Hoang tộc suy tàn (1)
Vong Ngữ
2024-07-24 14:05:08
Thạch Mục đầu tiên là cả kinh. Chỉ có điều rất nhanh hắn đã trấn tĩnh lại
Trận pháp xung quanh này tuy rằng nhìn như thanh thế lớn, bộ dạng uy năng không tệ. Nhưng đối với hắn hiện nay mà nói, lại có thể ứng phó được.
Hắn liếc mắt nhìn Thư Hữu Kim một cái, tâm tình trấn tĩnh, không lập tức giãy ra, giả vờ không thể động đậy. Ý niệm trong lòng bắt đầu chuyển động.
Những người này thoạt nhìn là đặc biệt chờ ở bên ngoài. Bọn họ là ai?
- Chẳng lẽ những người này là người của Thiên Đình? Chẳng lẽ hành tung của mình đã bị lộ?
Trong lòng hắn thoáng động. Thần thức khuếch tán ra, tra xét tình hình ở vị trí xa hơn.
Tiếp đó, hắn nhíu mày, nhưng trong lòng đã thả lỏng hơn vài phần.
Trong mấy trăm dặm xung quanh, cũng không thấy có thêm phục binh. Chỉ có những người trước mắt này.
Lúc đầu Thư Hữu Kim cũng có chút kinh hoàng. Lúc này, hắn đã dần dần tỉnh táo lại. Đôi mắt linh động nhìn ra bốn phía.
- Hai người các ngươi giao những đồ nhận được ở trong bí cảnh ra, chúng ta sẽ không tổn thương tới tính mạng của các ngươi.
Người thanh niên tóc hồng cường tráng nhìn về phía hai người Thạch Mục, mở miệng nói.
- Các ngươi là ai?
Thạch Mục bỗng nhiên hỏi.
- Đừng có nói nhảm! Thức thời, nhanh chóng lấy hết đồ trên người ra. Động tác lưu loát một chút. Bằng không đừng trách chúng ta hạ thủ không lưu tình.
Người thanh niên tóc đỏ cường tráng nhướng mày, quát lạnh một tiếng nói.
Dứt lời, một tay hắn vừa nhấc lên. Trong tay có ánh lửa lóe lên, xuất hiện thêm một thanh chiến kích hỏa hồng. Một ánh lửa chói mắt từ mũi kích bắn ra, đánh vào mặt đất phía bên cạnh Thạch Mục.
Ầm!
Một tiếng động nặng nề vang lên. Mặt đất bị đánh ra một hố sâu chừng vài trượng.
Mắt Thạch Mục híp lại, bên trong hiện lên một tia nghi ngờ.
Người này nói như vậy, thế nào lại có cảm giác. . . như là một cường đạo?
- Chỗ bí cảnh này ngoại trừ Phi Thiên Thử Tộc chúng ta ra, không có ai biết. Các ngươi là làm sao biết được nơi đây?
Thư Hữu Kim chợt mở miệng nói, mắt nhìn người thanh niên tóc hồng cường tráng kia.
- Nói nhảm thật nhiều! Giết chết bọn chúng!
Trên mặt người thanh niên tóc hồng cường tráng kia lộ ra một tia không kiên nhẫn, đột ngột vung tay lên.
Đám thủ hạ của hắn đáp ứng một tiếng, thân thể bay tới chém ra. Từng món pháp bảo bắn ra, đánh về phía hai người Thạch Mục.
Người thanh niên có con ngươi màu tím lật tay lấy ra một cái mâm màu vàng, trong miệng nói lẩm bẩm.
Ánh sáng pháp trận màu vàng lại tăng mạnh. Ánh sáng màu vàng của trận pháp xung quanh hai người Thạch Mục nhất thời sáng lên. Từng sợi nhỏ màu vàng trong nháy mắt đã lớn lên không ít.
Thạch Mục hừ lạnh một tiếng. Trên người bỗng nhiên có ánh sáng màu vàng cường đại phóng ra. Trong nháy mắt hắn hoàn thành biến thân đồ đằng, đột ngột tránh qua một bên. Những sợi ánh sáng màu vàng quấn ở trên người hắn liền đứt đoạn.
Hắn chém ra một quyền. Một quyền chói mắt giống như một cái cối xay bắn ra, trong nháy mắt rơi vào phía trên màn ánh sáng màu vàng. Màn ánh sáng lập tức vỡ nát giống như trứng gà.
Ánh sáng màu xám trên người Thư Hữu Kim tăng mạnh, cũng thoáng thoát ra khỏi sự ràng buộc của Địa Phược Trận.
Đại hán tóc đỏ và người thanh niên có con ngươi màu tím kia tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức biến sắc, vội vàng kêu lên:
- Dừng tay. Mau trở lại!
Đáng tiếc đã muộn!
Thạch Mục phất một tay lên. Trước người hắn hiện ra một dải ánh sáng màu trắng, hóa thành ngọn lửa màu trắng, sau đó ngưng tụ ra một bức tường lửa màu trắng.
Những pháp bảo ánh sáng bay vụt đến, đánh vào phía trên bức tường lửa, lập tức bị dung hòa. Không có một pháp bảo nào xuyên qua được bức tường lửa.
Pháp bảo thoáng cái bị hủy diệt. Sắc mặt những người đó đều trắng nhợt. Thậm chí có người phun ra một búng máu.
Ngón tay Thạch Mục điểm một cái. Bức tường lửa tách ra một chút, hóa thành hai mươi mấy quả cầu lửa màu trắng, lao về phía những người công kích mình.
- A a a!
Liên tiếp những tiếng kêu thảm thiết vang lên. Ngoại trừ hai người Thánh Giai sơ kỳ chạy thoát. Hai mươi mấy người Thiên Vị khác đều bị quả cầu lửa màu trắng biến thành tro tàn.
Trong mắt Thạch Mục lóe lên vẻ vui mừng. Khi tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công đến tầng thứ sáu, lực Chí Dương nhất chuyển cũng lớn hơn không ít.
Trong lòng hắn không ngừng có những ý niệm hiện ra. Động tác lại hoàn toàn không dừng lại. Thân thể lập tức bắn ra. Gần như trong nháy mắt hắn đã đuổi kịp hai Thánh Giai sơ kỳ kia. Trong tay hắn lóe lên ánh sáng màu đen. Như Ý Tấn Thiết Côn đã được lấy ra.
Như Ý Tấn Thiết Côn phóng ra ánh sáng màu vàng cường đại. Hai đạo côn ảnh lấy thế giống như sét đánh chợt lóe lên.
Hai Thánh Giai sơ kỳ thậm chí không kịp kêu lên một tiếng hét thảm, đầu liền bị đánh nát. Ngay cả nguyên thần bên trong Thánh Phôi cũng không kịp chạy ra.
Bên kia, trong tay Thư Hữu Kim cầm một thanh trường kiếm hình dáng kỳ dị, toàn thân tản ra bảo quang màu xám. Từng kiếm khí sắc bén vô cùng màu xám hiện ra, cũng giải quyết hơn mười tiểu lâu la Thiên Vị và một Thánh Giai sơ kỳ.
Hai thanh niên tóc hồng cường tráng trong nháy mắt mặt vàng như đất.
Lúc này bọn họ mới có thời gian chớp mắt. Trong chớp mắt đám thủ hạ của mỗi người đều bị chết hết.
Trên mặt người thanh niên tóc hồng cường tráng lộ ra thần sắc tức giận. Hắn điên cuồng hét lên một tiếng. Từng linh văn trên chiến kích màu đỏ trong tay hắn sáng lên.
- Ầm.
Một tiếng vang lên. Hỏa diễm màu đỏ bốc lên hừng hực.
Trên người hắn cũng sáng lên từng đạo hồng quang. Trên trán có ánh sáng màu đỏ lóe lên, hiện ra một hoa văn hình chữ Vương, tản ra khí tức cường đại hơn rất nhiều. Toàn thân hắn hóa thành một đạo ánh sáng màu đỏ, vọt về phía Thạch Mục.
Người thanh niên có con ngươi màu tím cũng nổi giận, gầm lên một tiếng. Hắn lật tay lấy ra một pháp bảo Lang Nha Bổng rất lớn, đánh về phía Thư Hữu Kim.
Toàn thân hắn có ánh sáng màu tím cường đại phóng ra. Đỉnh đầu mọc ra hai cái sừng sắc bén màu tím. Đầu biến thành một đầu trâu màu tím. Từng hồ quang màu tím hiện lên ở trên cái sừng.
- Hỏa Diễm Hổ Văn! Tử Điện Ngưu Giác! Các ngươi là người Viêm Hổ Nhất Tộc và Tử Tình Ma Ngưu Nhất Tộc!
Thư Hữu Kim kinh ngạc nói.
- Viêm Hổ Nhất Tộc. . .
Thạch Mục nhìn thân thể người tóc hồng cường tráng biến hóa, ánh mắt thoáng động.
Người tóc hồng cường tráng không để ý đến Thư Hữu Kim. Trong nháy mắt hắn liền đến phía trước người Thạch Mục. Thanh chiến kích màu đỏ ở trong tay phóng ra hỏa diễm cường đại, đột ngột đập về phía Thạch Mục.
Ầm!
Một hỏa long cực lớn từ trong bay chiến kích ra, giương nanh múa vuốt lao về phía Thạch Mục. Trong nháy mắt, dường như mười mấy trượng bốc cháy. Mặt đất đều có chút vết tích bị dung hòa.
Chỉ có điều, hỏa long vừa bay ra, một đạo côn ảnh màu vàng cực lớn liền đánh vào trên người của nó.
- Phụt.
Trận pháp xung quanh này tuy rằng nhìn như thanh thế lớn, bộ dạng uy năng không tệ. Nhưng đối với hắn hiện nay mà nói, lại có thể ứng phó được.
Hắn liếc mắt nhìn Thư Hữu Kim một cái, tâm tình trấn tĩnh, không lập tức giãy ra, giả vờ không thể động đậy. Ý niệm trong lòng bắt đầu chuyển động.
Những người này thoạt nhìn là đặc biệt chờ ở bên ngoài. Bọn họ là ai?
- Chẳng lẽ những người này là người của Thiên Đình? Chẳng lẽ hành tung của mình đã bị lộ?
Trong lòng hắn thoáng động. Thần thức khuếch tán ra, tra xét tình hình ở vị trí xa hơn.
Tiếp đó, hắn nhíu mày, nhưng trong lòng đã thả lỏng hơn vài phần.
Trong mấy trăm dặm xung quanh, cũng không thấy có thêm phục binh. Chỉ có những người trước mắt này.
Lúc đầu Thư Hữu Kim cũng có chút kinh hoàng. Lúc này, hắn đã dần dần tỉnh táo lại. Đôi mắt linh động nhìn ra bốn phía.
- Hai người các ngươi giao những đồ nhận được ở trong bí cảnh ra, chúng ta sẽ không tổn thương tới tính mạng của các ngươi.
Người thanh niên tóc hồng cường tráng nhìn về phía hai người Thạch Mục, mở miệng nói.
- Các ngươi là ai?
Thạch Mục bỗng nhiên hỏi.
- Đừng có nói nhảm! Thức thời, nhanh chóng lấy hết đồ trên người ra. Động tác lưu loát một chút. Bằng không đừng trách chúng ta hạ thủ không lưu tình.
Người thanh niên tóc đỏ cường tráng nhướng mày, quát lạnh một tiếng nói.
Dứt lời, một tay hắn vừa nhấc lên. Trong tay có ánh lửa lóe lên, xuất hiện thêm một thanh chiến kích hỏa hồng. Một ánh lửa chói mắt từ mũi kích bắn ra, đánh vào mặt đất phía bên cạnh Thạch Mục.
Ầm!
Một tiếng động nặng nề vang lên. Mặt đất bị đánh ra một hố sâu chừng vài trượng.
Mắt Thạch Mục híp lại, bên trong hiện lên một tia nghi ngờ.
Người này nói như vậy, thế nào lại có cảm giác. . . như là một cường đạo?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Chỗ bí cảnh này ngoại trừ Phi Thiên Thử Tộc chúng ta ra, không có ai biết. Các ngươi là làm sao biết được nơi đây?
Thư Hữu Kim chợt mở miệng nói, mắt nhìn người thanh niên tóc hồng cường tráng kia.
- Nói nhảm thật nhiều! Giết chết bọn chúng!
Trên mặt người thanh niên tóc hồng cường tráng kia lộ ra một tia không kiên nhẫn, đột ngột vung tay lên.
Đám thủ hạ của hắn đáp ứng một tiếng, thân thể bay tới chém ra. Từng món pháp bảo bắn ra, đánh về phía hai người Thạch Mục.
Người thanh niên có con ngươi màu tím lật tay lấy ra một cái mâm màu vàng, trong miệng nói lẩm bẩm.
Ánh sáng pháp trận màu vàng lại tăng mạnh. Ánh sáng màu vàng của trận pháp xung quanh hai người Thạch Mục nhất thời sáng lên. Từng sợi nhỏ màu vàng trong nháy mắt đã lớn lên không ít.
Thạch Mục hừ lạnh một tiếng. Trên người bỗng nhiên có ánh sáng màu vàng cường đại phóng ra. Trong nháy mắt hắn hoàn thành biến thân đồ đằng, đột ngột tránh qua một bên. Những sợi ánh sáng màu vàng quấn ở trên người hắn liền đứt đoạn.
Hắn chém ra một quyền. Một quyền chói mắt giống như một cái cối xay bắn ra, trong nháy mắt rơi vào phía trên màn ánh sáng màu vàng. Màn ánh sáng lập tức vỡ nát giống như trứng gà.
Ánh sáng màu xám trên người Thư Hữu Kim tăng mạnh, cũng thoáng thoát ra khỏi sự ràng buộc của Địa Phược Trận.
Đại hán tóc đỏ và người thanh niên có con ngươi màu tím kia tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức biến sắc, vội vàng kêu lên:
- Dừng tay. Mau trở lại!
Đáng tiếc đã muộn!
Thạch Mục phất một tay lên. Trước người hắn hiện ra một dải ánh sáng màu trắng, hóa thành ngọn lửa màu trắng, sau đó ngưng tụ ra một bức tường lửa màu trắng.
Những pháp bảo ánh sáng bay vụt đến, đánh vào phía trên bức tường lửa, lập tức bị dung hòa. Không có một pháp bảo nào xuyên qua được bức tường lửa.
Pháp bảo thoáng cái bị hủy diệt. Sắc mặt những người đó đều trắng nhợt. Thậm chí có người phun ra một búng máu.
Ngón tay Thạch Mục điểm một cái. Bức tường lửa tách ra một chút, hóa thành hai mươi mấy quả cầu lửa màu trắng, lao về phía những người công kích mình.
- A a a!
Liên tiếp những tiếng kêu thảm thiết vang lên. Ngoại trừ hai người Thánh Giai sơ kỳ chạy thoát. Hai mươi mấy người Thiên Vị khác đều bị quả cầu lửa màu trắng biến thành tro tàn.
Trong mắt Thạch Mục lóe lên vẻ vui mừng. Khi tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công đến tầng thứ sáu, lực Chí Dương nhất chuyển cũng lớn hơn không ít.
Trong lòng hắn không ngừng có những ý niệm hiện ra. Động tác lại hoàn toàn không dừng lại. Thân thể lập tức bắn ra. Gần như trong nháy mắt hắn đã đuổi kịp hai Thánh Giai sơ kỳ kia. Trong tay hắn lóe lên ánh sáng màu đen. Như Ý Tấn Thiết Côn đã được lấy ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Như Ý Tấn Thiết Côn phóng ra ánh sáng màu vàng cường đại. Hai đạo côn ảnh lấy thế giống như sét đánh chợt lóe lên.
Hai Thánh Giai sơ kỳ thậm chí không kịp kêu lên một tiếng hét thảm, đầu liền bị đánh nát. Ngay cả nguyên thần bên trong Thánh Phôi cũng không kịp chạy ra.
Bên kia, trong tay Thư Hữu Kim cầm một thanh trường kiếm hình dáng kỳ dị, toàn thân tản ra bảo quang màu xám. Từng kiếm khí sắc bén vô cùng màu xám hiện ra, cũng giải quyết hơn mười tiểu lâu la Thiên Vị và một Thánh Giai sơ kỳ.
Hai thanh niên tóc hồng cường tráng trong nháy mắt mặt vàng như đất.
Lúc này bọn họ mới có thời gian chớp mắt. Trong chớp mắt đám thủ hạ của mỗi người đều bị chết hết.
Trên mặt người thanh niên tóc hồng cường tráng lộ ra thần sắc tức giận. Hắn điên cuồng hét lên một tiếng. Từng linh văn trên chiến kích màu đỏ trong tay hắn sáng lên.
- Ầm.
Một tiếng vang lên. Hỏa diễm màu đỏ bốc lên hừng hực.
Trên người hắn cũng sáng lên từng đạo hồng quang. Trên trán có ánh sáng màu đỏ lóe lên, hiện ra một hoa văn hình chữ Vương, tản ra khí tức cường đại hơn rất nhiều. Toàn thân hắn hóa thành một đạo ánh sáng màu đỏ, vọt về phía Thạch Mục.
Người thanh niên có con ngươi màu tím cũng nổi giận, gầm lên một tiếng. Hắn lật tay lấy ra một pháp bảo Lang Nha Bổng rất lớn, đánh về phía Thư Hữu Kim.
Toàn thân hắn có ánh sáng màu tím cường đại phóng ra. Đỉnh đầu mọc ra hai cái sừng sắc bén màu tím. Đầu biến thành một đầu trâu màu tím. Từng hồ quang màu tím hiện lên ở trên cái sừng.
- Hỏa Diễm Hổ Văn! Tử Điện Ngưu Giác! Các ngươi là người Viêm Hổ Nhất Tộc và Tử Tình Ma Ngưu Nhất Tộc!
Thư Hữu Kim kinh ngạc nói.
- Viêm Hổ Nhất Tộc. . .
Thạch Mục nhìn thân thể người tóc hồng cường tráng biến hóa, ánh mắt thoáng động.
Người tóc hồng cường tráng không để ý đến Thư Hữu Kim. Trong nháy mắt hắn liền đến phía trước người Thạch Mục. Thanh chiến kích màu đỏ ở trong tay phóng ra hỏa diễm cường đại, đột ngột đập về phía Thạch Mục.
Ầm!
Một hỏa long cực lớn từ trong bay chiến kích ra, giương nanh múa vuốt lao về phía Thạch Mục. Trong nháy mắt, dường như mười mấy trượng bốc cháy. Mặt đất đều có chút vết tích bị dung hòa.
Chỉ có điều, hỏa long vừa bay ra, một đạo côn ảnh màu vàng cực lớn liền đánh vào trên người của nó.
- Phụt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro