bắt buộc lúc dùng để tu luyện thân ngoại hóa thân, đột nhiên được liệt vào trong danh sách này.
Ánh mắt Thạch Mục dời về phía sau, mới nhìn nhìn thoáng qua vẻ vui tươi trên mặt lập tức thu liễm hơn phân nửa.
Sáu trăm bảy mươi công huân...
Xem ra muốn đạt được trái Tử Kinh Đà La Quả này cũng không phải là một chuyện dễ dàng, dựa theo tỉ lệ trước đây thì bản thân sợ là phải chém giết ít nhất sáu gã võ giả Thiên Vị hậu kỳ mới đủ.
Thạch Mục mang theo tâm trạng nửa vui nửa buồn đi ra đại điện, nhìn về phía tòa đại điện màu xanh ở bên kia tổng điện, cuối cùng vẫn lựa chọn trước tiên không đi vào trong đó, lập tức phất tay tế ra Linh Vũ Phi Xa rồi lại bay về phía sơn mạch Trú Doanh.
Sau nửa khắc đồng hồ, lưu quang do Thạch Mục hóa thành vượt qua vùng đỉnh núi Trú Doanh bay đến ngọn núi phía sau, đáp xuống một chỗ quảng trường bằng phẳng.
Vừa đáp xuống bên tai Thạch Mục liền truyền đến các loại âm thanh rao hàng và tranh chấp ầm ĩ.
Hoàn toàn khác với sự quạnh quẽ của Tam Thánh Điện, trên quảng trường giao dịch này biển người như tuôn trào, lộ ra cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Thạch Mục nhìn lại, chỉ thấy trên một vùng quảng trường rộng lớn không có bất kỳ dấu vết quy hoạch nào, toàn bộ quầy hàng đều là tùy ý tìm một chỗ đất rồi trải một tấm vải sau đó đặt hàng hóa của mình lên mà bắt đầu bán.
Thạch Mục thì dọc theo nhưng con "đường hẹp quanh co" này đi về phía thượng du, nhìn khắp nơi xem có Linh tài mà bản thân cần hay không.
Đi dạo ước chừng nửa canh giờ, Thạch Mục không khỏi cảm thấy sợ hãi thán phục chỗ quảng trường giao dịch này.
Có lẽ do nguyên nhân chiến tranh nên hàng hóa nơi đây quả thực phong phú kỳ lạ, từ Pháp bảo Linh Khí đến Linh Đan Linh tài, cái gì cần có đều có điều này so ra còn tốt hơn thông lưu phường trong Thánh Địa.
Thế nhưng Thạch Mục cũng phát hiện tuy đồ thì nhiều thật nhưng phẩm chất cũng là tốt xấu lẫn lộn, lộn xộn vô cùng, nếu không có Kim Tinh Hỏa Nhãn mà muốn ở chỗ này tìm được thứ tốt thì hơn phân nửa sẽ bị lừa.
Ngay vừa rồi còn có người bỏ ra mấy trăm cực phẩm Linh Thạch để mua hai bình U Minh chi khí phẩm chất kém, hầu như không cách nào sử dụng được.
"Vị sư huynh này trông khá lạ mặt đấy. Vừa tới cứ điểm này sao? Đến đây đến đây, tiểu đệ chỗ này có một kiện Linh Khí phòng ngự tốt nhất là Ngân Lân Hung Giáp (giáp ngực), có cần mua một bộ hay không? Chỉ cần năm trăm cực phẩm Linh Thạch thôi." Một người đàn ông da xanh lá vẻ mặt gian xảo thấy Thạch Mục mang theo tâm trạng hào hứng bừng bừng đi đến liền vội vàng đi lên chào hàng nhiệt tình.
Thạch Mục liếc cũng không liếc hắn một cái, cất bước đi về phía sau.
"Ai... Giá tiền có thể thương lượng nha, vị sư huynh này..." Người đàn ông da xanh lá vẫn chưa chịu buông tha mà ở sau lưng kêu gào.
Đúng lúc này bước chân Thạch Mục đột nhiên ngừng lại.
Trong thức hải của hắn Phiên Thiên Côn cho tới nay đều vô cùng bình tĩnh đột nhiên chấn động một phen, trên thân côn dường như truyền ra một hồi chấn động Linh lực như có như không.
Thạch Mục thoáng do dự rồi xoay người, nhìn sang phía quầy hàng ở đằng sau, chỉ thấy trên tấm vải có vài phần cũ nát có mấy bộ giáp ngực màu bạc, cùng một hòn đá ám kim sắc lớn cỡ đầu người.
Mà làm Phiên Thiên Côn sinh ra chấn động chính là hòn đá ám kim sắc thoạt nhìn không chút nào thu hút kia.
Thạch Mục nghĩ nghĩ, quay người đi lại rồi ngồi xổm xuống lấy tay sờ soạng hòn đá kia.
Người đàn ông da xanh lá thấy Thạch Mục quay lại, trên mặt lập tức vô cùng vui vẻ, cũng cúi người, cười mỉm nói:
"Vị sư huynh này, Ngân Lân Hung Giáp của ta là một kiện thượng phẩm Linh Khí, bên trong phong ấn nhiều loại tâm đắc dùng để chống cự thuật pháp. Nếu lấy nhiều hơn một bộ, tiểu đệ chỉ tính tám thành giá cả, thế nào?"
Biên: nila32
"Hì hì, thật sự thì Thạch huynh lao đi quá nhanh, vừa rồi ở quảng trường ta đã muốn gọi huynh lại ai ngờ trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng của huynh rồi." Thanh Trường Thiên nói.
"Ồ, Thanh huynh tìm ta có việc sao?" Thạch Mục hỏi.
"Vị này là huynh trưởng của ta trong gia tộc. Từ nhỏ bọn ta đã có quan hệ thân cận, huynh ấy tới Phù Không Cứ Điểm này đã mười bảy năm có dư, lần này nghe nói ta kết giao với hảo hữu như Thạch huynh trong Thánh Địa nên mới nhờ ta giới thiệu một chút." Thanh Trường Thiên chỉ người đàn ông gầy ốm bên cạnh rồi nói.
Thạch Mục nhìn qua liền phát hiện dung mạo người này có sáu bảy phần tương tự với Thanh Trường Thiên, đều là mũi ưng, xương gò má nhô cao, sắc mặt có vài phần trắng bệch, khác biệt chính là khí tức trên người gã càng thêm trầm ổn, hiển nhiên cũng là một Võ Giả Thiên Vị cảnh.
"Tại hạ Thanh Huyên, tộc đệ trong Thánh Địa đã được Thạch sư đệ chiếu cố." Người đàn ông gầy ốm nói vô cùng khách khí.
Thạch Mục từ trong lời của đối phương nhìn ra đối phương dường như có ý kết giao với mình, mà bản thân vừa mới đến nên vẫn chưa biết nhiều chuyện về chỗ Phù Không Cứ Điểm này mà vừa đúng lúc thiếu một người để giải đáp nghi vấn vì vậy hắn cũng chắp tay hàn huyên vài câu.
"Đạo hữu quá lời."
Sau khi ba người hàn huyên liền đi lên dọc theo đường núi, vừa đi vừa nói chuyện với nhau.
"Thanh Huyên sư huynh, vừa rồi trong lúc trên đường chúng ta ngồi chiến hạm tới đây liền thấy được chiến sự nơi này vô cùng thê thảm, không biết những đệ tử mới tới như chúng ta bình thường sẽ bị phái đi chấp hành loại nhiệm vụ nào?" Thạch Mục hỏi.
"Gần đây quả thực Hắc Ma tộc đã tiến công nhiều lần, chỉ trong gần nửa tháng đã bộc phát qua ba trận quyết chiến quy mô lớn, thế nhưng theo kinh nghiệm từ trước đến nay nếu chiến sự hôm nay kết thúc thì song phương đều sẽ bắt đầu một quãng thời gian tụ lực, trong thời gian ngắn chắc có lẽ không bộc phát chiến đấu quy mô lớn." Thanh Huyên nói.
"Ta thấy những động phủ tạm thời này trên núi không dưới mười vạn, chẳng lẽ tất cả đều là đệ tử trú đóng ở đây sao?" Thạch Mục hỏi.
"Đúng vậy. Nhưng mà trong đó chỉ có một số ít là môn nhân đệ tử phụ thuộc ba Đại Thánh Địa và thế lực Tinh Cầu, ước chừng có hơn hai vạn người, trong đó Võ Giả Thiên Vị và Nhật giai Thuật Sĩ đại khái chiếm được hai thành. Còn lại đều là nhân thủ thuộc các thế lực nhỏ hơn, phần lớn trong đó đều là võ giả Địa giai và thuật sĩ Nguyệt Giai. Ngoài ra, trong đại quân liên minh thì chủ yếu do Yêu Tộc và tất cả Đại Dị Tộc làm chủ, đệ tử Nhân tộc giống như Thạch sư đệ ngược lại không nhiều lắm." Thanh Huyên nói.
"Trong Tinh Hải, bách tộc mọc lên như rừng, Nhân tộc trời sinh không chiếm ưu thế, nhân số ít một chút cũng là nằm trong dự liệu." Thạch Mục nói ra.
"Nhân tộc nhân số tuy ít nhưng khả năng lại khá cao đấy, phần lớn đều là tồn tại cực kỳ cường hãn. Những người ta biết đều là người nổi bật trong tiểu đội trưởng, đạt được chiến công hiển hách." Thanh Huyên nói.
"Tiểu đội trưởng?" Lông mày Thạch Mục nhíu lại.
"Ha ha, về việc này thì đến lúc phân phối nhiệm vụ cụ thể vào ngày mai Thạch sư đệ sẽ hiểu rõ thôi. Tại Phù Không Thành Cứ Điểm này ngoại trừ chút ít tồn tại Thánh Giai tọa trấn thì còn lại chính là những đệ tử Địa Giai tạo thành từng nhánh tiểu đội. Mỗi đội có nhân số từ vài người đến hơn mười người không chừng và do một võ giả Thiên Vị hoặc thuật sĩ Nhật giai đảm nhiệm chức tiểu đội trưởng chấp hành nhiệm vụ liên minh an bài. Cho dù nhiệm vụ này nguy hiểm hay không thì tiểu đội đều phải nghiêm khắc chấp hành, không thể lấy bất kỳ lý do nào để đùn đẩy. Nếu như đơn phương từ bỏ nhiệm vụ hoặc từ chối không chấp hành thì bị xử tội đào binh. Bình thường, đào binh đều bị phế bỏ tu vi, trở thành phàm nhân." Thanh Huyên nói.
"Những quy định nghiêm khắc này trước đây ta cũng có nghe sơ qua. Nhưng mà không biết trước đây cao tầng Thánh Địa hứa hẹn ban thưởng như thế nào?" Thạch Mục hỏi.
"Cái gọi là mạo hiểm luôn tồn tại với kỳ ngộ, chính là bỏ qua các loại nguy hiểm ở đây qua một bên, chỉ cần có bổn sự kiên trì ở đây thì những thứ đạt được quả thực không ít. Ngoại trừ rèn luyện thực chiến phong phú, dựa vào độ khó của nhiệm vụ cùng với giết chết tộc nhân Hắc Ma là có thể đạt được công huân tương ứng, có thể dùng chúng để đổi các loại bảo vật, trong đó tự nhiên bao gồm Huyền Linh điểm mà chúng ta cần. Ví dụ như mỗi lần giết chết một gã Hắc Ma tộc Địa giai là có thể đạt được một công huân, đổi được mười Huyền Linh điểm. Về phần Thiên Vị sơ kỳ, mức thưởng lên đến mười công huân, về phần địch thủ Hậu Kỳ đạt đến một trăm công huân." Thanh Huyên nói.
"Nhiều như vậy!" Thạch Mục và Thanh Trường Thiên đều vui vẻ, ánh mắt sáng ngời.
"Ha ha, trước tiên không vội cao hứng, Hắc Ma tộc không có dễ dàng đối phó như vậy, mới đầu vẫn nên dốc hết khả năng thích ứng hoàn cảnh đi." Thanh Huyên khẽ cười nói.
Trong thời gian tiếp theo, dưới sự gặng hỏi của Thạch Mục và Thanh Trường Thiên, Thanh Huyên lại phân biệt giải thích Tam Thánh Điện để đổi công huân, Cửu Phong Điện để tuyên bố các loại nhiệm vụ và phường thị giao dịch một cách rõ ràng làm cho hai người lấy được lợi ích không nhỏ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba người hàn huyên thật lâu mới tách nhau ra đi về phía động phủ của mình.
Thạch Mục đi được hơn mười bước, nghĩ đến gì đó bèn quay người lại tế ra Linh Vũ Phi Xa rồi phá không bay về phía trung tâm cứ điểm.
Bay được không bao lâu, hai mắt hắn liền tỏa sáng, thấy được phía dưới xuất hiện một tòa kiến trúc hình tháp ba tầng mái hiên dày, trên đó lấp lánh hào quang, hơn mười đạo phù văn hình tròn màu vàng đang không ngừng chuyển động qua lại che phủ một tầng hào quang màu vàng.
Kiến trúc này chắc là tổng điện của cả liên minh, trong đó lộ ra từng cơn chấn động Linh lực cường đại.
Mà ở hai bên trái phải của tòa kiến trúc hình tháp lấp lánh kim quang kia đều có một tòa đại điện kiểu cách giống hệt nhau.
Bên ngoài đại điện bên trái che phủ một tầng hào quang màu tím, mà phía bên phải trên đại điện thì che phủ một tầng hào quang màu xanh.
Thạch Mục bay xuống từ trên đám mây, lệnh bài trong tay lóe sáng kim quang, không chút nào ngăn trở bay vào trong màn hào quang màu tím rơi vào cửa trước đại điện.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía mép cửa đại điện, chỉ thấy ở trên treo một tấm biển màu đen, trên đó là ba chữ vàng "Tam thánh điện" to lớn.
Thạch Mục thu hồi Linh Vũ Phi Xa rồi nhấc chân đi vào.
Trong đại điện thập phần trống trải, trên cơ bản thì không bày biện gì, chỉ ở giữa cánh cửa và hai bên trái phải đều dựng thẳng một tòa bia đá cao lớn bạch ngọc, trên mặt bia đá rực rỡ kim quang, trên đó đều là chữ viết rậm rạp chằng chịt.
Sâu trong đại điện bày biện một cái bàn, ngồi phía sau là một lão giả áo trắng bộ dáng như Nhân tộc, thoạt nhìn là trưởng lão chủ sự nơi đây.
Người này thấy Thạch Mục tiến đến cũng chỉ hé mắt nhìn hắn sau đó nhắm mắt bắt đầu tĩnh tọa.
Lúc này trong điện, trừ hai người bọn họ ra thì không còn người nào khác, làm cho đại điện vốn trống rỗng càng thêm yên tĩnh.
Thạch Mục thấy trưởng lão chủ sự kia không hề quan tâm mình thì cũng bỏ việc hành lễ, ánh mắt dời về tấm bia đá bên trái, cẩn thận nhìn rõ.
Sau một lát, hắn bước nhẹ đến tấm bia đá chính giữa, sau khi nhìn đi nhìn lại hồi lâu, lại đi đến trước mặt tấm bia đá bên phải xem xét cẩn thận.
Sau khi xem sơ qua Thạch Mục phát hiện những thứ ghi chép trên trên tấm bia đá bạch ngọc này phần lớn là một ít công pháp, bí thuật, Linh Khí, đan dược hay Linh tài, tin tức của các Linh tài quý hiếm thật sự ít đến thương cảm.
Thế nhưng cho dù là công pháp bí thuật hay là linh khí đan dược thì số công huân cần thiết đại khái đều là trăm điểm trở lên, có cái thậm chí cần nghìn điểm trở lên.
Dựa theo tình huống ban thưởng công huân mà lúc trước Thanh Huyên nói thì giá tiền này thật sự xa xỉ, trách không được trong đại điện này vắng tanh, không có bao nhiêu người.
Nội tâm Thạch Mục một bên tính toán, một bên tiếp tục xem hết văn tự trên tấm bia đá kia.
Khi hắn nhìn đến đáy của tấm bia đá thì mắt hắn đột nhiên sáng lên, lông mày không khỏi nhảy lên vui mừng.
Tử Kinh Đà La Quả!
Thứ mà một trong tứ đại Linh tài bắt buộc lúc dùng để tu luyện thân ngoại hóa thân, đột nhiên được liệt vào trong danh sách này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt Thạch Mục dời về phía sau, mới nhìn nhìn thoáng qua vẻ vui tươi trên mặt lập tức thu liễm hơn phân nửa.
Sáu trăm bảy mươi công huân...
Xem ra muốn đạt được trái Tử Kinh Đà La Quả này cũng không phải là một chuyện dễ dàng, dựa theo tỉ lệ trước đây thì bản thân sợ là phải chém giết ít nhất sáu gã võ giả Thiên Vị hậu kỳ mới đủ.
Thạch Mục mang theo tâm trạng nửa vui nửa buồn đi ra đại điện, nhìn về phía tòa đại điện màu xanh ở bên kia tổng điện, cuối cùng vẫn lựa chọn trước tiên không đi vào trong đó, lập tức phất tay tế ra Linh Vũ Phi Xa rồi lại bay về phía sơn mạch Trú Doanh.
Sau nửa khắc đồng hồ, lưu quang do Thạch Mục hóa thành vượt qua vùng đỉnh núi Trú Doanh bay đến ngọn núi phía sau, đáp xuống một chỗ quảng trường bằng phẳng.
Vừa đáp xuống bên tai Thạch Mục liền truyền đến các loại âm thanh rao hàng và tranh chấp ầm ĩ.
Hoàn toàn khác với sự quạnh quẽ của Tam Thánh Điện, trên quảng trường giao dịch này biển người như tuôn trào, lộ ra cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Thạch Mục nhìn lại, chỉ thấy trên một vùng quảng trường rộng lớn không có bất kỳ dấu vết quy hoạch nào, toàn bộ quầy hàng đều là tùy ý tìm một chỗ đất rồi trải một tấm vải sau đó đặt hàng hóa của mình lên mà bắt đầu bán.
Thạch Mục thì dọc theo nhưng con "đường hẹp quanh co" này đi về phía thượng du, nhìn khắp nơi xem có Linh tài mà bản thân cần hay không.
Đi dạo ước chừng nửa canh giờ, Thạch Mục không khỏi cảm thấy sợ hãi thán phục chỗ quảng trường giao dịch này.
Có lẽ do nguyên nhân chiến tranh nên hàng hóa nơi đây quả thực phong phú kỳ lạ, từ Pháp bảo Linh Khí đến Linh Đan Linh tài, cái gì cần có đều có điều này so ra còn tốt hơn thông lưu phường trong Thánh Địa.
Thế nhưng Thạch Mục cũng phát hiện tuy đồ thì nhiều thật nhưng phẩm chất cũng là tốt xấu lẫn lộn, lộn xộn vô cùng, nếu không có Kim Tinh Hỏa Nhãn mà muốn ở chỗ này tìm được thứ tốt thì hơn phân nửa sẽ bị lừa.
Ngay vừa rồi còn có người bỏ ra mấy trăm cực phẩm Linh Thạch để mua hai bình U Minh chi khí phẩm chất kém, hầu như không cách nào sử dụng được.
"Vị sư huynh này trông khá lạ mặt đấy. Vừa tới cứ điểm này sao? Đến đây đến đây, tiểu đệ chỗ này có một kiện Linh Khí phòng ngự tốt nhất là Ngân Lân Hung Giáp (giáp ngực), có cần mua một bộ hay không? Chỉ cần năm trăm cực phẩm Linh Thạch thôi." Một người đàn ông da xanh lá vẻ mặt gian xảo thấy Thạch Mục mang theo tâm trạng hào hứng bừng bừng đi đến liền vội vàng đi lên chào hàng nhiệt tình.
Thạch Mục liếc cũng không liếc hắn một cái, cất bước đi về phía sau.
"Ai... Giá tiền có thể thương lượng nha, vị sư huynh này..." Người đàn ông da xanh lá vẫn chưa chịu buông tha mà ở sau lưng kêu gào.
Đúng lúc này bước chân Thạch Mục đột nhiên ngừng lại.
Trong thức hải của hắn Phiên Thiên Côn cho tới nay đều vô cùng bình tĩnh đột nhiên chấn động một phen, trên thân côn dường như truyền ra một hồi chấn động Linh lực như có như không.
Thạch Mục thoáng do dự rồi xoay người, nhìn sang phía quầy hàng ở đằng sau, chỉ thấy trên tấm vải có vài phần cũ nát có mấy bộ giáp ngực màu bạc, cùng một hòn đá ám kim sắc lớn cỡ đầu người.
Mà làm Phiên Thiên Côn sinh ra chấn động chính là hòn đá ám kim sắc thoạt nhìn không chút nào thu hút kia.
Thạch Mục nghĩ nghĩ, quay người đi lại rồi ngồi xổm xuống lấy tay sờ soạng hòn đá kia.
Người đàn ông da xanh lá thấy Thạch Mục quay lại, trên mặt lập tức vô cùng vui vẻ, cũng cúi người, cười mỉm nói:
"Vị sư huynh này, Ngân Lân Hung Giáp của ta là một kiện thượng phẩm Linh Khí, bên trong phong ấn nhiều loại tâm đắc dùng để chống cự thuật pháp. Nếu lấy nhiều hơn một bộ, tiểu đệ chỉ tính tám thành giá cả, thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro