Huyền Giới Chi Môn

Đưa thức ăn (1)

Vong Ngữ

2024-07-24 14:05:08

Thạch Mục thấy vậy, không nói hai lời tay áo bào cuốn lên. Một ánh sáng mờ bao quanh đám người Lục Quỳ Chung. Thân hình hắn chớp hiện, chợt đi tới chỗ cửa điện. 

- Ầm. 

Một tiếng động lớn vang lên. 

Chỗ cửa điện có ánh sáng màu vàng sáng lên, đã hoàn toàn đóng kín. Thân thể đám người Thạch Mục nặng nề đập vào phía trên một tầng ánh sáng màu vàng, bị chấn động văng trở về. 

Thân hình Thạch Mục vừa đứng ổn, không nói hai lời nhấc quyền phải lên, bỗng nhiên đập về phía chỗ cửa điện. 

Một quyền ảnh màu vàng cực lớn ầm ầm đánh ra, đập vào trên màn ánh sáng màu vàng ở phía trước cửa điện. 

- Ầm. 

Một tiếng động rất lớn vang lên. 

Khắp màn ánh sáng màu vàng chấn động kịch liệt. Một sóng khí mãnh liệt cuốn ngược lại, trực tiếp ném văng cái bàn bên trong điện. 

- Thạch minh chủ, đại trận kết giới này chính là tôn thượng tự mình bày ra. Cho dù chính là chúng ta cũng không có cách nào ra ngoài. Ngài cũng đừng uổng phí khí lực. 

Ân Phá cười ha hả, nói. 

- Ha ha, nếu Đế Quan muốn đưa thức ăn, ta lại từ chối thì bất kính. 

Thạch Mục thoải mái cười to nói. 

Vừa rồi hắn thử qua một lần, trong lòng cũng đại khái tính ra được, đại trận này hoàn toàn không phải không có cách phá giải. Chỉ là cần phải tiêu tốn không ít thời gian. Lúc này đám người Ân Phá nhìn chằm chằm, tất nhiên sẽ tìm mọi cách ngăn cản. 

- Được rồi. Ta vừa lúc cũng nóng lòng muốn cùng Thạch minh chủ đánh một trận. 

Ân Phá cười, ánh mắt lại dần dần lạnh xuống. 

Thạch Mục dùng ánh mắt ra hiệu về phía Lục Quỳ Chung và Triệu Chu Minh. 

Hai người hiểu ý, cùng hai trưởng lão liên minh khác đi theo, chia ra đứng ở phía sau Thạch Mục. 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ân Phá thấy thế, trở tay rút trường kiếm đeo ở phía sau lưng xuống. 

Lúc này Thạch Mục mới chú ý tới, trường kiếm trong tay Ân Phá cũng không phải là vỏ kiếm, mà là sử dụng một đoạn dây màu trắng quấn từ chỗ mũi kiếm, quấn đến đốc kiếm sau đó thắt lại. 

Ở trên chỗ dây thắt lại sáng một mảnh cấm văn màu vàng. Đó chính là chỗ phong ấn. 

- Thạch minh chủ, trong vòng mười năm qua, thanh kiếm này chỉ mới rời khỏi vỏ ba lần. Mỗi lần đều nhất định phải nhìn thấy máu mới vào vỏ. Cẩn thận. 

Trong miệng Ân Phá nhắc nhở một tiếng, tay phải cầm kiếm, tay trái khép ngón tay chỉ về phía cấm văn màu vàng. 

- Coong. 

Một âm thanh vang lên. 

Âm thanh giống như lợi kiếm ra khỏi vỏ vang lên. Đoạn dây màu trắng quấn ở trên thân kiếm nhất thời buông lỏng, quấn dọc theo cánh tay trái của Ân Phá, khiến cả thanh trường kiếm lộ ra. 

Đó là một thanh trường kiếm có hình sáng vô cùng cổ quái. Toàn thân kiếm huyết hồng, hai bên lưỡi kiếm phong lại là hai hàng răng cưa sắc bén. Phía trên lóe lên hàn quang huyết sắc. 

Vù. 

Một tiếng động vang lên. 

Toàn bộ trong đại điện đột nhiên nổi lên một trận gió cuồn cuộn. Một mùi máu cực kỳ tanh hôi, khí tức cực kỳ tà ác nhất thời cuốn ra. 

Đám người Lục Quỳ Chung chỉ cảm thấy trước mắt đỏ lên, dường như nhất thời rơi vào trong núi thây biển máu. Trong lòng cảm thấy khó chịu, muốn nôn ra. 

Thạch Mục thấy thế, chân mày cũng nhíu lại. Phiên Thiên Côn trong tay hắn khẽ nâng lên, nặng nề đập một cái về phía mặt đất. 

- Coong... 

Một âm thanh giống như tiếng chuông lớn vang lên. Tự đáy của Phiên Thiên Côn sáng lên một vòng sóng ánh sáng màu vàng, mang theo tất cả cuốn về bốn phương tám hướng, trực tiếp gột rửa trận gió này. 

Đám người Lục Quỳ Chung nghe tiếng cả kinh, mới tỉnh ngộ lại. 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Triệu Chu Minh vuốt trán, phát hiện chỉ trong thời gian chốc lát, trên đầu không ngờ đã chảy ra một tầng mồ hôi kín mít. 

- Hắc hắc, Thạch minh chủ, quả nhiên là thủ đoạn tốt. 

Ân Phá mở miệng nói, âm thanh không ngờ trở nên đặc biệt khàn. 

Thần tình trên mặt hắn dữ tợn, thỉnh thoảng lè lưỡi liếm môi một cái, khiến người ta một loại cảm giác vô cùng không thoải mái, hoàn toàn không còn có phong độ kiếm tiên lúc trước. 

Thạch Mục thấy thế, chân mày nhìu lại. Nhưng trong lòng hắn bỗng nhiên thoáng động. Trên người có ánh sáng lóe lên. Thân Ngoại Hóa Thân phi thân ra, rơi vào bên cạnh hắn. 

Hắn phất một tay lên, tàn kiếm huyết sắc hiện ra, thoáng hiện ánh sáng kỳ lạ, chỉ nghiêng về phía mặt đất. 

- Xem ra Thân Ngoại Hóa Thân của ta càng cảm thấy có chút hứng thú đối với ngươi. 

Thạch Mục nhìn Ân Phá nói. 

- Giết. 

Ân Phá không cần phải nhiều lời nữa, lớn tiếng quát. 

Ở phía sau hắn, đám người Trầm Ngư, Bạch Thủy lập tức thoáng động, vọt tới. 

Trong miệng Lục Quỳ Chung khẽ quát một tiếng. Trong tay hắn có một ánh sáng màu vàng hùng hậu sáng lên. Một thanh búa lớn dài một trượng hiện ra. 

Hai tay trưởng lão liên minh Thần Cảnh ở phía sau hắn, cũng nhất thời sáng lên. Hắn nắm hai thanh Đại Việt màu vàng, theo Lục Quỳ Chung nghênh đón về phía Bạch Thủy tăng nhân. 

Thoáng cái, toàn thân Triệu Chu Minh bốc lên một đám lửa cháy mạnh. Trong tay hắn nắm một thanh trường kiếm với ngọn lửa màu vàng, cùng tên nam tử Tả Âm cầm kiếm đánh với nhau. 

Trưởng lão liên minh còn lại, một bàn tay giơ cao, trong lòng bàn tay sáng lên một đám ánh lửa. Một vòng hỏa luân màu đỏ không ngừng chuyển động, giống như một mặt trời nhỏ chói chang, tản ra ánh sáng nóng rực. 

Chỉ thấy bàn tay hắn vung lên, hỏa luân kia xẹt qua ở giữa không trung tạo thành một đường vòng cung, vòng qua Triệu Chu Minh, đánh về phía Tả Âm. 

Thân Ngoại Hóa Thân của Thạch Mục, thanh tàn kiếm huyết sắc trong tay vừa nhấc lên, trên kiếm phong có huyết quang lóe lên. Thân hình hắn nhất thời biến mất. 

- Coong.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Giới Chi Môn

Số ký tự: 0