Khắp nơi hỗn chiến (1)
Vong Ngữ
2024-07-24 14:05:08
- Cái gì?
Thạch Mục được nghe Yên La nói lời ấy, nhíu chân mày lại nói.
Yên La đưa tay khẽ vuốt Tử Thúy Lô một chút, dường như suy nghĩ tới điều gì nói:
- Công Thâu Tử không hổ danh là đệ nhất luyện khí sư Côn Lôn ta. Hắn lấy tinh huyết phong lò, lấy tinh hồn luyện khí, sau nghìn năm mới có thể tạo thành Thiên Cơ Côn Sao. Tử Thúy Đồng Lô linh bảo Côn Lôn này cũng không có bị hủy hoàn toàn. Hiện tại hắn còn không tiếc buông tha cơ hội chuyển thế, lấy lực thần hồn còn sót lại bám vào ở trong Tử Thúy Lô này, cam tâm tình nguyện trở thành khí hồn của nó.
- Vì sao hắn phải làm như thế?
Thạch Mục hỏi.
- Công Thâu Tử suốt đời chăm chú theo con đường luyện khí, vô cùng si mê. Mặc dù xét về tài nghệ rèn khí, phóng tầm mắt ra toàn bộ tiên giới, cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay. Tử Thúy Lô này là vật xưa nay hắn luyện khí, trân trọng giống như mạng. Hắn xem nó là nơi chốn cuối cùng của mình, cũng không có gì kỳ quái.
Yên La yếu ớt nói.
- Nhưng có biện pháp khiến cho thần hồn đoàn tụ hay không?
Thạch Mục nghĩ đến dáng vẻ thần hồn cuối cùng của Công Thâu Tử lấy hồn định phù, không nhịn được hỏi.
- Tử Thúy Lô không phải là dụng cụ nuôi dưỡng hồn khí. Tàn hồn của Công Thâu Tử bám vào trên phía đó, có thể trải qua nghìn năm phủ đầy bụi không tan đi, đã là kỳ tích. Hiện tại một số thần chí của hắn gần như tiêu tan. Hắn lại cùng cái lò này hòa làm một thể, đã tuyệt đối không có khả năng đoàn tụ hoàn dương. Chẳng qua cũng chỉ có một điều. Tử Thúy Lô này lại có thể lấy lực khí hồn mở ra ba lần, lại xuất hiện thành tựu Công Thâu Tử rèn khí. Ngươi lúc còn sống phải quý trọng, không thể lạm dụng. Đây mới là an ủi lớn nhất đối với hắn.
Yên La lắc đầu nói.
Sau khi Thạch Mục nghe xong, trịnh trọng gật đầu. Trong ánh mắt hắn nhìn về phía Tử Thúy Lô có thêm vài phần trịnh trọng.
. . .
Cùng lúc đó, ở trên mảnh đất trống bên ngoài Bảo Nguyệt Cung, chẳng biết từ lúc nào đã tụ tập hơn mười người. Bọn họ hoặc túm năm tụm ba, phân ra các nơi.
Nếu như Thạch Mục ở đây, hẳn sẽ nhận ra trong đó rốt cuộc có không ít người hắn quen mặt. Ví dụ như mấy người của Ly Trần Tông: Mạc Lận Hối, Thủy Phong Nguyệt, Dương Đức, đám người Triệu Tiển, Tử Lăng của thánh địa Thanh Lan. Lúc này bọn họ đều ở nơi này. Nhưng vẫn có vài đám người từ bốn phía xung quanh chạy tới.
Ở góc tây bắc, bên cạnh một thi hài khổng lồ, gần hai mươi người Hắc Ma Tộc cao to, toàn thân có ma khí phát ra ánh sáng màu đen lượn lờ, tập chung ở một chỗ.
Thực lực của những người này, trên cơ bản đều đang ở Thiên Vị trung hậu kỳ. Người trung niên mặt lạnh dẫn đầu kia còn là một cường giả Thiên Vị đỉnh phong.
- Ở đây thực sự có không ít thi hài Cổ Man Tộc. Năm đó bọn họ hẳn là tìm được Bảo Nguyệt Cung. Chỉ có điều xem ra hình như bị biến cố gì đó, tử thương vô cùng nghiêm trọng.
Một người Hắc Ma Tộc nữ tính nói.
- Đó là tất nhiên. Dù sao bọn họ khiêu chiến chính là Bảo Hoa Thánh. . .
Một gã người Hắc Ma Tộc khác mới vừa nói ra phân nửa, lại giống như tỉnh ngộ, lại lập tức nuốt trở vào.
- Cưu Thập La đại nhân, tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?
Tên nữ tính người Hắc Ma Tộc kia trừng mắt với người mới vừa nói chuyện. Sau đó nàng nhìn về phía người trung niên mặt lạnh hỏi.
- Bất kể như thế nào, lần này cũng nhất định phải nhận được Thất Bảo Diệu Thụ. Bằng không khó có thể ăn nói được với vị đại nhân kia.
Ánh mắt Cưu Thập La nhìn về phía Bảo Nguyệt Cung, lạnh lùng nói.
Ở cách chỗ hắn không xa, lại có mười sáu, mười bảy đệ tử Trục Vân Kiếm Phái cầm trường kiếm, đang vây quanh ở bên cạnh một thanh niên mày kiếm mặc áo bào trắng.
- Thiếu chủ, nửa canh giờ trước, ở đây từng có bảo quang trùng thiên, hội tụ lượng lớn linh lực. Có thể ở bên trong có dị bảo gì đó sắp xuất thế.
Một đệ tử Trục Vân hơi lớn tuổi một chút, nhìn thanh niên mày kiếm nói.
- Ta thấy chưa chắc. Vừa mới rồi, linh lực cuồn cuộn, điên cuồng hội tụ. Hiện tại mây tan mưa dừng, vạn vật đều bình thản. Tình cảnh như vậy không giống dị bảo xuất thế, ngược lại giống như có cường giả tiến giai.
Người thanh niên mày kiếm chính là thiếu chủ Trục Vân. Hắn nhíu mày, mở miệng nói.
- Thiếu chủ nói có lý. Chỉ có điều nơi này bị cấm chế bao trùm, lại đưa nhiều người tới như vậy. Ta nghĩ, nơi này hẳn có gì đó đặc biệt, ngược lại cũng đáng để tìm kiếm.
Tên đệ tử lớn tuổi kia tiếp tục nói.
- Ừ, hiện tại thế lực khắp nơi đều bị hiện tượng dị thường vừa rồi thu hút lao đến đó. Chúng ta tạm thời xem tình huống một chút, sau đó tính toán tiếp cũng không muộn.
Dứt lời, thiếu chủ Trục Vân cuối cùng nhắm hai mắt lại, điều tức.
Mà ở dưới bậc thang của Bảo Nguyệt Cung, chưa đầy mười đệ tử của Ly Trần Tông lấy Dương Đức dẫn đầu, đang đứng ở bên cạnh tầng kết giới màu vàng này, cẩn thận quan sát tìm kiếm.
Đúng lúc này, đám ba người Mạc Lận Hối, Thủy Phong Nguyệt dẫn theo hai gã đệ tử của Ly Trần Tông khác, cũng đã đi tới.
Dương Đức ngẩng đầu liếc mắt nhìn mấy người. Trong mắt hắn dâng lên một thần sắc quái dị.
- Các vị cũng là đệ tử tinh anh bên trong tông. Bất luận bên trong tông môn chúng ta đấu thế nào, đi tới nơi này, đều phải đoàn kết nhất trí, cùng nhau đối địch.
Mạc Lận Hối không quan tâm thần sắc Dương Đức ra sao, trực tiếp mở miệng nói.
Sau khi đám người Dương Đức nghe xong, nhìn nhau vài lần, cuối cùng vẫn gật đầu một cái.
- Trước khi đi, nói vậy các vị sư tôn đều đã từng căn dặn các vị, bảo chúng ta tiến vào trong Bảo Nguyệt Cung, nên vì tông môn tìm kiếm di hài và pháp bảo của Tường Thái Thần Tướng?
Mạc Lận Hối còn nói thêm.
- Thật sự có chuyện này. Chỉ có điều hiện tại. . .
Dương Đức nói, ánh mắt nhìn lướt qua về bốn phía xung quanh.
. . .
Không giống với mấy đội ngũ trước, lúc này hơn mười đệ tử thánh địa Thanh Lan vẫn chưa tập trung lại cùng một chỗ, mà tốp năm tốp ba phân chia nhau ở bên ngoài khu vực thạch đài.
Tử Lăng và ba gã đệ tử Thánh Địa ngồi chung một chỗ, biểu hiện ra bộ dạng lắng nghe người khác nói. Nhưng ánh mắt bọn họ vẫn nhìn ra bốn phía xung quanh. Thỉnh thoảng bọn họ cũng đảo qua ở trên người Triệu Tiển.
Xung quanh Triệu Tiển tập trung nhân số không nhiều lắm. Chỉ có hai người. Nhưng thực lực cả hai đều không tầm thường, đều là tu vi Thiên Vị hậu kỳ.
Sau một lúc lâu, đám người Ly Trần Tông dọc theo kết giới màu vàng phân tán ra. Trong tay mỗi người đều lấy ra một cái lá cờ nhỏ màu tím, bố trí ở xung quanh phía bên ngoài kết giới.
Người Hắc Ma Tộc thấy thế, lập tức gây rối loạn một hồi.
Thạch Mục được nghe Yên La nói lời ấy, nhíu chân mày lại nói.
Yên La đưa tay khẽ vuốt Tử Thúy Lô một chút, dường như suy nghĩ tới điều gì nói:
- Công Thâu Tử không hổ danh là đệ nhất luyện khí sư Côn Lôn ta. Hắn lấy tinh huyết phong lò, lấy tinh hồn luyện khí, sau nghìn năm mới có thể tạo thành Thiên Cơ Côn Sao. Tử Thúy Đồng Lô linh bảo Côn Lôn này cũng không có bị hủy hoàn toàn. Hiện tại hắn còn không tiếc buông tha cơ hội chuyển thế, lấy lực thần hồn còn sót lại bám vào ở trong Tử Thúy Lô này, cam tâm tình nguyện trở thành khí hồn của nó.
- Vì sao hắn phải làm như thế?
Thạch Mục hỏi.
- Công Thâu Tử suốt đời chăm chú theo con đường luyện khí, vô cùng si mê. Mặc dù xét về tài nghệ rèn khí, phóng tầm mắt ra toàn bộ tiên giới, cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay. Tử Thúy Lô này là vật xưa nay hắn luyện khí, trân trọng giống như mạng. Hắn xem nó là nơi chốn cuối cùng của mình, cũng không có gì kỳ quái.
Yên La yếu ớt nói.
- Nhưng có biện pháp khiến cho thần hồn đoàn tụ hay không?
Thạch Mục nghĩ đến dáng vẻ thần hồn cuối cùng của Công Thâu Tử lấy hồn định phù, không nhịn được hỏi.
- Tử Thúy Lô không phải là dụng cụ nuôi dưỡng hồn khí. Tàn hồn của Công Thâu Tử bám vào trên phía đó, có thể trải qua nghìn năm phủ đầy bụi không tan đi, đã là kỳ tích. Hiện tại một số thần chí của hắn gần như tiêu tan. Hắn lại cùng cái lò này hòa làm một thể, đã tuyệt đối không có khả năng đoàn tụ hoàn dương. Chẳng qua cũng chỉ có một điều. Tử Thúy Lô này lại có thể lấy lực khí hồn mở ra ba lần, lại xuất hiện thành tựu Công Thâu Tử rèn khí. Ngươi lúc còn sống phải quý trọng, không thể lạm dụng. Đây mới là an ủi lớn nhất đối với hắn.
Yên La lắc đầu nói.
Sau khi Thạch Mục nghe xong, trịnh trọng gật đầu. Trong ánh mắt hắn nhìn về phía Tử Thúy Lô có thêm vài phần trịnh trọng.
. . .
Cùng lúc đó, ở trên mảnh đất trống bên ngoài Bảo Nguyệt Cung, chẳng biết từ lúc nào đã tụ tập hơn mười người. Bọn họ hoặc túm năm tụm ba, phân ra các nơi.
Nếu như Thạch Mục ở đây, hẳn sẽ nhận ra trong đó rốt cuộc có không ít người hắn quen mặt. Ví dụ như mấy người của Ly Trần Tông: Mạc Lận Hối, Thủy Phong Nguyệt, Dương Đức, đám người Triệu Tiển, Tử Lăng của thánh địa Thanh Lan. Lúc này bọn họ đều ở nơi này. Nhưng vẫn có vài đám người từ bốn phía xung quanh chạy tới.
Ở góc tây bắc, bên cạnh một thi hài khổng lồ, gần hai mươi người Hắc Ma Tộc cao to, toàn thân có ma khí phát ra ánh sáng màu đen lượn lờ, tập chung ở một chỗ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thực lực của những người này, trên cơ bản đều đang ở Thiên Vị trung hậu kỳ. Người trung niên mặt lạnh dẫn đầu kia còn là một cường giả Thiên Vị đỉnh phong.
- Ở đây thực sự có không ít thi hài Cổ Man Tộc. Năm đó bọn họ hẳn là tìm được Bảo Nguyệt Cung. Chỉ có điều xem ra hình như bị biến cố gì đó, tử thương vô cùng nghiêm trọng.
Một người Hắc Ma Tộc nữ tính nói.
- Đó là tất nhiên. Dù sao bọn họ khiêu chiến chính là Bảo Hoa Thánh. . .
Một gã người Hắc Ma Tộc khác mới vừa nói ra phân nửa, lại giống như tỉnh ngộ, lại lập tức nuốt trở vào.
- Cưu Thập La đại nhân, tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?
Tên nữ tính người Hắc Ma Tộc kia trừng mắt với người mới vừa nói chuyện. Sau đó nàng nhìn về phía người trung niên mặt lạnh hỏi.
- Bất kể như thế nào, lần này cũng nhất định phải nhận được Thất Bảo Diệu Thụ. Bằng không khó có thể ăn nói được với vị đại nhân kia.
Ánh mắt Cưu Thập La nhìn về phía Bảo Nguyệt Cung, lạnh lùng nói.
Ở cách chỗ hắn không xa, lại có mười sáu, mười bảy đệ tử Trục Vân Kiếm Phái cầm trường kiếm, đang vây quanh ở bên cạnh một thanh niên mày kiếm mặc áo bào trắng.
- Thiếu chủ, nửa canh giờ trước, ở đây từng có bảo quang trùng thiên, hội tụ lượng lớn linh lực. Có thể ở bên trong có dị bảo gì đó sắp xuất thế.
Một đệ tử Trục Vân hơi lớn tuổi một chút, nhìn thanh niên mày kiếm nói.
- Ta thấy chưa chắc. Vừa mới rồi, linh lực cuồn cuộn, điên cuồng hội tụ. Hiện tại mây tan mưa dừng, vạn vật đều bình thản. Tình cảnh như vậy không giống dị bảo xuất thế, ngược lại giống như có cường giả tiến giai.
Người thanh niên mày kiếm chính là thiếu chủ Trục Vân. Hắn nhíu mày, mở miệng nói.
- Thiếu chủ nói có lý. Chỉ có điều nơi này bị cấm chế bao trùm, lại đưa nhiều người tới như vậy. Ta nghĩ, nơi này hẳn có gì đó đặc biệt, ngược lại cũng đáng để tìm kiếm.
Tên đệ tử lớn tuổi kia tiếp tục nói.
- Ừ, hiện tại thế lực khắp nơi đều bị hiện tượng dị thường vừa rồi thu hút lao đến đó. Chúng ta tạm thời xem tình huống một chút, sau đó tính toán tiếp cũng không muộn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dứt lời, thiếu chủ Trục Vân cuối cùng nhắm hai mắt lại, điều tức.
Mà ở dưới bậc thang của Bảo Nguyệt Cung, chưa đầy mười đệ tử của Ly Trần Tông lấy Dương Đức dẫn đầu, đang đứng ở bên cạnh tầng kết giới màu vàng này, cẩn thận quan sát tìm kiếm.
Đúng lúc này, đám ba người Mạc Lận Hối, Thủy Phong Nguyệt dẫn theo hai gã đệ tử của Ly Trần Tông khác, cũng đã đi tới.
Dương Đức ngẩng đầu liếc mắt nhìn mấy người. Trong mắt hắn dâng lên một thần sắc quái dị.
- Các vị cũng là đệ tử tinh anh bên trong tông. Bất luận bên trong tông môn chúng ta đấu thế nào, đi tới nơi này, đều phải đoàn kết nhất trí, cùng nhau đối địch.
Mạc Lận Hối không quan tâm thần sắc Dương Đức ra sao, trực tiếp mở miệng nói.
Sau khi đám người Dương Đức nghe xong, nhìn nhau vài lần, cuối cùng vẫn gật đầu một cái.
- Trước khi đi, nói vậy các vị sư tôn đều đã từng căn dặn các vị, bảo chúng ta tiến vào trong Bảo Nguyệt Cung, nên vì tông môn tìm kiếm di hài và pháp bảo của Tường Thái Thần Tướng?
Mạc Lận Hối còn nói thêm.
- Thật sự có chuyện này. Chỉ có điều hiện tại. . .
Dương Đức nói, ánh mắt nhìn lướt qua về bốn phía xung quanh.
. . .
Không giống với mấy đội ngũ trước, lúc này hơn mười đệ tử thánh địa Thanh Lan vẫn chưa tập trung lại cùng một chỗ, mà tốp năm tốp ba phân chia nhau ở bên ngoài khu vực thạch đài.
Tử Lăng và ba gã đệ tử Thánh Địa ngồi chung một chỗ, biểu hiện ra bộ dạng lắng nghe người khác nói. Nhưng ánh mắt bọn họ vẫn nhìn ra bốn phía xung quanh. Thỉnh thoảng bọn họ cũng đảo qua ở trên người Triệu Tiển.
Xung quanh Triệu Tiển tập trung nhân số không nhiều lắm. Chỉ có hai người. Nhưng thực lực cả hai đều không tầm thường, đều là tu vi Thiên Vị hậu kỳ.
Sau một lúc lâu, đám người Ly Trần Tông dọc theo kết giới màu vàng phân tán ra. Trong tay mỗi người đều lấy ra một cái lá cờ nhỏ màu tím, bố trí ở xung quanh phía bên ngoài kết giới.
Người Hắc Ma Tộc thấy thế, lập tức gây rối loạn một hồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro