Huyền Giới Chi Môn

Đảm bảo (1)

Vong Ngữ

2024-07-24 14:05:08

- Công tử nói thế có ý gì? 

An Hoa nghe vậy, nghi ngờ hỏi. 

Phương Trăn cũng ngẩn ra, nhìn về phía Thạch Mục. 

- Tinh vực Thiên Hà bị Thiên Đình mơ ước, từng bước xâm chiếm đã lâu. Thiên Phượng Nhất Tộc làm một trong ba tộc lớn ở tinh vực Thiên Hà hiện tại, vẫn luôn là lực lượng trung kiên chống lại Thiên Đình. Bọn họ cần số lượng tài nguyên vô cùng khổng lồ. Tất nhiên cần phải bổ sung rất nhiều. Mặt khác, bọn họ mượn lần thánh nữ chọn rể này để tập trung nhân lực. Người được lựa chọn nhất định phải có gia tộc lớn phía sau chống đỡ, lại vừa có trợ giúp cho Thiên Phượng Nhất Tộc trên trình độ lớn. 

Thạch Mục giải thích. 

- Nói cách khác, Thiên Phượng Nhất Tộc thu quà mừng, thật ra cũng là lấy tài chính chống lại Thiên Đình. 

Ánh mắt Thư Hữu Kim lóe lên nói. 

- Nếu nói như vậy, ngược lại cũng không có gì đáng trách. 

An Hoa gật đầu nói. 

Chân mày Phương Trăn nhíu chặt, con mắt nhìn xuống, gật đầu, sắc mặt có vẻ có chút khó coi. Thạch Mục nhìn thấy vậy, trong lòng bỗng nhiên thoáng động. 

- Phương Trăn, ngươi nói trong tộc ngươi có khả năng có người tham gia so tài. Ngươi biết sẽ là người nào hay không? 

Thạch Mục hỏi. 

Phương Trăn ngẩng đầu lên, trong con mắt màu tím hiện lên một tia căm phẫn, mở miệng nói: 

- Chắc là huynh trưởng cùng cha khác mẹ của ta, Phương Sách. Hắn cùng ta, đều là cháu ruột của tộc trưởng. Chỉ là mẹ của hắn xuất thân vọng tộc Thiên Hà, cho nên hắn ở trong tộc luôn được sủng ái. Đồng thời thực lực của hắnhắn không tệ. Ta nghĩ nếu trong tộc có sắp xếp tham gia lần so tài này, vậy chắc hẳn là hắn. 

- Tu vi của vị tộc huynh ngươi như thế nào? Ngươi có thể nắm chắc chiến thắng được hắn hay không? 

Thạch Mục trầm ngâm một chút, sau đó mở miệng hỏi. 

- Thời điểm ta rời khỏi trong tộc, hắn vừa tiến vào Thánh Giai hậu kỳ, thực lực cùng ta không chênh lệch bao nhiêu. Chỉ có điều, ta nắm chắc chiến thắng hắn. 

Phương Trăn suy nghĩ một lát, nghiêm túc đáp. 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Thư huynh, Thạch mỗ có một chuyện thương lượng. Không biết Thư huynh có thể đáp ứng hay không? 

Thạch Mục gật đầu, bỗng nhiên quay đầu nói với Thư Hữu Kim. 

- Thạch huynh, cái này chỉ sợ không phải là một số lượng nhỏ. Tuy ta là Phi Thiên Thử Nhất Tộc, nhưng dù sao gia tộc đã xuống dốc, cũng không có bao nhiêu dư thừa. 

Thư Hữu Kim hình như có dự liệu, tròng mắt xoay chuyển một cái, trên mặt lộ ra một tia khổ sở nói. 

- Phương Trăn thực lực thế nào, ngươi biết rõ ràng. Nếu hắn có thể ở trong lần so tài này, đánh bại Phương Sách tộc huynh của hắn, như vậy địa vị của hắn ở trong tộc tất nhiên sẽ có biến hóa nghiêng trời lệch đất. Đến lúc đó bảo hắn lấy ra gấp mấy lần tài nguyên trả lại ngươi, chẳng phải mọi người cùng vui sao? 

Thạch Mục vừa cười vừa nói. 

Phương Trăn vừa nghe nói thế, trên mặt lộ ra thần sắc khó có thể tin được, trong mắt đầy vẻ cảm kích nhìn về phía Thạch Mục. 

An Hoa nghe vậy, ánh mắt nhìn về phía Thạch Mục cũng có vài lần khác trước. 

- Nếu như hắn thắng tất nhiên là như vậy. Nhưng nếu thua, vậy chẳng phải ta đầu tư đều trôi theo dòng nước hay sao. 

Thư Hữu Kim chà xát bàn tay, vẫn do dự nói. 

- Kinh thương, sao có thể bảo đảm không hề có nguy hiểm. Làm gì có chuyện trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi? Nếu như ngươi không giúp hắn, vậy không phải là buộc hắn lại đi làm chuyện cướp bóc nữa sao? Có thể Phụ Thục Tinh chính là một nơi không tệ đi. 

Chân mày Thạch Mục hơi nhíu lại, dường như có thâm ý nói. 

Thư Hữu Kim vừa nghe nói thế, sắc mặt nhất thời biến đổi. Hai tròng mắt loạn chuyển vài vòng. Sau đó, hắn đột nhiên mở miệng cười nói: 

- Nếu như Thạch huynh ngươi đã mở miệng, ta tất nhiên không thể cự tuyệt. Lúc trước lo lắng, chẳng phải chỉ chờ một câu hứa hẹn của Thạch huynh sao? Chỉ cần Thạch huynh ngươi nguyện đảm bảo cho hắn, ta nguyện ý giúp đỡ hắn. 

- Được, ta tới đảm bảo cho hắn. 

Thạch Mục không do dự, trực tiếp đáp. 

Phương Trăn nghe được nói thế, sắc mặt nhất thời biến đổi. Mắt hắn nhìn về phía Thạch Mục, trịnh trọng nói: 

- Công tử, đại ân không lời nào cảm tạ hết được. Vẫn mong công tử yên tâm. Phương Trăn cho dù phải liều cái mạng, cũng sẽ không phụ sự kỳ vọng của công tử. 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thạch Mục gật đầu cười, không nói gì thêm. 

- Đúng rồi, Thư huynh. Trước đó Thạch mỗ nhờ ngươi điều tra xem trong Thiên Phượng Nhất Tộc có bao nhiêu người tu luyện thành thần thông Huyền Cương Kim Diễm, không biết đã có kết quả hay chưa? 

Thạch Mục nhìn về phía Thư Hữu Kim. 

- Chuyện này rất dễ. Ta đã tra ra được từ lâu. Hiện tại có ba người tu luyện thành thần thông Huyền Cương Kim Diễm. Tin tức cụ thể đều ở trong này. 

Thư Hữu Kim lấy ra một khối ngọc giản, đưa tới. 

Thạch Mục mừng rỡ, cám ơn một tiếng. Hắn cầm tới, đưa thần thức vào trong đó thăm dò. 

Trong ngọc giản là tin tức ba người, vẫn phối hợp với tranh vẽ. Ba người đều là đại năng Thần cảnh. 

Một người chính là đã gặp Chẩn phu nhân trước đó. Còn có một người là một nam tử trung niên. Người thứ ba là một nữ tử trẻ tuổi, đầu đội mũ phượng, toàn thân mặc trang phục Ngũ Thải Hà. Mặc dù chỉ là tranh vẽ, nhưng có khí tức thần thánh khiến cho người ta có một cảm giác không có cách nào nói lên lời. 

Thân thể Thạch Mục chấn động. Không sai, chính là nữ tử này! 

Trước đây, thời điểm Chung Tú bị mang đi, tuy rằng hắn có hôn mê, chỉ mơ hồ cảm nhận được khí tức của người kia. Nhưng chính là loại cảm giác thần thánh này. 

- Thạch huynh điều tra chuyện này, có nguyên nhân gì sao? 

Thư Hữu Kim hỏi. 

- Có vài nguyên nhân. Chuyện này cảm ơn Thư huynh hỗ trợ. Nhân tình này Thạch mỗ sẽ không quên. 

Thạch Mục cười nói. 

- Thạch huynh khách khí. Ta và ngươi là bằng hữu, giúp đỡ lẫn nhau vốn là chuyện nên làm.” Thư Hữu Kim cười ha hả nói, trong mắt lóe lên vẻ vui mừng. 

Khiến cho người như Thạch Mục vậy nợ nhân tình. Sau này nói không chừng có thể có tác dụng cực lớn. Huống hồ Thạch Mục nhờ làm chuyện này rất đơn giản. Cuộc mua bán này rất có lợi. 

Vào thời khắc này, dưới cầu thang truyền đến một loạt tiếng bước chân. Đồng thời một giọng nói phách lối vang lên: 

- Tiểu nhị, đuổi tất cả mọi người ở tầng cao nhất đi. Bản thiếu gia muốn chiêu đãi khách ở nơi đó. Nếu quấy rầy chúng ta ăn uống, tửu lâu này của ngươi cũng dừng kinh doanh được rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Giới Chi Môn

Số ký tự: 0