Hóa thân (1)
Vong Ngữ
2024-07-24 14:05:08
Những linh văn xanh lam này chính là cấm chế bên trong pháp bảo, chỉ cần có thể luyện hóa cấm chế này là có thể nắm giữa pháp bảo.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, nháy mắt đã ba ngày.
Trong linh hài, linh văn trên lá cờ đã bị hắn luyện hóa gần một nửa, đang bơi lội vui vẻ bên trong linh hải, giống như một con cá linh hoạt.
Thạch Mục mở mắt, ngừng luyện hóa.
Hắn vừa mở miệng, chiếc cờ xanh lam từ trong miệng phun ra, trôi nổi trước người.
Thời gian gấp gáp, chỉ có thể tạm thời luyện hóa tới đây. Chỉ có điều loại pháp bảo do người khác luyện chế này cho dù đầy đủ thời gian, cấm chế ở nơi sâu xa nhất cũng không thể bị hắn luyện hóa.
Lam Tinh phiên chính là tên của lá cờ nhỏ màu xanh lam này.
Thạch Mục phất tay đánh ra một luồng ánh sáng xanh, lóe lên đã đi vào trong tiểu phiên.
Tiểu phiên tỏa ra lam quang, nhất thời lớn gấp mười mấy lần, hóa thành một chiếc đại phiên cao1hơn một người.
Thạch Mục bắt lấy, phi thân bay ra khỏi sơn động, đi ra bên ngoài.
Ánh mắt hắn khẽ động, bay về phía xa, trong nháy mắt đã tới trong một thung lũng cách đó mấy trăm dặm.
Trên mặt hắn hiện vẻ hưng phấn, Minh Thủy chân khí trong cơ thể cuồn cuộn truyền vào trong thân phiên, đại phiên xanh lam phóng ra lam quang ngày càng sáng.
Thạch Mục khẽ quạt một tiếng, bỗng nhiên vung lên, trên lá cờ ánh sáng lóe lên, rào rào rào, một dòng lũ xanh lam bắn ra, hiện ra hình ba nhận, chếm xuống một tòa núi nhỏ gần đó.
Xoẹt!
Ngọn núi đơn giản bị chém thành hai khúc, sóng nước xanh lam tiếp tục bắn ra, ở giữa không trung hóa thành một con Thủy long, gào thét phóng về phía một ngọn núi khác. Ầm một tiếng, đánh nát ngọn núi, lúc này mới tiêu tan.
Thạch Mục đại hỉ, dựa vào Minh Thủy quyết hắn cũng có thể sinh ra công kích kiểu vậy, thế nhưng tuyệt đối không có cách nào đạt tới uy lực như vậy,4đây là hắn mới chỉ tế luyện bước đầu mà thôi.
Đại phiên xanh lam tỏa ra lam quang cực thịnh, hắn phất tay ném ra ngoài, trôi nổi giữa không trung.
Hắn phất tay đánh ra từng đạo pháp quyết, đại phiên xanh lam lóe lên, băng hoa trên mặt lóe lên, thình lình từ mặt phiên bay ra.
Cảm giác lạnh lẽo cuồn cuộn từ bên trong hoa băng xanh lam tản ra, trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ thung lũng, trên mặt đất thung lũng hiện lên một lớp băng mỏng.
Thạch Mục lẩm bẩm trong miệng, phất tay đánh ra một đạo pháp quyết.
Giữa không trung một bông hoa băng màu xanh lam lóe lên, xung quanh hiện lên mấy chục bông hoa băng giống như đúc, đánh về phía các nơi trong thung lũng.
Tiếng nổ đùng đoàng vang lên.
Mỗi đóa hoa băng rơi xuống đất, xung quanh lập tức xuất hiện một tầng băng sương xanh biếc quỷ dị, đồng thời khuếch tán ra xung quanh, sau vài hơi thở, cả thung lũng đều bị một lớp băng tinh xanh lam bao phủ.
Trong mắt Thạch2Mục tỏa ra tinh quang, băng tinh xam lam xung quanh mặc dù có chút không bằng băng sương hắn dùng lực lượng chí âm ngưng tụ, thế nhưng cũng phi thường lợi hại.
Hắn mừng rỡ trong lòng, xem sau này nếu có thời gian cần cẩn thận tế luyện một phen.
Thạch Mục vẫy tay một cái, thu hồi tiểu phiên xanh lam, bay về phía sơn động, còn có một thanh pháp bảo khác chưa tế luyện.
Trong nháy mắt ba ngày trôi qua.
Bên trên một ngọn núi, một dải lụa xanh bay múa trong ngọn núi, phát sinh tiếng kiếm rít như sấm sét.
Ánh kiếm như sấm sét lưới qua không trung, thỉnh thoảng xẹt qua ngọn núi, ngọn núi giống như một tờ giấy, dễ dàng bị chém thành hai đoạn.
Thạch Mục đứng trên đỉnh một ngọn núi, khẽ vung tay lên, ánh kiếm lóe lên ở phía chân trời, biến mất không thấy tung tích.
Sau một khắc, trong tay hắn lóe lên ánh xanh, xuất hiện một thanh phi kiếm màu xanh.
Hắn trìu mến vuốt ve thanh kiếm màu xanh, thân kiếm phát ra1tiếng kêu ong ong.
Pháp bảo phi kiếm này hắn cũng đã tế luyện không sai biệt lắm, kiếm này tên Thanh Minh, không có các thủ đoạn công kích như Lam Tinh phiên, chỉ là một pháp bảo phi kiếm thuần túy, bởi vậy uy lực công kích của kiếm này cực mạnh.
Thạch Mục phất tay thu hồi phi kiếm, nhanh chóng trở lại sơn động, khoanh chân ngồi xuống.
Đồ vật trong nhẫn chứa đồ của Tiêu Diêu vẫn chưa kiểm tra xong.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, nháy mắt đã ba ngày.
Trong linh hài, linh văn trên lá cờ đã bị hắn luyện hóa gần một nửa, đang bơi lội vui vẻ bên trong linh hải, giống như một con cá linh hoạt.
Thạch Mục mở mắt, ngừng luyện hóa.
Hắn vừa mở miệng, chiếc cờ xanh lam từ trong miệng phun ra, trôi nổi trước người.
Thời gian gấp gáp, chỉ có thể tạm thời luyện hóa tới đây. Chỉ có điều loại pháp bảo do người khác luyện chế này cho dù đầy đủ thời gian, cấm chế ở nơi sâu xa nhất cũng không thể bị hắn luyện hóa.
Lam Tinh phiên chính là tên của lá cờ nhỏ màu xanh lam này.
Thạch Mục phất tay đánh ra một luồng ánh sáng xanh, lóe lên đã đi vào trong tiểu phiên.
Tiểu phiên tỏa ra lam quang, nhất thời lớn gấp mười mấy lần, hóa thành một chiếc đại phiên cao1hơn một người.
Thạch Mục bắt lấy, phi thân bay ra khỏi sơn động, đi ra bên ngoài.
Ánh mắt hắn khẽ động, bay về phía xa, trong nháy mắt đã tới trong một thung lũng cách đó mấy trăm dặm.
Trên mặt hắn hiện vẻ hưng phấn, Minh Thủy chân khí trong cơ thể cuồn cuộn truyền vào trong thân phiên, đại phiên xanh lam phóng ra lam quang ngày càng sáng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thạch Mục khẽ quạt một tiếng, bỗng nhiên vung lên, trên lá cờ ánh sáng lóe lên, rào rào rào, một dòng lũ xanh lam bắn ra, hiện ra hình ba nhận, chếm xuống một tòa núi nhỏ gần đó.
Xoẹt!
Ngọn núi đơn giản bị chém thành hai khúc, sóng nước xanh lam tiếp tục bắn ra, ở giữa không trung hóa thành một con Thủy long, gào thét phóng về phía một ngọn núi khác. Ầm một tiếng, đánh nát ngọn núi, lúc này mới tiêu tan.
Thạch Mục đại hỉ, dựa vào Minh Thủy quyết hắn cũng có thể sinh ra công kích kiểu vậy, thế nhưng tuyệt đối không có cách nào đạt tới uy lực như vậy,4đây là hắn mới chỉ tế luyện bước đầu mà thôi.
Đại phiên xanh lam tỏa ra lam quang cực thịnh, hắn phất tay ném ra ngoài, trôi nổi giữa không trung.
Hắn phất tay đánh ra từng đạo pháp quyết, đại phiên xanh lam lóe lên, băng hoa trên mặt lóe lên, thình lình từ mặt phiên bay ra.
Cảm giác lạnh lẽo cuồn cuộn từ bên trong hoa băng xanh lam tản ra, trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ thung lũng, trên mặt đất thung lũng hiện lên một lớp băng mỏng.
Thạch Mục lẩm bẩm trong miệng, phất tay đánh ra một đạo pháp quyết.
Giữa không trung một bông hoa băng màu xanh lam lóe lên, xung quanh hiện lên mấy chục bông hoa băng giống như đúc, đánh về phía các nơi trong thung lũng.
Tiếng nổ đùng đoàng vang lên.
Mỗi đóa hoa băng rơi xuống đất, xung quanh lập tức xuất hiện một tầng băng sương xanh biếc quỷ dị, đồng thời khuếch tán ra xung quanh, sau vài hơi thở, cả thung lũng đều bị một lớp băng tinh xanh lam bao phủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong mắt Thạch2Mục tỏa ra tinh quang, băng tinh xam lam xung quanh mặc dù có chút không bằng băng sương hắn dùng lực lượng chí âm ngưng tụ, thế nhưng cũng phi thường lợi hại.
Hắn mừng rỡ trong lòng, xem sau này nếu có thời gian cần cẩn thận tế luyện một phen.
Thạch Mục vẫy tay một cái, thu hồi tiểu phiên xanh lam, bay về phía sơn động, còn có một thanh pháp bảo khác chưa tế luyện.
Trong nháy mắt ba ngày trôi qua.
Bên trên một ngọn núi, một dải lụa xanh bay múa trong ngọn núi, phát sinh tiếng kiếm rít như sấm sét.
Ánh kiếm như sấm sét lưới qua không trung, thỉnh thoảng xẹt qua ngọn núi, ngọn núi giống như một tờ giấy, dễ dàng bị chém thành hai đoạn.
Thạch Mục đứng trên đỉnh một ngọn núi, khẽ vung tay lên, ánh kiếm lóe lên ở phía chân trời, biến mất không thấy tung tích.
Sau một khắc, trong tay hắn lóe lên ánh xanh, xuất hiện một thanh phi kiếm màu xanh.
Hắn trìu mến vuốt ve thanh kiếm màu xanh, thân kiếm phát ra1tiếng kêu ong ong.
Pháp bảo phi kiếm này hắn cũng đã tế luyện không sai biệt lắm, kiếm này tên Thanh Minh, không có các thủ đoạn công kích như Lam Tinh phiên, chỉ là một pháp bảo phi kiếm thuần túy, bởi vậy uy lực công kích của kiếm này cực mạnh.
Thạch Mục phất tay thu hồi phi kiếm, nhanh chóng trở lại sơn động, khoanh chân ngồi xuống.
Đồ vật trong nhẫn chứa đồ của Tiêu Diêu vẫn chưa kiểm tra xong.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro