Gặp chuyện bất bình
Vong Ngữ
2024-07-24 14:05:08
Vào một ngày hơn một tháng sau.
Lúc này đang là giữa trưa, mặt trời gay gắt.
Trên một dãy núi hoang sơ, bốn phía lưu lại không ít dấu vết sông suối chảy qua nhưng hiện tại không biết vì nguyên nhân gì, tất cả đều trở nên khô cằn, gần đó còn có thể nhìn thấy một ít xương cốt động vật. Bắt mắt nhất vẫn là những huyệt động giống nhau ven đường, nhìn vào cửa động có thể đoán được đây là do con người tạo nên, hơn nữa đã qua nhiều năm tháng.
Nhưng vào lúc này, một bóng người cao lớn đang tiến lại từ xa, chậm rãi xâm nhập sâu vào sơn mạch. Người này mặc y phục màu đen. Làn da lộ ra có màu đồng cổ, ngũ quan rõ ràng, hai mắt rạng rỡ có thần, đầu tóc đen có chút tùy tiện, sau lưng bắt chéo một đao một côn cùng với hòn đá buộc chặt vào sợi xích bên hông tạo cho người ta cảm giác vô cùng hoang dã.
Người này chính là Thạch Mục.
Sau khi đánh chết Trát Cổ, họ Thạch từng để cho Anh Vũ tìm kiếm tung tích đám người Kim Tiểu Thoa nào ngờ bọn họ giống như đều đã bốc hơi, không chút tăm tích. Vì vậy hắn đành một mình đi tiếp. Nhờ có bản đồ chi tiết của Trát Cổ, một tháng vừa qua trừ lúc gặp phải tập kích của hung thú cũng không xuất hiện nguy hiểm gì khác. Thạch Mục ngày đi đêm nghỉ. Nếu buổi tối không có trăng sáng, hắn sẽ triệu hồi Yên La cùng luyện vũ kỹ, thuật pháp với mình giúp cho kỹ xảo lâm trận đối địch đến hôm nay càng thêm thành thục, tự nhiên.
Đột nhiên, Thạch Mục dừng chân tại một đỉnh núi. Không đợi hắn phân phó, Thải nhi đã bay thẳng lên trời xanh. Dọc đường tới đây, cảnh vật vô cùng cằn cỗi hoang vu, không quá khác biệt so với Hoang Nguyên Man tộc. Điều này khác biệt rất nhiều so với tưởng tượng của hắn về trung bộ nồng đậm linh khí thiên địa. Thiếu chút nữa họ Thạch đã cho rằng địa đồ của Trát Cổ xảy ra vấn đề gì đó. Sau một lát, Thạch Mục lần nữa thay đổi phương hướng, bước chân khẽ động đi về chân núi.
Ba ngày sau.
Thạch Mục xuất hiện bên ngoài một thị trấn nhỏ nơi biên cảnh.
Trấn này xây dựng dựa núi, diện tích có phần rộng rãi, trên bản đồ được ký hiệu là ‘Lâm Sơn trấn’. Nguồn gốc của cái tên này là do ngọn núi dốc đứng nhô cao sau lưng thị trấn. Chung quanh trấn này có rất nhiều mương máng được đào, hẳn là nguồn cung cấp lượng nước sung túc nhưng đến hôm nay những thứ này có vẻ khô cạn từ lâu. Đất đai cũng có dấu hiệu sa hóa, vô cùng cằn cỗi.
“Thạch Đầu, chúng ta rốt cuộc được ăn bữa cơm no đủ rồi!” Thải Nhi háo hức nhìn thị trấn nhỏ trước mắt, không ngừng vỗ cánh kêu la.
Thạch Mục không nói gì, khẽ động thân hình tiến vào thị trấn. Hắn nhanh chóng phát hiện, kiến trúc nơi đây vô cùng hoa mỹ nhưng kỳ quái là một thị trấn to lớn như vậy lại lộ vẻ tiêu điều hoang vắng, không có mấy người qua lại. Bên trong tửu lâu cũng không nhìn thấy khách khứa gì cả.
Đang lúc họ Thạch còn đang kinh ngạc, phía trước chợt truyền đến tiếng kêu khóc ầm ĩ.
Thạch Mục khẽ động trong lòng, bước nhanh về phía trước. Sau khi vượt qua góc đường, hắn liền phát hiện nguồn gốc âm thanh vừa rồi. Bốn gã mặc đồ da thú vừa không ngừng quát tháo vừa sử dụng trường thương đánh đạp hơn mười tráng hán trẻ tuổi đang bị trói chặt, thúc giục bọn họ tiến lên. Nhóm trai tráng này phần lớn đều tỏ vẻ phẫn hận nhưng không dám nói thêm cái gì chỉ có thể vùi đầu tiến lên. Chung quanh đó, một nhóm phụ nữ, trẻ cùng người già chừng mấy chục người đang quỳ trên mặt đất cầu khẩn một cách đau khổ, khóc lóc hô hào.
Bốn gã mặc đồ da thú đều là võ giả Hậu Thiên. Trong đó, ba người phía sau có tu vi trung kỳ, còn người đàn ông trung niên mắt tam giác dẫn đầu đạt đến cảnh giới hậu kỳ. Từ thanh âm hô khóc, cầu khẩn, Thạch Mục mơ hồ nghe được chút ít manh mối. Đám võ giả này tựa hộ đến thị trấn bắt người đi đào quáng.
“Hướng sứ giả, xin dừng bước!”
Đúng vào lúc này, một lão già tóc bạc được một nam tử gầy gò bồng bế, vội vã lướt qua bên người Thạch Mục. Nam tử mắt tam giác tỏ vẻ khó chịu quay đầu nhìn lão, thần sắc đầy vẻ không kiên nhẫn.
“Hướng sứ giả, xin ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho bọn hắn một lần. Bổn trấn vốn không có nhiều trai tráng trẻ tuổi. Nếu bọn hắn đều bị bắt đi, già trẻ nơi đây chỉ sợ đều phải chết đói.” Lão già tóc bạc chỉ vào đám người đang bị trói gô sau đó mở miệng cầu xin.
“Lão già, chúng ta đã trả cho các ngươi thù lao gấp hai lần, như vậy không đủ hay sao. Hôm nay cấp trên thúc giục gấp rồi, ta phải mang những kẻ này đi!” Nam tử mắt tam giác nói.
“Ta không muốn tiền của các ngươi, trả trượng phu lại cho ta!”
“Đừng mang con ta đi!”
…
Trưởng trấn tóc bạc lần nữa cầu khẩn một cách đâu khổ. Người già, phụ nữ chung quanh thấy vậy cũng hông ngừng kêu khóc. Thế nhưng nam tử mắt tam giác không hề dao động, vừa đẩy vài người đàn bà đang ôm lấy bắp đùi gã, vừa thúc giục những tên còn lại dẫn người lên đường.
“Hướng đại nhân, có kẻ chặn đường!” Đột nhiên, một nam tử mặc thú bào màu đỏ lên tiếng cảnh báo.
Nam tử mắt tam giác khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía trước. Chỉ thấy một thanh niên áo đen cao lớn mang theo một con Anh Vũ trên vai chẳng biết từ lúc nào đã chặn ngang con đường phía trước, lạnh lùng nhìn về phía này. Đúng là Thạch Mục.
Trưởng trấn tóc bạc kinh ngạc nhìn hắn. Những người đang quỳ rạp trên đất cùng nhóm trai tráng bị trói gô cũng có chút thất thần.
“Các hạ thoạt nhìn lạ mặt, hẳn là người bên ngoài mới đến?” Nam tử mắt tam giác đánh giá thoáng qua Thạch Mục rồi mở miệng hỏi dò.
“Thả bọn hắn ra!” Thạch Mục không nói gì nhưng Anh Vũ trên đầu vai lại lên tiếng.
“Ta khuyên các hạ tốt nhất mặc kệ sự tình của Thú Sơn Tông chúng ta, cẩn thận rước họa vào thân.” Nam tử mắt tam giác khẽ giật mình, khóe mắt co lại, giọng nói cũng có chút cao lên.
“Cút!” Thạch Mục vẫn đứng nguyên.
“Muốn chết!”
