Hồi mộng (1)
Vong Ngữ
2024-07-24 14:05:08
Thạch Mục thu hồi ánh mắt, thân hình chớp động vài lần, đã đi đến chân núi tòa núi nhỏ kia, ở đâu có sơn động lớn chừng hai ba trượng, từ bên ngoài nhìn vào, không gian tối như mực nhưng khá lớn.
- Đúng rồi, Thạch Đầu, vì sao đại hòa thượng lại nói Thiên Liên Tâm rất quan trọng đối với ngươi?
Thải Nhi xê dịch vị trí trên vài Thạch Mục, hỏi.
- Ta cũng không hiểu rõ. Nhưng nguyên khí trong Thiên Liên Tâm vô cùng đầy đủ, khẳng định có ích cho ta, còn tình huống cụ thể thế nào, e rằng khi ta ăn nói mới biết thôi.
Thạch Mục lắc đầu, nói.
- Vậy ngươi ăn liền đi.
Thải Nhi vô cùng mong chờ, thúc giục.
Thạch Mục suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
Sau khi bố trí vì cấm chế ở cửa sơn động, hắn mới đi vào trong.
Một mùi tanh hôi phả vào mặt Thạch Mục khiến hắn nhíu mày, sau đó không thèm để ý rồi quan sát khắp nơi.
Không gian trong sơn động rộng chừng trăm trượng, hơi ầm ướt, ngoài một vài hòn đá cùng cỏ khô, ở mỗi góc đều thấy từng đống xương trắng lớn nhỏ không đều.
Hắn đi đến khu vực trung tâm, khoanh chân ngồi xuống, sau đó phất tay lấy Thiên Liên Tâm óng ánh kim quang ra, sau một hồi quan sát, bỏ vào trong miệng.
Khi hắn vừa nuốt vào bụng, hắn có cảm giác mát lạt tự nhiên sinh ra, toàn thân run lên theo bản năng.
Nhưng ngay sau đó, kim sắc viên châu hòa tan, chất lỏng bên trong hàm chứa nguyên khí trong thiên địa tràn đầy, lập tức tuôn ra cuồn cuộn, chảy vào trong tất cả xương cốt tứ chi, cảm giác mát mẻ ban đầu đã thay thế bằng bỏng rát.
Da thịt Thạch Mục đau đớn như bị kim đâm, từng luồng năng lượng dũng mãnh xông vào huyết quản, hắn không ngờ rằng nguyên khí trong Thiên Liên Tâm lại cuống bạo đến vậy.
Một tiếng “phốc” vừa vang lên, Thạch Mục không nhịn được, phải phun ra một ngụm lớn máu bầm.
Nhưng sau khi đám máu bầm vừa được phun ra, cả người hắn nhanh chóng thả lỏng, cảm giác đâm thẳng vào từng tấc da thịt cũng dần biến mất, thương thế trong cơ thể hắn đã phục hồi hoàn toàn.
- Thạch Đầu, ngươi không sao chứ? Đừng dọa ta!
Thải Nhi vừa thấy cảnh tượng đó, hộ to gọi nhỏ.
- Không sao đâu, Thiên Liên Tâm quả thật không tầm thường, số lượng chân nguyên hiện tại trong cơ thể ta đã đến tận cùng, cần phải lập tức bế quan trùng kích Thánh giai. Ngươi giúp ta hộ pháp, canh giữ ngoài động đi.
Thạch Mục giương đôi mắt chớp động tinh quang, nói với Thải Nhi.
- Cứ giao việc này cho ta!
Thải Nhi nghe xong, vội vàng đồng ý.
Hai cánh của nó giương lên, bay ra khỏi sơn động, hạ xuống đỉnh núi nhỏ, ánh mắt tập trung cao độ nhìn xung quanh, bộ dạng đề phòng.
Cùng lúc đó, trong sơn động.
Thạch Mục hít sâu một hơi, hai mắt khép lại, hai tay nhẹ nhàng ủ tại bụng dưới, cả người toát ra hào quang kim sắc vô cùng chói mắt.
Trong chốc lát, ở khắp cả Thiên Liên Trì, sương mù dày đặc bắt đầu cuộn trào, linh lực trong thiên địa bắt đầu bị một nguồn sức mạnh vô hình dẫn dắt, tụ về phía tòa núi nhỏ nơi Thạch Mục đang ngồi.
Sương mù mênh mông cùng linh lực cuồn cuộn dũng mãnh nhập vào thân núi, tạo thành vòng xoáy khổng lồ chạm đến chín tầng mây, bao phủ lấy cơ thể Thạch Mục.
Vòng xoáy càng lúc càng bành trước, trực tiếp vượt ra phạm vi đảo nhỏ, vô số lá sen trên hồ được bị cuốn vào trong.
Thải Nhi thấy cảnh này, đôi cánh cực lớn phe phẩy, bay lên không trung.
Hai mắt Thạch Mục nhắm nghiền, tất cả sự việc xảy ra chung quanh đều hoàn toàn không biết, hiện tại trong thức hải hắn cũng đang diễn ra một trận sóng to gió lớn.
Vào lúc này, trong thức hải Thạch Mục, huyết quang đột nhiên cuộn trào, từng mảng nhỏ văn tự huyết sắc liên tục hiện ra, hợp thành một hình dạng cổ quái.
Sau một khắc, những văn tự màu máu tỏa ra huyết quang càng ngày càng mạnh, sau đó từng cái từng cái tiêu tán thành sương mù màu máu tràn ngập toàn bộ thức hải.
Thân hình Thạch Mục chấn động mạnh, gương mặt lộ ra vẻ thống khổ, trong đầu đau đớn giống như bị kim đâm, thần thức trở nên hỗn loạn.
Ngay sau đó, hắn đột nhiên phát hiện bản thân xuất hiện bên trong một tinh vực rộng lớn.
Cách hắn hơn trăm trượng, vòm trời xuất hiện chấn động vang trời, theo đó những những tiếng nổ ầm ầm dữ dội.
Thạch Mục đưa mắt nhìn về hướng đó, chỉ thấy tia lửa cùng điện mang liên tục chớp tắt, bên ngoài vài viên tinh cầu phát ra hỏa quang chói lòa ngập trời, sau đó nổ tung tan nát, vô số vòng xoáy màu đen cắn nuốt từng mảnh vỡ tinh cầu, xoắn đến nát bấy.
- Đúng rồi, Thạch Đầu, vì sao đại hòa thượng lại nói Thiên Liên Tâm rất quan trọng đối với ngươi?
Thải Nhi xê dịch vị trí trên vài Thạch Mục, hỏi.
- Ta cũng không hiểu rõ. Nhưng nguyên khí trong Thiên Liên Tâm vô cùng đầy đủ, khẳng định có ích cho ta, còn tình huống cụ thể thế nào, e rằng khi ta ăn nói mới biết thôi.
Thạch Mục lắc đầu, nói.
- Vậy ngươi ăn liền đi.
Thải Nhi vô cùng mong chờ, thúc giục.
Thạch Mục suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
Sau khi bố trí vì cấm chế ở cửa sơn động, hắn mới đi vào trong.
Một mùi tanh hôi phả vào mặt Thạch Mục khiến hắn nhíu mày, sau đó không thèm để ý rồi quan sát khắp nơi.
Không gian trong sơn động rộng chừng trăm trượng, hơi ầm ướt, ngoài một vài hòn đá cùng cỏ khô, ở mỗi góc đều thấy từng đống xương trắng lớn nhỏ không đều.
Hắn đi đến khu vực trung tâm, khoanh chân ngồi xuống, sau đó phất tay lấy Thiên Liên Tâm óng ánh kim quang ra, sau một hồi quan sát, bỏ vào trong miệng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi hắn vừa nuốt vào bụng, hắn có cảm giác mát lạt tự nhiên sinh ra, toàn thân run lên theo bản năng.
Nhưng ngay sau đó, kim sắc viên châu hòa tan, chất lỏng bên trong hàm chứa nguyên khí trong thiên địa tràn đầy, lập tức tuôn ra cuồn cuộn, chảy vào trong tất cả xương cốt tứ chi, cảm giác mát mẻ ban đầu đã thay thế bằng bỏng rát.
Da thịt Thạch Mục đau đớn như bị kim đâm, từng luồng năng lượng dũng mãnh xông vào huyết quản, hắn không ngờ rằng nguyên khí trong Thiên Liên Tâm lại cuống bạo đến vậy.
Một tiếng “phốc” vừa vang lên, Thạch Mục không nhịn được, phải phun ra một ngụm lớn máu bầm.
Nhưng sau khi đám máu bầm vừa được phun ra, cả người hắn nhanh chóng thả lỏng, cảm giác đâm thẳng vào từng tấc da thịt cũng dần biến mất, thương thế trong cơ thể hắn đã phục hồi hoàn toàn.
- Thạch Đầu, ngươi không sao chứ? Đừng dọa ta!
Thải Nhi vừa thấy cảnh tượng đó, hộ to gọi nhỏ.
- Không sao đâu, Thiên Liên Tâm quả thật không tầm thường, số lượng chân nguyên hiện tại trong cơ thể ta đã đến tận cùng, cần phải lập tức bế quan trùng kích Thánh giai. Ngươi giúp ta hộ pháp, canh giữ ngoài động đi.
Thạch Mục giương đôi mắt chớp động tinh quang, nói với Thải Nhi.
- Cứ giao việc này cho ta!
Thải Nhi nghe xong, vội vàng đồng ý.
Hai cánh của nó giương lên, bay ra khỏi sơn động, hạ xuống đỉnh núi nhỏ, ánh mắt tập trung cao độ nhìn xung quanh, bộ dạng đề phòng.
Cùng lúc đó, trong sơn động.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thạch Mục hít sâu một hơi, hai mắt khép lại, hai tay nhẹ nhàng ủ tại bụng dưới, cả người toát ra hào quang kim sắc vô cùng chói mắt.
Trong chốc lát, ở khắp cả Thiên Liên Trì, sương mù dày đặc bắt đầu cuộn trào, linh lực trong thiên địa bắt đầu bị một nguồn sức mạnh vô hình dẫn dắt, tụ về phía tòa núi nhỏ nơi Thạch Mục đang ngồi.
Sương mù mênh mông cùng linh lực cuồn cuộn dũng mãnh nhập vào thân núi, tạo thành vòng xoáy khổng lồ chạm đến chín tầng mây, bao phủ lấy cơ thể Thạch Mục.
Vòng xoáy càng lúc càng bành trước, trực tiếp vượt ra phạm vi đảo nhỏ, vô số lá sen trên hồ được bị cuốn vào trong.
Thải Nhi thấy cảnh này, đôi cánh cực lớn phe phẩy, bay lên không trung.
Hai mắt Thạch Mục nhắm nghiền, tất cả sự việc xảy ra chung quanh đều hoàn toàn không biết, hiện tại trong thức hải hắn cũng đang diễn ra một trận sóng to gió lớn.
Vào lúc này, trong thức hải Thạch Mục, huyết quang đột nhiên cuộn trào, từng mảng nhỏ văn tự huyết sắc liên tục hiện ra, hợp thành một hình dạng cổ quái.
Sau một khắc, những văn tự màu máu tỏa ra huyết quang càng ngày càng mạnh, sau đó từng cái từng cái tiêu tán thành sương mù màu máu tràn ngập toàn bộ thức hải.
Thân hình Thạch Mục chấn động mạnh, gương mặt lộ ra vẻ thống khổ, trong đầu đau đớn giống như bị kim đâm, thần thức trở nên hỗn loạn.
Ngay sau đó, hắn đột nhiên phát hiện bản thân xuất hiện bên trong một tinh vực rộng lớn.
Cách hắn hơn trăm trượng, vòm trời xuất hiện chấn động vang trời, theo đó những những tiếng nổ ầm ầm dữ dội.
Thạch Mục đưa mắt nhìn về hướng đó, chỉ thấy tia lửa cùng điện mang liên tục chớp tắt, bên ngoài vài viên tinh cầu phát ra hỏa quang chói lòa ngập trời, sau đó nổ tung tan nát, vô số vòng xoáy màu đen cắn nuốt từng mảnh vỡ tinh cầu, xoắn đến nát bấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro