Đại điển thánh nữ (1)
Vong Ngữ
2024-07-24 14:05:08
Lúc này, Bạch Hồng từ trên đống đổ nát đã lui xuống từ lâu. Ánh mắt hắn nhìn về phía chỗ bản thân mình vừa đứng, sắc mặt dần dần trở nên thâm trầm.
Một bàn tay khổng lồ đang từ nơi đó thò ra.
Ầm.
Ngay sau đó, trong đống nham thạch phát ra những tiếng động vang dội. Những mảnh đá vụn không ngừng ngã nhào. Một bàn tay khổng lồ khác cũng từ đó thò ra.
Chỉ thấy hai bàn tay khổng lồ này chống lên mặt đất, ấn xuống một cái. Một bóng người khổng lồ liền từ trong đống đổ nát đứng lên.
Toàn thân hắn cường tráng cơ bắp mạnh mẽ. Giáp màu vàng che kín toàn thân. Ở ngực có Cửu Long chiếm giữ, có vẻ vô cùng uy mãnh.
Mà trên gương mặt hắn góc cạnh rõ ràng, lộ ra một tia thần sắc kiên nghị.
thân hình khổng lồ này không phải là ai khác, chính là Thạch Mục.
- Sao. . . Làm sao có thể?
Bạch Phi nuốt nước miếng một cái, trên mặt lộ ra thần sắc khó có thể tin được. Hắn ngửa đầu nhìn Thạch Mục trước mắt cao tới mấy trăm trượng, trong miệng thì thào nói.
Trong mắt Bạch Tàng có ánh sáng màu lục lưu chuyển. Hắn không nén được tâm tình vui sướng, không khỏi cười ha ha một tiếng, nói:
- Bạch Công có linh thiêng. Tộc của ta may mắn.
Ở trước cung điện khổng lồ trên đỉnh núi cao phía xa, trong đôi mắt bị lông mày dài che phủ của đại trưởng lão cũng thoáng lộ ra vẻ vui thích, nhưng rất nhanh đã biến mất.
Một tay hắn chống trượng gỗ, xoay người, chậm rãi đi về phía bên trong cung điện.
- A. . .
Lần đầu tiên Thạch Mục diễn hóa ra thân thể người khổng lồ, cảm nhận được lực lượng ẩn chứa trong cơ thể bạo phát. Hắn thật sự khó nén được tâm tình vui sướng trong lòng, không nhịn được ngẩng đầu lên trời phát ra một tiếng hét dài vô cùng vui sướng, chấn động tới mức hư không rung chuyển mãnh liệt.
Một lát sau, trên người Thạch Mục lóe lên ánh sáng. Thân hình một lần nữa khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Hắn diễn hóa ra thân thể người khổng lồ, tuy rằng giống như Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc, có thể nâng cao thực lực thân thể cực lớn cảu bản thân, nhưng lại có điểm khác biệt.
Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc hóa thân cao trăm trượng nghìn trượng. Đó là dựa vào thiên thú huyết mạch trong cơ thể phát động thành. Thân thể người khổng lồ của Thạch Mục cũng lấy công pháp làm cơ sở, cần linh lực khổng lồ tới chống đỡ.
Vừa chỉ có điều, trong thời gian một nén nhang, linh lực trong cơ thể Thạch Mục gần như đã tiêu hao hơn phân nửa. Vì không muốn lộ ra vẻ mệt mỏi ở trước mặt tộc nhân của Di Thiên Cự Viên, hắn mới chủ động giải trừ trạng thái người khổng lồ.
Dựa theo bản thân Thạch Mục dự đoán, nếu lấy thân thể người khổng lồ gọi ra Phiên Thiên Côn, một đòn kia đủ để làm trọng thương thậm chí giết chết cường giả Thần Cảnh sơ kỳ, chính là chống lại Thần cảnh trung kỳ bình thường, cũng có sức tự vệ nhất định.
. . .
Mấy ngày sau, trong động phủ mới mở ở một phía còn lại của Tứ Đà Phong, toàn thân Thạch Mục mặc trang phục áo bào xanh chợt sáng lên một tầng ánh sáng. Hắn đang ngồi xếp bằng.
Ở chỗ ngực hắn, ba cái đồ án đỉnh nhỏ lóe lên ba màu sắc xanh, vàng, kim. Chúng tương tác với nha, mơ hồ lộ ra thế chân vạc.
- Quả nhiên, chỉ có mấy chuyển trước, lực thuộc tính ở trong người đạt được cân đối, mới là thời cơ tốt nhất để tu luyện Huyền Công chuyển tiếp theo.
Trên mặt Thạch Mục lộ ra vẻ vui thích, tự lẩm bẩm.
Giờ phút này, hắn chỉ cảm thấy tốc độ vận chuyển linh lực trong cơ thể nhanh hơn. Chung quy thông thuận hơn so với trước kia mấy lần.
Tâm niệm hắn thoáng động, ảo ảnh ba cái đỉnh nhỏ hiện ra bên ngoài thân. Trên người tản ra hào quang cũng giống như cá voi hút nước, tiến vào trong cơ thể.
Tâm tình hắn rất tốt. Lúc này hắn đứng dậy, rời khỏi mật thất, rất nhanh đi tới bên ngoài động phủ.
Phía xa dãy núi non trùng điệp. Đập vào mắt là một màu xanh mơn mởn. Thỉnh thoảng có mấy con chim bay qua bầu trời. Trên bầu trời mây trắng lượn lờ. Tất cả đều hiện lên một cảnh tượng yên lành.
Trong mắt Thạch Mục hiện ra một tia phức tạp, thở dài.
Trước mắt nhìn như gió êm sóng lặng, tương tự với thánh địa Thanh Lan trước đây.
Chỉ có điều cảnh tượng hòa bình an lành ở nơi này có thể duy trì bao lâu?
Mười năm ở đây, tuy rằng ở trong động phủ một lòng khổ luyện, nhưng Thải Nhi lại rất ít chờ ở chỗ này. Phần lớn thời gian nó đều qua lại ở bên ngoài, thay hắn tìm hiểu một ít tin tức.
Tuy rằng Thải Nhi vẫn chưa thật sự thay hắn tìm được tin tức về hai loại vật bản nguyên thủy, hỏa, nhưng không phải không có thu hoạch được gì.
Mấy năm nay công phạt của Thiên Đình đối với tinh vực Thiên Hà rõ ràng đã bắt đầu gia tăng. Có không ít tinh cầu sụp đổ. Hơn nữa gần đây thám tử phái đến Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc cũng càng lúc càng nhiều. Tuy rằng bọn họ càng thêm cẩn thận, nhưng bất kể như thế nào cũng chạy không thoát khỏi mắt của Thải Nhi.
Chỉ có điều nơi này là nơi tương đối sát với tinh vực Thiên Hà. Thiên Đình nhất thời chắc hẳn còn không trắng trợn đánh tới.
Vào thời khắc này, chân mày Thạch Mục nhíu lại. Hắn nhìn về phía xa, khóe miệng lộ ra một nụ cười mỉm.
Một điểm ánh sáng màu bay vụt đến, tốc độ cực nhanh. Mấy cái chớp mắt liền đến gần bên cạnh. Đó chính là Thải Nhi.
- Thạch Đầu, ngươi may là lại tính xuất quan! Bằng không cho dù đang bế quan, ta cũng muốn gọi ngươi đi ra.
Thải Nhi thấy Thạch Mục, vội vàng bay tới, rơi vào trên bả vai hắn.
- Xảy ra chuyện gì?
Thạch Mục nghiêm một chút, hỏi.
- Lần này ta cực khổ hồi lâu, qua lại đến mấy tinh cầu, nghe được hai chuyện lớn! Một chuyện có liên quan đến Thiên Đình. Một chuyện có liên quan đến Thiên Phượng Nhất Tộc. Ngươi muốn nghe cái nào trước?
Thải Nhi có chút bỡn cợt nhìn Thạch Mục, cười nói.
- Đừng nói đông nói tây nữa. Nói mau!
Thạch Mục nghe vậy, vươn một ngón tay đập vào đầu Thải Nhi một cái, nói.
- Ôi, đau! Được rồi, ta nói về Thiên Đình trước tiên. Hơn nửa tháng nay, chẳng biết tại sao, Thiên Đình rút tất cả người ở mấy tinh cầu gần đây trở lại. Người bên ngoài Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc đều thoáng cái rút lui tất cả.
Thải Nhi đầu co lại, nói.
Thạch Mục nghe vậy cả kinh.
- Làm sao có thể như vậy được?
Hắn thì thào nói. Điều này hình như không giống với tác phong hành sự của Thiên Đình.
- Ai biết được. Có người suy đoán Thiên Đình đang bày ra chuyện lớn gì đó, nhân thủ không đủ, cho nên mới phải rút những thành viên ở phía sau.
Thải Nhi nói như thế.
Thạch Mục gật đầu. Quả thật có khả năng này.
- Còn về chuyện của Thiên Phượng Nhất Tộc? Lại nhận được tin tức có liên quan đến Tú Nhi sao?
Hắn có chút lo lắng hỏi tới.
Đi tới tinh vực Thiên Hà, hắn nhớ mong nhất chính là Chung Tú.
Chỉ tiếc Thiên Phượng Nhất Tộc cách quá xa. Hơn nữa tinh vực Thiên Hà lại vô cùng hỗn loạn. Dưới không có cách nào biết rõ ràng tình huống của Chung Tú ở Thiên Phượng Tộc, hắn cũng có không cách nào tùy tiện đi tới.
Dù sao không có chủng tộc ủng hộ, danh không chính ngôn không thuận, Thiên Phượng Tộc lại có rất nhiều cao thủ Thần cảnh. Hắn cho dù tìm được Chung Tú, cũng có không cách nào đưa nàng đi.
Trong mười năm nay, hắn liền để cho Thải Nhi hỏi thăm vị trí của Chung Tú. Nhưng. . .
Một bàn tay khổng lồ đang từ nơi đó thò ra.
Ầm.
Ngay sau đó, trong đống nham thạch phát ra những tiếng động vang dội. Những mảnh đá vụn không ngừng ngã nhào. Một bàn tay khổng lồ khác cũng từ đó thò ra.
Chỉ thấy hai bàn tay khổng lồ này chống lên mặt đất, ấn xuống một cái. Một bóng người khổng lồ liền từ trong đống đổ nát đứng lên.
Toàn thân hắn cường tráng cơ bắp mạnh mẽ. Giáp màu vàng che kín toàn thân. Ở ngực có Cửu Long chiếm giữ, có vẻ vô cùng uy mãnh.
Mà trên gương mặt hắn góc cạnh rõ ràng, lộ ra một tia thần sắc kiên nghị.
thân hình khổng lồ này không phải là ai khác, chính là Thạch Mục.
- Sao. . . Làm sao có thể?
Bạch Phi nuốt nước miếng một cái, trên mặt lộ ra thần sắc khó có thể tin được. Hắn ngửa đầu nhìn Thạch Mục trước mắt cao tới mấy trăm trượng, trong miệng thì thào nói.
Trong mắt Bạch Tàng có ánh sáng màu lục lưu chuyển. Hắn không nén được tâm tình vui sướng, không khỏi cười ha ha một tiếng, nói:
- Bạch Công có linh thiêng. Tộc của ta may mắn.
Ở trước cung điện khổng lồ trên đỉnh núi cao phía xa, trong đôi mắt bị lông mày dài che phủ của đại trưởng lão cũng thoáng lộ ra vẻ vui thích, nhưng rất nhanh đã biến mất.
Một tay hắn chống trượng gỗ, xoay người, chậm rãi đi về phía bên trong cung điện.
- A. . .
Lần đầu tiên Thạch Mục diễn hóa ra thân thể người khổng lồ, cảm nhận được lực lượng ẩn chứa trong cơ thể bạo phát. Hắn thật sự khó nén được tâm tình vui sướng trong lòng, không nhịn được ngẩng đầu lên trời phát ra một tiếng hét dài vô cùng vui sướng, chấn động tới mức hư không rung chuyển mãnh liệt.
Một lát sau, trên người Thạch Mục lóe lên ánh sáng. Thân hình một lần nữa khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Hắn diễn hóa ra thân thể người khổng lồ, tuy rằng giống như Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc, có thể nâng cao thực lực thân thể cực lớn cảu bản thân, nhưng lại có điểm khác biệt.
Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc hóa thân cao trăm trượng nghìn trượng. Đó là dựa vào thiên thú huyết mạch trong cơ thể phát động thành. Thân thể người khổng lồ của Thạch Mục cũng lấy công pháp làm cơ sở, cần linh lực khổng lồ tới chống đỡ.
Vừa chỉ có điều, trong thời gian một nén nhang, linh lực trong cơ thể Thạch Mục gần như đã tiêu hao hơn phân nửa. Vì không muốn lộ ra vẻ mệt mỏi ở trước mặt tộc nhân của Di Thiên Cự Viên, hắn mới chủ động giải trừ trạng thái người khổng lồ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dựa theo bản thân Thạch Mục dự đoán, nếu lấy thân thể người khổng lồ gọi ra Phiên Thiên Côn, một đòn kia đủ để làm trọng thương thậm chí giết chết cường giả Thần Cảnh sơ kỳ, chính là chống lại Thần cảnh trung kỳ bình thường, cũng có sức tự vệ nhất định.
. . .
Mấy ngày sau, trong động phủ mới mở ở một phía còn lại của Tứ Đà Phong, toàn thân Thạch Mục mặc trang phục áo bào xanh chợt sáng lên một tầng ánh sáng. Hắn đang ngồi xếp bằng.
Ở chỗ ngực hắn, ba cái đồ án đỉnh nhỏ lóe lên ba màu sắc xanh, vàng, kim. Chúng tương tác với nha, mơ hồ lộ ra thế chân vạc.
- Quả nhiên, chỉ có mấy chuyển trước, lực thuộc tính ở trong người đạt được cân đối, mới là thời cơ tốt nhất để tu luyện Huyền Công chuyển tiếp theo.
Trên mặt Thạch Mục lộ ra vẻ vui thích, tự lẩm bẩm.
Giờ phút này, hắn chỉ cảm thấy tốc độ vận chuyển linh lực trong cơ thể nhanh hơn. Chung quy thông thuận hơn so với trước kia mấy lần.
Tâm niệm hắn thoáng động, ảo ảnh ba cái đỉnh nhỏ hiện ra bên ngoài thân. Trên người tản ra hào quang cũng giống như cá voi hút nước, tiến vào trong cơ thể.
Tâm tình hắn rất tốt. Lúc này hắn đứng dậy, rời khỏi mật thất, rất nhanh đi tới bên ngoài động phủ.
Phía xa dãy núi non trùng điệp. Đập vào mắt là một màu xanh mơn mởn. Thỉnh thoảng có mấy con chim bay qua bầu trời. Trên bầu trời mây trắng lượn lờ. Tất cả đều hiện lên một cảnh tượng yên lành.
Trong mắt Thạch Mục hiện ra một tia phức tạp, thở dài.
Trước mắt nhìn như gió êm sóng lặng, tương tự với thánh địa Thanh Lan trước đây.
Chỉ có điều cảnh tượng hòa bình an lành ở nơi này có thể duy trì bao lâu?
Mười năm ở đây, tuy rằng ở trong động phủ một lòng khổ luyện, nhưng Thải Nhi lại rất ít chờ ở chỗ này. Phần lớn thời gian nó đều qua lại ở bên ngoài, thay hắn tìm hiểu một ít tin tức.
Tuy rằng Thải Nhi vẫn chưa thật sự thay hắn tìm được tin tức về hai loại vật bản nguyên thủy, hỏa, nhưng không phải không có thu hoạch được gì.
Mấy năm nay công phạt của Thiên Đình đối với tinh vực Thiên Hà rõ ràng đã bắt đầu gia tăng. Có không ít tinh cầu sụp đổ. Hơn nữa gần đây thám tử phái đến Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc cũng càng lúc càng nhiều. Tuy rằng bọn họ càng thêm cẩn thận, nhưng bất kể như thế nào cũng chạy không thoát khỏi mắt của Thải Nhi.
Chỉ có điều nơi này là nơi tương đối sát với tinh vực Thiên Hà. Thiên Đình nhất thời chắc hẳn còn không trắng trợn đánh tới.
Vào thời khắc này, chân mày Thạch Mục nhíu lại. Hắn nhìn về phía xa, khóe miệng lộ ra một nụ cười mỉm.
Một điểm ánh sáng màu bay vụt đến, tốc độ cực nhanh. Mấy cái chớp mắt liền đến gần bên cạnh. Đó chính là Thải Nhi.
- Thạch Đầu, ngươi may là lại tính xuất quan! Bằng không cho dù đang bế quan, ta cũng muốn gọi ngươi đi ra.
Thải Nhi thấy Thạch Mục, vội vàng bay tới, rơi vào trên bả vai hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Xảy ra chuyện gì?
Thạch Mục nghiêm một chút, hỏi.
- Lần này ta cực khổ hồi lâu, qua lại đến mấy tinh cầu, nghe được hai chuyện lớn! Một chuyện có liên quan đến Thiên Đình. Một chuyện có liên quan đến Thiên Phượng Nhất Tộc. Ngươi muốn nghe cái nào trước?
Thải Nhi có chút bỡn cợt nhìn Thạch Mục, cười nói.
- Đừng nói đông nói tây nữa. Nói mau!
Thạch Mục nghe vậy, vươn một ngón tay đập vào đầu Thải Nhi một cái, nói.
- Ôi, đau! Được rồi, ta nói về Thiên Đình trước tiên. Hơn nửa tháng nay, chẳng biết tại sao, Thiên Đình rút tất cả người ở mấy tinh cầu gần đây trở lại. Người bên ngoài Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc đều thoáng cái rút lui tất cả.
Thải Nhi đầu co lại, nói.
Thạch Mục nghe vậy cả kinh.
- Làm sao có thể như vậy được?
Hắn thì thào nói. Điều này hình như không giống với tác phong hành sự của Thiên Đình.
- Ai biết được. Có người suy đoán Thiên Đình đang bày ra chuyện lớn gì đó, nhân thủ không đủ, cho nên mới phải rút những thành viên ở phía sau.
Thải Nhi nói như thế.
Thạch Mục gật đầu. Quả thật có khả năng này.
- Còn về chuyện của Thiên Phượng Nhất Tộc? Lại nhận được tin tức có liên quan đến Tú Nhi sao?
Hắn có chút lo lắng hỏi tới.
Đi tới tinh vực Thiên Hà, hắn nhớ mong nhất chính là Chung Tú.
Chỉ tiếc Thiên Phượng Nhất Tộc cách quá xa. Hơn nữa tinh vực Thiên Hà lại vô cùng hỗn loạn. Dưới không có cách nào biết rõ ràng tình huống của Chung Tú ở Thiên Phượng Tộc, hắn cũng có không cách nào tùy tiện đi tới.
Dù sao không có chủng tộc ủng hộ, danh không chính ngôn không thuận, Thiên Phượng Tộc lại có rất nhiều cao thủ Thần cảnh. Hắn cho dù tìm được Chung Tú, cũng có không cách nào đưa nàng đi.
Trong mười năm nay, hắn liền để cho Thải Nhi hỏi thăm vị trí của Chung Tú. Nhưng. . .
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro