Giao dịch (1)
Vong Ngữ
2024-07-24 14:05:08
Ở dưới Hạo Thiên Thánh Diễm cực nóng bao quanh, Thủy Linh Tử cuối cùng không còn giữ được sự bình tĩnh tự nhiên nữa. Sắc mặt hắn trở nên được nghiêm trọng vạn phần, trong miệng lẩm bẩm, bắt đầu ngâm lên những chú ngữ huyền ảo khó hiểu.
- Phụt.
Linh văn ở mặt ngoài Huyền Minh Thần Châu đột nhiên sáng lên. Ngay lập tức có ánh sáng trắng cường đại phóng ra, tản ra hàn khí đáng sợ. Mặt ngoài thần châu huyền diệu hiện ra một tầng băng tinh màu trắng, cũng hiện ra phù văn màu trắng mờ nhạt.
Những phù văn màu trắng liên kết với nhau, không ngờ hình thành một tầng phù văn ánh sáng, miễn cưỡng ổn định Hạo Thiên Thánh Diễm.
Thời gian trôi qua từng chút một. Bất kể Hạo Thiên Thánh Diễm trùng kích như thế nào, tầng ánh sáng phù văn kia không nhúc nhích chút nào. càng chưa nói tới bên trong Huyền Minh Thần Châu.
Chân mày Thạch Mục nhíu lại, Hạo Thiên Thánh Diễm trong tay tản đi. Trong miệng hắn thản nhiên nói:
- Không hổ danh là tu sĩ thượng cổ, thần thông quảng đại. Cho dù chỉ còn lại có thần hồn, ta cũng không làm gì ngươi được.
- Ai, dựa vào Huyền Minh Thần Châu này, mới chặn lại thánh diễm của các hạ mà thôi... Vị đạo hữu này, quả thật không suy nghĩ tới chuyện hợp tác với ta sao? Không cần hủy diệt Huyền Minh Thần Châu, đánh tới ngươi chết ta sống chứ?
Thủy Linh Tử trầm giọng nói.
- Loại tu sĩ thượng cổ như các hạ, kiến thức uyên bác, ta tự nhiên muốn hợp tác. Chỉ có điều với loại tình huống dưới mắt này, ta hoàn toàn không làm gì ngươi được, sao có thể dám hợp tác với ngươi? Tất nhiên là tuyệt hậu họa thì tốt hơn.
Thạch Mục với giọng điệu bình tĩnh nói.
Hắn hơi trầm ngâm một lát, trong tay chợt hiện kim quang, tuôn ra mảng lớn màu vàng ánh sáng rực rỡ. Phiên Thiên Côn theo đó hiện ra.
Thủy Linh Tử thấy Phiên Thiên Côn, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, vội vàng quát to:
- Chờ một chút. Đạo hữu, ta hiểu được, ta có thể thề, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện có nguy hại đối với ngươi... Huyền Minh Thần Châu chẳng qua là món linh bảo tầm thường, không có cách nào chống đỡ một đòn của Huyền Thiên Linh Bảo này.
Thạch Mục hoàn toàn không để ý tới lời Thủy Linh Tử nói, phất tay ném ra Huyền Minh Thần Châu, khẽ quát một tiếng. Phiên Thiên Côn hóa thành một đạo kim ảnh, hung hăng nện ở trên Huyền Minh Thần Châu.
Răng rắc!
Tầng phù văn ánh sáng phía mặt ngoài của Huyền Minh Thần Châu, trên thân châu hiện ra một vết rạn dài. Thân thể của Thủy Linh Tử ở bên trong chấn động mạnh. Trên mặt hắn lập tức lộ ra thần sắc thống khổ.
- Được, hiện tại ta đã yên tâm, có thể nói chuyện hợp tác.
Trên mặt Thạch Mục lộ ra vẻ hài lòng, phất tay thu hồi Phiên Thiên Côn, nói.
Đối phương chính là lão yêu quái không biết đã sống bao nhiêu năm. Chỉ khi đã từng xác nhận qua, Phiên Thiên Côn quả thật có thể tạo thành uy hiếp đối với Huyền Minh Thần Châu này, hắn mới có thể yên tâm nói chuyện giao dịch cùng đối phương.
- Ngươi, ngươi là tên hỗn đản!
Thủy Linh Tử vô cùng phẫn nộ nhìn Thạch Mục, trong miệng phát ra liên tiếp những tiếng chửi bới.
Trên mặt Thạch Mục lộ ra nụ cười mỉm. Đối với chuyện Thủy Linh Tử tức giận mắng lớn, hắn hoàn toàn không để ý.
Thủy Linh Tử lại tức giận mắng một hồi, cuối cùng chậm rãi ngừng lại.
- Các hạ đã bớt giận chưa? Có thể từ từ nói chuyện hợp tác chứ?
Thạch Mục bình tĩnh hỏi.
Thủy Linh Tử vẻ mặt thâm trầm, nhìn Thạch Mục, lặng lẽ không nói gì.
- Nếu các hạ không có hứng thú đối với chuyện hợp tác, vậy thì quên đi. Mười năm sau chúng ta bàn lại.
Thạch Mục thản nhiên nói, sau đó lật tay liền muốn thu Huyền Minh Thần Châu vào bên trong chiếc nhẫn trữ vật.
- Chờ một chút!
Ánh mắt Thủy Linh Tử lóe lên, mở miệng nói.
Trên mặt Thạch Mục lộ ra vẻ tươi cười, thả tay xuống.
- Được, chúng ta có thể hợp tác.
Thủy Linh Tử trầm mặc một chút, mở miệng nói.
- Được, các hạ quả nhiên là người thống khoái.
Thạch Mục khóe miệng cười.
- Ngươi muốn hợp tác như thế nào?
Thủy Linh Tử hỏi.
- Tất nhiên là trao đổi bình đẳng. Ngươi chỉ điểm ta một ít vấn đề tu luyện. Ở dưới tình huống ta có đủ khả năng, cũng có thể giúp ngươi làm một vài chuyện.
Thạch Mục nói.
- Được! Ta có thể chỉ điểm ngươi tu luyện, cũng có thể dạy ngươi một ít thần thông thượng cổ. Chỉ có điều, ta muốn ngươi tìm kiếm cho ta một người mang huyết mạch Tiên Thiên Thủy Nguyên người, cung cấp thân thể cho ta đoạt lấy.
Ánh mắt Thủy Linh Tử hiện lên vẻ kích động, nói.
- Huyết mạch Tiên Thiên Thủy Nguyên!
Thạch Mục nghe vậy lấy làm kinh hãi.
Loại lực huyết mạch này, hắn chỉ thấy qua ở trong điển tịch. Chính là một trong vài loại huyết mạch đỉnh cấp đoạt tạo hóa của thiên địa, giống như huyết mạch Thiên Phượng của Chung Tú, có thể gặp mà không thể cầu.
- Có thể. Chỉ có điều loại huyết mạch này cực kỳ hiếm thấy. Ta chỉ có thể bảo đảm tận lực đi tìm, có thể tìm được hay không lại không nhất định.
Hắn trầm ngâm một chút, gật đầu nói.
- Ngươi chỉ cần tận lực tìm kiếm là tốt rồi. Thời gian đối với ta mà nói, đã không có ý nghĩa.
Thủy Linh Tử nói đến đây, âm thanh có chút buồn bã.
- Được. Chỉ có điều các hạ tốt nhất đừng có suy nghĩ lệch lạc nào đó. Nếu để cho ta phát hiện ngươi có bất kỳ ý định gì khác, ta sẽ lập tức sử dụng Phiên Thiên Côn hủy Huyền Minh Thần Châu, cho ngươi hồn phi phách tán! Chúng ta hợp tác tuy nói là bình đẳng, chỉ có điều thật ngại quá. Luận về thực lực là ta chiếm thượng phong.
- Phụt.
Linh văn ở mặt ngoài Huyền Minh Thần Châu đột nhiên sáng lên. Ngay lập tức có ánh sáng trắng cường đại phóng ra, tản ra hàn khí đáng sợ. Mặt ngoài thần châu huyền diệu hiện ra một tầng băng tinh màu trắng, cũng hiện ra phù văn màu trắng mờ nhạt.
Những phù văn màu trắng liên kết với nhau, không ngờ hình thành một tầng phù văn ánh sáng, miễn cưỡng ổn định Hạo Thiên Thánh Diễm.
Thời gian trôi qua từng chút một. Bất kể Hạo Thiên Thánh Diễm trùng kích như thế nào, tầng ánh sáng phù văn kia không nhúc nhích chút nào. càng chưa nói tới bên trong Huyền Minh Thần Châu.
Chân mày Thạch Mục nhíu lại, Hạo Thiên Thánh Diễm trong tay tản đi. Trong miệng hắn thản nhiên nói:
- Không hổ danh là tu sĩ thượng cổ, thần thông quảng đại. Cho dù chỉ còn lại có thần hồn, ta cũng không làm gì ngươi được.
- Ai, dựa vào Huyền Minh Thần Châu này, mới chặn lại thánh diễm của các hạ mà thôi... Vị đạo hữu này, quả thật không suy nghĩ tới chuyện hợp tác với ta sao? Không cần hủy diệt Huyền Minh Thần Châu, đánh tới ngươi chết ta sống chứ?
Thủy Linh Tử trầm giọng nói.
- Loại tu sĩ thượng cổ như các hạ, kiến thức uyên bác, ta tự nhiên muốn hợp tác. Chỉ có điều với loại tình huống dưới mắt này, ta hoàn toàn không làm gì ngươi được, sao có thể dám hợp tác với ngươi? Tất nhiên là tuyệt hậu họa thì tốt hơn.
Thạch Mục với giọng điệu bình tĩnh nói.
Hắn hơi trầm ngâm một lát, trong tay chợt hiện kim quang, tuôn ra mảng lớn màu vàng ánh sáng rực rỡ. Phiên Thiên Côn theo đó hiện ra.
Thủy Linh Tử thấy Phiên Thiên Côn, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, vội vàng quát to:
- Chờ một chút. Đạo hữu, ta hiểu được, ta có thể thề, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện có nguy hại đối với ngươi... Huyền Minh Thần Châu chẳng qua là món linh bảo tầm thường, không có cách nào chống đỡ một đòn của Huyền Thiên Linh Bảo này.
Thạch Mục hoàn toàn không để ý tới lời Thủy Linh Tử nói, phất tay ném ra Huyền Minh Thần Châu, khẽ quát một tiếng. Phiên Thiên Côn hóa thành một đạo kim ảnh, hung hăng nện ở trên Huyền Minh Thần Châu.
Răng rắc!
Tầng phù văn ánh sáng phía mặt ngoài của Huyền Minh Thần Châu, trên thân châu hiện ra một vết rạn dài. Thân thể của Thủy Linh Tử ở bên trong chấn động mạnh. Trên mặt hắn lập tức lộ ra thần sắc thống khổ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Được, hiện tại ta đã yên tâm, có thể nói chuyện hợp tác.
Trên mặt Thạch Mục lộ ra vẻ hài lòng, phất tay thu hồi Phiên Thiên Côn, nói.
Đối phương chính là lão yêu quái không biết đã sống bao nhiêu năm. Chỉ khi đã từng xác nhận qua, Phiên Thiên Côn quả thật có thể tạo thành uy hiếp đối với Huyền Minh Thần Châu này, hắn mới có thể yên tâm nói chuyện giao dịch cùng đối phương.
- Ngươi, ngươi là tên hỗn đản!
Thủy Linh Tử vô cùng phẫn nộ nhìn Thạch Mục, trong miệng phát ra liên tiếp những tiếng chửi bới.
Trên mặt Thạch Mục lộ ra nụ cười mỉm. Đối với chuyện Thủy Linh Tử tức giận mắng lớn, hắn hoàn toàn không để ý.
Thủy Linh Tử lại tức giận mắng một hồi, cuối cùng chậm rãi ngừng lại.
- Các hạ đã bớt giận chưa? Có thể từ từ nói chuyện hợp tác chứ?
Thạch Mục bình tĩnh hỏi.
Thủy Linh Tử vẻ mặt thâm trầm, nhìn Thạch Mục, lặng lẽ không nói gì.
- Nếu các hạ không có hứng thú đối với chuyện hợp tác, vậy thì quên đi. Mười năm sau chúng ta bàn lại.
Thạch Mục thản nhiên nói, sau đó lật tay liền muốn thu Huyền Minh Thần Châu vào bên trong chiếc nhẫn trữ vật.
- Chờ một chút!
Ánh mắt Thủy Linh Tử lóe lên, mở miệng nói.
Trên mặt Thạch Mục lộ ra vẻ tươi cười, thả tay xuống.
- Được, chúng ta có thể hợp tác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thủy Linh Tử trầm mặc một chút, mở miệng nói.
- Được, các hạ quả nhiên là người thống khoái.
Thạch Mục khóe miệng cười.
- Ngươi muốn hợp tác như thế nào?
Thủy Linh Tử hỏi.
- Tất nhiên là trao đổi bình đẳng. Ngươi chỉ điểm ta một ít vấn đề tu luyện. Ở dưới tình huống ta có đủ khả năng, cũng có thể giúp ngươi làm một vài chuyện.
Thạch Mục nói.
- Được! Ta có thể chỉ điểm ngươi tu luyện, cũng có thể dạy ngươi một ít thần thông thượng cổ. Chỉ có điều, ta muốn ngươi tìm kiếm cho ta một người mang huyết mạch Tiên Thiên Thủy Nguyên người, cung cấp thân thể cho ta đoạt lấy.
Ánh mắt Thủy Linh Tử hiện lên vẻ kích động, nói.
- Huyết mạch Tiên Thiên Thủy Nguyên!
Thạch Mục nghe vậy lấy làm kinh hãi.
Loại lực huyết mạch này, hắn chỉ thấy qua ở trong điển tịch. Chính là một trong vài loại huyết mạch đỉnh cấp đoạt tạo hóa của thiên địa, giống như huyết mạch Thiên Phượng của Chung Tú, có thể gặp mà không thể cầu.
- Có thể. Chỉ có điều loại huyết mạch này cực kỳ hiếm thấy. Ta chỉ có thể bảo đảm tận lực đi tìm, có thể tìm được hay không lại không nhất định.
Hắn trầm ngâm một chút, gật đầu nói.
- Ngươi chỉ cần tận lực tìm kiếm là tốt rồi. Thời gian đối với ta mà nói, đã không có ý nghĩa.
Thủy Linh Tử nói đến đây, âm thanh có chút buồn bã.
- Được. Chỉ có điều các hạ tốt nhất đừng có suy nghĩ lệch lạc nào đó. Nếu để cho ta phát hiện ngươi có bất kỳ ý định gì khác, ta sẽ lập tức sử dụng Phiên Thiên Côn hủy Huyền Minh Thần Châu, cho ngươi hồn phi phách tán! Chúng ta hợp tác tuy nói là bình đẳng, chỉ có điều thật ngại quá. Luận về thực lực là ta chiếm thượng phong.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro