Huyền Giới Chi Môn

Đối chất. (2)

Vong Ngữ

2024-07-24 14:05:08

Đứng bên trên phi xa, tiếng gió rít gào bên tai, Thạch Mục cúi đầu cẩn thận quan sát cảnh vật xung quanh, hắn có thể mơ hồ nhìn thấy bên trong rừng núi phía dưới có rất nhiều kiến trúc đình viện cổ điển, ngoài ra còn có lượng lớn linh điền. 

GIữa không trung thỉnh thoảng xuất hiện một vài đệ tử mặc đạo bào, điều khiển các loại linh cầm như tiên hạc, cự ưng lướt qua bên cạnh. 

Một phút sau. 

Phi xa màu vàng xuyên qua tầng mây mù dày đặc bao phủ sườn núi, sau khi bay lên đỉnh Ly Hoa phong, hạ xuống một tòa đạo quan cổ điển. 

Tòa đạo quan cổ điển này tọa lạc trên một khu đoạn nhai trên đỉnh núi, diện tích cũng không lớn nhưng lại mang cảm giác vô cùng cô tuyệt, thần bí. 

Thạch Mục liếc mắt nhìn sơn môn của đạo quan, thấy cũng chỉ giống như đạo quan bình thường, bên trên tấm biển ở giữa ghi ba chữ lớn Ly Hỏa quan, mạnh mẽ khí thế, giống như giao long, không chút tầm thường. 

Mấy người đi theo sau đại sư huynh, xuyên qua cổng chào và Linh quan điện, lại đi qua một vùng đình viện dài hẹp, đi tới chủ điện phía sau đạo quan. 

Lúc này cửa chủ điện đóng chặt, từ trong có ánh nến lấp lóe, mùi đàn hương cháy nồng nặc từ bên trong thẩm thấu ra. 

Đại sư huynh đi tới trước cửa điện, chỉnh trang lại đạo bào, khom người lại, cung kính nói: 

- Sư tôn, Lôi Tích sư huynh và Lâm Đào sư muội trở về, có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với lão nhân gia ngài. 

Ở sau hắn, ba người Thạch Mục đều khom người chờ đợi. 

Đúng lúc này, cửa Tùng Văn mộc của chủ điện kẹt kẹt vài tiếng, tự mở ra. 

- Vào đi. 

Một giọng nói khàn khàn vang lên. 

Đám người Thạch Mục nghe thấy vậy, vội vã cất bước tiến vào trong chủ điện. 

Trong chủ điện, ba bức tượng đạo tổ cao hơn mười trượng được cung phụng ở trên, phía trước đặt một bàn thờ màu tím to lớn, bên trên đặt đầy tiên quả linh sơ. 

Ở trước bàn thờ đặt ba cái bồ đoàn màu xám, hai cái hai bên đều trống rống, trên chiếc bồ đoàn ở giữa có một lão giả áo tím ngồi thẳng. 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sắc mặt nghiêm túc, không giận mà uy, gương mặt như có bệnh, có một chiếc bịt mắt màu đen bao lấy. 

- Sư tôn. 

Đại sư huynh ở trước, ba người Thạch Mục ở sau đồng loạt thi lễ nói. 

- Lôi Tích, Lâm Đào, đại sư huynh của các ngươi nói hai ngươi có chuyện quan trọng muốn bẩm báo, đó là chuyện gì? Ồ, sao chỉ có hai người các ngươi, Tần Cương đâu rồi? 

Lão giả áo tím hơi nhướng mày, mở miệng hỏi. 

- Sư... sư tôn, việc đệ tử muốn bẩm báo chính là việc này, Tần Cương sư huynh đã... đã gặp chuyện bất hạnh, ngã xuống ở Cực Mang tinh. 

Thạch Mục cố ý biểu hiện sợ hãi, run run nói. 

- Ngươi nói cái gì? 

Lão giả áo tím nghe vậy, trên mặt uy chưa hiện lên vẻ giận dữ nhưng áo bào tím trên người căng phồng lên, một luồng khí thế vô hình trong nháy mắt tỏa ra, mang theo một luồng linh áp khổng lồ bao phủ đại điện, khiến Thạch Mục và Yên La chấn động thân thể, liên tục lui về phía sau. 

- Sư tôn bớt giận! 

Sắc mặt Thạch Mục đại biến, chưa kịp đứng vững đã vội vã kêu lên. 

Một bên khác, Yên La cũng lui lại mấy bước, khóe miệng đã xuất hiện tơ máu, sắc mặt trắng xám mấy phần. 

- Nói, rốt cục là xảy ra chuyện gì! 

Giọng lão giả áo tím vang lên. 

- Bẩm báo sư tôn, trong quá trình chém giết đám phản bội Bạch Vân quan, Tần Cương sư huynh và hơn hai mươi vị sư đệ đồng môn khác đều bị bất hạnh chết trận. 

Thạch Mục cắn răng nói. 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Tần Cương làm sao lại chết trận, các ngươi nói rõ ra cho ta. 

Hai mắt lão giả áo tím nhìn chằm chằm hai người, lạnh lùng nói. 

- Tần Cương sư huynh hắn vốn... vốn là không phải chết... 

Yên La đột ngột lên tiếng. 

- Hả? 

Lão giả áo tím xoay chuyển ánh mắt, quét tới chỗ Yên La. 

Đầu tiên trên mặt Yên La hiện lên vẻ sợ hãi, nhưng sau đó cắn răng một cái, nói: 

- Khởi bẩm sư tôn, khi đó bởi vì Lục Lãng lâm trận làm phản, để lộ tin tức khiến cho chúng ta thân hãm trùng vây. Sau đó dưới sự chỉ huy anh minh của Tần Cương sư huynh, chúng ta tuy rằng có vài vị sư đệ chết trận nhưng vẫn chém giết ra khỏi trùng vây, thậm chí còn giết đám đệ tử Bạch Vân quan tới tan tác. Sau đó đám người Đạo Ngọc hỗn loạn chạy trốn, Tần Cương sư huynh vì không phụ sự kỳ vọng của sư tôn, quyết định dẫn theo chúng ta tiếp tục truy sát. Thế nhưng Tây Môn sư muội lâm trận lùi bước, không muốn đi cùng. 

- Tây Môn Tuyết, Lâm Đào nói có thật hay không? 

Lão giả áo tím xoay chuyển ánh mắt, rơi vào trên người Tây Môn Tuyết, lạnh giọng hỏi. 

- Sư tôn minh giám! Đệ tử đúng là sớm trở về tông môn, nhưng đó là vì Tần Cương sư huynh dưới tình hình chưa bẩm báo sư tôn đã giận dữ giết chết Lục Lãng sư đệ, đệ tử cho rằng hành động này không phù hợp với giáo huấn thường ngày của sư tôn, do đó có tranh chấp, lại thêm có thương thế trong người, trong cơn tức giận đã không cùng mọi người truy kích. Lúc đó đám dư nghiệt Bạch Vân quan chỉ có sáu bảy người, đệ tử... đệ tử cũng không lường trước sẽ xảy ra chuyện như vậy. 

Tây Môn Tuyết vội vã chắp tay nói, lộ ra vài phần điềm đạm. 

- Đào tẩu chỉ có sáu bảy người? 

Lão giả áo tím sắc mặt thay đổi, lần thứ hai đưa mắt nhìn hai người Thạch Mục và Yên La, trên mặt mang theo vài phần ngờ vực. 

- Chuyện này... kỳ thực Tây Môn sư muội nói cũng không sai, lúc đó chỉ có sáu bảy người đào tẩu được. Nhưng nào ngờ tên Đạo Ngọc kia từ lâu đã cấu kết với bên ngoài, chúng ta dưới sự dẫn dắt của Tần Cương sư huynh khi đuổi tới thì Đạo Ngọc đã hội hợp với cường viện, bối trí mai phục. Tần Cương sư huynh và mấy vị sư huynh liều chết chiến đấu, bất hạnh ngã xuống, chỉ có ta và Lâm Đào sư muội may mắn có thể chạy trốn, có điều cũng bị thương nặng. 

Thạch Mục có chút chần chừ, chắp tay nói. 

Lời này vừa ra, Tây Môn Tuyết không khỏi thở phào nhẹ nhõm, Yên La ở một bên, lông mày có chút nhăn lại.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Giới Chi Môn

Số ký tự: 0