Đối chọi gay gắt
Vong Ngữ
2024-07-24 14:05:08
Lúc này, Bạch Thạch cùng Lam Phượng hiển nhiên đã hoàn toàn bất đồng so
với hai tháng trước. Họ Bạch đứng giữa lôi đài. Gân tay phồng lên, từng
quyền tung ra mang theo tiếng gió gào thét cùng khí tức nóng rực như lò
lửa, khiến cho nhiệt độ sân đấu tăng lên vài phần. Thân thể nhỏ nhắn của Lam Phượng đứng trước quyền phong của đối phương càng lộ vẻ mảnh mai.
Bất quá thân hình phiêu hốt, vòng eo tựa du xà, lại giống như đào liễu
phất phơ trước gió, dễ dàng tránh thoát công kích của Bạch Thạch. Đôi
mắt đẹp trong lúc đó không ngừng quan sát Bạch Thạch, dường như có ý
định tiêu hao thể lực của đối phương rồi mới thừa cơ phản kích. Hai
người nhất thời không thể phân rõ thắng bại.
Dưới góc nhìn của Thạch Mục, công pháp tinh diệu mà bọn họ thi triển hiển nhiên chính là vũ kỹ Hậu Thiên học được sau khi tiến nhập Hắc Ma Môn. Quyền pháp rực lửa mà Bạch Thạch đánh ra chắc là vũ kỹ có tên Liệt Diễm quyền. Về phần thân pháp phiêu hốt mà Lam Phượng sử dụng, Thạch Mục đã từng thấy qua một loại mị ảnh có chút tương tự ở Tàng Kinh Các. Hiện giờ xem ra, cả hai đều đã tu luyện vũ kỹ có chút thành tựu để thi triển tại tỷ thí lần này. Hiển nhiên chân khí Hậu Thiên mà hai người ngưng tu cũng vượt xa hắn.
Thạch Mục thở dài một hơi. Huyết mạch Thạch Hầu quả thật tạo thành trở ngại to lớn cho sự tăng trưởng chân khí trong người hắn. Nếu không, dựa vào lượng lớn Thối Cốt Đan và Huyết Cương Đan sử dụng trong hai tháng qua, Bàn Nhược Thiên Tượng Công ít nhất phải đạt đến tầng thứ hai.
“Thạch huynh, lâu rồi mới thấy ngươi xuất môn.”
Nhưng vào lúc này, một tiếng cười sang sảng truyền đến. Một thiếu niên miệng rộng tóc quăn rẽ đám đông bước ra, tiến đến chào hỏi Thạch Mục. Chính là Tiêu Minh. Đám đông xung quanh nghe vậy không khỏi nhìn sang họ Thạch. Lúc này không ít người nhận ra hắn bèn xì xào bàn tán.
“Tiêu huynh.” Thạch Mục mỉm cười rồi khẽ gật đầu với Tiêu Minh.
Hai người chào hỏi xong xuôi liền sóng vai đứng thẳng, nhìn lên lôi đài.
“Bạch huynh quả nhiên là kỳ tài tu luyện. Trải qua hai tháng ngắn ngủi, chân khí Hậu Thiên đã đạt tới trình độ như vậy, sợ rằng đã củng cố vững chắc cảnh giới Hậu Thiên sơ kỳ.” Thạch Mục mỉm cười lên tiếng.
“Thạch huynh quả thật tinh tế. Không sai, vừa mấy ngày trước, Bạch huynh đã tu luyện Chí Dương Công đến tầng thứ ba.” Tiêu Minh gật đầu khẳng định.
Thạch Mục âm thầm cả kinh. Mặc dù không quá hiểu rõ Chí Dương Công mà Tiêu Minh nhắc đến nhưng hẳn không quá khác biệt với Bàn Nhược Thiên Tượng Công. Tu luyện đến tầng thứ ba chỉ với hai tháng, tư chất bực này quả thật vượt xa Thạch Mục, thậm chí có thể nói là kinh thế hãi tục.
“Bạch Thạch và Lam cô nương rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vì sao lại tỷ thí ở đây?” Thạch Mục đè nén khiếp sợ trong lòng, tùy ý hỏi tiếp.
Tiêu Minh khẽ động ánh mắt, thần sắc lộ ra một tia ngượng ngùng.
“Không sợ Thạch huynh chê cười, Bạch huynh ra mặt hoàn toàn là vì Tiêu mỗ. Thạch huynh cũng biết, Tiêu mỗ nhập môn ngày ấy đã bị Khúc sư huynh lấy đi một tấm Hắc Viêm lệnh, sở dĩ…” Tiêu Minh cười khổ đáp lời.
Thạch Mục nghe vậy khẽ nhướng chân mày, việc này hắn cũng biết đến.
“Thạch huynh gần đây một mực đóng cửa tu luyện nên có điều không biết. Đám đệ tử mới nhập môn chúng ta đều thuộc dạng tâm cao khí ngạo. Hôm nay được tiếp xúc công pháp Hậu Thiên tinh diệu, tránh không được muốn tỷ thí với nhau một chút, lại lấy Hắc Viêm lệnh là phần thưởng cho kẻ thắng cuộc. Lam cô nương hôm qua vừa thắng được một tấm lệnh bài từ gã đệ tử nào đó. Bạch huynh nghe vậy liền đưa lời khiêu chiến, muốn dành lấy phần thưởng về cho tiểu đệ.” Tiêu Minh tiếp tục nói.
Thạch Mục gật đầu, thì ra còn có chuyện như vậy. Bạch Thạch thực ra rất nghĩa khí, có điều muốn đánh thắng Lam Phượng cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Thực lực của hai người trên võ đài là ngang nhau, thoạt nhìn họ Bạch có vẻ chiếm thượng phong, nhưng lực lượng huyết mạch của Lam Phượng còn chưa được phát huy toàn bộ nên thắng bại vẫn chưa thể đoán trước được.
Cách lôi đài xa xa, có sáu người đang quan sát cuộc tỷ thí trên lôi đài.
Nhìn trang phục của bọn họ thì đều là đệ tử cũ, kẻ lúc trước từng chặn đường Thạch Mục và các đệ tử mới khác. Khúc Khôn của Huyết Long Hội cũng ở trong đó, đứng phía sau y còn có hai người nữa. Ba người còn lại do một thanh niên tóc vàng mắt xanh dẫn đầu, người này có vẻ như có pha huyết thống dị tộc, về phần hai người đứng sau, một trong số đó chính là Hoắc Mậu. Ba người này rõ ràng là không cùng bọn với đám Khúc Khôn, hơn nữa hình như còn có chút mâu thuẫn.
“Kim huynh, ngươi nghĩ hai người trên lôi đài thì ai thắng ai thua?” Khúc Khôn đột nhiên lên tiếng, cười nói ha hả, ánh mắt lại nhìn về phía thanh niên tóc vàng.
“Ta nghe nói, vào ngày đệ tử mới nhập môn Khúc Khôn huynh cũng đã từng xuất thủ thử qua, ngay từ đầu đã bị thiếu nữ đeo chuông kia dùng một loại lực lượng quỷ dị chống lại phải không? Xem ra Khúc Khôn huynh cho là cô gái kia tất thắng chứ gì?” Thanh niên tóc vàng không trực tiếp trả lời mà hỏi ngược lại y bằng vẻ mặt cười mà không phải cười.
“Võ giả huyết mạch trời sinh đã có nhiều ưu việt so với võ giả tầm thường. Thực lực Bạch Thạch mặc dù không đến nỗi nào, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn ở mức võ giả tầm thường mà thôi. Về điểm này mà nói thì lần trước đã từng tỷ thí qua rồi, nên Kim huynh hẳn là đã thấm thía lắm rồi chứ nhỉ? Ngoài việc ở cảnh giới Hậu Thiên có thể tu luyện nhanh chút ít, thì cũng không có nghĩa là khả năng tiến giai Tiên Thiên cao hơn so với người khác bao nhiêu đâu.” Khúc Khôn nhướng mày, cũng cười ha ha như có điều ẩn ý mà đáp lời.
Thanh niên tóc vàng hừ lạnh một tiếng, trên mặt có vẻ lúng túng.
“Khúc huynh, chúng ta là người ngay không nói vòng vèo. Lần này trong số những đệ tử mới nhập môn này, Bạch Thạch này chắc chắn phải về Tôn Linh Hội bọn ta rồi. Còn về phần Lam Phượng kia, Tôn Linh Hội bọn ta sẽ không nhúng tay cướp đoạt, ngươi không có ý kiến gì chứ?” Thanh niên tóc vàng lạnh lùng đáp lời.
“Được, một lời đã định.” Khúc Khôn lập tức gật đầu.
…
Trên lôi đài, hai người Bạch Thạch và Lam Phượng đã dây dưa hồi lâu nhưng vẫn không thể đánh bại đối phương, hơn nữa chân khí của hai người cũng đã tiêu hao tương đối nghiêm trọng, trên mặt cũng dần hiện lên vẻ nôn nóng.
Bạch Thạch quát khẽ một tiếng, bàn chân đột nhiên giẫm dồn dập lên mặt đất, thân thể nghiêng về trước một bước, một quyền đột ngột đánh ra. Một luồng quyền phong nóng rực lập tức túa ra theo một quyền này, tạo thành một luồng khí hơn một trượng. Theo tiếng quát khẽ trong miệng Bạch Thạch, cánh tay đột nhiên quét ngang ra.
Luồng khí nóng rực cuồn cuộn ập về phía Lam Phượng, cơ hồ quét ngang non nửa lôi đài, thân pháp của Lam Phượng mặc dù nhanh, nhưng dưới sự quét ngang của luồng khí bá đạo này thì cũng tránh không nổi, lập tức bị làn sóng đó dồn đến một góc của lôi đài.
Sắc mặt của Bạch Thạch hơi trắng bệch ra, nhưng chỉ trong nháy mắt trên mặt lập tức lóe lên vẻ vui mừng, bàn chân đột nhiên giẫm mạnh mặt đất, thân thể bật ra, hai bàn tay uốn lượn, hóa thành hình long trảo, mười đầu ngón tay tỏa ra thứ ánh sáng lạnh nhàn nhạt như thật
“Điêu Long Trảo!”
Bạch Thạch khẽ quát một tiếng, hai bàn tay xoẹt qua bằng một đường cong lắt léo, chụp vào yết hầu của Lam Phượng. Mặt Lam Phượng tái đi, cặp mắt đáng yêu đột hiên hóa âm trầm, trong mắt một điểm sáng màu tím lóe lên rồi biến mất, hai tay nhanh chóng khua một cái phải trái trước người.
Rinh rinh…
Một hồi tiếng chuông thanh thúy vang lên, bóng Lam Phượng và Bạch Thạch giao vào nhau rồi tách ra. Bóng lưng Lam Phượng liên tục chớp lên, xuất hiện ngay sau lưng Bạch Thạch, khuôn mặt trắng bệch. Chỉ thấy cánh tay áo bên trái của nàng bị rách toạc một mảng lớn, lộ ra một phần cánh tay trắng noãn như ngọc, trên đó hiện rõ mồn một năm vết trảo, máu tươi túa ra nhuộm đỏ cả cánh tay.
Vẻ giận dữ lóe lên trong mắt nàng ta, chân khẽ nhún một cái, đột nhiên quay người lao về phía Bạch Thạch, tay phải vừa lật, một luồng ánh sáng trắng lóe lên, xuất hiện một thanh dao găm sáng loáng. Lam Phượng yêu kiều quát một tiếng, dao găm trong tay xẹt qua một đạo hàn quang, chém về phía bả vai của Bạch Thạch. Nàng mặc dù cảm thấy phẫn nộ trong lòng, nhưng dù sao cũng chỉ là tỷ thí trên lôi đài nên không xuống tay tuyệt tình.
Thế nhưng thần sắc của Bạch Thạch lúc này lại có chút kì quái, ánh mắt rã rời ngây ngốc nhìn về phía trước, thân thể vẫn giữ nguyên tư thế vừa mới phi thân ra, lại không hề phát giác được thanh dao găm mà Lam Phượng đâm tới.
Dưới góc nhìn của Thạch Mục, công pháp tinh diệu mà bọn họ thi triển hiển nhiên chính là vũ kỹ Hậu Thiên học được sau khi tiến nhập Hắc Ma Môn. Quyền pháp rực lửa mà Bạch Thạch đánh ra chắc là vũ kỹ có tên Liệt Diễm quyền. Về phần thân pháp phiêu hốt mà Lam Phượng sử dụng, Thạch Mục đã từng thấy qua một loại mị ảnh có chút tương tự ở Tàng Kinh Các. Hiện giờ xem ra, cả hai đều đã tu luyện vũ kỹ có chút thành tựu để thi triển tại tỷ thí lần này. Hiển nhiên chân khí Hậu Thiên mà hai người ngưng tu cũng vượt xa hắn.
Thạch Mục thở dài một hơi. Huyết mạch Thạch Hầu quả thật tạo thành trở ngại to lớn cho sự tăng trưởng chân khí trong người hắn. Nếu không, dựa vào lượng lớn Thối Cốt Đan và Huyết Cương Đan sử dụng trong hai tháng qua, Bàn Nhược Thiên Tượng Công ít nhất phải đạt đến tầng thứ hai.
“Thạch huynh, lâu rồi mới thấy ngươi xuất môn.”
Nhưng vào lúc này, một tiếng cười sang sảng truyền đến. Một thiếu niên miệng rộng tóc quăn rẽ đám đông bước ra, tiến đến chào hỏi Thạch Mục. Chính là Tiêu Minh. Đám đông xung quanh nghe vậy không khỏi nhìn sang họ Thạch. Lúc này không ít người nhận ra hắn bèn xì xào bàn tán.
“Tiêu huynh.” Thạch Mục mỉm cười rồi khẽ gật đầu với Tiêu Minh.
Hai người chào hỏi xong xuôi liền sóng vai đứng thẳng, nhìn lên lôi đài.
“Bạch huynh quả nhiên là kỳ tài tu luyện. Trải qua hai tháng ngắn ngủi, chân khí Hậu Thiên đã đạt tới trình độ như vậy, sợ rằng đã củng cố vững chắc cảnh giới Hậu Thiên sơ kỳ.” Thạch Mục mỉm cười lên tiếng.
“Thạch huynh quả thật tinh tế. Không sai, vừa mấy ngày trước, Bạch huynh đã tu luyện Chí Dương Công đến tầng thứ ba.” Tiêu Minh gật đầu khẳng định.
Thạch Mục âm thầm cả kinh. Mặc dù không quá hiểu rõ Chí Dương Công mà Tiêu Minh nhắc đến nhưng hẳn không quá khác biệt với Bàn Nhược Thiên Tượng Công. Tu luyện đến tầng thứ ba chỉ với hai tháng, tư chất bực này quả thật vượt xa Thạch Mục, thậm chí có thể nói là kinh thế hãi tục.
“Bạch Thạch và Lam cô nương rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vì sao lại tỷ thí ở đây?” Thạch Mục đè nén khiếp sợ trong lòng, tùy ý hỏi tiếp.
Tiêu Minh khẽ động ánh mắt, thần sắc lộ ra một tia ngượng ngùng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không sợ Thạch huynh chê cười, Bạch huynh ra mặt hoàn toàn là vì Tiêu mỗ. Thạch huynh cũng biết, Tiêu mỗ nhập môn ngày ấy đã bị Khúc sư huynh lấy đi một tấm Hắc Viêm lệnh, sở dĩ…” Tiêu Minh cười khổ đáp lời.
Thạch Mục nghe vậy khẽ nhướng chân mày, việc này hắn cũng biết đến.
“Thạch huynh gần đây một mực đóng cửa tu luyện nên có điều không biết. Đám đệ tử mới nhập môn chúng ta đều thuộc dạng tâm cao khí ngạo. Hôm nay được tiếp xúc công pháp Hậu Thiên tinh diệu, tránh không được muốn tỷ thí với nhau một chút, lại lấy Hắc Viêm lệnh là phần thưởng cho kẻ thắng cuộc. Lam cô nương hôm qua vừa thắng được một tấm lệnh bài từ gã đệ tử nào đó. Bạch huynh nghe vậy liền đưa lời khiêu chiến, muốn dành lấy phần thưởng về cho tiểu đệ.” Tiêu Minh tiếp tục nói.
Thạch Mục gật đầu, thì ra còn có chuyện như vậy. Bạch Thạch thực ra rất nghĩa khí, có điều muốn đánh thắng Lam Phượng cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Thực lực của hai người trên võ đài là ngang nhau, thoạt nhìn họ Bạch có vẻ chiếm thượng phong, nhưng lực lượng huyết mạch của Lam Phượng còn chưa được phát huy toàn bộ nên thắng bại vẫn chưa thể đoán trước được.
Cách lôi đài xa xa, có sáu người đang quan sát cuộc tỷ thí trên lôi đài.
Nhìn trang phục của bọn họ thì đều là đệ tử cũ, kẻ lúc trước từng chặn đường Thạch Mục và các đệ tử mới khác. Khúc Khôn của Huyết Long Hội cũng ở trong đó, đứng phía sau y còn có hai người nữa. Ba người còn lại do một thanh niên tóc vàng mắt xanh dẫn đầu, người này có vẻ như có pha huyết thống dị tộc, về phần hai người đứng sau, một trong số đó chính là Hoắc Mậu. Ba người này rõ ràng là không cùng bọn với đám Khúc Khôn, hơn nữa hình như còn có chút mâu thuẫn.
“Kim huynh, ngươi nghĩ hai người trên lôi đài thì ai thắng ai thua?” Khúc Khôn đột nhiên lên tiếng, cười nói ha hả, ánh mắt lại nhìn về phía thanh niên tóc vàng.
“Ta nghe nói, vào ngày đệ tử mới nhập môn Khúc Khôn huynh cũng đã từng xuất thủ thử qua, ngay từ đầu đã bị thiếu nữ đeo chuông kia dùng một loại lực lượng quỷ dị chống lại phải không? Xem ra Khúc Khôn huynh cho là cô gái kia tất thắng chứ gì?” Thanh niên tóc vàng không trực tiếp trả lời mà hỏi ngược lại y bằng vẻ mặt cười mà không phải cười.
“Võ giả huyết mạch trời sinh đã có nhiều ưu việt so với võ giả tầm thường. Thực lực Bạch Thạch mặc dù không đến nỗi nào, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn ở mức võ giả tầm thường mà thôi. Về điểm này mà nói thì lần trước đã từng tỷ thí qua rồi, nên Kim huynh hẳn là đã thấm thía lắm rồi chứ nhỉ? Ngoài việc ở cảnh giới Hậu Thiên có thể tu luyện nhanh chút ít, thì cũng không có nghĩa là khả năng tiến giai Tiên Thiên cao hơn so với người khác bao nhiêu đâu.” Khúc Khôn nhướng mày, cũng cười ha ha như có điều ẩn ý mà đáp lời.
Thanh niên tóc vàng hừ lạnh một tiếng, trên mặt có vẻ lúng túng.
“Khúc huynh, chúng ta là người ngay không nói vòng vèo. Lần này trong số những đệ tử mới nhập môn này, Bạch Thạch này chắc chắn phải về Tôn Linh Hội bọn ta rồi. Còn về phần Lam Phượng kia, Tôn Linh Hội bọn ta sẽ không nhúng tay cướp đoạt, ngươi không có ý kiến gì chứ?” Thanh niên tóc vàng lạnh lùng đáp lời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được, một lời đã định.” Khúc Khôn lập tức gật đầu.
…
Trên lôi đài, hai người Bạch Thạch và Lam Phượng đã dây dưa hồi lâu nhưng vẫn không thể đánh bại đối phương, hơn nữa chân khí của hai người cũng đã tiêu hao tương đối nghiêm trọng, trên mặt cũng dần hiện lên vẻ nôn nóng.
Bạch Thạch quát khẽ một tiếng, bàn chân đột nhiên giẫm dồn dập lên mặt đất, thân thể nghiêng về trước một bước, một quyền đột ngột đánh ra. Một luồng quyền phong nóng rực lập tức túa ra theo một quyền này, tạo thành một luồng khí hơn một trượng. Theo tiếng quát khẽ trong miệng Bạch Thạch, cánh tay đột nhiên quét ngang ra.
Luồng khí nóng rực cuồn cuộn ập về phía Lam Phượng, cơ hồ quét ngang non nửa lôi đài, thân pháp của Lam Phượng mặc dù nhanh, nhưng dưới sự quét ngang của luồng khí bá đạo này thì cũng tránh không nổi, lập tức bị làn sóng đó dồn đến một góc của lôi đài.
Sắc mặt của Bạch Thạch hơi trắng bệch ra, nhưng chỉ trong nháy mắt trên mặt lập tức lóe lên vẻ vui mừng, bàn chân đột nhiên giẫm mạnh mặt đất, thân thể bật ra, hai bàn tay uốn lượn, hóa thành hình long trảo, mười đầu ngón tay tỏa ra thứ ánh sáng lạnh nhàn nhạt như thật
“Điêu Long Trảo!”
Bạch Thạch khẽ quát một tiếng, hai bàn tay xoẹt qua bằng một đường cong lắt léo, chụp vào yết hầu của Lam Phượng. Mặt Lam Phượng tái đi, cặp mắt đáng yêu đột hiên hóa âm trầm, trong mắt một điểm sáng màu tím lóe lên rồi biến mất, hai tay nhanh chóng khua một cái phải trái trước người.
Rinh rinh…
Một hồi tiếng chuông thanh thúy vang lên, bóng Lam Phượng và Bạch Thạch giao vào nhau rồi tách ra. Bóng lưng Lam Phượng liên tục chớp lên, xuất hiện ngay sau lưng Bạch Thạch, khuôn mặt trắng bệch. Chỉ thấy cánh tay áo bên trái của nàng bị rách toạc một mảng lớn, lộ ra một phần cánh tay trắng noãn như ngọc, trên đó hiện rõ mồn một năm vết trảo, máu tươi túa ra nhuộm đỏ cả cánh tay.
Vẻ giận dữ lóe lên trong mắt nàng ta, chân khẽ nhún một cái, đột nhiên quay người lao về phía Bạch Thạch, tay phải vừa lật, một luồng ánh sáng trắng lóe lên, xuất hiện một thanh dao găm sáng loáng. Lam Phượng yêu kiều quát một tiếng, dao găm trong tay xẹt qua một đạo hàn quang, chém về phía bả vai của Bạch Thạch. Nàng mặc dù cảm thấy phẫn nộ trong lòng, nhưng dù sao cũng chỉ là tỷ thí trên lôi đài nên không xuống tay tuyệt tình.
Thế nhưng thần sắc của Bạch Thạch lúc này lại có chút kì quái, ánh mắt rã rời ngây ngốc nhìn về phía trước, thân thể vẫn giữ nguyên tư thế vừa mới phi thân ra, lại không hề phát giác được thanh dao găm mà Lam Phượng đâm tới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro