Diệp Hồng Dược
Vong Ngữ
2024-07-24 14:05:08
Một màn như thế, làm cho cả Thạch Mục lẫn Chung Tú đều trợn mắt há hốc mồm.
Bấy giờ, nữ tử trước mắt mới xoay người lại đây, tiện tay kéo chiếc mũ của áo choàng xuống, lộ ra một khuôn mặt vẫn còn thuỳ mị, tú lệ theo thời gian. Nàng ta khoảng ba mươi bảy, ba mươi tám tuổi, phía đuôi lông mày có chút xếch lên, cho người ta một loại cảm giác lạnh lẽo như băng.
Chẳng qua giờ phút này, ánh mắt của nàng khi nhìn Chung Tú lại tràn đầy lửa nóng.
"Ta đi ra ngoài lần này, vốn chỉ nghĩ thuận tay xử lý sự tình mà Tôn lão quái nhờ vả, không ngờ lại ở đây gặp được lương tài* mỹ ngọc như thế này! Ngươi tên là gì? Nhà ở đâu? Tại sao lại bị người này đuổi giết?" Nữ nhân này trước tự thì thào một câu, sau mặt mũi ôn hoà bắt đầu hỏi han Chung Tú. Về phần Thạch Mục ở đằng sau kia, nàng thậm chí không liếc mắt đến một cái.
(Lương tài: người có sẵn tài năng, tố chất tốt có thể đào tạo)
"Tiền bối, ta là Tú Nhi, ta và Thạch đại ca vốn ở tại Phong thành. Nhưng mà chúng ta đắc tội với người của Kim gia, đành phải suốt đêm chạy trốn tới đây." Chung Tú gặp nữ tử trước mắt đối xử thân thiết với mình như vậy, trong nội tâm cũng hơi buông lỏng, bèn chi tiết trả lời.
"Kim gia? Thì ra chỉ là một cái thế gia nho nhỏ ở địa phương mà thôi. Ta hỏi ngươi một câu, ngươi có bằng lòng gia nhập Thiên Âm Tông chúng ta không? Bản tông nhưng là một trong ba đại tông môn của Đại Tề, đệ tử trong môn vô số, có đủ các loại võ công thuật pháp. Đặc biệt công pháp kỳ môn trấn tông của chúng ta là Bích Âm Vạn Ba Công, khi tu đến đại thành thì có thể tiến vào cảnh giới Địa giai trong truyền thuyết." Nữ tử nhìn chằm chằm vào thiếu nữ, càng thêm hòa ái một hơi nói ra.
"Ba đại tông môn..Thiên Âm Tông... Để cho ta hơi cân nhắc lại một chút. Tiền bối, hay cứ trị liệu thương thế cho Thạch đại ca trước đã có được hay không?" Chung Tú hiển nhiên bị mấy câu liên tiếp của nữ tử áo choàng nói cho có chút mơ hồ, nhưng nàng lập tức chợt nhớ ra cái gì đó, liền vội vàng khẩn cầu nói.
"Tiểu tử này da dày thịt béo, không có vấn đề gì lớn. Chẳng qua là bị thoát lực cộng thêm gãy xương hai tay thôi...A, nhưng thương thế do Huyết Sát Chưởng kia gây ra lại hơi có chút phiền phức... Thôi được, xem như tiểu tử ngươi may mắn! Ta đây có một khoả Khí Huyết Đan, ngươi ăn vào hẳn là không còn gì lo lắng nữa." Nữ tử áo choàng nghe vậy khẽ giật mình, lúc này mới đưa mắt nhìn sang Thạch Mục. Nhưng nàng cũng chỉ liếc sơ hai mắt, sau đó rất là không đếm xỉa nói ra vài câu như vậy.
Tiếp theo tay áo nàng giơ lên, một cái bình nhỏ màu trắng bay ra, vững vàng rơi vào bên người Thạch Mục.
Thạch Mục thấy vậy liền vui vẻ, đưa tay đi cầm bình nhỏ, chợt sắc mặt hắn trắng nhợt, mồ hôi trên trán như hạt đậu lớn nhỏ thi nhau túa ra.
Hiện tại hai tay họ Thạch đã gãy, hắn chỉ hơi dùng sức lên hai tay, lập tức liền cảm nhận được đau nhức kịch liệt.
Chung Tú thấy vậy, vội vàng bước nhanh qua, cầm lấy bình nhỏ, từ miệng bình đổ ra một viên đan dược đỏ như lửa hương thơm nức người. Sau đó cẩn thận từng li từng tí tự mình đưa viên đan dược đến bên miệng Thạch Mục.
Thạch Mục há miệng nuốt vào, lập tức cảm giác được bên trong cơ thể xuất hiện một cỗ nhiệt lưu, nhanh chóng chạy khắp tứ chi cùng các nơi khác trong thân thể. Nơi cánh tay, chỗ bị Huyết Sát Chưởng của Kim Ngũ gia đả thương bấy giờ lại có chút tê ngứa khác thường, khoảnh khắc sau thì thương tích lập tức biến mất.
Điều này làm cho tinh thần của họ Thạch chấn động, lại nhìn về phía Kim ngũ gia đã hoá thành tượng băng ngoài xa xa kia, hắn không khỏi âm thầm suy đoán tu vi cảnh giới chính thức của nữ tử trước mắt này là gì.
Riêng Chung Tú, trên mặt mũi nàng vẫn tràn đầy lo lắng, chỉ chăm chú nhìn xem Thạch Mục.
Nữ tử áo choáng thấy thiếu nữ lộ ra thần sắc như thế, lông mày có chút nhíu lại. Ánh mắt nàng quét tới lui vài vòng trên mặt Thạch Mục, nội tâm bỗng nhiên nảy ra ý tưởng nào đó, miệng lại chậm rãi nói: "Khí Huyết Đan là đan dược chỉ tông môn mới có, sau khi ăn vào chẳng những có hiệu quả với nội ngoại thương, mà còn có lợi rất lớn đối với người tu luyện."
"Đa tạ tiền bối đã ra tay giúp đỡ!" Chung Tú sau khi thấy sắc mặt Thạch Mục quả nhiên đã tốt lên rất nhiều, liền vui đến phát khóc hướng về phía nữ tử áo choàng nói.
"Tú Nhi cô nương, nếu ngươi không ngại, ta nghĩ muốn kiểm tra sơ qua huyết mạch của ngươi. Biểu hiện lúc trước của ngươi hẳn chính là loại huyết mạch mà ta đã đoán. Nhưng mà để cho chắc chắn, chúng ta vẫn nên dùng Pháp khí chính thức kiểm tra lại một chút thì tốt hơn." Nữ tử áo choàng liền thừa dịp nói ra.
“Vâng, tiền bối cứ việc kiểm tra đi.” Chung Tú liếc nhìn Thạch Hạo một cái rồi gật đầu đồng ý.
“Tốt, vừa lúc ta có một thanh Huyết Như Ý, so với các pháp khí khác thì dùng nó để khảo thí huyết mạch sẽ chuẩn xác hơn nhiều, ngươi chỉ cần nhỏ một giọt máu tươi lên trên là được rồi.” Nữ tử mặc áo choàng nghe vậy đại hỉ, lập tức lấy từ trong tay áo ra một miếng ngọc Như Ý màu trắng.
Thiếu nữ cắn rách đầu ngón tay, bước tới nhỏ một giọt máu tươi vào miếng ngọc Như Ý.
Sau một khắc, ngọc Như Ý tỏa ra một tầng kim quang nhàn nhạt, đồng thời có âm thanh du dương vang lên, phảng phất như là tiếng Phượng gáy, êm tai dễ chịu vô cùng, mặt ngoài ngọc Như Ý còn xuất hiện thêm từng phiến văn tự màu trắng huyền diệu không biết tên.
Nữ tử mặc áo choàng chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua những văn tự màu trắng này một chút liền mừng rỡ nói:
“Quả nhiên không sai, ngươi mang huyết mạch tam phẩm - Phượng Âm, là huyết mạch từng xuất hiện trên người vị tổ sư sáng lập ra bổn tông năm đó. Cũng chỉ có loại huyết mạch này mới có thể tu luyện Vạn Ba Công đến cảnh giới cao nhất.”
“Ta là huyết mạch tam phẩm thượng đẳng - Phượng Âm? Chung Tú nghe xong lẩm bẩm một tiếng, sắc mặt biến đổi liên tục.
“Tú nhi cô nương, ta là Diệp Hồng Dược – Các chủ Phiêu Miễu Các thuộc Thiên Âm Tông, bây giờ ta thay mặt gia sư của ta là Đại trưởng lão của Thiên Âm Tông, muốn thu ngươi làm đồ đệ, ngươi có bằng lòng hay không? Nếu ngươi đồng ý, chỉ cần vừa vào tông sẽ có bối phận ngang với ta, trong lớp trẻ của toàn bộ Thiên Âm Tông, bất kể là thân phận hay địa vị thì ngươi cũng đều là đệ nhất nhân.” Nữ tử đội nón lá chưa để Chung Tú kịp suy nghĩ gì đã mồi thêm một câu nữa.
“Nếu ta bái vị Đại trưởng lão kia là vi sư, không biết sau này có trở nên lợi hại như tiền bối được không?” Thiếu nữ nghe xong ngây ngô hỏi lại.
“Nếu thật sự ngươi có thể tu luyện Bích Âm Vạn Ba Công kia, cho dù chỉ đạt đến cảnh giới tiểu thành thì cũng đã có thể quét ngang Tiên Thiên rồi, ta đây sao có thể sánh được.” Diệp Hồng Dược không chút nghĩ ngợi trả lời.
Thật ra ta cũng không có nơi nào để đi, nhưng mà… Thạch đại ca, ngươi thấy ta nên làm thế nào bây giờ?” Thiếu nữ nghe nữ tử trước mặt nói xong cũng hơi xiêu lòng, nhưng vẫn quay sang nhẹ giọng hỏi Thạch Mục.
“Tiền bối là võ giả Tiên Thiên sao?” Thạch Mục ngẫm nghĩ một chút cuối cùng cũng hỏi một câu mà nãy giờ trong lòng vẫn nghi hoặc .
“Ngược lại ngươi cũng có ánh mắt đó, bổn tọa đúng là võ giả Tiên Thiên Sơ Kỳ!” Nữ tử mặc áo choàng nghe vậy hơi ngạc nhiên nhưng vẫn ngạo nghễ trả lời.
“Ta nghe nói toàn bộ Đại Tề, số võ giả Tiên Thiên dường như cũng chỉ mấy người mà thôi?” Thạch Mục vốn cả kinh, nhưng chần chờ một chút lại hỏi tiếp.
“Võ giả Tiên Thiên mà thế tục biết đến đúng là không bao nhiêu, phần lớn là những người mang danh Hộ Quốc Võ Giả mà triều đình Đại Tề sắc phong. Ba đại tông môn chúng ta không tính trong đó. Chỉ khi nào Đại Tề tao ngộ nạn diệt quốc hoặc gặp phải chuyện gì mà thế tục không gánh vác được thì cường giả tông môn mới rời núi thôi. Thậm chí cái gọi là hoàng thất Đại Tề chẳng qua cũng là do ba tông chúng ta dựng nên để cân bằng thế cục, đối với chúng ta mà nói, bất kể một nhà nào cũng đều có thể xóa sổ nó một cách đơn giản.” Dường như Diệp Hồng Dược chẳng thèm để mắt tới danh Hộ Quốc Võ Giả mà triều đình sắc phong kia.
“Vậy là những cường giả võ đạo đều ở trong tông môn sao.” Thạch Mục nghe xong khiếp sợ thốt lên.
“Tất nhiên rồi, hai nước khác cũng giống vậy đó. Với thiên phú của Tú nhi, gia nhập Thiên Âm Tông thì tiến giai lên Tiên Thiên cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.” Diệp Hồng Dược nghe xong liền tiếp lời.
“Nếu thật như vậy thì Thiên Âm Tông quả là một nơi tuyệt hảo để đến. Chung cô nương, ngươi đáp ứng Diệp tiền bối đi.” Thạch Mục thở dài một hơi rồi quay sang Chung Tú, nghiêm túc nói.
Bấy giờ, nữ tử trước mắt mới xoay người lại đây, tiện tay kéo chiếc mũ của áo choàng xuống, lộ ra một khuôn mặt vẫn còn thuỳ mị, tú lệ theo thời gian. Nàng ta khoảng ba mươi bảy, ba mươi tám tuổi, phía đuôi lông mày có chút xếch lên, cho người ta một loại cảm giác lạnh lẽo như băng.
Chẳng qua giờ phút này, ánh mắt của nàng khi nhìn Chung Tú lại tràn đầy lửa nóng.
"Ta đi ra ngoài lần này, vốn chỉ nghĩ thuận tay xử lý sự tình mà Tôn lão quái nhờ vả, không ngờ lại ở đây gặp được lương tài* mỹ ngọc như thế này! Ngươi tên là gì? Nhà ở đâu? Tại sao lại bị người này đuổi giết?" Nữ nhân này trước tự thì thào một câu, sau mặt mũi ôn hoà bắt đầu hỏi han Chung Tú. Về phần Thạch Mục ở đằng sau kia, nàng thậm chí không liếc mắt đến một cái.
(Lương tài: người có sẵn tài năng, tố chất tốt có thể đào tạo)
"Tiền bối, ta là Tú Nhi, ta và Thạch đại ca vốn ở tại Phong thành. Nhưng mà chúng ta đắc tội với người của Kim gia, đành phải suốt đêm chạy trốn tới đây." Chung Tú gặp nữ tử trước mắt đối xử thân thiết với mình như vậy, trong nội tâm cũng hơi buông lỏng, bèn chi tiết trả lời.
"Kim gia? Thì ra chỉ là một cái thế gia nho nhỏ ở địa phương mà thôi. Ta hỏi ngươi một câu, ngươi có bằng lòng gia nhập Thiên Âm Tông chúng ta không? Bản tông nhưng là một trong ba đại tông môn của Đại Tề, đệ tử trong môn vô số, có đủ các loại võ công thuật pháp. Đặc biệt công pháp kỳ môn trấn tông của chúng ta là Bích Âm Vạn Ba Công, khi tu đến đại thành thì có thể tiến vào cảnh giới Địa giai trong truyền thuyết." Nữ tử nhìn chằm chằm vào thiếu nữ, càng thêm hòa ái một hơi nói ra.
"Ba đại tông môn..Thiên Âm Tông... Để cho ta hơi cân nhắc lại một chút. Tiền bối, hay cứ trị liệu thương thế cho Thạch đại ca trước đã có được hay không?" Chung Tú hiển nhiên bị mấy câu liên tiếp của nữ tử áo choàng nói cho có chút mơ hồ, nhưng nàng lập tức chợt nhớ ra cái gì đó, liền vội vàng khẩn cầu nói.
"Tiểu tử này da dày thịt béo, không có vấn đề gì lớn. Chẳng qua là bị thoát lực cộng thêm gãy xương hai tay thôi...A, nhưng thương thế do Huyết Sát Chưởng kia gây ra lại hơi có chút phiền phức... Thôi được, xem như tiểu tử ngươi may mắn! Ta đây có một khoả Khí Huyết Đan, ngươi ăn vào hẳn là không còn gì lo lắng nữa." Nữ tử áo choàng nghe vậy khẽ giật mình, lúc này mới đưa mắt nhìn sang Thạch Mục. Nhưng nàng cũng chỉ liếc sơ hai mắt, sau đó rất là không đếm xỉa nói ra vài câu như vậy.
Tiếp theo tay áo nàng giơ lên, một cái bình nhỏ màu trắng bay ra, vững vàng rơi vào bên người Thạch Mục.
Thạch Mục thấy vậy liền vui vẻ, đưa tay đi cầm bình nhỏ, chợt sắc mặt hắn trắng nhợt, mồ hôi trên trán như hạt đậu lớn nhỏ thi nhau túa ra.
Hiện tại hai tay họ Thạch đã gãy, hắn chỉ hơi dùng sức lên hai tay, lập tức liền cảm nhận được đau nhức kịch liệt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chung Tú thấy vậy, vội vàng bước nhanh qua, cầm lấy bình nhỏ, từ miệng bình đổ ra một viên đan dược đỏ như lửa hương thơm nức người. Sau đó cẩn thận từng li từng tí tự mình đưa viên đan dược đến bên miệng Thạch Mục.
Thạch Mục há miệng nuốt vào, lập tức cảm giác được bên trong cơ thể xuất hiện một cỗ nhiệt lưu, nhanh chóng chạy khắp tứ chi cùng các nơi khác trong thân thể. Nơi cánh tay, chỗ bị Huyết Sát Chưởng của Kim Ngũ gia đả thương bấy giờ lại có chút tê ngứa khác thường, khoảnh khắc sau thì thương tích lập tức biến mất.
Điều này làm cho tinh thần của họ Thạch chấn động, lại nhìn về phía Kim ngũ gia đã hoá thành tượng băng ngoài xa xa kia, hắn không khỏi âm thầm suy đoán tu vi cảnh giới chính thức của nữ tử trước mắt này là gì.
Riêng Chung Tú, trên mặt mũi nàng vẫn tràn đầy lo lắng, chỉ chăm chú nhìn xem Thạch Mục.
Nữ tử áo choáng thấy thiếu nữ lộ ra thần sắc như thế, lông mày có chút nhíu lại. Ánh mắt nàng quét tới lui vài vòng trên mặt Thạch Mục, nội tâm bỗng nhiên nảy ra ý tưởng nào đó, miệng lại chậm rãi nói: "Khí Huyết Đan là đan dược chỉ tông môn mới có, sau khi ăn vào chẳng những có hiệu quả với nội ngoại thương, mà còn có lợi rất lớn đối với người tu luyện."
"Đa tạ tiền bối đã ra tay giúp đỡ!" Chung Tú sau khi thấy sắc mặt Thạch Mục quả nhiên đã tốt lên rất nhiều, liền vui đến phát khóc hướng về phía nữ tử áo choàng nói.
"Tú Nhi cô nương, nếu ngươi không ngại, ta nghĩ muốn kiểm tra sơ qua huyết mạch của ngươi. Biểu hiện lúc trước của ngươi hẳn chính là loại huyết mạch mà ta đã đoán. Nhưng mà để cho chắc chắn, chúng ta vẫn nên dùng Pháp khí chính thức kiểm tra lại một chút thì tốt hơn." Nữ tử áo choàng liền thừa dịp nói ra.
“Vâng, tiền bối cứ việc kiểm tra đi.” Chung Tú liếc nhìn Thạch Hạo một cái rồi gật đầu đồng ý.
“Tốt, vừa lúc ta có một thanh Huyết Như Ý, so với các pháp khí khác thì dùng nó để khảo thí huyết mạch sẽ chuẩn xác hơn nhiều, ngươi chỉ cần nhỏ một giọt máu tươi lên trên là được rồi.” Nữ tử mặc áo choàng nghe vậy đại hỉ, lập tức lấy từ trong tay áo ra một miếng ngọc Như Ý màu trắng.
Thiếu nữ cắn rách đầu ngón tay, bước tới nhỏ một giọt máu tươi vào miếng ngọc Như Ý.
Sau một khắc, ngọc Như Ý tỏa ra một tầng kim quang nhàn nhạt, đồng thời có âm thanh du dương vang lên, phảng phất như là tiếng Phượng gáy, êm tai dễ chịu vô cùng, mặt ngoài ngọc Như Ý còn xuất hiện thêm từng phiến văn tự màu trắng huyền diệu không biết tên.
Nữ tử mặc áo choàng chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua những văn tự màu trắng này một chút liền mừng rỡ nói:
“Quả nhiên không sai, ngươi mang huyết mạch tam phẩm - Phượng Âm, là huyết mạch từng xuất hiện trên người vị tổ sư sáng lập ra bổn tông năm đó. Cũng chỉ có loại huyết mạch này mới có thể tu luyện Vạn Ba Công đến cảnh giới cao nhất.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ta là huyết mạch tam phẩm thượng đẳng - Phượng Âm? Chung Tú nghe xong lẩm bẩm một tiếng, sắc mặt biến đổi liên tục.
“Tú nhi cô nương, ta là Diệp Hồng Dược – Các chủ Phiêu Miễu Các thuộc Thiên Âm Tông, bây giờ ta thay mặt gia sư của ta là Đại trưởng lão của Thiên Âm Tông, muốn thu ngươi làm đồ đệ, ngươi có bằng lòng hay không? Nếu ngươi đồng ý, chỉ cần vừa vào tông sẽ có bối phận ngang với ta, trong lớp trẻ của toàn bộ Thiên Âm Tông, bất kể là thân phận hay địa vị thì ngươi cũng đều là đệ nhất nhân.” Nữ tử đội nón lá chưa để Chung Tú kịp suy nghĩ gì đã mồi thêm một câu nữa.
“Nếu ta bái vị Đại trưởng lão kia là vi sư, không biết sau này có trở nên lợi hại như tiền bối được không?” Thiếu nữ nghe xong ngây ngô hỏi lại.
“Nếu thật sự ngươi có thể tu luyện Bích Âm Vạn Ba Công kia, cho dù chỉ đạt đến cảnh giới tiểu thành thì cũng đã có thể quét ngang Tiên Thiên rồi, ta đây sao có thể sánh được.” Diệp Hồng Dược không chút nghĩ ngợi trả lời.
Thật ra ta cũng không có nơi nào để đi, nhưng mà… Thạch đại ca, ngươi thấy ta nên làm thế nào bây giờ?” Thiếu nữ nghe nữ tử trước mặt nói xong cũng hơi xiêu lòng, nhưng vẫn quay sang nhẹ giọng hỏi Thạch Mục.
“Tiền bối là võ giả Tiên Thiên sao?” Thạch Mục ngẫm nghĩ một chút cuối cùng cũng hỏi một câu mà nãy giờ trong lòng vẫn nghi hoặc .
“Ngược lại ngươi cũng có ánh mắt đó, bổn tọa đúng là võ giả Tiên Thiên Sơ Kỳ!” Nữ tử mặc áo choàng nghe vậy hơi ngạc nhiên nhưng vẫn ngạo nghễ trả lời.
“Ta nghe nói toàn bộ Đại Tề, số võ giả Tiên Thiên dường như cũng chỉ mấy người mà thôi?” Thạch Mục vốn cả kinh, nhưng chần chờ một chút lại hỏi tiếp.
“Võ giả Tiên Thiên mà thế tục biết đến đúng là không bao nhiêu, phần lớn là những người mang danh Hộ Quốc Võ Giả mà triều đình Đại Tề sắc phong. Ba đại tông môn chúng ta không tính trong đó. Chỉ khi nào Đại Tề tao ngộ nạn diệt quốc hoặc gặp phải chuyện gì mà thế tục không gánh vác được thì cường giả tông môn mới rời núi thôi. Thậm chí cái gọi là hoàng thất Đại Tề chẳng qua cũng là do ba tông chúng ta dựng nên để cân bằng thế cục, đối với chúng ta mà nói, bất kể một nhà nào cũng đều có thể xóa sổ nó một cách đơn giản.” Dường như Diệp Hồng Dược chẳng thèm để mắt tới danh Hộ Quốc Võ Giả mà triều đình sắc phong kia.
“Vậy là những cường giả võ đạo đều ở trong tông môn sao.” Thạch Mục nghe xong khiếp sợ thốt lên.
“Tất nhiên rồi, hai nước khác cũng giống vậy đó. Với thiên phú của Tú nhi, gia nhập Thiên Âm Tông thì tiến giai lên Tiên Thiên cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.” Diệp Hồng Dược nghe xong liền tiếp lời.
“Nếu thật như vậy thì Thiên Âm Tông quả là một nơi tuyệt hảo để đến. Chung cô nương, ngươi đáp ứng Diệp tiền bối đi.” Thạch Mục thở dài một hơi rồi quay sang Chung Tú, nghiêm túc nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro