Gieo gió gặt bão (2)
Vong Ngữ
2024-07-24 14:05:08
Thạch Mục đương nhiên có thể nghe ra trong giọng Yên La có chút tức giận, vội vã chuyển chủ đề.
Khi đệ tử Càn Thiên quan, Chấn Lôi quan và Khảm Thủy quan rơi vào khổ chiến, trong những nơi khác không gian tầng mười bốn, đội ngũ đệ tử các quan cũng bị hàng ngàn sinh vật Tử Linh vây quanh, chém giết.
Thỉnh thoảng có người ngã xuống đều bị truyền tống ra ngoài, tình hình tràn ngập nguy cơ.
Trên đài ngọc ngoài Huyền Khung tháp, các vị quan chủ và trưởng lão tám quan đều tập trung nhìn vào tấm gương tím ở chính giữa.
Trong mắt mọi người đều hiện vẻ chăm chú nhưng biểu hiện trên mặt không giống nhau.
Khác với vẻ hờ hững khi trước, quan chủ và trưởng lão Càn Thiên quan, Chấn Lôi quan và Khảm Thủy quan giờ khắc này vẻ mặt âm trầm không cách nào hình dung.
- Tịch quan chủ, đệ tử ba quan các ngươi chơi trò gì vậy? Thật cho rằng chúng ta xem không hiểu.
Cấn Sơn quan Ân trưởng lão cười gằn nói.
Không đợi Tịch Vấn Thiên trưởng lão, Đoái Trạch quan Ngô trưởng lão đã không chút khách khí mở miệng nói:
- Có gì mà không hiểu, đùa với ưng bị ưng mổ mắt mà thôi!
- Cái gọi là nâng đá đập chân mình chính là như vậy đi, hừ, gieo gió gặt bão!
Vân Mộng Trạch cũng mở miệng cười nhạo.
Tịch Vấn Thiên không nói một lời, hai tay siết chặt, gân xanh nơi thái dương hơi nổi lên, sắc mặt vô cùng khó coi.
Đúng lúc này, dưới đài cao bạch ngọc đột nhiên có một người chạy lên la lớn.
Tịch Vấn Thiên đang một bụng tức giận không có nơi phát tiết, thấy người này tới lập tức tức giận quát:
- Trử trưởng lão, ngươi không ở bên dưới tháp tiếp ứng đệ tử bị thương truyền tống ra, chạy lên đây làm gì?
Thân thể Trử trưởng lão run nhẹ, đưa tay lên lau mồ hôi ở thái dương, cẩn thận nói:
- Bẩm báo các vị quan chủ, đại sự không ổn! Từ nửa canh giờ trước số người truyền tống ra khỏi tháp giảm mạnh. Theo thống kê, có hơn bốn mươi đệ tử truyền tống ra khỏi tháp ly kỳ biến mất.
- Cái gì?
Trên đài bạch ngọc nhất thời vang lên nhiều tiếng kinh hô.
- Nói bậy, sao có thể có chuyện đó?
Tịch Vấn Thiên nhìn mặt kính màu tím, tràn ngập sự không tin.
- Không dám nói bậy, mong các vị quan chủ minh xét.
Trử trưởng lão lập tức đáp.
- Mất tích là đệ tử quan nào?
Tịch Vấn Thiên hai mắt trợn tròn, vội vàng hỏi.
Trử trưởng lão không dám nhìn thẳng vào đối phương, hơi cúi đầu nói:
- Đều là đệ tử Càn Thiên quan, Khảm Thủy quan và Chấn Lôi quan.
- Rốt cục là chuyện gì xảy ra!
Lời này vừa ra, bao gồm cả Tịch Vấn Thiên, quan chủ và trưởng lão hai quan còn lại đều lộ vẻ kinh hãi.
Trong lòng Tịch Vấn Thiên cảm thấy nặng nề, trong lòng không khỏi xuất hiện linh cảm không lành.
***
Trong không gian tầng mười bốn còn không ngừng bạo động.
Trong lúc này, đệ tử vất vả lắm mới truyền tống từ tầng mười ba lên tần mười bốn gần như chỉ có một khắc, liền bị huyễn thú vây công, tiện đà truyền tống ra ngoài.
Nguyên bản không ít đội ngũ bắt đầu rối loạn, sau khi tìm được địa hình có lợi bắt đầu kết trận toàn lực phòng ngự, dần dần ổn định lại, cũng đem đây là một lần sinh tử rèn luyện hiếm thấy.
Dù sao huyễn thú cũng không cách nào chân chính giết người, lần tiến vào Huyền Khung tháp rèn luyện này thường ngày có giá trị không nhỏ.
Nhưng đệ tử ba quan bởi vì cách tế đàn giữa hồ nước đỏ gần nhất, chịnh đựng vô số huyễn thú và quân đoàn Tử linh chân chính vây công mà tử thương nặng nề.
Đến giờ khắc này, các quan còn sống chỉ còn chừng mười người, hơn nữa đều bị đại quân Tử linh bao vây vào giữa.
- Không xong rồi, ta không kiên trì được, Côn Luân thánh khư gì chứ, không đi cũng được!
Một tên đệ tử Khảm Thủy quan mặt tràn ngập vẻ sợ hãi, xoay tay lấy ra Huyền Khung lệnh bài, truyền chân khí vào trong.
Tử quang lóe lên, thân ảnh người này biến mất không thấy đâu, thoát ly Huyền Khung tháp.
Có người dẫn đầu, không ít đệ tử ba quan khác trong lòng đã khiếp sợ từ lâu cũng cắn răng một cái, lấy ra Huyền Khung lệnh bài, thúc dục ra khỏi Huyền Khung tháp.
Trong nháy mắt, tử quang lập lòe.
Giờ khắc này đệ tử ba quan gộp lại chỉ có bảy tám người, từng người dựa lưng vào nhau tạo thành một vòng, liều chết ở nơi này, không cam lòng rời khỏi thí luyện, ba người Thủy Phong Nguyệt, Mạc Lận Hối, Vạn Hổ Tòng cũng ở bên trong.
Nhân số nhanh chóng giảm đi, áp lực của những người còn lại tăng lên, sinh vật Tử linh xung quanh dâng lên như thủy triều.
Mấy người còn lại dốc toàn lực, ánh sáng pháp bảo đủ màu tỏa, miễn cưỡng chống đỡ thế tiến công của Tử linh, có điều tràn ngập nguy cơ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị công phá.
Ba người Thủy Phong Nguyệt lúc này đều đã bị thương, ba người liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều lộ ý muốn lui.
Dù sao huyễn thú nơi này tuy không chân chính giết chết người nhưng bị thương thì không phải là giả.
Chỉ có điều bọn họ thân là đại đệ tử ba quan, rút lui ra ngoài thì sao nói được. Làm vậy không chỉ là mất uy tín trước mặt các sư đệ sư muội trong quan, mà khi họ đứng trước các quan khác cũng không nhấc đầu lên nổi.
Hống!
Vào thời khắc này, một tiếng gầm rú thê thảm từ sâu trong đại quân Tử linh truyền ra, thế tiến công của đại quân càng mãnh liệt hơn, ánh sáng tử linh đen kịt một lần nữa nhấn chìm ba người,
Khi đệ tử Càn Thiên quan, Chấn Lôi quan và Khảm Thủy quan rơi vào khổ chiến, trong những nơi khác không gian tầng mười bốn, đội ngũ đệ tử các quan cũng bị hàng ngàn sinh vật Tử Linh vây quanh, chém giết.
Thỉnh thoảng có người ngã xuống đều bị truyền tống ra ngoài, tình hình tràn ngập nguy cơ.
Trên đài ngọc ngoài Huyền Khung tháp, các vị quan chủ và trưởng lão tám quan đều tập trung nhìn vào tấm gương tím ở chính giữa.
Trong mắt mọi người đều hiện vẻ chăm chú nhưng biểu hiện trên mặt không giống nhau.
Khác với vẻ hờ hững khi trước, quan chủ và trưởng lão Càn Thiên quan, Chấn Lôi quan và Khảm Thủy quan giờ khắc này vẻ mặt âm trầm không cách nào hình dung.
- Tịch quan chủ, đệ tử ba quan các ngươi chơi trò gì vậy? Thật cho rằng chúng ta xem không hiểu.
Cấn Sơn quan Ân trưởng lão cười gằn nói.
Không đợi Tịch Vấn Thiên trưởng lão, Đoái Trạch quan Ngô trưởng lão đã không chút khách khí mở miệng nói:
- Có gì mà không hiểu, đùa với ưng bị ưng mổ mắt mà thôi!
- Cái gọi là nâng đá đập chân mình chính là như vậy đi, hừ, gieo gió gặt bão!
Vân Mộng Trạch cũng mở miệng cười nhạo.
Tịch Vấn Thiên không nói một lời, hai tay siết chặt, gân xanh nơi thái dương hơi nổi lên, sắc mặt vô cùng khó coi.
Đúng lúc này, dưới đài cao bạch ngọc đột nhiên có một người chạy lên la lớn.
Tịch Vấn Thiên đang một bụng tức giận không có nơi phát tiết, thấy người này tới lập tức tức giận quát:
- Trử trưởng lão, ngươi không ở bên dưới tháp tiếp ứng đệ tử bị thương truyền tống ra, chạy lên đây làm gì?
Thân thể Trử trưởng lão run nhẹ, đưa tay lên lau mồ hôi ở thái dương, cẩn thận nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Bẩm báo các vị quan chủ, đại sự không ổn! Từ nửa canh giờ trước số người truyền tống ra khỏi tháp giảm mạnh. Theo thống kê, có hơn bốn mươi đệ tử truyền tống ra khỏi tháp ly kỳ biến mất.
- Cái gì?
Trên đài bạch ngọc nhất thời vang lên nhiều tiếng kinh hô.
- Nói bậy, sao có thể có chuyện đó?
Tịch Vấn Thiên nhìn mặt kính màu tím, tràn ngập sự không tin.
- Không dám nói bậy, mong các vị quan chủ minh xét.
Trử trưởng lão lập tức đáp.
- Mất tích là đệ tử quan nào?
Tịch Vấn Thiên hai mắt trợn tròn, vội vàng hỏi.
Trử trưởng lão không dám nhìn thẳng vào đối phương, hơi cúi đầu nói:
- Đều là đệ tử Càn Thiên quan, Khảm Thủy quan và Chấn Lôi quan.
- Rốt cục là chuyện gì xảy ra!
Lời này vừa ra, bao gồm cả Tịch Vấn Thiên, quan chủ và trưởng lão hai quan còn lại đều lộ vẻ kinh hãi.
Trong lòng Tịch Vấn Thiên cảm thấy nặng nề, trong lòng không khỏi xuất hiện linh cảm không lành.
***
Trong không gian tầng mười bốn còn không ngừng bạo động.
Trong lúc này, đệ tử vất vả lắm mới truyền tống từ tầng mười ba lên tần mười bốn gần như chỉ có một khắc, liền bị huyễn thú vây công, tiện đà truyền tống ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyên bản không ít đội ngũ bắt đầu rối loạn, sau khi tìm được địa hình có lợi bắt đầu kết trận toàn lực phòng ngự, dần dần ổn định lại, cũng đem đây là một lần sinh tử rèn luyện hiếm thấy.
Dù sao huyễn thú cũng không cách nào chân chính giết người, lần tiến vào Huyền Khung tháp rèn luyện này thường ngày có giá trị không nhỏ.
Nhưng đệ tử ba quan bởi vì cách tế đàn giữa hồ nước đỏ gần nhất, chịnh đựng vô số huyễn thú và quân đoàn Tử linh chân chính vây công mà tử thương nặng nề.
Đến giờ khắc này, các quan còn sống chỉ còn chừng mười người, hơn nữa đều bị đại quân Tử linh bao vây vào giữa.
- Không xong rồi, ta không kiên trì được, Côn Luân thánh khư gì chứ, không đi cũng được!
Một tên đệ tử Khảm Thủy quan mặt tràn ngập vẻ sợ hãi, xoay tay lấy ra Huyền Khung lệnh bài, truyền chân khí vào trong.
Tử quang lóe lên, thân ảnh người này biến mất không thấy đâu, thoát ly Huyền Khung tháp.
Có người dẫn đầu, không ít đệ tử ba quan khác trong lòng đã khiếp sợ từ lâu cũng cắn răng một cái, lấy ra Huyền Khung lệnh bài, thúc dục ra khỏi Huyền Khung tháp.
Trong nháy mắt, tử quang lập lòe.
Giờ khắc này đệ tử ba quan gộp lại chỉ có bảy tám người, từng người dựa lưng vào nhau tạo thành một vòng, liều chết ở nơi này, không cam lòng rời khỏi thí luyện, ba người Thủy Phong Nguyệt, Mạc Lận Hối, Vạn Hổ Tòng cũng ở bên trong.
Nhân số nhanh chóng giảm đi, áp lực của những người còn lại tăng lên, sinh vật Tử linh xung quanh dâng lên như thủy triều.
Mấy người còn lại dốc toàn lực, ánh sáng pháp bảo đủ màu tỏa, miễn cưỡng chống đỡ thế tiến công của Tử linh, có điều tràn ngập nguy cơ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị công phá.
Ba người Thủy Phong Nguyệt lúc này đều đã bị thương, ba người liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều lộ ý muốn lui.
Dù sao huyễn thú nơi này tuy không chân chính giết chết người nhưng bị thương thì không phải là giả.
Chỉ có điều bọn họ thân là đại đệ tử ba quan, rút lui ra ngoài thì sao nói được. Làm vậy không chỉ là mất uy tín trước mặt các sư đệ sư muội trong quan, mà khi họ đứng trước các quan khác cũng không nhấc đầu lên nổi.
Hống!
Vào thời khắc này, một tiếng gầm rú thê thảm từ sâu trong đại quân Tử linh truyền ra, thế tiến công của đại quân càng mãnh liệt hơn, ánh sáng tử linh đen kịt một lần nữa nhấn chìm ba người,
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro