Huyền Giới Chi Môn

Giác ngộ (2)

Vong Ngữ

2024-07-24 14:05:08

Nếu không có người kia, lúc này Vũ Nham Tinh đã rơi vào trong tay Thiên Đình. 

Tây Môn Tuyết từ phía xa nhìn Thạch Mục, sắc mặt bình tĩnh. Trong đôi mắt đẹp lại liên tục có tia sáng kỳ dị phát ra. 

- Thạch Mục! 

Bên kia, Triệu Tiển đang chậm rãi rút Thanh Cương Đằng Mâu từ trong lồng ngực của một trưởng lão Thánh Giai Địa Long tộc ra. Trên mặt hắn đầy sát khí không ngừng nổi điên. 

Đồng thời, hắn còn có chút sợ hãi. 

- Làm sao có thể? Thực lực của hắn làm sao có thể đạt được trình độ này? Lại có thể chống lại Thập Nhị Tiên Tướng! 

Trong lòng Triệu Tiển liên tục gầm lên giận dữ. 

Cho tới nay, mặc dù hắn chưa từng trực tiếp giao đấu với Thạch Mục. Lần ở đại điển Thiên Phượng, tuy rằng bọn họ từng có giao đấu, nhưng bởi vì sợ để lộ thân phận, hắn không có thi triển toàn lực. 

Ở trong lòng Triệu Tiển vốn chưa bao giờ coi Thạch Mục ra gì. Hắn cho là mình tuyệt đối có thể đánh bại đối phương. Nhưng lúc này Thạch Mục cho thấy thực lực, đạt tới một cảnh giới hắn theo không kịp. 

- Thạch Mục! Xem ra ngươi là kẻ địch lớn nhất trên đường ta đi tới. Chỉ có điều ngươi nhất định sẽ trở thành bàn đạp cho ta tiến bước! 

Trong lòng Triệu Tiển gầm lên giận dữ. 

Ngược lại, đại quân ba tộc Thiên Phượng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, lại vừa mừng vừa sợ, khí thế đại thịnh. 

Lĩnh vực hỏa diễm và lĩnh vực sông băng va chạm vào nhau đánh nhau chết sống, uy lực tuy rằng cực kỳ kinh người, nhưng đối với tiêu hao chân khí cũng cực lớn. 

Hai lĩnh vực tiêu hao lực lượng lẫn nhau, rất nhanh bắt đầu trở nên ảm đạm. 

Trên mặt Thạch Mục và Nam Cung Cảnh cũng bắt đầu lộ ra vẻ mệt mỏi. 

Dù sao thực tế tu vi của Thạch Mục cũng không bằng đối phương. Lại thêm hắn vừa luyện thành lĩnh vực, điều khiển còn mới lạ, chân khí tiêu hao nhanh hơn. Lĩnh vực hỏa diễm lấy tốc độ ảm đạm nhanh hơn. Bên trong lĩnh vực hỏa diễm, lúc này những ảo ảnh núi lửa gần như chỉ còn là một cái bóng mờ nhạt. 

- A à, Thạch Đầu, tình hình không ổn! 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lúc này Thải Nhi đứng ở trên vai Thạch Mục, nhỏ giọng nói. 

Thạch Mục khẽ thở dốc, thần sắc nghiêm trọng. Chỉ có điều hắn nhất thời cũng không có biện pháp khác. 

Lĩnh vực tiêu hao đối với chân khí cực nhanh. Sử dụng linh thạch tiên phẩm bổ sung linh lực cũng như muối bỏ biển. 

- Hừ! Chỉ dựa vào lĩnh vực vừa tu thành này của ngươi, liền muốn đấu cùng ta, thực sự không biết tự lượng sức mình! 

Sắc mặt Nam Cung Cảnh có chút hòa hoãn. Chỉ có điều lúc này hắn đã không còn vẻ nho nhã bình tĩnh giống như trước. Trên mặt hắn liên tục hiện ra nụ cười dữ tợn. 

Hắn vung hai tay lên. Ánh sáng của lĩnh vực sông băng đại thịnh. Bên trong có vô số phù văn lóe lên, biến hóa thành hai con rồng băng màu trắng khổng lồ, mở cái miệng lớn, hung hăng cắn ở trên lĩnh vực hỏa diễm của Thạch Mục, ra sức xé. 

Sắc mặt Thạch Mục biến đổi. Lĩnh hỏa diễm vực phát ra âm thanh giống như muốn nứt ra, lập tức ầm ầm tán loạn. 

Một lực lớn dồi dào không có cách nào chống đỡ cuốn tới. Thân thể hắn bị chấn động bay thẳng ra ngoài, trong miệng phun ra một búng máu. 

Lĩnh vực bị phá. Na lá cờ Hạo Thiên Huyền Hỏa cũng hiện ra, lóe lên bay trở về trong cơ thể Thạch Mục. 

- Chết đi! 

Trong mắt Nam Cung Cảnh lóe lên sát ý, một tay vung vẩy. 

Lĩnh vực sông băng chợt tách ra một khe hở. Mảng lớn băng diễm màu trắng từ bên trong phun ra, trong nháy mắt hóa thành một con rồng băng màu trắng, toàn thân trong suốt như ngọc, tản ra khí tức khổng lồ lạnh vô cùng. Đôi mắt rồng linh động, giống như một con rồng băng thật sự. 

Rồng băng tản ra khí tức, có thể tương đương với một đại năng Thần Cảnh trung kỳ. 

Rồng băng vừa xuất hiện, ánh mắt lập tức nhìn thẳng về phía Thạch Mục. Thân thể nó bay nhào ra, trong nháy mắt liền đuổi theo Thạch Mục. Tốc độ của nó nhanh tới mức đáng sợ. 

Long trảo cực lớn hung hăng chộp xuống. Trên long trảo có từng tầng ánh sáng trắng bao quanh. Không ngờ đó chính là Băng Phách Thần Quang. 

Lĩnh vực tuy rằng lợi hại, nhưng khuyết điểm chính là không có cách nào tùy ý di chuyển, không thể dùng để truy kích kẻ địch di chuyển. 

Thạch Mục hừ lạnh một tiếng, lật tay lấy ra Phiên Thiên Côn, quét ngang ra. 

Một dòng nước lũ màu vàng lại hiện lên, ầm ầm ầm đánh về phía con rồng băng. 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Rồng băng màu trắng há miệng phun ra một mảnh hơi thở rồng màu trắng, lạnh lẽo vô cùng, bất ngờ ngăn cản dòng nước lũ màu vàng. Long trảo cực lớn tiếp tục chộp về phía Thạch Mục. 

Trong lòng Thạch Mục thầm rùng mình. Không ngờ con rồng băng này lợi hại như vậy. 

Phía sau lưng hắn lóe lên ánh sáng màu đen. Hai cánh đen trắng hiện ra, thân hình hắn bắn ra, nguy hiểm tránh thoát được một đòn của con rồng băng 

Rồng băng phát ra một tiếng rồng ngâm đầy phẫn nộ, thân thể cực lớn quay lại, đuổi theo về phía Thạch Mục. 

Nam Cung Cảnh mắt thấy con rồng băng nhất thời không ngờ không có cách nào thu thập được Thạch Mục. Hắn nhướng mày, đang muốn lại thi pháp gì đó. 

Vào thời khắc này, trán hắn đột nhiên hiện ra dải ánh sáng màu trắng, khuôn mặt vặn vẹo, trong mắt hiện ra vẻ thống khổ. 

Ảo ảnh màu trắng mơ hồ phía sau lưng Nam Cung Cảnh kia chợt bay ra, dán ở trên người hắn, mơ hồ muốn dung nhập trong cơ thể hắn. 

Trong miệng hắn phát ra một tiếng kêu rên có chút thê lương, thân thể bỗng nhiên cong xuống, hai tay run rẩy bấm động pháp quyết. Trên tay phải hiện ra một tia sáng trắng, ngưng tụ thành một bàn tay màu trắng mơ hồ, lóe lên thò vào mi tâm của hắn, hình như lấy cái cái gì, sau đó lôi ra bên ngoài. 

Lĩnh vực sông băng quanh thân hắn run rẩy kịch liệt, lập tức ầm ầm vỡ vụn ra. 

Con rồng băng đang truy đuổi Thạch Mục cũng dừng lại, trong miệng phát ra một tiếng gầm nhẹ không cam lòng. 

Bịch. 

Thân thể thoáng cái vỡ nát, hóa thành vô số ánh sáng trắng chậm rãi nhẹ nhàng tung bay. 

- A! 

Nam Cung Cảnh quỳ rạp xuống giữa không trung, bàn tay nổi lên gân xanh. Trong lòng bàn tay phát ra ánh sáng. Tay hắn ra sức kéo lại, trong miệng phát ra tiếng gào thét giống như dã thú. 

Mi tâm hắn ánh sáng trắng lóe lên, một viên viên trân châu màu trắng cực kỳ không cam lòng, chỉ có điều vẫn chậm rãi từ bên trong bay ra. 

Ảo ảnh phía sau lưng Nam Cung Cảnh đã dung nhập hơn phân nửa vào thân thể hắn, đột nhiên phát ra một tiếng rống to hơn tràn ngập oán độc căm phẫn, chỉ có điều vẫn tiêu tan. 

Lúc này viên trân châu thình lình mọc ra từng sợi giống như rễ màu trắng, hình như vừa đâm thật sâu vào trong đầu của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Giới Chi Môn

Số ký tự: 0