Nam tử mắt tam giác giận tím mặt, khẽ run trường thương trong tay. Thân thương lập tức sáng lên một hồi thanh quang, đầu thương run lên bần bật. Trong lúc nhất thời, gió mạnh mang theo tiếng rít lăng lệ đập thốc vào mắt. Phạm vi ba trượng xung quanh đầu thương không ngừng chớp động hàn mang màu xanh quỷ dị nhanh chóng hình thành đầu sói cùng màu cực lớn. Nam tử mắt tam giác cũng bổ nhào về phía trước, tấn công Thạch Mục. Ba gã thủ hạ phía sau cũng nhào tới họ Thạch. Trường thương trong tay bọn gã run lên, rất nhanh hình thành bốn đầu sói ba lớn một nhỏ mang theo hàn ý thúc tới trước mặt Thạch Mục.
Khoảng cách hai bên vốn gần, trong chớp mắt bốn cái đầu sói màu xanh đã ập đến trước mặt hắn.
Thạch Mục đợi khi đầu thương cách mình chưa đầy một gang liền nhúc nhích bờ môi. Một mảnh bạch quang từ tay phát ra, ngưng tụ thành hộ thuẫn màu xanh nhạt giống như vỏ sò bên ngoài cơ thể, phía trên lưu chuyển vô số phù văn màu trắng.
Ầm ầm!
Bốn cái đầu sói hung ác vừa chạm phải hộ thuẫn lập tức nổ tung. Hơn mười đạo hàn mang không ngừng va đập tạo thành sóng khí bắn ra tứ phía thế nhưng bề mặt hộ thuẫn vẫn không hề hấn gì.
Không chờ đối phương kịp làm gì khác, Thạch Mục hé miệng phun ra bốn luồng bạch khí, đánh tới phần ngực của bọn gã. Đây là cách thức vân dụng Khí Bạo thuật mà hắn ngộ ra tên đường đến đây. Sau khi tích tụ một lượng Pháp lực nhất định có thể một hơi phun ra nhiều đạo bạch khí công kích đối thủ. Khi cảnh giới của Uẩn Thần Thuật được đề cao, uy lực của Khí Bạo Thuật cũng tăng lên nhiều. Một kích toàn lực đã không kém gì công kích mạnh nhất của võ giả Hậu Thiên Đại viên mãn bình thường.
Có điều Thạch Mục hiển nhiên cũng không sử dụng toàn lực.
Ầm ầm ầm!
Ba nam tử thú bào bởi vì khoảng cách quá gần liền bị bạch khí đánh thẳng vào ngực, thân hình bay ngược về sau, y phục tả tơi, máu thịt bầy nhầy. Sắc mặt cả ba tái nhợt, khí huyết sôi sục, trong lúc nhất thời không cách nào đứng dậy. Nam tử mắt tam giác kịp thời quét ngang trường thương trong tay. Bạch khí chạm phải thân thương liền nổ tung tạo thành một luồng man lực khiến gã thối lui ba bốn bước mới có thể hóa giải sóng khí trùng kích.
“Thuật sĩ Linh giai!” Gã biến sắc.
Vừa dứt lời, một đoàn bạch khí đã từ trong tay Thạch Mục bắn ra, đến ngay trước mặt gã. Ngay khi nam tử mắt tam giác lại muốn sử dụng trường thương trong tay để ngăn cản, bạch khí bỗng lóe lên rồi biến thành một sợi xích trắng trói chặt gã lai trong khoảnh khắc. Với uy lực của Khí Hoàn Thung lúc này, dù là võ giả Tiên Thiên sơ kỳ nếu không đề phòng cũng bị trói chặt trong vòng vài ba nhịp nhở, dùng để đối phó với võ giả Hậu Thiên tự nhiên là quá dư dả.
“Thạch Đầu, đánh đi! Giết hết bọn chúng.” Anh Vũ vỗ cánh, oa oa khen hay.
Thạch Mục liếc nó một cái rồi không thèm để ý đến bốn gã nam tử mặc thú bào mà quay đầu nói với nam phụ lão ấu gần đó:
“Cởi trói cho người nhà các ngươi sau đó về nhà đi.”
Trai tráng cùng người nhà đang lúc kinh ngạc đến trợn mắt há mồm nghe vậy lập tức mừng đến phát khóc. Không ít người tiến lên dập đầu đa tạ Thạch Mục. Tiếng cười khóc vang trời khiến cho họ Thạch nhất thời có chút luống chân tay.
“Đúng lúc này, khí liệm trên người nam tử mắt tam giác đã biến mất, gã lồm cồm bò lên. Ba gã thủ hạ cũng miễn cưỡng đứng dậy, tiến sát bên cạnh nam tử mắt tam giác. Không ít trai tráng cùng người nhà phát hiện lập tức hoảng sợ lui tới sau lưng Thạch Mục.
“Ngươi dám nhúng tay vào chuyện của Thú Sơn Tông, có gan thì chờ đó!” Nam tử mắt tam giác nhìn chằm chằm Thạch Mục rồi nói.
“Cút!”
Thạch Mục nhướng mày. Không đợi hắn mở miệng, Anh Vũ trên vai đã ưỡn ngực, vênh mặt hất hàm cao giọng.
Nam tử mắt tam giác bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Thạch Mục quét tới bèn cuống quýt xoay người rời đi. Ba gã võ giã áo bào xanh cũng chạy trối chết theo sau. Thấy đối phương bỏ chạy, đám trai làng được cứu cùng người nhà mới cảm tạ một phen rồi từ từ tản đi.
“Lão hủ là Lưu Đấu, trưởng trấn Lâm Sơn, xin hỏi tôn tính đại danh của nghĩa sĩ. Hôm nay cũng nhờ có cậu xuất thủ tương trợ.”
Trưởng trấn tóc bạc lúc này mới tiến lên thi lễ với Thạch Mục. Có điều giọng điệu của lão cũng không quá cao hứng giống như vẫn còn nhiều điều lo lắng.
“Tại hạ Thạch Mục, từ xa ngang qua quý trấn mà thôi.” Thạch Mục duỗi tay ngăn cản đối phương hành lễ.
“Thạch nghĩa sĩ đường xa mệt mỏi, chắc hẳn còn chưa ăn cơm. Vừa hay lão hủ có mở một tiệm cơm. Nếu cậu không chê, chúng ta cùng đi tới đó được chứ?” Trưởng trấn đề nghị.
“Tốt quá, tốt quá! Thạch Đầu, Thải nhi đói sắp chết rồi.” Anh Vũ đập cánh hoan hô.
Thạch Mục dùng ngón tay búng nhẹ đầu nó một cau sau đó gật đầu nhận lời trưởng trấn họ Lưu. Lão trưởng trấn được nam tử gầy gò bế đi theo hướng chạy đến khi nãy. Thạch Mục không nhanh không chậm đi sát bên cạnh.
Lúc này đang là giữa trưa, mặt trời gay gắt.
Trên một dãy núi hoang sơ, bốn phía lưu lại không ít dấu vết sông suối chảy qua nhưng hiện tại không biết vì nguyên nhân gì, tất cả đều trở nên khô cằn, gần đó còn có thể nhìn thấy một ít xương cốt động vật. Bắt mắt nhất vẫn là những huyệt động giống nhau ven đường, nhìn vào cửa động có thể đoán được đây là do con người tạo nên, hơn nữa đã qua nhiều năm tháng.
Nhưng vào lúc này, một bóng người cao lớn đang tiến lại từ xa, chậm rãi xâm nhập sâu vào sơn mạch. Người này mặc y phục màu đen. Làn da lộ ra có màu đồng cổ, ngũ quan rõ ràng, hai mắt rạng rỡ có thần, đầu tóc đen có chút tùy tiện, sau lưng bắt chéo một đao một côn cùng với hòn đá buộc chặt vào sợi xích bên hông tạo cho người ta cảm giác vô cùng hoang dã.
Người này chính là Thạch Mục.
Sau khi đánh chết Trát Cổ, họ Thạch từng để cho Anh Vũ tìm kiếm tung tích đám người Kim Tiểu Thoa nào ngờ bọn họ giống như đều đã bốc hơi, không chút tăm tích. Vì vậy hắn đành một mình đi tiếp. Nhờ có bản đồ chi tiết của Trát Cổ, một tháng vừa qua trừ lúc gặp phải tập kích của hung thú cũng không xuất hiện nguy hiểm gì khác. Thạch Mục ngày đi đêm nghỉ. Nếu buổi tối không có trăng sáng, hắn sẽ triệu hồi Yên La cùng luyện vũ kỹ, thuật pháp với mình giúp cho kỹ xảo lâm trận đối địch đến hôm nay càng thêm thành thục, tự nhiên.
Đột nhiên, Thạch Mục dừng chân tại một đỉnh núi. Không đợi hắn phân phó, Thải nhi đã bay thẳng lên trời xanh. Dọc đường tới đây, cảnh vật vô cùng cằn cỗi hoang vu, không quá khác biệt so với Hoang Nguyên Man tộc. Điều này khác biệt rất nhiều so với tưởng tượng của hắn về trung bộ nồng đậm linh khí thiên địa. Thiếu chút nữa họ Thạch đã cho rằng địa đồ của Trát Cổ xảy ra vấn đề gì đó. Sau một lát, Thạch Mục lần nữa thay đổi phương hướng, bước chân khẽ động đi về chân núi.
Ba ngày sau.
Thạch Mục xuất hiện bên ngoài một thị trấn nhỏ nơi biên cảnh.
Trấn này xây dựng dựa núi, diện tích có phần rộng rãi, trên bản đồ được ký hiệu là ‘Lâm Sơn trấn’. Nguồn gốc của cái tên này là do ngọn núi dốc đứng nhô cao sau lưng thị trấn. Chung quanh trấn này có rất nhiều mương máng được đào, hẳn là nguồn cung cấp lượng nước sung túc nhưng đến hôm nay những thứ này có vẻ khô cạn từ lâu. Đất đai cũng có dấu hiệu sa hóa, vô cùng cằn cỗi.
“Thạch Đầu, chúng ta rốt cuộc được ăn bữa cơm no đủ rồi!” Thải Nhi háo hức nhìn thị trấn nhỏ trước mắt, không ngừng vỗ cánh kêu la.
Thạch Mục không nói gì, khẽ động thân hình tiến vào thị trấn. Hắn nhanh chóng phát hiện, kiến trúc nơi đây vô cùng hoa mỹ nhưng kỳ quái là một thị trấn to lớn như vậy lại lộ vẻ tiêu điều hoang vắng, không có mấy người qua lại. Bên trong tửu lâu cũng không nhìn thấy khách khứa gì cả.
Đang lúc họ Thạch còn đang kinh ngạc, phía trước chợt truyền đến tiếng kêu khóc ầm ĩ.
Thạch Mục khẽ động trong lòng, bước nhanh về phía trước. Sau khi vượt qua góc đường, hắn liền phát hiện nguồn gốc âm thanh vừa rồi. Bốn gã mặc đồ da thú vừa không ngừng quát tháo vừa sử dụng trường thương đánh đạp hơn mười tráng hán trẻ tuổi đang bị trói chặt, thúc giục bọn họ tiến lên. Nhóm trai tráng này phần lớn đều tỏ vẻ phẫn hận nhưng không dám nói thêm cái gì chỉ có thể vùi đầu tiến lên. Chung quanh đó, một nhóm phụ nữ, trẻ cùng người già chừng mấy chục người đang quỳ trên mặt đất cầu khẩn một cách đau khổ, khóc lóc hô hào.
Bốn gã mặc đồ da thú đều là võ giả Hậu Thiên. Trong đó, ba người phía sau có tu vi trung kỳ, còn người đàn ông trung niên mắt tam giác dẫn đầu đạt đến cảnh giới hậu kỳ. Từ thanh âm hô khóc, cầu khẩn, Thạch Mục mơ hồ nghe được chút ít manh mối. Đám võ giả này tựa hộ đến thị trấn bắt người đi đào quáng.
“Hướng sứ giả, xin dừng bước!”
Đúng vào lúc này, một lão già tóc bạc được một nam tử gầy gò bồng bế, vội vã lướt qua bên người Thạch Mục. Nam tử mắt tam giác tỏ vẻ khó chịu quay đầu nhìn lão, thần sắc đầy vẻ không kiên nhẫn.
“Hướng sứ giả, xin ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho bọn hắn một lần. Bổn trấn vốn không có nhiều trai tráng trẻ tuổi. Nếu bọn hắn đều bị bắt đi, già trẻ nơi đây chỉ sợ đều phải chết đói.” Lão già tóc bạc chỉ vào đám người đang bị trói gô sau đó mở miệng cầu xin.
“Lão già, chúng ta đã trả cho các ngươi thù lao gấp hai lần, như vậy không đủ hay sao. Hôm nay cấp trên thúc giục gấp rồi, ta phải mang những kẻ này đi!” Nam tử mắt tam giác nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ta không muốn tiền của các ngươi, trả trượng phu lại cho ta!”
“Đừng mang con ta đi!”
…
Trưởng trấn tóc bạc lần nữa cầu khẩn một cách đâu khổ. Người già, phụ nữ chung quanh thấy vậy cũng hông ngừng kêu khóc. Thế nhưng nam tử mắt tam giác không hề dao động, vừa đẩy vài người đàn bà đang ôm lấy bắp đùi gã, vừa thúc giục những tên còn lại dẫn người lên đường.
“Hướng đại nhân, có kẻ chặn đường!” Đột nhiên, một nam tử mặc thú bào màu đỏ lên tiếng cảnh báo.
Nam tử mắt tam giác khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía trước. Chỉ thấy một thanh niên áo đen cao lớn mang theo một con Anh Vũ trên vai chẳng biết từ lúc nào đã chặn ngang con đường phía trước, lạnh lùng nhìn về phía này. Đúng là Thạch Mục.
Trưởng trấn tóc bạc kinh ngạc nhìn hắn. Những người đang quỳ rạp trên đất cùng nhóm trai tráng bị trói gô cũng có chút thất thần.
“Các hạ thoạt nhìn lạ mặt, hẳn là người bên ngoài mới đến?” Nam tử mắt tam giác đánh giá thoáng qua Thạch Mục rồi mở miệng hỏi dò.
“Thả bọn hắn ra!” Thạch Mục không nói gì nhưng Anh Vũ trên đầu vai lại lên tiếng.
“Ta khuyên các hạ tốt nhất mặc kệ sự tình của Thú Sơn Tông chúng ta, cẩn thận rước họa vào thân.” Nam tử mắt tam giác khẽ giật mình, khóe mắt co lại, giọng nói cũng có chút cao lên.
“Cút!” Thạch Mục vẫn đứng nguyên.
“Muốn chết!”
Nam tử mắt tam giác giận tím mặt, khẽ run trường thương trong tay. Thân thương lập tức sáng lên một hồi thanh quang, đầu thương run lên bần bật. Trong lúc nhất thời, gió mạnh mang theo tiếng rít lăng lệ đập thốc vào mắt. Phạm vi ba trượng xung quanh đầu thương không ngừng chớp động hàn mang màu xanh quỷ dị nhanh chóng hình thành đầu sói cùng màu cực lớn. Nam tử mắt tam giác cũng bổ nhào về phía trước, tấn công Thạch Mục. Ba gã thủ hạ phía sau cũng nhào tới họ Thạch. Trường thương trong tay bọn gã run lên, rất nhanh hình thành bốn đầu sói ba lớn một nhỏ mang theo hàn ý thúc tới trước mặt Thạch Mục.
Khoảng cách hai bên vốn gần, trong chớp mắt bốn cái đầu sói màu xanh đã ập đến trước mặt hắn.
Thạch Mục đợi khi đầu thương cách mình chưa đầy một gang liền nhúc nhích bờ môi. Một mảnh bạch quang từ tay phát ra, ngưng tụ thành hộ thuẫn màu xanh nhạt giống như vỏ sò bên ngoài cơ thể, phía trên lưu chuyển vô số phù văn màu trắng.
Ầm ầm!
Bốn cái đầu sói hung ác vừa chạm phải hộ thuẫn lập tức nổ tung. Hơn mười đạo hàn mang không ngừng va đập tạo thành sóng khí bắn ra tứ phía thế nhưng bề mặt hộ thuẫn vẫn không hề hấn gì.
Không chờ đối phương kịp làm gì khác, Thạch Mục hé miệng phun ra bốn luồng bạch khí, đánh tới phần ngực của bọn gã. Đây là cách thức vân dụng Khí Bạo thuật mà hắn ngộ ra tên đường đến đây. Sau khi tích tụ một lượng Pháp lực nhất định có thể một hơi phun ra nhiều đạo bạch khí công kích đối thủ. Khi cảnh giới của Uẩn Thần Thuật được đề cao, uy lực của Khí Bạo Thuật cũng tăng lên nhiều. Một kích toàn lực đã không kém gì công kích mạnh nhất của võ giả Hậu Thiên Đại viên mãn bình thường.
Có điều Thạch Mục hiển nhiên cũng không sử dụng toàn lực.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ầm ầm ầm!
Ba nam tử thú bào bởi vì khoảng cách quá gần liền bị bạch khí đánh thẳng vào ngực, thân hình bay ngược về sau, y phục tả tơi, máu thịt bầy nhầy. Sắc mặt cả ba tái nhợt, khí huyết sôi sục, trong lúc nhất thời không cách nào đứng dậy. Nam tử mắt tam giác kịp thời quét ngang trường thương trong tay. Bạch khí chạm phải thân thương liền nổ tung tạo thành một luồng man lực khiến gã thối lui ba bốn bước mới có thể hóa giải sóng khí trùng kích.
“Thuật sĩ Linh giai!” Gã biến sắc.
Vừa dứt lời, một đoàn bạch khí đã từ trong tay Thạch Mục bắn ra, đến ngay trước mặt gã. Ngay khi nam tử mắt tam giác lại muốn sử dụng trường thương trong tay để ngăn cản, bạch khí bỗng lóe lên rồi biến thành một sợi xích trắng trói chặt gã lai trong khoảnh khắc. Với uy lực của Khí Hoàn Thung lúc này, dù là võ giả Tiên Thiên sơ kỳ nếu không đề phòng cũng bị trói chặt trong vòng vài ba nhịp nhở, dùng để đối phó với võ giả Hậu Thiên tự nhiên là quá dư dả.
“Thạch Đầu, đánh đi! Giết hết bọn chúng.” Anh Vũ vỗ cánh, oa oa khen hay.
Thạch Mục liếc nó một cái rồi không thèm để ý đến bốn gã nam tử mặc thú bào mà quay đầu nói với nam phụ lão ấu gần đó:
“Cởi trói cho người nhà các ngươi sau đó về nhà đi.”
Trai tráng cùng người nhà đang lúc kinh ngạc đến trợn mắt há mồm nghe vậy lập tức mừng đến phát khóc. Không ít người tiến lên dập đầu đa tạ Thạch Mục. Tiếng cười khóc vang trời khiến cho họ Thạch nhất thời có chút luống chân tay.
“Đúng lúc này, khí liệm trên người nam tử mắt tam giác đã biến mất, gã lồm cồm bò lên. Ba gã thủ hạ cũng miễn cưỡng đứng dậy, tiến sát bên cạnh nam tử mắt tam giác. Không ít trai tráng cùng người nhà phát hiện lập tức hoảng sợ lui tới sau lưng Thạch Mục.
“Ngươi dám nhúng tay vào chuyện của Thú Sơn Tông, có gan thì chờ đó!” Nam tử mắt tam giác nhìn chằm chằm Thạch Mục rồi nói.
“Cút!”
Thạch Mục nhướng mày. Không đợi hắn mở miệng, Anh Vũ trên vai đã ưỡn ngực, vênh mặt hất hàm cao giọng.
Nam tử mắt tam giác bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Thạch Mục quét tới bèn cuống quýt xoay người rời đi. Ba gã võ giã áo bào xanh cũng chạy trối chết theo sau. Thấy đối phương bỏ chạy, đám trai làng được cứu cùng người nhà mới cảm tạ một phen rồi từ từ tản đi.
“Lão hủ là Lưu Đấu, trưởng trấn Lâm Sơn, xin hỏi tôn tính đại danh của nghĩa sĩ. Hôm nay cũng nhờ có cậu xuất thủ tương trợ.”
Trưởng trấn tóc bạc lúc này mới tiến lên thi lễ với Thạch Mục. Có điều giọng điệu của lão cũng không quá cao hứng giống như vẫn còn nhiều điều lo lắng.
“Tại hạ Thạch Mục, từ xa ngang qua quý trấn mà thôi.” Thạch Mục duỗi tay ngăn cản đối phương hành lễ.
“Thạch nghĩa sĩ đường xa mệt mỏi, chắc hẳn còn chưa ăn cơm. Vừa hay lão hủ có mở một tiệm cơm. Nếu cậu không chê, chúng ta cùng đi tới đó được chứ?” Trưởng trấn đề nghị.
“Tốt quá, tốt quá! Thạch Đầu, Thải nhi đói sắp chết rồi.” Anh Vũ đập cánh hoan hô.
Thạch Mục dùng ngón tay búng nhẹ đầu nó một cau sau đó gật đầu nhận lời trưởng trấn họ Lưu. Lão trưởng trấn được nam tử gầy gò bế đi theo hướng chạy đến khi nãy. Thạch Mục không nhanh không chậm đi sát bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro