Có vẻ quen tai (1)
Vong Ngữ
2024-07-24 14:05:08
- Không hổ danh là tinh cầu phụ thuộc Trục Vân Kiếm Phái, kiếm tu vô cùng thịnh hành.
Thạch Mục nhìn những người đang xen lẫn trong đám đâu, khe khẽ thở dài.
Dọc theo đường cái lát đá xanh, đi về phía nội thành khoảng chừng thời gian nửa khắc, Thạch Mục phát hiện cửa hành luyện khí trong Thành Vạn Kiếm khá phong phú.
Trên một con đường, chưa đầu khoảng cách trăm trường, ở hai bên đã có hàng trăm cửa hàng lớn nhỏ khác nhau.
Khác với những cửa hàng linh khí, phía sau những cửa hàng này không có nơi nào mà không dựng ống khói tối như mực.
Thạch Mục nhìn những ống khói đang bốc lên từng đợt khói đen, hắn dừng dước suy nghĩ trong chốc lát, rồi đi về phía một cửa hàng.
Cửa hàng này là một tòa lầu các màu son ba tầng, tên là “Chú Linh Các”, bên trong lẫn bên ngoài đều bố trí xem như tương đối khá.
Vừa thất Thạch Mục đi vào cửa hàng, một người trung niên mặt mày sáng sủa lập tức tươi cười đón chào, chắp tay nói:
- Hóa ra là khách quý đến đây, không biết tiểu điếm có thể góp ra một phần cống hiến cho quý khách không?
- Linh khí phi hành của ta bị hao tổn, chẳng hay quý khách điếm có thể sửa hay không?
Thạch Mục hỏi thằng vào vấn đề.
- Ha ha, quý khách đã đến đúng chỗ rồi! Chuyện khác không đề cập đến, một trong những kỹ thuật mà tiểu điếm am hiểu nhất chính là rèn và sửa chữa linh khí phi hành.
Người đàn ông có vẻ hơi đắc ý giới thiệu.
- Nếu thế, vậy làm phiền rồi.
Dứt lời, Thạch Mục phất tay, Linh Vũ Phi Xa lòe lên hào quang, xuất hiện trên phần đất trống của cửa hàng.
Vừa nhìn thấy từng vết thương trên Linh Vũ Phi Xa, bạch diện nam tử nọ sắc mặt hơi khó coi, hỏi:
- Quý khách, phi xa của ngài phẩm giai không thấp, phòng chừng nằm giữa thượng phẩm và cực phẩm linh khí phải không?
- Không sai. Nếu quý khách điếm có thể nâng cấp phi xa này trở thành pháp bảo, tất nhiên là tốt nhất, giá hoàn toàn có thể thương lượng.
Thạch Mục gật gật đầu.
- Thực sự không dám lừa gạt quý khách, mối làm ăn này tiểu điếm không thể tiếp được.
Bạch diện nam tử nghe vậy, sắc mặt nhuốm vài phần xấu hổ.
- Hả? Vì sao?
Thạch Mục nghi hoặc hỏi lại.
- Thứ nhất, phi xa của ngài bị tổn thương nghiêm trọng, thứ hai, phi xa của ngài phẩm giai quá cao, không chỉ đòi hỏi cần linh tài chứa thuộc tính phong, mà ngay cả trên phương diện khắc linh văn, trong tiệm Luyện Khí Sư của chúng ta cũng không có một ai có thể khắc. Vì vậy, đừng nói là giúp phải tăng phẩm giai linh khí, dù giúp ngài sửa chữa trở lại lúc ban đầu thì tiểu điếm cũng khó mà làm được.
Người đàn ông giải thích cụ thể.
- Vậy trong Thành Vạn Kiếm có cửa hàng nào có thể nhận cuộc mua bán này?
Thạch Mục nhíu mày, mở miệng hỏi.
- Theo ta được biết, trong thành ngoại trừ Vạn Kiếm Môn, chẳng còn cửa hàng nào có thể làm được.
Ông ta lắc đầu trả lời.
Thạch Mục nghe thấy thế, trên mặt lộ vẻ do dự.
Vạn Kiếm Môn là một trong năm đại thế lực phụ thuộc Trục Vân Kiếm Phái, thống trị toàn bộ Cự Kiếm Tinh, hắn đã từng nghe qua những vấn đề này, tuy nhiên lại chưa hề kết giao qua.
- Tuy rằng Luyện Khí Sư trong Vạn Kiếm Môn có thể sửa chữa, nhưng bọn họ không nhúng tay vào chuyện bên ngoài, chỉ giúp đỡ đệ tử trong môn sửa chữa linh khí.
Thấy Thạch Mục trầm tư, bạch diện nam tử nọ lại bổ sung thêm.
- Như vậy, chẳng còn biện pháp khác?
Thạch Mục nhìn về phía bạch diện nam tử, mở miệng hỏi.
- Vẫn có một biện pháp, chỉ là cần quý khách phải đi một chuyến đến Kiếm Ly Tinh.
Bạch diện nam tử trả lời.
- Kiếm Ly Tinh... cái tên này sao nghe thấy có vẻ quen tai?
Thạch Mục trầm ngâm một lát, nhưng vẫn không nhớ ra đã từng nghe thấy nơi nào.
- Kiếm Ly Tinh là tiểu tinh cầu phụ thuộc Cự Kiếm Tinh, ở đó có “Chú Dung Sơn Trang”, chuyên nhận nhiệm vụ chữa trị và đúc luyện linh khí. Nơi đó chắc chắn có thể sửa chữa thành công, thậm chí sẽ có Luyện Khí Sư nâng cấp được linh khí này, quý khách có thể đến đó một chuyến. Tuy nhiên, cho dù đúc luyện hay sửa chữa linh khí, phí tổn vô cùng xa xỉ.
Bạch diện nam tử giải thích cặn kẽ.
- Pháp trận truyền tống trong thành ở đâu?
Thạch Mục im lặng chốc lát, hỏi lại.
- Một chỗ ở thành đông, một chỗ ngay tại Vạn Kiếm Môn.
Người đàn ông nọ lập tức đáp lời.
- Cảm ơn.
Thạch Mục hơi chắp tay, rời khỏi Chú Linh Các, trực tiếp đi thành đông.
Gần nửa ngày sau, tại chủ thành Kiếm Ly Tinh, Thành Dung Lăng.
Một bộ trường bào màu xanh ôm lấy thân thể Thạch Mục, từ cửa đông Thành Dung Lăng đi dọc theo con đường phủ đầy cát vàng, hướng ra ngoài thành.
Lúc này, trên tay hắn đang nắm một chiếc ngọc giản màu trắng, bên trên ghi chép đầu đủ địa đồ Kiếm Ly Tinh.
- Kiếm Ly Tinh, Kiếm Ly Tinh...
Thạch Mục xoa nhẹ miếng ngọc giản, trong miệng lẳng lặng nói thầm, tuy rằng cảm thấy cái tên này vô cùng quen thuộc, nhưng vẫn không thể nhớ được.
Ngay tại khoảnh khắc này, thần thức của hắn đột nhiên vừa động, thanh côn bên trong thức hải với khí thế ngất trời, tỏa ra hào quang vô cùng mãnh liệt, từng đợt chấn động kỳ dị không ngừng truyền ra.
Cùng lúc đó, trong lòng Thạch Mục bỗng chốc sinh ra cảm ứng mãnh liệt, giống như trên tinh cầu này đang có một thứ gì đó đang triệu hoán hắn.
- Loại cảm giác này, phải...
Thạch Mục dừng bước, lặng lẽ nhắm mắt bắt đầu cảm nhận.
Qua một chốc, cắp mắt hắn đột nhiên mở ra, vẻ mặt vô cùng mừng rỡ như điên, miêng kêu to:
- Ta cuối cùng cũng biết... Kiếm Ly Tinh, hóa ra chính là nơi này!
Trên con đường ngoại thành chỉ có không đến mười người đang di chuyển, chứng kiến thấy bộ dáng quái dị của hắn, ai cũng rối rít lắc đầu tiếc hận:
- Tuổi còn trẻ mà đã điên rồi, qua thật đáng tiếc...
Đỉnh đầu Thạch Mục nhấc lên, đôi hỏa dực xuất hiện ngay sau lưng mở rộng, hóa thành lưu quang phóng lên trời.
Phi hành với tốc độ cực nhanh, ước chừng nửa canh giờ, đã vượt qua mấy ngọn núi, bay về phía xích hồng sơn cốc.
- Cảm ứng ngày càng mạnh mẽ, có lẽ ngay tại chỗ này thôi.
Thạch Mục đương lơ lửng trong không trung bên trên sơn cốc, kim quang trong hai mắt chuyển động, lướt nhanh qua lại chung quanh sơn cốc, hắn thì thào lẩm bẩm.
Thạch Mục nhìn những người đang xen lẫn trong đám đâu, khe khẽ thở dài.
Dọc theo đường cái lát đá xanh, đi về phía nội thành khoảng chừng thời gian nửa khắc, Thạch Mục phát hiện cửa hành luyện khí trong Thành Vạn Kiếm khá phong phú.
Trên một con đường, chưa đầu khoảng cách trăm trường, ở hai bên đã có hàng trăm cửa hàng lớn nhỏ khác nhau.
Khác với những cửa hàng linh khí, phía sau những cửa hàng này không có nơi nào mà không dựng ống khói tối như mực.
Thạch Mục nhìn những ống khói đang bốc lên từng đợt khói đen, hắn dừng dước suy nghĩ trong chốc lát, rồi đi về phía một cửa hàng.
Cửa hàng này là một tòa lầu các màu son ba tầng, tên là “Chú Linh Các”, bên trong lẫn bên ngoài đều bố trí xem như tương đối khá.
Vừa thất Thạch Mục đi vào cửa hàng, một người trung niên mặt mày sáng sủa lập tức tươi cười đón chào, chắp tay nói:
- Hóa ra là khách quý đến đây, không biết tiểu điếm có thể góp ra một phần cống hiến cho quý khách không?
- Linh khí phi hành của ta bị hao tổn, chẳng hay quý khách điếm có thể sửa hay không?
Thạch Mục hỏi thằng vào vấn đề.
- Ha ha, quý khách đã đến đúng chỗ rồi! Chuyện khác không đề cập đến, một trong những kỹ thuật mà tiểu điếm am hiểu nhất chính là rèn và sửa chữa linh khí phi hành.
Người đàn ông có vẻ hơi đắc ý giới thiệu.
- Nếu thế, vậy làm phiền rồi.
Dứt lời, Thạch Mục phất tay, Linh Vũ Phi Xa lòe lên hào quang, xuất hiện trên phần đất trống của cửa hàng.
Vừa nhìn thấy từng vết thương trên Linh Vũ Phi Xa, bạch diện nam tử nọ sắc mặt hơi khó coi, hỏi:
- Quý khách, phi xa của ngài phẩm giai không thấp, phòng chừng nằm giữa thượng phẩm và cực phẩm linh khí phải không?
- Không sai. Nếu quý khách điếm có thể nâng cấp phi xa này trở thành pháp bảo, tất nhiên là tốt nhất, giá hoàn toàn có thể thương lượng.
Thạch Mục gật gật đầu.
- Thực sự không dám lừa gạt quý khách, mối làm ăn này tiểu điếm không thể tiếp được.
Bạch diện nam tử nghe vậy, sắc mặt nhuốm vài phần xấu hổ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Hả? Vì sao?
Thạch Mục nghi hoặc hỏi lại.
- Thứ nhất, phi xa của ngài bị tổn thương nghiêm trọng, thứ hai, phi xa của ngài phẩm giai quá cao, không chỉ đòi hỏi cần linh tài chứa thuộc tính phong, mà ngay cả trên phương diện khắc linh văn, trong tiệm Luyện Khí Sư của chúng ta cũng không có một ai có thể khắc. Vì vậy, đừng nói là giúp phải tăng phẩm giai linh khí, dù giúp ngài sửa chữa trở lại lúc ban đầu thì tiểu điếm cũng khó mà làm được.
Người đàn ông giải thích cụ thể.
- Vậy trong Thành Vạn Kiếm có cửa hàng nào có thể nhận cuộc mua bán này?
Thạch Mục nhíu mày, mở miệng hỏi.
- Theo ta được biết, trong thành ngoại trừ Vạn Kiếm Môn, chẳng còn cửa hàng nào có thể làm được.
Ông ta lắc đầu trả lời.
Thạch Mục nghe thấy thế, trên mặt lộ vẻ do dự.
Vạn Kiếm Môn là một trong năm đại thế lực phụ thuộc Trục Vân Kiếm Phái, thống trị toàn bộ Cự Kiếm Tinh, hắn đã từng nghe qua những vấn đề này, tuy nhiên lại chưa hề kết giao qua.
- Tuy rằng Luyện Khí Sư trong Vạn Kiếm Môn có thể sửa chữa, nhưng bọn họ không nhúng tay vào chuyện bên ngoài, chỉ giúp đỡ đệ tử trong môn sửa chữa linh khí.
Thấy Thạch Mục trầm tư, bạch diện nam tử nọ lại bổ sung thêm.
- Như vậy, chẳng còn biện pháp khác?
Thạch Mục nhìn về phía bạch diện nam tử, mở miệng hỏi.
- Vẫn có một biện pháp, chỉ là cần quý khách phải đi một chuyến đến Kiếm Ly Tinh.
Bạch diện nam tử trả lời.
- Kiếm Ly Tinh... cái tên này sao nghe thấy có vẻ quen tai?
Thạch Mục trầm ngâm một lát, nhưng vẫn không nhớ ra đã từng nghe thấy nơi nào.
- Kiếm Ly Tinh là tiểu tinh cầu phụ thuộc Cự Kiếm Tinh, ở đó có “Chú Dung Sơn Trang”, chuyên nhận nhiệm vụ chữa trị và đúc luyện linh khí. Nơi đó chắc chắn có thể sửa chữa thành công, thậm chí sẽ có Luyện Khí Sư nâng cấp được linh khí này, quý khách có thể đến đó một chuyến. Tuy nhiên, cho dù đúc luyện hay sửa chữa linh khí, phí tổn vô cùng xa xỉ.
Bạch diện nam tử giải thích cặn kẽ.
- Pháp trận truyền tống trong thành ở đâu?
Thạch Mục im lặng chốc lát, hỏi lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Một chỗ ở thành đông, một chỗ ngay tại Vạn Kiếm Môn.
Người đàn ông nọ lập tức đáp lời.
- Cảm ơn.
Thạch Mục hơi chắp tay, rời khỏi Chú Linh Các, trực tiếp đi thành đông.
Gần nửa ngày sau, tại chủ thành Kiếm Ly Tinh, Thành Dung Lăng.
Một bộ trường bào màu xanh ôm lấy thân thể Thạch Mục, từ cửa đông Thành Dung Lăng đi dọc theo con đường phủ đầy cát vàng, hướng ra ngoài thành.
Lúc này, trên tay hắn đang nắm một chiếc ngọc giản màu trắng, bên trên ghi chép đầu đủ địa đồ Kiếm Ly Tinh.
- Kiếm Ly Tinh, Kiếm Ly Tinh...
Thạch Mục xoa nhẹ miếng ngọc giản, trong miệng lẳng lặng nói thầm, tuy rằng cảm thấy cái tên này vô cùng quen thuộc, nhưng vẫn không thể nhớ được.
Ngay tại khoảnh khắc này, thần thức của hắn đột nhiên vừa động, thanh côn bên trong thức hải với khí thế ngất trời, tỏa ra hào quang vô cùng mãnh liệt, từng đợt chấn động kỳ dị không ngừng truyền ra.
Cùng lúc đó, trong lòng Thạch Mục bỗng chốc sinh ra cảm ứng mãnh liệt, giống như trên tinh cầu này đang có một thứ gì đó đang triệu hoán hắn.
- Loại cảm giác này, phải...
Thạch Mục dừng bước, lặng lẽ nhắm mắt bắt đầu cảm nhận.
Qua một chốc, cắp mắt hắn đột nhiên mở ra, vẻ mặt vô cùng mừng rỡ như điên, miêng kêu to:
- Ta cuối cùng cũng biết... Kiếm Ly Tinh, hóa ra chính là nơi này!
Trên con đường ngoại thành chỉ có không đến mười người đang di chuyển, chứng kiến thấy bộ dáng quái dị của hắn, ai cũng rối rít lắc đầu tiếc hận:
- Tuổi còn trẻ mà đã điên rồi, qua thật đáng tiếc...
Đỉnh đầu Thạch Mục nhấc lên, đôi hỏa dực xuất hiện ngay sau lưng mở rộng, hóa thành lưu quang phóng lên trời.
Phi hành với tốc độ cực nhanh, ước chừng nửa canh giờ, đã vượt qua mấy ngọn núi, bay về phía xích hồng sơn cốc.
- Cảm ứng ngày càng mạnh mẽ, có lẽ ngay tại chỗ này thôi.
Thạch Mục đương lơ lửng trong không trung bên trên sơn cốc, kim quang trong hai mắt chuyển động, lướt nhanh qua lại chung quanh sơn cốc, hắn thì thào lẩm bẩm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro