Khiêu chiến hạng ba
Vong Ngữ
2024-07-24 14:05:08
Rất nhanh, đám người Thanh Trường Thiên, Xích Nghê
Tử, Tử Lăng, Lữ Cảnh, Giang Thủy Thủy, Mã Lung đều biết được tin tức
Thạch Mục muốn khiêu chiến Huyễn Ma Đạo, phản ứng của họ đều không giống nhau.
Có người vô cùng vui sướng, hi vọng Thạch Mục chết trong Huyễn Ma Đạo, cũng có người lo lắng cho Thạch Mục và đương nhiên cũng có chút người thờ ơ, không cho là đúng.
Sau khi những người có quan hệ tốt với Thạch Mục như Mã Lung và Thanh Trường Thiên biết được tin tức này thì nhao nhao đi tới động phủ Thạch Mục để bái phỏng, thậm chí khuyên bảo hắn từ bỏ khiêu chiến.
Đương nhiên Thạch Mục sẽ không thay đổi chủ ý, sau một hồi khuyên bảo không có kết quả họ cũng chỉ có thể rời đi một cách bất đắc dĩ.
Cô nàng Tử Lăng này đột nhiên trong ba ngày cuối cùng đến thăm, sau khi nhìn thấy Thạch Mục cũng không khuyên hắn từ bỏ mà ngược lại nói chuyện phiếm với Thạch Mục một phen, rất có thể muốn cho Thạch Mục mở đường đi trước bởi theo đó nàng cũng muốn khiêu chiến Huyễn Ma Đạo, điều này có vài phần làm cho Thạch Mục không biết nói gì.
Trong cơn nghị luận sôi nổi thì ba ngày thời gian trôi qua rất nhanh.
Trên một quảng trường cực lớn trong Huyền Linh Tháp.
Trong quảng trường là một tòa lôi đài màu đen, khi Thạch Mục đến đây thì xung quanh đã tập hợp mấy ngàn người.
Liếc nhìn lại thì số người tích lũy được ở đây lại giống với cảnh thi đấu như đúc, nguyên một đám người rỉ tai nhau thì thầm to lớn hay nghị luận nhao nhao, trông có vẻ phi thường náo nhiệt.
Điều này cũng khó trách, thứ nhất là mọi người không cần tự mình tham chiến mà chỉ là đơn thuần đến xem náo nhiệt thì đương nhiên càng thêm nhẹ nhõm, thứ hai những người ra tay hôm nay đều là đệ tử Thượng Vị vì vậy cho dù như thế nào đều có thể gia tăng không ít lịch duyệt, có thể vì thi đấu đại bỉ sau này tăng thêm sức nặng, kể từ đó đương nhiên hấp dẫn rất nhiều người có ý chí tới đây.
Thạch Mục xuất hiện lập tức làm cho mọi người chú ý, nguyên một đám duỗi dài cổ nhìn qua.
Bởi vì từ khi hắn gia nhập Thánh Địa thì biểu hiện có chút tầm thường, trong lần tỷ thí gần nhất cũng cũng không dẫn đến sự chú ý của nhiều người cho nên hình tượng có chút thần bí.
Mấy ngày nay Thạch Mục một mực đóng cửa động phủ, ngoại trừ mấy người quen thì những người khác muốn bái phỏng đều không có cách nào gặp mặt, mọi người đương nhiên cực kỳ tò mò muốn nhìn một chút rốt cuộc Thạch Mục là thần thánh phương nào lại dám một hơi khiêu chiến đệ tử bài danh thuộc ba thứ hạng đầu.
Thạch Mục đối với ánh mắt xung quanh làm như không thấy, thân hình thoáng chớp động đã rơi vào chính giữa lôi đài.
Lúc này trên lôi đài có một vị lão giả đầu mọc một sừng với tu vi Thiên Vị hậu kỳ đứng đấy, xem chừng hẳn là một gã Yêu tộc.
"Ngươi chính là Thạch Mục ư?" Lão giả một sừng đánh giá Thạch Mục từ trên xuống dưới một phen, trên mặt lộ ra một tia tươi cười hòa ái.
"Vâng, đệ tử chính là Thạch Mục." Sắc mặt Thạch Mục bình tĩnh nói.
"Tốt, tâm tính coi như không tệ, đã đến bước này rồi thì ta cũng không nói với ngươi gì nữa. Chắc hẳn ngươi cũng đã hiểu được điều kiện tiên quyết để xông vào Huyễn Ma Đạo rồi nhỉ?" Lão giả một sừng hỏi.
"Đệ tử hiểu rõ." Thạch Mục nói ra.
"Vậy là tốt rồi. Các ngươi lên đây hết đi!" Lão giả một sừng nói xong thì vung một tay lên.
Lập tức có ba thân ảnh không biết từ nơi nào xuất hiện rơi vào trên lôi đài, hiện ra thân ảnh ba người Long Chiến Dã, Lăng Phong và Vân Ẩn.
Long Chiến Dã đứng ở giữa, Lăng Phong và Vân Ẩn phân biệt đứng ở trái phải.
Ba người vừa xuất hiện lập tức khiến cho đệ tử xung quanh đang vây xem đại náo một hồi, bầu không khí tại đây thoáng cái liền trở nên nhiệt liệt, ánh mắt vốn nhìn về phía Thạch Mục cũng nhao nhao chuyển đến trên thân ba người.
Ba người đều là những nhân vật thành danh là đệ tử hùng cứ bách niên nằm trong số ba người đứng đầu trên Thanh Lan Bảng nhiều năm, bản thân hộ cũng có không ít người ủng hộ, lúc này cũng nhao nhao vì ba người họ hét lên.
Long Chiến Dã và Vân Ẩn đều không quen Thạch Mục, vừa mới lên đài ánh mắt liền tò mò đảo qua không chút che dấu đánh giá Thạch Mục.
Lăng Phong liếc nhìn Thạch Mục, sắc mặt lạnh nhạt, mặt mỉm cười.
Ánh mắt Thạch Mục quét qua, gật nhẹ đầu với Lăng Phong xem như bắt chuyện, sau đó liền thu hồi ánh mắt.
"Yên lặng! Bách niên đệ tử Thạch Mục xin khiêu chiến Huyễn Ma Đạo, dựa theo môn quy chỉ cần chiến thắng ba đệ tử xếp đầu trên Thanh Lan Bảng mới lấy được tư cách tiến vào. Lão phu Kim Thao, vâng mệnh chủ trì lần tỷ thí này." Lão già một sừng đối với mọi người gần đó cao giọng tuyên bố.
Lời vừa nói ra thì hiện trường vốn náo động lập tức an tĩnh lại.
"Tỷ thí cử hành ba ngày, hôm nay cử hành trận đầu, Thạch Mục và Vân Ẩn hai người lưu lại, hai người Long Chiến Dã và Lăng Phong xin tạm thời rời khỏi lôi đài." Kim Thao nói.
"Hi vọng sau hai ngày còn có thể nhìn thấy ngươi đứng ở chỗ này!"
Sau khi Long Chiến Dã nói với Thạch Mục như thế thì lúc này thân hình gã nhoáng một cái hóa thành một đạo kim quang bay xuống lôi đài rồi đứng ở gần đó.
Lăng Phong gật nhẹ đầu với Thạch Mục rồi cũng bay người rời khỏi.
"Tỷ thí bắt đầu!"
Kim Thao hét lớn một tiếng, phất tay đánh ra một đạo quang mang, lôi đài gần đó lập tức sáng lên một màn sáng màu xanh lục rồi bao trùm lấy lôi đài.
Thạch Mục hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía Vân Ẩn cách đó không xa.
Lúc này Vân Ẩn cũng nhìn qua, hai người bốn mắt nhìn nhau, dường như đều không muốn lập tức ra tay.
"Ngươi chính là Thạch Mục ư? Ngay cả cảnh giới Thiên Vị cũng chưa đạt tới lại muốn khiêu chiến Huyễn Ma Đạo, thật là không biết sống chết." Vân Ẩn nói lạnh lùng.
"Thạch mỗ đã có tính toán không cần Vân huynh nhọc lòng quan tâm rồi." Thạch Mục nói ra.
"Hừ! Không biết tốt xấu, muốn khiêu chiến Huyễn Ma Đạo thì trước hết phải qua cửa ải này là ta đây!" Trên mặt Vân Ẩn lạnh lẽo, trực tiếp ra tay.
Thân hình gã nhoáng một cái, lập tức ở trên lôi đài hóa thành vài đạo tàn ảnh màu tím bay thẳng về phía Thạch Mục.
"Tốc độ thật nhanh!" Nội tâm Thạch Mục rùng mình, tốc độ của gã Vân Ẩn này so với những người mà hắn từng gặp đều nhanh hơn nhiều.
Bá!
Ánh sáng màu đỏ trên người Thạch Mục đại thịnh, sau lưng xuất hiện một đôi Xích sắc Hỏa Dực trộn lẫn bạch quang, thân hình hắn nhoáng một cái đồng dạng biến thành một đạo tàn ảnh màu đỏ rồi biến mất ngay tại chỗ.
Hai đạo tàn ảnh một đỏ một tím giao thoa truy đuổi lẫn nhau càng lúc càng nhanh.
Dưới lôi đài mọi người hoa cả mắt, đừng nói thấy rõ động tác của hai người vào lúc ngay cả tàn ảnh cũng dần dần mơ hồ, họ lập tức phát ra một tiếng hoan hô thán phục.
Thần sắc Thanh Trường Thiên phức tạp, gã vốn tự ngạo với tốc độ bản thân nhưng so với hai người trên lôi đài thì bất kỳ một ai đều không dưới hắn thậm chí còn hơn không ít.
"Không tồi, vậy mà có thể đuổi kịp tốc độ của ta! Có chút bổn sự!" Tàn ảnh màu tím lập tức dừng lại, hiện ra thân ảnh Vân Ẩn.
"Ngươi cũng không tệ." Hồng ảnh lóe lên, thân ảnh Thạch Mục xuất hiện.
"Tiểu tử cuồng vọng!"
Sắc mặt Vân Ẩn lạnh lẽo, ánh sáng màu tím trong tay lóe lên trên tay nhiều thêm một thanh bảo Phiến có lông vũ màu tím.
Cây quạt này không biết dùng loại lông vũ của Yêu thú nào chế tạo thành, tổng cộng chín cây, trên đó khắc lên vô số phù văn, tỏa ra Linh khí kinh người.
Uy thế của cây quạt này không ngờ đã vượt qua phạm trù của Linh khí giống như một kiện pháp bảo uy lực cực lớn.
"Nguyên Canh Phiến! Pháp bảo đắc ý của Vân Ẩn!"
Dưới lôi đài có người kinh hô nói.
Khuôn mặt Thạch Mục lộ ra một tia ngưng trọng, trong tay chẳng biết lúc nào đã nắm chặt Như Ý Tấn Thiết Côn.
"Đừng tưởng rằng có vài phần tốc độ là có thể đặt ngang hàng với ta, nếm thử một chiêu ‘Nguyên Canh Thiên Phong’ của ta đi!"
Vân Ẩn hét lớn một tiếng, bảo Phiến màu tím trong tay tỏa sáng hào quang, đột nhiên chín cây lông vũ mở ra từng cây bay xuống phía Thạch Mục.
Vù!
Một đạo vòi rồng màu tím vừa thô vừa to bạo phát ra từ đỉnh Phiến, vòi rồng vậy mà hiện ra một loại màu sắc óng ánh sặc sỡ xẹt qua hư không, phát ra âm thanh “Ù ù” làm cho màng nhĩ người khác phát run.
Bởi vì tốc độ của vòi rồng màu tím cực nhanh, xung quanh không ít người dường như chỉ thấy được trước một khắc nó xuất hiện từ bảo Phiến trong tay Vân Ẩn thì trong chớp mắt đã đến trước người Thạch Mục cách đó không xa.
Sắc mặt Thạch Mục cả kinh, hai tay vung lên, Như Ý Tấn Thiết Côn trong tay lập tức nhấc lên một hồi khí lãng màu trắng.
"Linh Xà Xuất Động!"
Hắn hét lớn một tiếng, trong tay Như Ý Côn quấy về phía trước, khí lãng màu trắng trước người lập tức quay cuộn theo trường Côn, trong nháy mắt nhanh chóng bành trướng hóa thành một vòi rồng màu trắng to lớn nghênh tiếp.
Hai cột vòi rồng thoáng một phát đụng vào nhau.
"Bành" một tiếng!
Thạch Mục đánh ra vòi rồng màu trắng thoáng một phát tán loạn, không địch lại Vân Ẩn Nguyên Canh Thiên Phong.
Cột vòi rồng màu tím giống như một con Cự Mãng màu tím cực lớn, hung hăng quất vào người Thạch Mục thoáng cái đánh hắn bay ra ngoài, đâm vào trên màn sáng màu xanh lục xung quanh lôi đài.
Nhưng mà vào lúc này toàn thân Thạch Mục chẳng biết lúc nào đã bao trùm Kim Sắc Lân Giáp, thoạt nhìn cũng không bị thương.
Tiếng xé gió truyền đến, vòi rồng màu tím tiếp tục truy kích về phía hắn dường như muốn không chết không thôi.
Ánh mắt Thạch Mục lạnh lẽo, Như Ý Tấn Thiết Côn trong tay hắc quang đại thịnh, đột nhiên quét ngang.
"Hoành Tảo Thiên Quân!"
Một đạo Côn ảnh màu đen vừa thô vừa to hung hăng đánh lên điểm yếu vòi rồng màu tím giống như đánh rắn bảy tấc.
Oanh!
Vòi rồng màu tím ầm ầm vỡ vụn, hóa thành một luồng cuồng phong bạo liệt ra.
Chân Thạch Mục đột nhiên đạp mạnh xuống lôi đài, một tiếng "Răng rắc" truyền đến, lôi đài được cấm chế gia cố vậy mà hiện ra từng đạo khe hở.
Mượn sức đạp mạnh này thân thể của hắn giống một quả thiên thạch bay về phía Vân Ẩn, gần như thuấn di đến trước người gã, hai tay cầm Côn đột nhiên đập xuống!
"Thương Ưng Cái Đính!"
Trên Như Ý Tấn Thiết Côn tách ra quang mang màu đen chói mắt, những nơi đi qua hư không đều nổi lên từng trận gợn sóng.
Côn ảnh chưa đến thì một luồng uy áp kinh khủng đã ầm ầm đã đến trước!
Vân Ẩn đang chuẩn bị thi triển phát Nguyên Canh Thiên Phong thứ hai, vào lúc này sắc mặt gã đại biến bất chấp tất cả phát ra công kích, ánh sáng màu tím của Nguyên Canh Phiến trong tay đại thịnh lóe lên hóa thành một tấm chắn hình quạt ngăn cản trước người.
Ầm ầm!
Trường côn màu đen hung hăng đánh vào trên Nguyên Canh Phiến, hai ánh sáng tím đen vô tận nổ tung nhấc lên từng luồng kình phong mãnh liệt hướng về bốn phía, mặt đất phía dưới lôi đài cũng bị nổ thành một cái hố to.
Màn sáng màu xanh lục gần đó run rẩy kịch liệt gần như muốn lập tức vỡ vụn ra.
Lão già một sừng ở giữa không trung biến sắc, vung tay lên.
Một luồng ánh sáng màu xanh lục bay ra từ trong tay lão, dường như là một tấm lệnh bài, sau khi sáp nhập vào trong màn sáng màu xanh lục thì nó lập tức vững chắc lại.
Không chỉ vậy, mặt đất lôi đài cũng hiện ra một tầng thanh quang.
Mọi người dưới lôi đài đều trợn mắt hốc mồm.
Lúc này lực công kích của hai người trên đài không khỏi quá mức đáng sợ, vừa mới giao thủ hai phát liền xảy ra thanh thế lớn như vậy gần như hủy diệt toàn bộ sàn đấu.
Điều này cũng làm cho không ít người xung quanh lôi đài phải nhìn nhận lại thực lực của đệ tử mới như Thạch Mục lần nữa , không ít người vốn xem nhẹ người như Thạch Mục thì lúc này nhao nhao ngậm miệng lại, á khẩu không nói lên lời.
Vào lúc này thần sắc bọn người Thanh Trường Thiên và Xích Nghê Tử có chút phức tạp, bọn hắn với Thạch Mục từng cùng một đám bái nhập Thanh Lan Thánh Địa, thực lực cũng không kém bao nhiêu. Nhưng khí phách hăng hái hồi đó đã dập tắt bởi đả kích vào chín năm trước, thực lực Thạch Mục bày ra lúc này bọn hắn xa không thể so sánh.
Ngược lại Tử Lăng bên kia lại cảm thấy say sưa, thậm chí thỉnh thoảng còn vung vẩy bàn tay nhỏ bé, vỗ tay bảo hay.
Có người vô cùng vui sướng, hi vọng Thạch Mục chết trong Huyễn Ma Đạo, cũng có người lo lắng cho Thạch Mục và đương nhiên cũng có chút người thờ ơ, không cho là đúng.
Sau khi những người có quan hệ tốt với Thạch Mục như Mã Lung và Thanh Trường Thiên biết được tin tức này thì nhao nhao đi tới động phủ Thạch Mục để bái phỏng, thậm chí khuyên bảo hắn từ bỏ khiêu chiến.
Đương nhiên Thạch Mục sẽ không thay đổi chủ ý, sau một hồi khuyên bảo không có kết quả họ cũng chỉ có thể rời đi một cách bất đắc dĩ.
Cô nàng Tử Lăng này đột nhiên trong ba ngày cuối cùng đến thăm, sau khi nhìn thấy Thạch Mục cũng không khuyên hắn từ bỏ mà ngược lại nói chuyện phiếm với Thạch Mục một phen, rất có thể muốn cho Thạch Mục mở đường đi trước bởi theo đó nàng cũng muốn khiêu chiến Huyễn Ma Đạo, điều này có vài phần làm cho Thạch Mục không biết nói gì.
Trong cơn nghị luận sôi nổi thì ba ngày thời gian trôi qua rất nhanh.
Trên một quảng trường cực lớn trong Huyền Linh Tháp.
Trong quảng trường là một tòa lôi đài màu đen, khi Thạch Mục đến đây thì xung quanh đã tập hợp mấy ngàn người.
Liếc nhìn lại thì số người tích lũy được ở đây lại giống với cảnh thi đấu như đúc, nguyên một đám người rỉ tai nhau thì thầm to lớn hay nghị luận nhao nhao, trông có vẻ phi thường náo nhiệt.
Điều này cũng khó trách, thứ nhất là mọi người không cần tự mình tham chiến mà chỉ là đơn thuần đến xem náo nhiệt thì đương nhiên càng thêm nhẹ nhõm, thứ hai những người ra tay hôm nay đều là đệ tử Thượng Vị vì vậy cho dù như thế nào đều có thể gia tăng không ít lịch duyệt, có thể vì thi đấu đại bỉ sau này tăng thêm sức nặng, kể từ đó đương nhiên hấp dẫn rất nhiều người có ý chí tới đây.
Thạch Mục xuất hiện lập tức làm cho mọi người chú ý, nguyên một đám duỗi dài cổ nhìn qua.
Bởi vì từ khi hắn gia nhập Thánh Địa thì biểu hiện có chút tầm thường, trong lần tỷ thí gần nhất cũng cũng không dẫn đến sự chú ý của nhiều người cho nên hình tượng có chút thần bí.
Mấy ngày nay Thạch Mục một mực đóng cửa động phủ, ngoại trừ mấy người quen thì những người khác muốn bái phỏng đều không có cách nào gặp mặt, mọi người đương nhiên cực kỳ tò mò muốn nhìn một chút rốt cuộc Thạch Mục là thần thánh phương nào lại dám một hơi khiêu chiến đệ tử bài danh thuộc ba thứ hạng đầu.
Thạch Mục đối với ánh mắt xung quanh làm như không thấy, thân hình thoáng chớp động đã rơi vào chính giữa lôi đài.
Lúc này trên lôi đài có một vị lão giả đầu mọc một sừng với tu vi Thiên Vị hậu kỳ đứng đấy, xem chừng hẳn là một gã Yêu tộc.
"Ngươi chính là Thạch Mục ư?" Lão giả một sừng đánh giá Thạch Mục từ trên xuống dưới một phen, trên mặt lộ ra một tia tươi cười hòa ái.
"Vâng, đệ tử chính là Thạch Mục." Sắc mặt Thạch Mục bình tĩnh nói.
"Tốt, tâm tính coi như không tệ, đã đến bước này rồi thì ta cũng không nói với ngươi gì nữa. Chắc hẳn ngươi cũng đã hiểu được điều kiện tiên quyết để xông vào Huyễn Ma Đạo rồi nhỉ?" Lão giả một sừng hỏi.
"Đệ tử hiểu rõ." Thạch Mục nói ra.
"Vậy là tốt rồi. Các ngươi lên đây hết đi!" Lão giả một sừng nói xong thì vung một tay lên.
Lập tức có ba thân ảnh không biết từ nơi nào xuất hiện rơi vào trên lôi đài, hiện ra thân ảnh ba người Long Chiến Dã, Lăng Phong và Vân Ẩn.
Long Chiến Dã đứng ở giữa, Lăng Phong và Vân Ẩn phân biệt đứng ở trái phải.
Ba người vừa xuất hiện lập tức khiến cho đệ tử xung quanh đang vây xem đại náo một hồi, bầu không khí tại đây thoáng cái liền trở nên nhiệt liệt, ánh mắt vốn nhìn về phía Thạch Mục cũng nhao nhao chuyển đến trên thân ba người.
Ba người đều là những nhân vật thành danh là đệ tử hùng cứ bách niên nằm trong số ba người đứng đầu trên Thanh Lan Bảng nhiều năm, bản thân hộ cũng có không ít người ủng hộ, lúc này cũng nhao nhao vì ba người họ hét lên.
Long Chiến Dã và Vân Ẩn đều không quen Thạch Mục, vừa mới lên đài ánh mắt liền tò mò đảo qua không chút che dấu đánh giá Thạch Mục.
Lăng Phong liếc nhìn Thạch Mục, sắc mặt lạnh nhạt, mặt mỉm cười.
Ánh mắt Thạch Mục quét qua, gật nhẹ đầu với Lăng Phong xem như bắt chuyện, sau đó liền thu hồi ánh mắt.
"Yên lặng! Bách niên đệ tử Thạch Mục xin khiêu chiến Huyễn Ma Đạo, dựa theo môn quy chỉ cần chiến thắng ba đệ tử xếp đầu trên Thanh Lan Bảng mới lấy được tư cách tiến vào. Lão phu Kim Thao, vâng mệnh chủ trì lần tỷ thí này." Lão già một sừng đối với mọi người gần đó cao giọng tuyên bố.
Lời vừa nói ra thì hiện trường vốn náo động lập tức an tĩnh lại.
"Tỷ thí cử hành ba ngày, hôm nay cử hành trận đầu, Thạch Mục và Vân Ẩn hai người lưu lại, hai người Long Chiến Dã và Lăng Phong xin tạm thời rời khỏi lôi đài." Kim Thao nói.
"Hi vọng sau hai ngày còn có thể nhìn thấy ngươi đứng ở chỗ này!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi Long Chiến Dã nói với Thạch Mục như thế thì lúc này thân hình gã nhoáng một cái hóa thành một đạo kim quang bay xuống lôi đài rồi đứng ở gần đó.
Lăng Phong gật nhẹ đầu với Thạch Mục rồi cũng bay người rời khỏi.
"Tỷ thí bắt đầu!"
Kim Thao hét lớn một tiếng, phất tay đánh ra một đạo quang mang, lôi đài gần đó lập tức sáng lên một màn sáng màu xanh lục rồi bao trùm lấy lôi đài.
Thạch Mục hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía Vân Ẩn cách đó không xa.
Lúc này Vân Ẩn cũng nhìn qua, hai người bốn mắt nhìn nhau, dường như đều không muốn lập tức ra tay.
"Ngươi chính là Thạch Mục ư? Ngay cả cảnh giới Thiên Vị cũng chưa đạt tới lại muốn khiêu chiến Huyễn Ma Đạo, thật là không biết sống chết." Vân Ẩn nói lạnh lùng.
"Thạch mỗ đã có tính toán không cần Vân huynh nhọc lòng quan tâm rồi." Thạch Mục nói ra.
"Hừ! Không biết tốt xấu, muốn khiêu chiến Huyễn Ma Đạo thì trước hết phải qua cửa ải này là ta đây!" Trên mặt Vân Ẩn lạnh lẽo, trực tiếp ra tay.
Thân hình gã nhoáng một cái, lập tức ở trên lôi đài hóa thành vài đạo tàn ảnh màu tím bay thẳng về phía Thạch Mục.
"Tốc độ thật nhanh!" Nội tâm Thạch Mục rùng mình, tốc độ của gã Vân Ẩn này so với những người mà hắn từng gặp đều nhanh hơn nhiều.
Bá!
Ánh sáng màu đỏ trên người Thạch Mục đại thịnh, sau lưng xuất hiện một đôi Xích sắc Hỏa Dực trộn lẫn bạch quang, thân hình hắn nhoáng một cái đồng dạng biến thành một đạo tàn ảnh màu đỏ rồi biến mất ngay tại chỗ.
Hai đạo tàn ảnh một đỏ một tím giao thoa truy đuổi lẫn nhau càng lúc càng nhanh.
Dưới lôi đài mọi người hoa cả mắt, đừng nói thấy rõ động tác của hai người vào lúc ngay cả tàn ảnh cũng dần dần mơ hồ, họ lập tức phát ra một tiếng hoan hô thán phục.
Thần sắc Thanh Trường Thiên phức tạp, gã vốn tự ngạo với tốc độ bản thân nhưng so với hai người trên lôi đài thì bất kỳ một ai đều không dưới hắn thậm chí còn hơn không ít.
"Không tồi, vậy mà có thể đuổi kịp tốc độ của ta! Có chút bổn sự!" Tàn ảnh màu tím lập tức dừng lại, hiện ra thân ảnh Vân Ẩn.
"Ngươi cũng không tệ." Hồng ảnh lóe lên, thân ảnh Thạch Mục xuất hiện.
"Tiểu tử cuồng vọng!"
Sắc mặt Vân Ẩn lạnh lẽo, ánh sáng màu tím trong tay lóe lên trên tay nhiều thêm một thanh bảo Phiến có lông vũ màu tím.
Cây quạt này không biết dùng loại lông vũ của Yêu thú nào chế tạo thành, tổng cộng chín cây, trên đó khắc lên vô số phù văn, tỏa ra Linh khí kinh người.
Uy thế của cây quạt này không ngờ đã vượt qua phạm trù của Linh khí giống như một kiện pháp bảo uy lực cực lớn.
"Nguyên Canh Phiến! Pháp bảo đắc ý của Vân Ẩn!"
Dưới lôi đài có người kinh hô nói.
Khuôn mặt Thạch Mục lộ ra một tia ngưng trọng, trong tay chẳng biết lúc nào đã nắm chặt Như Ý Tấn Thiết Côn.
"Đừng tưởng rằng có vài phần tốc độ là có thể đặt ngang hàng với ta, nếm thử một chiêu ‘Nguyên Canh Thiên Phong’ của ta đi!"
Vân Ẩn hét lớn một tiếng, bảo Phiến màu tím trong tay tỏa sáng hào quang, đột nhiên chín cây lông vũ mở ra từng cây bay xuống phía Thạch Mục.
Vù!
Một đạo vòi rồng màu tím vừa thô vừa to bạo phát ra từ đỉnh Phiến, vòi rồng vậy mà hiện ra một loại màu sắc óng ánh sặc sỡ xẹt qua hư không, phát ra âm thanh “Ù ù” làm cho màng nhĩ người khác phát run.
Bởi vì tốc độ của vòi rồng màu tím cực nhanh, xung quanh không ít người dường như chỉ thấy được trước một khắc nó xuất hiện từ bảo Phiến trong tay Vân Ẩn thì trong chớp mắt đã đến trước người Thạch Mục cách đó không xa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sắc mặt Thạch Mục cả kinh, hai tay vung lên, Như Ý Tấn Thiết Côn trong tay lập tức nhấc lên một hồi khí lãng màu trắng.
"Linh Xà Xuất Động!"
Hắn hét lớn một tiếng, trong tay Như Ý Côn quấy về phía trước, khí lãng màu trắng trước người lập tức quay cuộn theo trường Côn, trong nháy mắt nhanh chóng bành trướng hóa thành một vòi rồng màu trắng to lớn nghênh tiếp.
Hai cột vòi rồng thoáng một phát đụng vào nhau.
"Bành" một tiếng!
Thạch Mục đánh ra vòi rồng màu trắng thoáng một phát tán loạn, không địch lại Vân Ẩn Nguyên Canh Thiên Phong.
Cột vòi rồng màu tím giống như một con Cự Mãng màu tím cực lớn, hung hăng quất vào người Thạch Mục thoáng cái đánh hắn bay ra ngoài, đâm vào trên màn sáng màu xanh lục xung quanh lôi đài.
Nhưng mà vào lúc này toàn thân Thạch Mục chẳng biết lúc nào đã bao trùm Kim Sắc Lân Giáp, thoạt nhìn cũng không bị thương.
Tiếng xé gió truyền đến, vòi rồng màu tím tiếp tục truy kích về phía hắn dường như muốn không chết không thôi.
Ánh mắt Thạch Mục lạnh lẽo, Như Ý Tấn Thiết Côn trong tay hắc quang đại thịnh, đột nhiên quét ngang.
"Hoành Tảo Thiên Quân!"
Một đạo Côn ảnh màu đen vừa thô vừa to hung hăng đánh lên điểm yếu vòi rồng màu tím giống như đánh rắn bảy tấc.
Oanh!
Vòi rồng màu tím ầm ầm vỡ vụn, hóa thành một luồng cuồng phong bạo liệt ra.
Chân Thạch Mục đột nhiên đạp mạnh xuống lôi đài, một tiếng "Răng rắc" truyền đến, lôi đài được cấm chế gia cố vậy mà hiện ra từng đạo khe hở.
Mượn sức đạp mạnh này thân thể của hắn giống một quả thiên thạch bay về phía Vân Ẩn, gần như thuấn di đến trước người gã, hai tay cầm Côn đột nhiên đập xuống!
"Thương Ưng Cái Đính!"
Trên Như Ý Tấn Thiết Côn tách ra quang mang màu đen chói mắt, những nơi đi qua hư không đều nổi lên từng trận gợn sóng.
Côn ảnh chưa đến thì một luồng uy áp kinh khủng đã ầm ầm đã đến trước!
Vân Ẩn đang chuẩn bị thi triển phát Nguyên Canh Thiên Phong thứ hai, vào lúc này sắc mặt gã đại biến bất chấp tất cả phát ra công kích, ánh sáng màu tím của Nguyên Canh Phiến trong tay đại thịnh lóe lên hóa thành một tấm chắn hình quạt ngăn cản trước người.
Ầm ầm!
Trường côn màu đen hung hăng đánh vào trên Nguyên Canh Phiến, hai ánh sáng tím đen vô tận nổ tung nhấc lên từng luồng kình phong mãnh liệt hướng về bốn phía, mặt đất phía dưới lôi đài cũng bị nổ thành một cái hố to.
Màn sáng màu xanh lục gần đó run rẩy kịch liệt gần như muốn lập tức vỡ vụn ra.
Lão già một sừng ở giữa không trung biến sắc, vung tay lên.
Một luồng ánh sáng màu xanh lục bay ra từ trong tay lão, dường như là một tấm lệnh bài, sau khi sáp nhập vào trong màn sáng màu xanh lục thì nó lập tức vững chắc lại.
Không chỉ vậy, mặt đất lôi đài cũng hiện ra một tầng thanh quang.
Mọi người dưới lôi đài đều trợn mắt hốc mồm.
Lúc này lực công kích của hai người trên đài không khỏi quá mức đáng sợ, vừa mới giao thủ hai phát liền xảy ra thanh thế lớn như vậy gần như hủy diệt toàn bộ sàn đấu.
Điều này cũng làm cho không ít người xung quanh lôi đài phải nhìn nhận lại thực lực của đệ tử mới như Thạch Mục lần nữa , không ít người vốn xem nhẹ người như Thạch Mục thì lúc này nhao nhao ngậm miệng lại, á khẩu không nói lên lời.
Vào lúc này thần sắc bọn người Thanh Trường Thiên và Xích Nghê Tử có chút phức tạp, bọn hắn với Thạch Mục từng cùng một đám bái nhập Thanh Lan Thánh Địa, thực lực cũng không kém bao nhiêu. Nhưng khí phách hăng hái hồi đó đã dập tắt bởi đả kích vào chín năm trước, thực lực Thạch Mục bày ra lúc này bọn hắn xa không thể so sánh.
Ngược lại Tử Lăng bên kia lại cảm thấy say sưa, thậm chí thỉnh thoảng còn vung vẩy bàn tay nhỏ bé, vỗ tay bảo hay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro