Được chí bảo (2)
Vong Ngữ
2024-07-24 14:05:08
Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, mở miệng nói.
Mọi người nghe được lời nói này, nhất thời đều dừng bước, xoay người dùng một loại ánh mắt không dám tin nhìn Thạch Mục.
Thủy triều lưu hỏa lợi hại thế nào, bọn họ đều hiểu rất rõ. Một thân một mình đi qua đã cực kỳ khó khăn. Càng chưa nói tới dẫn theo mọi người trong liên minh đi qua. Đây chính là năm chiếc chiến hạm.
- Minh chủ, không phải chúng ta không tin ngài. Chỉ có điều đây chính là thủy triều lưu hỏa. Lời ngài nói là sự thật sao?
Một đại năng Thần cảnh do dự nói.
- Tất nhiên là sự thật. Các ngươi trở lại chiến hạm của từng người chuẩn bị đi.
Thạch Mục thản nhiên nói.
Đại trưởng lão quan sát Thạch Mục từ trên xuống dưới, nhạy bén cảm giác được trên người Thạch Mục phát sinh biến hóa lớn nào đó. Chắc là ở trong thủy triều lưu hỏa có thu hoạch. Trong lòng hắn không khỏi mừng thầm.
Tất nhiên, thực lực Thạch Mục càng mạnh càng tốt.
Nghe được Thạch Mục nói lời như vậy, tất cả mọi người không nói gì nữa. Tất cả đều bay về phía chiến hạm của từng người. Chỉ có An Hoa ở lại.
- Thạch huynh, thực sự xin lỗi. Đã khiến cho huynh tiến vào trong thủy triều lưu hỏa mạo hiểm.
An Hoa có chút áy náy nói.
- Không sao. Thủy triều lưu hỏa nho nhỏ này ta còn không để ở trong lòng.
Thạch Mục cười ha hả.
Hắn khẽ nhíu mày, ánh mắt hiện ra một tia thần sắc khác thường. Hắn đưa một tay lật một cái, lấy ra ba lá cờ Hạo Thiên Huyền Hỏa.
Ánh mắt An Hoa rơi vào trên lá cờ Hạo Thiên Huyền Hỏa, cảm nhận được chúng tản ra sóng chấn động mãnh liệt, trong mắt mừng rỡ.
- An huynh, ba lá cờ cổ này thật ra tên là lá cờ Hạo Thiên Huyền Hỏa, là linh bảo có uy lực cực lớn, đặc biệt xứng đôi với công pháp tu luyện của ta. Có ba lá cờ Huyền Hỏa này, thực lực của ta được tăng cường lên rất nhiều. Xin thứ cho ta vô lễ. Huynh có thể không nhường lại cho ta ba lá cờ cổ này được không? Chỉ cần huynh mở miệng, bất kỳ giá nào ta cũng nguyện ý tiếp nhận.
Thạch Mục do dự một chút, mới lên tiếng nói. Ánh mắt hắn đầy chờ đợi nhìn An Hoa.
An Hoa nghe vậy liền ngẩn người ra.
- Đương nhiên. Nếu như An huynh không muốn, vậy thì quên đi. Xem như ta chưa nói.
Thạch Mục còn nói thêm.
An Hoa nghe được lời nói này, trên mặt lộ ra dáng vẻ tươi cười.
- Thạch huynh này lời nói quá khách khí rồi. Ba món pháp bảo này là vật do ta ngẫu nhiên đoạt được. Hơn nữa còn là do huynh tự mình ra tay khôi phục. Nếu như pháp bảo này thích hợp với huynh, huynh cứ cầm lấy là được. Giữa ta và huynh, còn nói cái gì trao đổi chứ? Huống hồ ngươi là minh chủ của liên minh chúng ta. Lúc này huynh đang mang trọng trách chống lại sự xâm lược, thu phục toàn bộ tinh vực Thiên Hà. Nếu có thể vì thế làm được chút cái gì, cũng là chuyện bổn phận của ta.
Hắn cười ha hả nói.
Tuy rằng ba lá cờ cổ này không tầm thường, nhưng không hợp với công pháp tu luyện của hắn. Có cầm lấy cũng không có tác dụng gì lớn.
Thạch Mục nghe vậy liền mừng rỡ, nói:
- An huynh nguyện ý bỏ những thứ yêu thích, vậy ta thật sự là cảm ơn! Như vậy đi, mấy thứ này liền xem như là ta trao đổi với ba lá cờ Hạo Thiên Huyền Hỏa.
Tay hắn lấy ra một cái túi đựng đồ, đưa cho An Hoa.
Hắn đã chuẩn bị xong đồ trao đổi từ lâu. Đồ đựng ở trong túi tương đương với hơn một nửa giá trị hắn có hiện tại. Trước đây hắn giết chết rất nhiều Thần Tướng Thiên Đình, nhận được bảo vật. Chỉ là linh bảo có vài món, những nguyên liệu trân quý, đan dược khác lại nhiều không kể xiết.
An Hoa thấy ánh mắt Thạch Mục kiên định, biết nếu như mình không chấp nhận, Thạch Mục tất nhiên sẽ không cầm ba lá cờ cổ Huyền Hỏa này. Hắn chỉ có thể tiếp nhận.
- Cái này... Mấy thứ này quá nhiều! Ba lá cờ cổ này không có giá trị lớn như thế. Thạch huynh...
An Hoa vừa đưa thần thức vào trong túi đựng đồ, lập tức bị dọa giật mình.
Mấy thứ này gần như bằng tích góp của mười người đại năng Thần cảnh.
- An huynh, huynh sai rồi. Ba lá cờ Hạo Thiên Huyền Hỏa này giá trị tuyệt đối còn nhiều nhơn thế. Ban đầu ta dự định cầm năm món linh bảo thuộc tính hỏa trao đổi với huynh. Đáng tiếc trên người ta không có linh bảo như vậy. Không thể làm gì khác hơn là cầm những bảo vật tầm thường này để đổi.
Thạch Mục cười nói.
An Hoa lại lộ ra một bộ dạng ngây người.
- Được rồi, trở về đi. Đợi lát nữa sẽ phải tiếp tục chạy đi.
Thạch Mục vỗ nhẹ vào vai An Hoa, xoay người bay về phía chiến hạm.
An Hoa thấy Thạch Mục rời khỏi, lúc này mới phản ứng được, thở nhẹ ra một hơi thở, phi thân đi theo.
Một lát sau, năm chiếc chiến hạm chậm rãi thúc đẩy, đi tới sát biên giới thủy triều lưu hỏa.
Những Yêu tộc tu vi Thiên Vị, Thánh Giai đó trên chiến hạm, sắc mặt mỗi người đều trắng bệch. Tuy rằng bọn họ được báo cho biết Thạch Mục sẽ dẫn mọi người đi qua, nhưng những người đó cũng không thế nào tin tưởng được.
Trên hư không của Năm chiếc chiến hạm chớp hiện. Một bóng người hiện ra. Đó chính là Thạch Mục.
Hai mắt hắn có ánh sáng màu vàng lưu chuyển. Trong miệng hắn lẩm bẩm.
Một lát sau, một tay hắn phất lên. Ba lá cờ Hạo Thiên Huyền Hỏa bắn ra, trong nháy mắt biến thành lớn hơn gấp mấy chục lần, tản ra hỏa diễm cuồn cuộn, ngưng tụ thành một mảnh mây lửa phạm vi chừng vài dặm, bao phủ năm chiếc chiến hạm vào bên trong.
- Đi!
Thạch Mục tâm niệm thoáng động, phát động lá cờ Hạo Thiên Huyền Hỏa.
Trong mây lửa phát ra một lực lớn cuồn cuộn, quấn lấy năm chiếc chiến hạm, dường như nâng lên năm khối dád, bay thẳng vào trong thủy triều lưu hỏa.
Mọi người trên chiến hạm chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, đã bay vào trong ngọn lửa vô tận, trong lòng vô cùng cả kinh.
Chỉ có điều hỏa diễm này vừa đụng đến xung quanh mây lửa, lập tức tự động tránh ra xa. Mây lửa chuyển động. Bên ngoài một tia khí tức nóng bỏng cũng không có truyền lại.
Mọi người trong liên minh đều lộ ra biểu tình trợn mắt há hốc mồm. Sau một khắc những Yêu tộc tu vi Thiên Vị, Thánh Giai đều phát ra những tiếng hoan hô, đều ca tụng Thạch Mục có thần thông vô lượng, pháp lực vô biên.
Đại trưởng lão và các đại năng Thần cảnh cũng kinh ngạc vạn phần, nhìn mây lửa xung quanh. Trong lòng bọn họ lại một lần nữa đánh giá về thực lực của Thạch Mục.
Không có nguy hiểm, các đại năng Thần cảnh cũng không có nhàn rỗi. Tất cả đều thi triển các loại thủ đoạn, thu khí hỏa diễm bên ngoài, dùng để ngưng luyện thần thông, chế luyện pháp bảo của từng người.
Dù sao cơ hội như thế, lại không có nhiều lắm.
Mọi người nghe được lời nói này, nhất thời đều dừng bước, xoay người dùng một loại ánh mắt không dám tin nhìn Thạch Mục.
Thủy triều lưu hỏa lợi hại thế nào, bọn họ đều hiểu rất rõ. Một thân một mình đi qua đã cực kỳ khó khăn. Càng chưa nói tới dẫn theo mọi người trong liên minh đi qua. Đây chính là năm chiếc chiến hạm.
- Minh chủ, không phải chúng ta không tin ngài. Chỉ có điều đây chính là thủy triều lưu hỏa. Lời ngài nói là sự thật sao?
Một đại năng Thần cảnh do dự nói.
- Tất nhiên là sự thật. Các ngươi trở lại chiến hạm của từng người chuẩn bị đi.
Thạch Mục thản nhiên nói.
Đại trưởng lão quan sát Thạch Mục từ trên xuống dưới, nhạy bén cảm giác được trên người Thạch Mục phát sinh biến hóa lớn nào đó. Chắc là ở trong thủy triều lưu hỏa có thu hoạch. Trong lòng hắn không khỏi mừng thầm.
Tất nhiên, thực lực Thạch Mục càng mạnh càng tốt.
Nghe được Thạch Mục nói lời như vậy, tất cả mọi người không nói gì nữa. Tất cả đều bay về phía chiến hạm của từng người. Chỉ có An Hoa ở lại.
- Thạch huynh, thực sự xin lỗi. Đã khiến cho huynh tiến vào trong thủy triều lưu hỏa mạo hiểm.
An Hoa có chút áy náy nói.
- Không sao. Thủy triều lưu hỏa nho nhỏ này ta còn không để ở trong lòng.
Thạch Mục cười ha hả.
Hắn khẽ nhíu mày, ánh mắt hiện ra một tia thần sắc khác thường. Hắn đưa một tay lật một cái, lấy ra ba lá cờ Hạo Thiên Huyền Hỏa.
Ánh mắt An Hoa rơi vào trên lá cờ Hạo Thiên Huyền Hỏa, cảm nhận được chúng tản ra sóng chấn động mãnh liệt, trong mắt mừng rỡ.
- An huynh, ba lá cờ cổ này thật ra tên là lá cờ Hạo Thiên Huyền Hỏa, là linh bảo có uy lực cực lớn, đặc biệt xứng đôi với công pháp tu luyện của ta. Có ba lá cờ Huyền Hỏa này, thực lực của ta được tăng cường lên rất nhiều. Xin thứ cho ta vô lễ. Huynh có thể không nhường lại cho ta ba lá cờ cổ này được không? Chỉ cần huynh mở miệng, bất kỳ giá nào ta cũng nguyện ý tiếp nhận.
Thạch Mục do dự một chút, mới lên tiếng nói. Ánh mắt hắn đầy chờ đợi nhìn An Hoa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
An Hoa nghe vậy liền ngẩn người ra.
- Đương nhiên. Nếu như An huynh không muốn, vậy thì quên đi. Xem như ta chưa nói.
Thạch Mục còn nói thêm.
An Hoa nghe được lời nói này, trên mặt lộ ra dáng vẻ tươi cười.
- Thạch huynh này lời nói quá khách khí rồi. Ba món pháp bảo này là vật do ta ngẫu nhiên đoạt được. Hơn nữa còn là do huynh tự mình ra tay khôi phục. Nếu như pháp bảo này thích hợp với huynh, huynh cứ cầm lấy là được. Giữa ta và huynh, còn nói cái gì trao đổi chứ? Huống hồ ngươi là minh chủ của liên minh chúng ta. Lúc này huynh đang mang trọng trách chống lại sự xâm lược, thu phục toàn bộ tinh vực Thiên Hà. Nếu có thể vì thế làm được chút cái gì, cũng là chuyện bổn phận của ta.
Hắn cười ha hả nói.
Tuy rằng ba lá cờ cổ này không tầm thường, nhưng không hợp với công pháp tu luyện của hắn. Có cầm lấy cũng không có tác dụng gì lớn.
Thạch Mục nghe vậy liền mừng rỡ, nói:
- An huynh nguyện ý bỏ những thứ yêu thích, vậy ta thật sự là cảm ơn! Như vậy đi, mấy thứ này liền xem như là ta trao đổi với ba lá cờ Hạo Thiên Huyền Hỏa.
Tay hắn lấy ra một cái túi đựng đồ, đưa cho An Hoa.
Hắn đã chuẩn bị xong đồ trao đổi từ lâu. Đồ đựng ở trong túi tương đương với hơn một nửa giá trị hắn có hiện tại. Trước đây hắn giết chết rất nhiều Thần Tướng Thiên Đình, nhận được bảo vật. Chỉ là linh bảo có vài món, những nguyên liệu trân quý, đan dược khác lại nhiều không kể xiết.
An Hoa thấy ánh mắt Thạch Mục kiên định, biết nếu như mình không chấp nhận, Thạch Mục tất nhiên sẽ không cầm ba lá cờ cổ Huyền Hỏa này. Hắn chỉ có thể tiếp nhận.
- Cái này... Mấy thứ này quá nhiều! Ba lá cờ cổ này không có giá trị lớn như thế. Thạch huynh...
An Hoa vừa đưa thần thức vào trong túi đựng đồ, lập tức bị dọa giật mình.
Mấy thứ này gần như bằng tích góp của mười người đại năng Thần cảnh.
- An huynh, huynh sai rồi. Ba lá cờ Hạo Thiên Huyền Hỏa này giá trị tuyệt đối còn nhiều nhơn thế. Ban đầu ta dự định cầm năm món linh bảo thuộc tính hỏa trao đổi với huynh. Đáng tiếc trên người ta không có linh bảo như vậy. Không thể làm gì khác hơn là cầm những bảo vật tầm thường này để đổi.
Thạch Mục cười nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
An Hoa lại lộ ra một bộ dạng ngây người.
- Được rồi, trở về đi. Đợi lát nữa sẽ phải tiếp tục chạy đi.
Thạch Mục vỗ nhẹ vào vai An Hoa, xoay người bay về phía chiến hạm.
An Hoa thấy Thạch Mục rời khỏi, lúc này mới phản ứng được, thở nhẹ ra một hơi thở, phi thân đi theo.
Một lát sau, năm chiếc chiến hạm chậm rãi thúc đẩy, đi tới sát biên giới thủy triều lưu hỏa.
Những Yêu tộc tu vi Thiên Vị, Thánh Giai đó trên chiến hạm, sắc mặt mỗi người đều trắng bệch. Tuy rằng bọn họ được báo cho biết Thạch Mục sẽ dẫn mọi người đi qua, nhưng những người đó cũng không thế nào tin tưởng được.
Trên hư không của Năm chiếc chiến hạm chớp hiện. Một bóng người hiện ra. Đó chính là Thạch Mục.
Hai mắt hắn có ánh sáng màu vàng lưu chuyển. Trong miệng hắn lẩm bẩm.
Một lát sau, một tay hắn phất lên. Ba lá cờ Hạo Thiên Huyền Hỏa bắn ra, trong nháy mắt biến thành lớn hơn gấp mấy chục lần, tản ra hỏa diễm cuồn cuộn, ngưng tụ thành một mảnh mây lửa phạm vi chừng vài dặm, bao phủ năm chiếc chiến hạm vào bên trong.
- Đi!
Thạch Mục tâm niệm thoáng động, phát động lá cờ Hạo Thiên Huyền Hỏa.
Trong mây lửa phát ra một lực lớn cuồn cuộn, quấn lấy năm chiếc chiến hạm, dường như nâng lên năm khối dád, bay thẳng vào trong thủy triều lưu hỏa.
Mọi người trên chiến hạm chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, đã bay vào trong ngọn lửa vô tận, trong lòng vô cùng cả kinh.
Chỉ có điều hỏa diễm này vừa đụng đến xung quanh mây lửa, lập tức tự động tránh ra xa. Mây lửa chuyển động. Bên ngoài một tia khí tức nóng bỏng cũng không có truyền lại.
Mọi người trong liên minh đều lộ ra biểu tình trợn mắt há hốc mồm. Sau một khắc những Yêu tộc tu vi Thiên Vị, Thánh Giai đều phát ra những tiếng hoan hô, đều ca tụng Thạch Mục có thần thông vô lượng, pháp lực vô biên.
Đại trưởng lão và các đại năng Thần cảnh cũng kinh ngạc vạn phần, nhìn mây lửa xung quanh. Trong lòng bọn họ lại một lần nữa đánh giá về thực lực của Thạch Mục.
Không có nguy hiểm, các đại năng Thần cảnh cũng không có nhàn rỗi. Tất cả đều thi triển các loại thủ đoạn, thu khí hỏa diễm bên ngoài, dùng để ngưng luyện thần thông, chế luyện pháp bảo của từng người.
Dù sao cơ hội như thế, lại không có nhiều lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro