Kế hoạch cải biến
Vong Ngữ
2024-07-24 14:05:08
"Chiêu thứ ba!"
Giọng nói ồm ồm từ cái đầu cực lớn của con mãng xà đen truyền ra. Lúc này đây, Ngao Khuê không hề thi triển bất kỳ Chân khí, Pháp thuật gì mà chỉ dùng thân thể công kích. Đây là công kích nguyên thủy mà cũng cường đại nhất.
Sắc mặt U Xán trầm xuống, hét lớn một tiếng, trên người gã bùng lên ánh sáng xanh, sau lưng hiện ra một cái hư ảnh mãng xà màu xanh thật lớn, cao tới vài chục trượng, lóe lên chắn trước người.
“Ầm” Một tiếng thật lớn, đại đia rung rung, không khí nổ vang!
Hư ảnh Pháp tướng thanh xà cùng bản thể của Ngao Khuê đụng vào nhau. Pháp tướng cự mãng màu xanh lập tức tán loạn, hóa thành từng đốm sáng xanh phiêu tán đi.
Chẳng qua bản thể của Ngao Khuê cũng hơi ngưng lại một chút. Sắc mặt U Xán tái nhợt, khóe miệng trào ra một tia máu tươi. Nhưng thần sắc gã vẫn không biến, trong tay lóe lên ánh sáng vàng, hiện ra một pho tượng người màu vàng. Sau đó gã há miệng phun một búng máu lên pho tượng.
Máu tươi nhanh chóng thấm vào trong cơ thể bức tượng, hai mắt của nó bỗng mở ra, lộ ra hai luồng sáng như máu. Thoạt nhìn có vài phần nhân tính hóa.
Tượng người bỗng rít lên một tiếng kêu bén nhón, quầng sáng vàng trên người nó đại phóng, tựa như một vầng mặt trời nhỏ.
Giữa quầng sáng vàng, thân thể bức tượng nhanh chóng lớn to ra, nháy mắt liền biến thành một người khổng lồ to chừng trăm trượng, chắn trước người U Xán cùng Bàng Ngọc.
Lúc này đây có thể nhìn rõ hình dáng của Kim Sắc Cự Nhân (Người khổng lồ màu vàng), đó là tượng một vị Tướng quân được điêu khắc bằng gỗ, mặc giáp trụ màu vàng, nét mặt không nộ tự uy, tản mát ra chính khí nghiêm nghị đường đường. Chẳng qua hai mắt vị tướng lại lộ ra màu đỏ máu, trông hơi có vẻ quỷ dị.
Cái đầu to như ngọn núi của Ngao Khuê hung hăng đâm tới. Phía ngoài chiếc đầu quấn quanh từng luồng tia sét đen cực kỳ thô to, bao trùm hết cả đầu rắn. Lúc này, trông cái đầu rắn tựa như một cái búa sét khổng lồ, giáng từ đám mây trên chín tầng trời xuống.
Cùng lúc đó, từng đoàn lôi cầu màu đen, mỗi cái có kích thước chừng hơn một trượng từ trong cơ thể Ngao Khuê bay ra, như có Linh tính đánh thẳng về phía hai người Bàng Ngọc, U Xán.
Lôi cầu xẹt qua hư không, phát ra tiếng “Roẹt Xoẹt” trầm đục. Nó có thể dễ dàng xé rách hư không, uy lực hiển nhiên cực mạnh.
Vẻ mặt U Xán đại biến, vung vẩy hai tay, vài đạo ánh sáng màu xanh liên tục bắn ra chui vào trong cơ thể Khôi Lỗi Kim Giáp.
Khôi lỗi Tướng quân Kim Giáp lập tức triển khai hành động, vung hai nắm đấm cực lớn ra nghênh đón đầu rắn. Trên nắm đấm rực sáng ánh vàng, như vầng mặt trời nhỏ.
Cùng lúc đó, trên người U Xán cũng bừng lên ánh xanh chói mắt, hình thành nên một vòng bảo hộ, bao phủ lên gã và Bàng Ngọc.
Một tiếng “Oành” kinh thiên động địa vang lên!
Quang mang hai màu đen, vàng phóng lên trời, khiến người ta không tài nào thấy rõ bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hai quầng sáng một đen một vàng nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía chung quanh, cuồn cuộn mãnh liệt như sóng lớn biển sâu. Hư không xung quanh bằng mắt thường có thể thấy đang gợn lên từng vòng sóng nhấp nhô. Mặt đất trăm dặm quanh đó rung lắc kịch liệt, giống như động đất đến nơi.
Thành Nhật Khang rõ ràng cũng bắt đầu chấn động, mặt đất vốn kiên cố lại trở nên dập dềnh như sóng cả mãnh liệt trên mặt biển.
Hai luồng quầng sáng như thủy triều hung hăng trùng kích lên vòng bảo hộ phía trên thành Nhật Khang.
Vòng bảo hộ rung lắc dữ dội, quang mang chớp tắt liên tục, chỉ giữ được vài hơi thở liền ầm ầm vỡ ra một cái lỗ thật lớn.
Mà thế tới của hai luồng quầng sáng vẫn không giảm, tiếp tục trùng kích lên tường thành.
Tường thành kiên cố lập tức nát bấy, mảnh vụn của gạch đá bay tứ tán. Không ít người không tránh kịp bị đập trúng, tiếng rú thảm vang lên khắp nơi.
Ngoài thành, một ít Yêu thú cấp thấp ở gần cũng bị cuốn vào trong đó, phía trước chúng lại không có vòng phòng hộ nên thương tổn hơn xa so với phía thành Nhật Khang. Trong chớp nhoáng này, có khoảng nghìn con Yêu thú cấp thấp bị vụ va chạm lan đến, biến thành thịt nát.
Tòa cao lâu nơi Thạch Mục đứng cũng lắc lư kịch liệt, nhưng chẳng thể tạo ra chút ảnh hưởng gì cho hắn. Ánh mắt hắn vẫn chăm chú quan sát kịch đấu trước mắt, cảm xúc phập phồng.
Hai bên có thực lực giao chiến vượt qua khỏi dự liệu của hắn.Trước kia hắn cũng đã từng giao thủ nhiều lần với các đối thủ Địa giai, nhờ có sự tương trợ của Yên La, hắn thậm chí còn chém giết ba bốn người.
Nhưng thực lực những đối thủ Địa giai trước kia của hắn cơ bản đều ở Địa giai sơ kỳ, so ra thì có chênh lệch không nhỏ với Ngao Khuê, U Xán trước mắt này.
Hiện tại, khi hắn thi triển biến thân Đồ đằng, tuy thực lực cũng có thể đạt tới Địa giai nhưng thắng là ở sức bật trong thời gian ngắn, không thể nào chiến đấu quá lâu. Nếu thật sự giao phong chính diện và kéo dài thời gian chiến đấu, chỉ sợ không xứng là đối thủ của bất cứ ai trong hai người này.
Đương nhiên nếu Yên La chịu ra tay giúp đỡ thì lại là chuyện khác.
“Đại lục Tây Hạ quả nhiên ngọa hổ tàng long!” Thạch Mục bắt đầu suy tư, tính toán xem sau này mình nên làm thế nào.
Ngoài thành, quang mang hai màu đen, vàng dần tắt đi, lộ ra tình huống bên trong.
Đầu và hai tay của Khôi lỗi Cự nhân Kim Giáp đã biến mất, trên thân thể cực lớn nứt ra mấy cái khe thật lớn.
Tuy vậy, công kích bản thể của Ngao Khuê cũng đã bị cản lại. Vòng sáng xanh bảo hộ hai người U Xán dù chỉ còn lại một tầng hơi mỏng nhưng rốt cuộc vẫn chặn lại được sự tấn công của lôi cầu.
Một tay U Xán phất lên, một đoàn sáng xanh bao phủ lên hai người bọn họ bay ngược ra sau hơn mười trượng rồi mới dừng lại.
“Ba chiêu đã qua, chúng ta may mắn tiếp được! Kính xin Ngao Khuê đạo hữu tuân thủ lời hứa!” U Xán nói.
Đầu rắn khổng lồ lơ lửng giữa không trung, điện quang trên đầu nó đã biến mất, vảy rắn cũng hơi bị tổn hại. Nó giương cặp mắt rắn khổng lồ nhìn chăm chăm hai người U Xán, trong mắt lập lòe quang mang âm u.
“Như thế nào? Chẳng lẽ Ngao Khuê các hạ muốn đổi ý?” U Xán lạnh lùng nói, tay đút vào trong ống tay áo.
Lúc này đây, sắc mặt Bàng Ngọc cũng khôi phục một ít, đứng bên cạnh U Xán, cảnh giác nhìn Ngao Khuê. Trên người nàng tản mát ra ánh sáng xám.
Trong mắt Ngao Khuê lập lòe quang mang, một lát sau, trên thân thể y lóe lên hắc quang, thân thể rắn cực lớn thu nhỏ lại, biến thành hình ngời.
“Hừ! Các ngươi đã tiếp được ba chiêu của bổn tọa, bổn tọa sẽ tuân thủ hứa hẹn!” Họ Ngao lạnh nhạt nói, quay người bay về phía xa.
Đàn Yêu thú ở phía dưới thấy vậy liền nối gót đi theo. Đại quân Yêu thú rầm rập rầm rập chạy đi, cuồn cuộn như nộ long, không lâu lắm liền biến mất ở phía chân trời.
U Xán nhẹ nhàng thở hắt ra, phất tay đánh ra một đoàn sáng xanh. Trên người con Khôi Lỗi te tua không còn hoàn chỉnh kia lập tức lóe lên quang mang. Nó nhanh chóng thu nhỏ lại thành bộ dạng lúc trước, chẳng qua mặt ngoài rạn nứt tung tóe, không còn chút ánh vàng lấp lánh nào, hiển nhiên đã vứt đi.
Họ U khẽ thở dài, thu pho tượng vàng vào, cùng Bàng Ngọc bay về phía nội thành.
Bên trong thành Nhật Khang, mọi người đang ăn mừng, tiếng hoan hô tung trời, tán tụng vị Thành chủ đầu đội kim quan và Bàng Ngọc.
“Được! Thắng rồi!” Thải nhi cũng hưng phấn kêu lên.
Thạch Mục cũng nhẹ nhàng thở ra, thân hình nhoáng một cái, bay xuống cao lâu, biến mất trong đám người, rất nhanh xuất hiện trong một con phố nhỏ.
“Thạch Đầu, tên Xà yêu kia lui rồi, chúng ta làm gì tiếp theo? Muốn thừa cơ rời thành hả?” Thải nhi hỏi.
“Tuy tên Xà yêu kia đã thối lui, nhưng chẳng ai đảm bảo rằng hắn sẽ không quay lại nên chúng ta tất nhiên phải sớm rời khỏi chỗ thị phi này. Nhưng cũng không thể đi ngay lập tức được!” Thạch Mục nói.
“Là sao?” Thải nhi có chút khó hiểu.
“Trước tìm một chỗ đặt chân, ba ngày sau rời khỏi!” Thạch Mục trầm ngâm một chút, nói.
Thải nhi tự nhiên không ý kiến gì.
Thạch Mục nhìn thoáng qua đám người đang hoan hô trên đường phố cùng hai người Bàng Ngọc trên không trung, xoay người đi về hướng khác.
. . .
Ngày thứ hai.
Trong một khách sạn nhỏ ở một xó hẻo lánh trong thành Nhật Khang, cửa sổ một căn phòng ở lầu hai bị đẩy ra, lộ ra một thân ảnh, đúng là Thạch Mục.
Hắn hít một hơi thật sâu, nhìn xuống con đường phía dưới cửa sổ.
Đa phần người đi lại trên đường phố có sắc mặt vội vàng, rõ ràng là bị ảnh hưởng của trận Yêu thú vây thành hôm qua, hiện chỉ sợ có không ít người muốn rời khỏi thành Nhật Khang.
Trên mặt Thạch Mục lộ ra mỉm cười.
Như vậy rất tốt, đến lúc đó càng thêm an toàn. Hắn chỉ cần xen lẫn vào trong đám người, sẽ không ai chú ý tới hắn cả.
Vào lúc này, một tràng tiếng vỗ cánh chợt truyền đến. Thải nhi từ đằng xa bay tới, Thạch Mục nhíu máy, thân hình Thải nhi hình như hơi có chút bối rối.
“Làm sao vậy?” Hắn hỏi.
“Thạch Đầu, việc lớn không tốt! Như ngươi đoán trước, hôm nay có không ít người ra khỏi thành nhưng có một bộ phận nhỏ sau khi ra thành xong liền vô cớ mất tích!” Thải Nhi kêu lên.
"Vô cớ mất tích. . ." Thạch Mục khẽ gật đầu, nhưng lập tức nghĩ tới nguyên nhân những người này mất tích.
“Đám Yêu thú hôm qua không lui hết về Đầm lầy Xà Quật mà còn dừng lại rất nhiều ở ba mươi dặm ngoài thành. Thậm chí còn có người có thấy tên Thống lĩnh Chiểu Khuê cấp Địa gia kia vẫn đang lởn vởn ngoài thành nữa!” Thải nhi nói.
Thạch Mục nghe vậy, sắc mặt trầm xuống.
“Tên Thống lĩnh Chiểu Khuê này thiệt quá ghê tởm. Rõ ràng hôm qua đã nói thất bại liền lui binh, vậy mà chơi xấu!” Thải nhi chửi um lên.
“Cũng không tính chơi xấu, tuy đám Yêu tộc kia chỉ lui ba mươi dặm nhưng cũng coi như tuân thủ hứa hẹn rồi!” Thạch Mục cười khổ một tiếng.
Gã Ngao Khuê kia tung chiêu này ra, làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của hắn rồi.
Phủ Thành chủ.
U Xán ngồi trên chủ tọa, cau mày.
Bàng Ngọc ngồi ở một bên, sau khi nghỉ ngơi qua một hồi, khí sắc đã khôi phục không ít. Nhưng lúc này đây, thần sắc nàng ta cũng rất khó coi.
“Ngao Khuê hiện đang canh giữ ở ba mươi dặm ngoài thành nhưng chúng ta cũng không thể chỉ trích hắn trái với ước định. Chỉ trách lúc đánh cuộc hôm qua đã không thỏa thuận kỹ càng, lại để hắn chui chỗ trống!” Bàng Ngọc nói, có chút tự trách.
“Bàng đạo hữu không nên tự trách, gia hỏa này nhìn như cẩu thả nhưng thật ra tâm tư của gã rất tinh tế tỉ mỉ, thực lực lại mạnh. Kể cả gã muốn đổi ý, chúng ta cũng không làm gì được.” U Xán nói.
“Vậy làm sao bây giờ? Hai người chúng ta có cần phải đi nói chuyện với tên Ngao Khuê kia không?” Bàng Ngọc hỏi.
“Chỉ sợ vô dụng, nếu Ngao Khuê đã xài đến chiêu này thì chứng tỏ gã đã không thèm để ý gì đến mặt mũi rồi. Chúng ta đi cũng uổng công thôi.” U Xán nói ra.
“Vậy kế hoạch bây giờ chỉ còn nước ra sức khuyên người trong thành tạm thời không nên rời thành. Tên Ngao Khuê kia không thể lúc nào cũng canh ở đấy mãi được!” U Xán trầm ngâm một lát, nói.
Bàng Ngọc nghe vậy, chậm rãi gật đầu, hiên nay chỉ có thể như vậy.
Cũng không lâu lắm, trước Phủ Thành chủ liền dán một tấm bố cáo, thông báo sự tình ngoài thành.
Bố cáo vừa dán, đám đông người Man cũng Nhân tộc rất nhanh vây lên xem.
“Chư vị, tình huống ngoài thành ta tin mọi người đều biết rõ ràng. Yêu tộc đang trông giữ ngoài thành, lúc này ra thành quá nguy hiểm, mọi người cố gắng ở lại trong thành. Ai muốn ra thành, chúng ta tuyệt không ngăn trở nhưng nếu các vị có điều gì ngoài ý muốn xảy ra thì chúng ta cũng không chịu trách nhiệm.” Một vị trưởng lão của Liệt Xà Bộ đứng trước bố cáo, hắng giọng nói.
Lão vừa nói xong, mọi người đều xôn xao nghị luận.
“Người Yêu tộc chắn hẳn sẽ không trông giữ ngoài thành quá lâu. Vì tính mạng của bản thân, mọi người tốt nhất nên tạm thời nhẫn nại.” Trưởng lão Liệt Xà Bộ tiếp tục nói.
Đằng sau đám người, Thạch Mục nấp ở một cái xó hẻo lánh kín đáo, trên đầu đội một cái mũ rộng vành, che lại dung mạo. Thải nhi như trước đậu trên bờ vai hắn.
Hắn nhìn lướt qua bố cáo, xoay người đi về phía xa.
“Thạch Đầu, làm sao bây giờ?” Thải nhi mở miệng hỏi.
“Còn có thể làm sao, đành nán lại nơi đây thêm chút nữa vậy.” Thạch Mục trầm ngâm một chút rồi nói.
Ngoài thành có gã Ngao Khuê kia canh gác, hắn mà tùy tiện đi ra ngoài, lỡ bị đối phương dùng biện pháp gì đó phát giác ra thì cực kỳ không hay ho.
Đã vậy, chi bằng ở lại trong thành, dùng mọi khả năng tăng thực lực của mình lên. Dù sao với thực lực hiện nay, hắn muốn đi Thánh địa Lăng Thiên Phong của Yêu tộc vẫn còn quá miễn cưỡng.
Giọng nói ồm ồm từ cái đầu cực lớn của con mãng xà đen truyền ra. Lúc này đây, Ngao Khuê không hề thi triển bất kỳ Chân khí, Pháp thuật gì mà chỉ dùng thân thể công kích. Đây là công kích nguyên thủy mà cũng cường đại nhất.
Sắc mặt U Xán trầm xuống, hét lớn một tiếng, trên người gã bùng lên ánh sáng xanh, sau lưng hiện ra một cái hư ảnh mãng xà màu xanh thật lớn, cao tới vài chục trượng, lóe lên chắn trước người.
“Ầm” Một tiếng thật lớn, đại đia rung rung, không khí nổ vang!
Hư ảnh Pháp tướng thanh xà cùng bản thể của Ngao Khuê đụng vào nhau. Pháp tướng cự mãng màu xanh lập tức tán loạn, hóa thành từng đốm sáng xanh phiêu tán đi.
Chẳng qua bản thể của Ngao Khuê cũng hơi ngưng lại một chút. Sắc mặt U Xán tái nhợt, khóe miệng trào ra một tia máu tươi. Nhưng thần sắc gã vẫn không biến, trong tay lóe lên ánh sáng vàng, hiện ra một pho tượng người màu vàng. Sau đó gã há miệng phun một búng máu lên pho tượng.
Máu tươi nhanh chóng thấm vào trong cơ thể bức tượng, hai mắt của nó bỗng mở ra, lộ ra hai luồng sáng như máu. Thoạt nhìn có vài phần nhân tính hóa.
Tượng người bỗng rít lên một tiếng kêu bén nhón, quầng sáng vàng trên người nó đại phóng, tựa như một vầng mặt trời nhỏ.
Giữa quầng sáng vàng, thân thể bức tượng nhanh chóng lớn to ra, nháy mắt liền biến thành một người khổng lồ to chừng trăm trượng, chắn trước người U Xán cùng Bàng Ngọc.
Lúc này đây có thể nhìn rõ hình dáng của Kim Sắc Cự Nhân (Người khổng lồ màu vàng), đó là tượng một vị Tướng quân được điêu khắc bằng gỗ, mặc giáp trụ màu vàng, nét mặt không nộ tự uy, tản mát ra chính khí nghiêm nghị đường đường. Chẳng qua hai mắt vị tướng lại lộ ra màu đỏ máu, trông hơi có vẻ quỷ dị.
Cái đầu to như ngọn núi của Ngao Khuê hung hăng đâm tới. Phía ngoài chiếc đầu quấn quanh từng luồng tia sét đen cực kỳ thô to, bao trùm hết cả đầu rắn. Lúc này, trông cái đầu rắn tựa như một cái búa sét khổng lồ, giáng từ đám mây trên chín tầng trời xuống.
Cùng lúc đó, từng đoàn lôi cầu màu đen, mỗi cái có kích thước chừng hơn một trượng từ trong cơ thể Ngao Khuê bay ra, như có Linh tính đánh thẳng về phía hai người Bàng Ngọc, U Xán.
Lôi cầu xẹt qua hư không, phát ra tiếng “Roẹt Xoẹt” trầm đục. Nó có thể dễ dàng xé rách hư không, uy lực hiển nhiên cực mạnh.
Vẻ mặt U Xán đại biến, vung vẩy hai tay, vài đạo ánh sáng màu xanh liên tục bắn ra chui vào trong cơ thể Khôi Lỗi Kim Giáp.
Khôi lỗi Tướng quân Kim Giáp lập tức triển khai hành động, vung hai nắm đấm cực lớn ra nghênh đón đầu rắn. Trên nắm đấm rực sáng ánh vàng, như vầng mặt trời nhỏ.
Cùng lúc đó, trên người U Xán cũng bừng lên ánh xanh chói mắt, hình thành nên một vòng bảo hộ, bao phủ lên gã và Bàng Ngọc.
Một tiếng “Oành” kinh thiên động địa vang lên!
Quang mang hai màu đen, vàng phóng lên trời, khiến người ta không tài nào thấy rõ bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hai quầng sáng một đen một vàng nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía chung quanh, cuồn cuộn mãnh liệt như sóng lớn biển sâu. Hư không xung quanh bằng mắt thường có thể thấy đang gợn lên từng vòng sóng nhấp nhô. Mặt đất trăm dặm quanh đó rung lắc kịch liệt, giống như động đất đến nơi.
Thành Nhật Khang rõ ràng cũng bắt đầu chấn động, mặt đất vốn kiên cố lại trở nên dập dềnh như sóng cả mãnh liệt trên mặt biển.
Hai luồng quầng sáng như thủy triều hung hăng trùng kích lên vòng bảo hộ phía trên thành Nhật Khang.
Vòng bảo hộ rung lắc dữ dội, quang mang chớp tắt liên tục, chỉ giữ được vài hơi thở liền ầm ầm vỡ ra một cái lỗ thật lớn.
Mà thế tới của hai luồng quầng sáng vẫn không giảm, tiếp tục trùng kích lên tường thành.
Tường thành kiên cố lập tức nát bấy, mảnh vụn của gạch đá bay tứ tán. Không ít người không tránh kịp bị đập trúng, tiếng rú thảm vang lên khắp nơi.
Ngoài thành, một ít Yêu thú cấp thấp ở gần cũng bị cuốn vào trong đó, phía trước chúng lại không có vòng phòng hộ nên thương tổn hơn xa so với phía thành Nhật Khang. Trong chớp nhoáng này, có khoảng nghìn con Yêu thú cấp thấp bị vụ va chạm lan đến, biến thành thịt nát.
Tòa cao lâu nơi Thạch Mục đứng cũng lắc lư kịch liệt, nhưng chẳng thể tạo ra chút ảnh hưởng gì cho hắn. Ánh mắt hắn vẫn chăm chú quan sát kịch đấu trước mắt, cảm xúc phập phồng.
Hai bên có thực lực giao chiến vượt qua khỏi dự liệu của hắn.Trước kia hắn cũng đã từng giao thủ nhiều lần với các đối thủ Địa giai, nhờ có sự tương trợ của Yên La, hắn thậm chí còn chém giết ba bốn người.
Nhưng thực lực những đối thủ Địa giai trước kia của hắn cơ bản đều ở Địa giai sơ kỳ, so ra thì có chênh lệch không nhỏ với Ngao Khuê, U Xán trước mắt này.
Hiện tại, khi hắn thi triển biến thân Đồ đằng, tuy thực lực cũng có thể đạt tới Địa giai nhưng thắng là ở sức bật trong thời gian ngắn, không thể nào chiến đấu quá lâu. Nếu thật sự giao phong chính diện và kéo dài thời gian chiến đấu, chỉ sợ không xứng là đối thủ của bất cứ ai trong hai người này.
Đương nhiên nếu Yên La chịu ra tay giúp đỡ thì lại là chuyện khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đại lục Tây Hạ quả nhiên ngọa hổ tàng long!” Thạch Mục bắt đầu suy tư, tính toán xem sau này mình nên làm thế nào.
Ngoài thành, quang mang hai màu đen, vàng dần tắt đi, lộ ra tình huống bên trong.
Đầu và hai tay của Khôi lỗi Cự nhân Kim Giáp đã biến mất, trên thân thể cực lớn nứt ra mấy cái khe thật lớn.
Tuy vậy, công kích bản thể của Ngao Khuê cũng đã bị cản lại. Vòng sáng xanh bảo hộ hai người U Xán dù chỉ còn lại một tầng hơi mỏng nhưng rốt cuộc vẫn chặn lại được sự tấn công của lôi cầu.
Một tay U Xán phất lên, một đoàn sáng xanh bao phủ lên hai người bọn họ bay ngược ra sau hơn mười trượng rồi mới dừng lại.
“Ba chiêu đã qua, chúng ta may mắn tiếp được! Kính xin Ngao Khuê đạo hữu tuân thủ lời hứa!” U Xán nói.
Đầu rắn khổng lồ lơ lửng giữa không trung, điện quang trên đầu nó đã biến mất, vảy rắn cũng hơi bị tổn hại. Nó giương cặp mắt rắn khổng lồ nhìn chăm chăm hai người U Xán, trong mắt lập lòe quang mang âm u.
“Như thế nào? Chẳng lẽ Ngao Khuê các hạ muốn đổi ý?” U Xán lạnh lùng nói, tay đút vào trong ống tay áo.
Lúc này đây, sắc mặt Bàng Ngọc cũng khôi phục một ít, đứng bên cạnh U Xán, cảnh giác nhìn Ngao Khuê. Trên người nàng tản mát ra ánh sáng xám.
Trong mắt Ngao Khuê lập lòe quang mang, một lát sau, trên thân thể y lóe lên hắc quang, thân thể rắn cực lớn thu nhỏ lại, biến thành hình ngời.
“Hừ! Các ngươi đã tiếp được ba chiêu của bổn tọa, bổn tọa sẽ tuân thủ hứa hẹn!” Họ Ngao lạnh nhạt nói, quay người bay về phía xa.
Đàn Yêu thú ở phía dưới thấy vậy liền nối gót đi theo. Đại quân Yêu thú rầm rập rầm rập chạy đi, cuồn cuộn như nộ long, không lâu lắm liền biến mất ở phía chân trời.
U Xán nhẹ nhàng thở hắt ra, phất tay đánh ra một đoàn sáng xanh. Trên người con Khôi Lỗi te tua không còn hoàn chỉnh kia lập tức lóe lên quang mang. Nó nhanh chóng thu nhỏ lại thành bộ dạng lúc trước, chẳng qua mặt ngoài rạn nứt tung tóe, không còn chút ánh vàng lấp lánh nào, hiển nhiên đã vứt đi.
Họ U khẽ thở dài, thu pho tượng vàng vào, cùng Bàng Ngọc bay về phía nội thành.
Bên trong thành Nhật Khang, mọi người đang ăn mừng, tiếng hoan hô tung trời, tán tụng vị Thành chủ đầu đội kim quan và Bàng Ngọc.
“Được! Thắng rồi!” Thải nhi cũng hưng phấn kêu lên.
Thạch Mục cũng nhẹ nhàng thở ra, thân hình nhoáng một cái, bay xuống cao lâu, biến mất trong đám người, rất nhanh xuất hiện trong một con phố nhỏ.
“Thạch Đầu, tên Xà yêu kia lui rồi, chúng ta làm gì tiếp theo? Muốn thừa cơ rời thành hả?” Thải nhi hỏi.
“Tuy tên Xà yêu kia đã thối lui, nhưng chẳng ai đảm bảo rằng hắn sẽ không quay lại nên chúng ta tất nhiên phải sớm rời khỏi chỗ thị phi này. Nhưng cũng không thể đi ngay lập tức được!” Thạch Mục nói.
“Là sao?” Thải nhi có chút khó hiểu.
“Trước tìm một chỗ đặt chân, ba ngày sau rời khỏi!” Thạch Mục trầm ngâm một chút, nói.
Thải nhi tự nhiên không ý kiến gì.
Thạch Mục nhìn thoáng qua đám người đang hoan hô trên đường phố cùng hai người Bàng Ngọc trên không trung, xoay người đi về hướng khác.
. . .
Ngày thứ hai.
Trong một khách sạn nhỏ ở một xó hẻo lánh trong thành Nhật Khang, cửa sổ một căn phòng ở lầu hai bị đẩy ra, lộ ra một thân ảnh, đúng là Thạch Mục.
Hắn hít một hơi thật sâu, nhìn xuống con đường phía dưới cửa sổ.
Đa phần người đi lại trên đường phố có sắc mặt vội vàng, rõ ràng là bị ảnh hưởng của trận Yêu thú vây thành hôm qua, hiện chỉ sợ có không ít người muốn rời khỏi thành Nhật Khang.
Trên mặt Thạch Mục lộ ra mỉm cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Như vậy rất tốt, đến lúc đó càng thêm an toàn. Hắn chỉ cần xen lẫn vào trong đám người, sẽ không ai chú ý tới hắn cả.
Vào lúc này, một tràng tiếng vỗ cánh chợt truyền đến. Thải nhi từ đằng xa bay tới, Thạch Mục nhíu máy, thân hình Thải nhi hình như hơi có chút bối rối.
“Làm sao vậy?” Hắn hỏi.
“Thạch Đầu, việc lớn không tốt! Như ngươi đoán trước, hôm nay có không ít người ra khỏi thành nhưng có một bộ phận nhỏ sau khi ra thành xong liền vô cớ mất tích!” Thải Nhi kêu lên.
"Vô cớ mất tích. . ." Thạch Mục khẽ gật đầu, nhưng lập tức nghĩ tới nguyên nhân những người này mất tích.
“Đám Yêu thú hôm qua không lui hết về Đầm lầy Xà Quật mà còn dừng lại rất nhiều ở ba mươi dặm ngoài thành. Thậm chí còn có người có thấy tên Thống lĩnh Chiểu Khuê cấp Địa gia kia vẫn đang lởn vởn ngoài thành nữa!” Thải nhi nói.
Thạch Mục nghe vậy, sắc mặt trầm xuống.
“Tên Thống lĩnh Chiểu Khuê này thiệt quá ghê tởm. Rõ ràng hôm qua đã nói thất bại liền lui binh, vậy mà chơi xấu!” Thải nhi chửi um lên.
“Cũng không tính chơi xấu, tuy đám Yêu tộc kia chỉ lui ba mươi dặm nhưng cũng coi như tuân thủ hứa hẹn rồi!” Thạch Mục cười khổ một tiếng.
Gã Ngao Khuê kia tung chiêu này ra, làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của hắn rồi.
Phủ Thành chủ.
U Xán ngồi trên chủ tọa, cau mày.
Bàng Ngọc ngồi ở một bên, sau khi nghỉ ngơi qua một hồi, khí sắc đã khôi phục không ít. Nhưng lúc này đây, thần sắc nàng ta cũng rất khó coi.
“Ngao Khuê hiện đang canh giữ ở ba mươi dặm ngoài thành nhưng chúng ta cũng không thể chỉ trích hắn trái với ước định. Chỉ trách lúc đánh cuộc hôm qua đã không thỏa thuận kỹ càng, lại để hắn chui chỗ trống!” Bàng Ngọc nói, có chút tự trách.
“Bàng đạo hữu không nên tự trách, gia hỏa này nhìn như cẩu thả nhưng thật ra tâm tư của gã rất tinh tế tỉ mỉ, thực lực lại mạnh. Kể cả gã muốn đổi ý, chúng ta cũng không làm gì được.” U Xán nói.
“Vậy làm sao bây giờ? Hai người chúng ta có cần phải đi nói chuyện với tên Ngao Khuê kia không?” Bàng Ngọc hỏi.
“Chỉ sợ vô dụng, nếu Ngao Khuê đã xài đến chiêu này thì chứng tỏ gã đã không thèm để ý gì đến mặt mũi rồi. Chúng ta đi cũng uổng công thôi.” U Xán nói ra.
“Vậy kế hoạch bây giờ chỉ còn nước ra sức khuyên người trong thành tạm thời không nên rời thành. Tên Ngao Khuê kia không thể lúc nào cũng canh ở đấy mãi được!” U Xán trầm ngâm một lát, nói.
Bàng Ngọc nghe vậy, chậm rãi gật đầu, hiên nay chỉ có thể như vậy.
Cũng không lâu lắm, trước Phủ Thành chủ liền dán một tấm bố cáo, thông báo sự tình ngoài thành.
Bố cáo vừa dán, đám đông người Man cũng Nhân tộc rất nhanh vây lên xem.
“Chư vị, tình huống ngoài thành ta tin mọi người đều biết rõ ràng. Yêu tộc đang trông giữ ngoài thành, lúc này ra thành quá nguy hiểm, mọi người cố gắng ở lại trong thành. Ai muốn ra thành, chúng ta tuyệt không ngăn trở nhưng nếu các vị có điều gì ngoài ý muốn xảy ra thì chúng ta cũng không chịu trách nhiệm.” Một vị trưởng lão của Liệt Xà Bộ đứng trước bố cáo, hắng giọng nói.
Lão vừa nói xong, mọi người đều xôn xao nghị luận.
“Người Yêu tộc chắn hẳn sẽ không trông giữ ngoài thành quá lâu. Vì tính mạng của bản thân, mọi người tốt nhất nên tạm thời nhẫn nại.” Trưởng lão Liệt Xà Bộ tiếp tục nói.
Đằng sau đám người, Thạch Mục nấp ở một cái xó hẻo lánh kín đáo, trên đầu đội một cái mũ rộng vành, che lại dung mạo. Thải nhi như trước đậu trên bờ vai hắn.
Hắn nhìn lướt qua bố cáo, xoay người đi về phía xa.
“Thạch Đầu, làm sao bây giờ?” Thải nhi mở miệng hỏi.
“Còn có thể làm sao, đành nán lại nơi đây thêm chút nữa vậy.” Thạch Mục trầm ngâm một chút rồi nói.
Ngoài thành có gã Ngao Khuê kia canh gác, hắn mà tùy tiện đi ra ngoài, lỡ bị đối phương dùng biện pháp gì đó phát giác ra thì cực kỳ không hay ho.
Đã vậy, chi bằng ở lại trong thành, dùng mọi khả năng tăng thực lực của mình lên. Dù sao với thực lực hiện nay, hắn muốn đi Thánh địa Lăng Thiên Phong của Yêu tộc vẫn còn quá miễn cưỡng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro