Khí linh (1)
Vong Ngữ
2024-07-24 14:05:08
Lúc này Triệu Tiển đã tỉnh táo lại từ lâu. Ánh mắt hắn tập trung, nhin lên các cột đá bạch ngọc xung quanh.
Nhưng khi ánh mắt hắn vừa rơi vào mặt ngoài của cột đá, hắn liền cảm thấy trước mắt đột nhiên hoa lên một cái. Những đóa hóa phía trên cột đá bạch ngọc này dường như xoay chuyển, giống như đóa hoa thật sự, nở ra. Từ trong đó lộ ra từng đợt lưu quang bảy màu khiến ta người hoa cả mắt.
Nhìn những cột đá tràn ngập lưu quang bảy màu này, Triệu Tiển chỉ cảm thấy đầu trở nên nặng nề. Cảnh vật trước mắt dần dần mơ hồ. Trong đầu trở nên vô cùng hỗn loạn.
Hắn lại nhìn ra bốn phía xung quanh, chỉ thấy đến xung quanh không ngờ đã bị những con rối dữ tợn chiếm cứ, chúng nhìn chằm chằm về phía mình, sau đó đánh tới.
- Tự mình đâm đầu vào chỗ chết!
Triệu Tiển thầm rùng mình. Trong miệng hắn hét lớn một tiếng. Trường kích đâm thẳng ra, lao về phía một con rối mặc giáp màu vàng đang ở gần đó. Vô số sợi ánh sáng bắn ra, cuốn về phía con rối mặc giáp màu vàng.
- Ầm,
Trong nháy mắt, những sợi ánh sáng xuyên qua ngực của con rối mặc giáp màu vàng. Trong miệng hắn phát ra một tiếng kêu thảm, thân thể liền mềm nhũn ngã xuống.
- Triệu Tiển, ngươi làm cái gì vậy?
Một tiếng quát lớn vang lên. Thiếu chủ Trục Vân trợn tròn hai mắt, căm tức nhìn Triệu Tiển quát.
Nơi mi tâm trên trán Triệu Tiển, da thịt đột nhiên tách ra, lộ ra một con mắt dựng thẳng. Từ đó bắn ra một mảnh ánh sáng màu bạc.
Ánh sáng màu bạc vừa hiện, hắn nhất thời tỉnh táo lại. Hắn liền nhìn thấy thiếu chủ Trục Vân đứng bên cạnh. Chỗ ngực của một đệ tử của Trục Vân Kiếm Phái bị phá thủng một lỗ lớn, ngã vào phía trước người hắn.
- Không nên nhìn những cột đá này. Đó là huyễn trận.
Triệu Tiển không để ý đến tiếng quát lớn của thiếu chủ Trục Vân, hét lên một tiếng nói.
Hắn còn chưa nói dứt lời, xung quanh đã có vài đệ tử Thánh Địa lại đột nhiên giống như phát điên, giơ cao binh khí pháp bảo trong tay lên, đánh về phía người bên cạnh.
Lúc này có người bất ngờ không kịp đề phòng, bị người đang đứng bên cạnh đánh trúng, bản thân bị trọng thương.
Những người khác thấy thế, lập tức bắt đầu ngăn cản, quát ngừng lại. Nhưng bọn họ lại phát hiện những người đó căn bản hoàn toàn không có lý trí, lại có thể hạ sát thủ đối với những đồng môn nỗ lực ngăn bọn họ lại.
Mà mấy người bên này còn chưa thể ngăn cản lại được, bên kia lại không ngừng có người rơi vào tình trạng điên cuồng.
Càng lúc càng nhiều người rơi vào tình trạng điên cuồng. Trên tế đàn, trong khoảnh khắc vang lên những tiếng chém giết. Huyết quang bay ngang.
Trong số bọn họ có rất ít những người còn lý trí. Có người thử vọt về phía mép của tế đàn, lại phát hiện ở đó có một tầng vách ngăn vô hình, căn bản không có cách nào xuyên qua để ra ngoài được.
Còn có vài người không chịu hết hy vọng, thân hình thoáng động, bay về phía trong hư không bên trên, lại trực tiếp tiến vào trong bóng tối, hoàn toàn biến mất. Ngay cả một chút khí tức cũng có không có cách nào cảm giác được.
Triệu Tiển đưa mắt liếc nhìn ra chung quanh, thu hết các loại tình hình vào trong mắt. Hắn thầm rùng mình. Hắn đưa bàn tay lật một cái, lấy ra một ngọc quyết màu vàng, không chút do dự bấm nát.
Một vòng xoáy ánh sáng màu vàng chợt xuất hiện. Hắn lao qua. Thoáng cái, thân hình đã biến mất vào bên trong vòng xoáy.
Lúc này hai mắt Mạc Lận Hối đã đỏ ửng như máu. Nhưng thân là đệ tử nội môn thế hệ tinh anh của Ly Trần Tông, hắn tất nhiên có chút thủ đoạn. Lúc này hắn vẫn có lý trí còn sót lại.
Hắn nhìn liếc mắt Vạn Hổ Tòng và Thủy Phong Nguyệt ở bên cạnh đang rơi vào trạng thái điên cuồng chém giết. Bàn tay hắn chợt vung lên. Một chiếc quạt bạch ngọc lập tức xoay quanh, phóng đại lên gấp mấy lần.
Hắn mở miệng phun lên trên đó ra một ngụm tinh huyết. Chiếc quạt bạch ngọc nhất thời biến thành màu máu, linh quang lưu chuyển không ngừng.
Một tay Mạc Lận Hối vung lên. Trên chiếc quạt bạch ngọc nhất thời sáng lên. Mặt quạt chợt mở ra. Hắn lập tức nhảy lên.
Chỉ thấy mặt quạt hiện ra màu máu lóe lên ánh sáng. Bóng người Mạc Lận Hối cùng quạt giấy, biến mất không thấy nữa.
Mà bên kia, thiếu chủ Trục Vân bị ba vị đồng môn truy sát, trong hai mắt đột ngột phát ra hàn quang.
Hắn cắn răng một cái, tay trái bấm một pháp quyết. Nơi mi tâm sáng lên một phù văn hình thanh kiếm màu vàng. Từ trong đó chợt bắn ra một đạo ánh sáng màu vàng, trực tiếp phá một lỗ thủng ở trong hư không phía trên.
Thân hình hắn hơi nghiêng một chút, xuyên qua khe hở kia, biến mất không thấy bóng dáng.
Sau khi ba người này rời đi, trong tế đàn hoàn toàn rơi vào trong tình trạng điên cuồng chém giết. Máu tươi tuôn ra rất nhanh đã nhuộm cả mặt đất của tế đàn thành màu đỏ như máu.
Ở nơi nào đó trên không trung của tế đàn, Yên La đứng lơ lửng trên bầu trời.
Nàng đưa mắt thấy mấy người bị nhốt lấy các loại thủ đoạn chạy trốn, lại không có ý định đuổi theo.
Chờ mọi người trốn xa, sắc mặt nàng trắng nhợt, thân thể đột nhiên lắc lư một hồi, miễn cưỡng mới đứng vững được.
Nàng vừa mới thăng cấp tới tu vi Thánh Giai, trong tình thế miễn cưỡng khống chế cấm chế bên trong Côn Lôn, thi triển đại thần thông, nguyên khí tất nhiên tổn hao nhiều.
Yên La nhắm mắt lại, chậm rãi hít vào thở ra mấy lần. Lúc này sắc mặt nàng mới dễ nhìn hơn một ít.
Vào thời khắc này, trước người nàng lóe lên bóng người màu tím. Tử Lăng hiện lên, quỳ gối cúi người về phía Yên La.
- Chủ nhân!
Giọng nói của nàng có chút nức nở
- Nàng là. . .
Đôi mi thanh tú của Yên La nhăn lại, trong mắt hiện ra vẻ nghi hoặc.
Tử Lăng ngẩng đầu lên, trên gương mặt giống như đóa hoa lê trong mưa, mỉm cười. Hai tay nàng giao ở trước người. Trên người phóng ra hào quang bảy màu cường đại.
Ở phía sau nàng, ảo ảnh một nhánh cây bảy màu hiện ra, tản ra khí tức giống hệt với Thất Bảo Diệu Thụ.
- Nàng là Bảo nhi!
Đôi mắt tuyệt đpẹ của Yên La nhất thời sáng lên. Nàng đã nhớ ra.
- Đúng vậy, chủ nhân!
Tử Lăng khó nén được thần sắc kích động nói.
Trong mắt Yên La hiện lên một tia vẻ phức tạp, đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu nàng.
Nước mắt Tử Lăng cuối cùng không ngừng rơi xuống. Nàng dùng giọng điệu có chút ủy khuất nói:
- Chủ nhân, cuối cùng chủ nhân đã trở về. Bảo nhi mấy năm nay rất sợ hãi, rất cô độc.
- Không sao, ta đã trở về. Tất cả đều sẽ tốt hơn.
Yên La khẽ vỗ về đầu của Tử Lăng.
Tử Lăng khẽ gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra thái độ rất nghiêm túc.
- Bảo nhi, mấy năm nay nàng đều ở chỗ này chờ ta trở về sao? Năm đó Côn Lôn rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Linh nhi đâu?
Yên La một hơi hỏi ra ba vấn đề.
Nhưng khi ánh mắt hắn vừa rơi vào mặt ngoài của cột đá, hắn liền cảm thấy trước mắt đột nhiên hoa lên một cái. Những đóa hóa phía trên cột đá bạch ngọc này dường như xoay chuyển, giống như đóa hoa thật sự, nở ra. Từ trong đó lộ ra từng đợt lưu quang bảy màu khiến ta người hoa cả mắt.
Nhìn những cột đá tràn ngập lưu quang bảy màu này, Triệu Tiển chỉ cảm thấy đầu trở nên nặng nề. Cảnh vật trước mắt dần dần mơ hồ. Trong đầu trở nên vô cùng hỗn loạn.
Hắn lại nhìn ra bốn phía xung quanh, chỉ thấy đến xung quanh không ngờ đã bị những con rối dữ tợn chiếm cứ, chúng nhìn chằm chằm về phía mình, sau đó đánh tới.
- Tự mình đâm đầu vào chỗ chết!
Triệu Tiển thầm rùng mình. Trong miệng hắn hét lớn một tiếng. Trường kích đâm thẳng ra, lao về phía một con rối mặc giáp màu vàng đang ở gần đó. Vô số sợi ánh sáng bắn ra, cuốn về phía con rối mặc giáp màu vàng.
- Ầm,
Trong nháy mắt, những sợi ánh sáng xuyên qua ngực của con rối mặc giáp màu vàng. Trong miệng hắn phát ra một tiếng kêu thảm, thân thể liền mềm nhũn ngã xuống.
- Triệu Tiển, ngươi làm cái gì vậy?
Một tiếng quát lớn vang lên. Thiếu chủ Trục Vân trợn tròn hai mắt, căm tức nhìn Triệu Tiển quát.
Nơi mi tâm trên trán Triệu Tiển, da thịt đột nhiên tách ra, lộ ra một con mắt dựng thẳng. Từ đó bắn ra một mảnh ánh sáng màu bạc.
Ánh sáng màu bạc vừa hiện, hắn nhất thời tỉnh táo lại. Hắn liền nhìn thấy thiếu chủ Trục Vân đứng bên cạnh. Chỗ ngực của một đệ tử của Trục Vân Kiếm Phái bị phá thủng một lỗ lớn, ngã vào phía trước người hắn.
- Không nên nhìn những cột đá này. Đó là huyễn trận.
Triệu Tiển không để ý đến tiếng quát lớn của thiếu chủ Trục Vân, hét lên một tiếng nói.
Hắn còn chưa nói dứt lời, xung quanh đã có vài đệ tử Thánh Địa lại đột nhiên giống như phát điên, giơ cao binh khí pháp bảo trong tay lên, đánh về phía người bên cạnh.
Lúc này có người bất ngờ không kịp đề phòng, bị người đang đứng bên cạnh đánh trúng, bản thân bị trọng thương.
Những người khác thấy thế, lập tức bắt đầu ngăn cản, quát ngừng lại. Nhưng bọn họ lại phát hiện những người đó căn bản hoàn toàn không có lý trí, lại có thể hạ sát thủ đối với những đồng môn nỗ lực ngăn bọn họ lại.
Mà mấy người bên này còn chưa thể ngăn cản lại được, bên kia lại không ngừng có người rơi vào tình trạng điên cuồng.
Càng lúc càng nhiều người rơi vào tình trạng điên cuồng. Trên tế đàn, trong khoảnh khắc vang lên những tiếng chém giết. Huyết quang bay ngang.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong số bọn họ có rất ít những người còn lý trí. Có người thử vọt về phía mép của tế đàn, lại phát hiện ở đó có một tầng vách ngăn vô hình, căn bản không có cách nào xuyên qua để ra ngoài được.
Còn có vài người không chịu hết hy vọng, thân hình thoáng động, bay về phía trong hư không bên trên, lại trực tiếp tiến vào trong bóng tối, hoàn toàn biến mất. Ngay cả một chút khí tức cũng có không có cách nào cảm giác được.
Triệu Tiển đưa mắt liếc nhìn ra chung quanh, thu hết các loại tình hình vào trong mắt. Hắn thầm rùng mình. Hắn đưa bàn tay lật một cái, lấy ra một ngọc quyết màu vàng, không chút do dự bấm nát.
Một vòng xoáy ánh sáng màu vàng chợt xuất hiện. Hắn lao qua. Thoáng cái, thân hình đã biến mất vào bên trong vòng xoáy.
Lúc này hai mắt Mạc Lận Hối đã đỏ ửng như máu. Nhưng thân là đệ tử nội môn thế hệ tinh anh của Ly Trần Tông, hắn tất nhiên có chút thủ đoạn. Lúc này hắn vẫn có lý trí còn sót lại.
Hắn nhìn liếc mắt Vạn Hổ Tòng và Thủy Phong Nguyệt ở bên cạnh đang rơi vào trạng thái điên cuồng chém giết. Bàn tay hắn chợt vung lên. Một chiếc quạt bạch ngọc lập tức xoay quanh, phóng đại lên gấp mấy lần.
Hắn mở miệng phun lên trên đó ra một ngụm tinh huyết. Chiếc quạt bạch ngọc nhất thời biến thành màu máu, linh quang lưu chuyển không ngừng.
Một tay Mạc Lận Hối vung lên. Trên chiếc quạt bạch ngọc nhất thời sáng lên. Mặt quạt chợt mở ra. Hắn lập tức nhảy lên.
Chỉ thấy mặt quạt hiện ra màu máu lóe lên ánh sáng. Bóng người Mạc Lận Hối cùng quạt giấy, biến mất không thấy nữa.
Mà bên kia, thiếu chủ Trục Vân bị ba vị đồng môn truy sát, trong hai mắt đột ngột phát ra hàn quang.
Hắn cắn răng một cái, tay trái bấm một pháp quyết. Nơi mi tâm sáng lên một phù văn hình thanh kiếm màu vàng. Từ trong đó chợt bắn ra một đạo ánh sáng màu vàng, trực tiếp phá một lỗ thủng ở trong hư không phía trên.
Thân hình hắn hơi nghiêng một chút, xuyên qua khe hở kia, biến mất không thấy bóng dáng.
Sau khi ba người này rời đi, trong tế đàn hoàn toàn rơi vào trong tình trạng điên cuồng chém giết. Máu tươi tuôn ra rất nhanh đã nhuộm cả mặt đất của tế đàn thành màu đỏ như máu.
Ở nơi nào đó trên không trung của tế đàn, Yên La đứng lơ lửng trên bầu trời.
Nàng đưa mắt thấy mấy người bị nhốt lấy các loại thủ đoạn chạy trốn, lại không có ý định đuổi theo.
Chờ mọi người trốn xa, sắc mặt nàng trắng nhợt, thân thể đột nhiên lắc lư một hồi, miễn cưỡng mới đứng vững được.
Nàng vừa mới thăng cấp tới tu vi Thánh Giai, trong tình thế miễn cưỡng khống chế cấm chế bên trong Côn Lôn, thi triển đại thần thông, nguyên khí tất nhiên tổn hao nhiều.
Yên La nhắm mắt lại, chậm rãi hít vào thở ra mấy lần. Lúc này sắc mặt nàng mới dễ nhìn hơn một ít.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vào thời khắc này, trước người nàng lóe lên bóng người màu tím. Tử Lăng hiện lên, quỳ gối cúi người về phía Yên La.
- Chủ nhân!
Giọng nói của nàng có chút nức nở
- Nàng là. . .
Đôi mi thanh tú của Yên La nhăn lại, trong mắt hiện ra vẻ nghi hoặc.
Tử Lăng ngẩng đầu lên, trên gương mặt giống như đóa hoa lê trong mưa, mỉm cười. Hai tay nàng giao ở trước người. Trên người phóng ra hào quang bảy màu cường đại.
Ở phía sau nàng, ảo ảnh một nhánh cây bảy màu hiện ra, tản ra khí tức giống hệt với Thất Bảo Diệu Thụ.
- Nàng là Bảo nhi!
Đôi mắt tuyệt đpẹ của Yên La nhất thời sáng lên. Nàng đã nhớ ra.
- Đúng vậy, chủ nhân!
Tử Lăng khó nén được thần sắc kích động nói.
Trong mắt Yên La hiện lên một tia vẻ phức tạp, đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu nàng.
Nước mắt Tử Lăng cuối cùng không ngừng rơi xuống. Nàng dùng giọng điệu có chút ủy khuất nói:
- Chủ nhân, cuối cùng chủ nhân đã trở về. Bảo nhi mấy năm nay rất sợ hãi, rất cô độc.
- Không sao, ta đã trở về. Tất cả đều sẽ tốt hơn.
Yên La khẽ vỗ về đầu của Tử Lăng.
Tử Lăng khẽ gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra thái độ rất nghiêm túc.
- Bảo nhi, mấy năm nay nàng đều ở chỗ này chờ ta trở về sao? Năm đó Côn Lôn rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Linh nhi đâu?
Yên La một hơi hỏi ra ba vấn đề.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro