Khiêu khích tới cửa. (1)
Vong Ngữ
2024-07-24 14:05:08
Thạch Mục hơi do dự, cuối cùng vẫn để bạch hạc hạ xuống, sau đó thu lại, dáng vẻ tùy ý đi tới.
Lối vào cốc, đệ tử Ly Hỏa quan vẻ mặt giận dữ, trước những đệ tử này là mấy thanh niên áo bào tím đang khoanh tay trước ngực, ngăn cản trước đường, trên mặt mấy tên này đều mang nụ cười ngả ngớn.
Ánh mắt Thạch Mục đảo qua ống tay những người này, ánh mắt lóe lên, trên ống tay những người này thêu phù văn sóng nước xanh lam, đó là tiêu chí của Khảm Thủy quan.
Ly Trần tông có tám đại quan, tuy rằng đều là đệ tử nội viện nhưng quan hệ giữa các quan lớn không phải là quá hòa hợp, thường xuyên xuất hiện sự cạnh tranh, đặc biệt là Khảm Thủy quan và Ly Hỏa quan, quan hệ có thể nói là đối thủ một mất một còn.
- Lý Triệt, Khảm Thủy quan các ngươi chạy tới Ly Hỏa quan chúng ta làm gì, còn ngăn cản lối ra vào?
- Có câu nói rất hay, chó ngoan không cản đường, nếu như không trách ra chớ trách chúng ta không khách khí!
Một nam tử cao lớn, mái tóc bù xù đi ra khỏi đoàn người, trầm giọng nói.
- Ai cha, đây không phải là Lâm Đổng huynh sao! Ha ha, chúng ta không có chuyện gì cả, chỉ là nghe nói Ly Hỏa quan Tần Cương sư huynh của các ngươi vài ngày trước ra ngoài chấp hành nhiệm vụ lại không cẩn thận ngã xuống, quả thực là đáng tiếc. Chúng ta tốt xấu gì cũng là đồng môn, do vậy tới đây an ủi một chút.
Một thanh niên tóc xanh khí chất âm trầm trong đám người Khảm Thủy quan nói.
Lời này mang ngữ khí bi ai, nhưng biểu hiện không hề có ý an ủi chút nào, ngược lại còn đầy sự hả hê, cười trên nỗi đau của kẻ khác.
- Tần Cương sư huynh tốt xấu gì cũng vì tiêu diệt đám phản bội tông môn mới hi sinh, há có thể để đám người các ngươi nói xấu!
Lâm Đổng giận dữ quát.
- Ha ha, chỉ là vây quét Bạch Vân quan mà thôi, mấy vị sư huynh Khảm Thủy quan chúng ta trước đó được phái đi cứ điểm Phù Không thậm chí còn từng giết qua vài tên chiến tướng Thiên Vị bộ tộc Hắc Ma rồi!
Thanh niên tóc xanh cười lớn, thản nhiên nói.
Lời này vừa ra, đám đệ tử Ly Hỏa quan giận dữ không kìm nổi, mấy tên nóng nảy trên người tỏa ra hào quang, định ra tay đánh nhau.
Tần Cương là cao thủ hiếm thấy ở Ly Hỏa quan, khi còn sống từ tranh đoạt không ít vinh dự cho Ly Hỏa quan, hạ thấp những quan khác, vì vậy uy vọng trong đám đệ tử khá lớn.
Chỉ là bây giờ hắn ngã xuống, thực lực Ly Hỏa quan đúng là đã giảm xuống không ít.
- Các vị sư huynh Khảm Thủy quan cho là Ly Hỏa quan chúng ta vừa gặp biến cố, cho nên cố tình tới đây khiêu khích sao?
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên, Tây Môn Tuyết thản nhiên nói.
- Ai cha, đây không phải đệ nhất mỹ nhân Ly Hỏa quan Tây Môn sư muội sao? Lời này sai rồi, chúng ta sao dám.
Ánh mắt thanh niên tóc xanh kia nhìn về phía Tây Môn Tuyết, nói.
- Nếu đã vậy mời các vị tránh đường ra, nếu muốn động thủ vậy ta có thể phụng bồi bất cứ lúc nào.
Tây Môn Tuyết mấp máy môi, lạnh giọng nói.
Dứt lời, trên người tỏa ra hào quang trắng nhạt.
- Đúng vậy, chúng ta luôn sẵn sàng!
Những đệ tử khác thấy có Tây Môn Tuyết dẫn đầu, cũng dồn dập bước lên vài bước.
Thanh niên tóc xanh nghe vậy, nhìn xung quanh một chút.
Hôm nay bọn họ tới đây là bởi vì Tần Cương ngã xuống, cố ý tới khiêu khích một phen, gia tăng nhuệ khí, có điều cũng không định động thủ. Chỉ là không ai ngờ Tây Môn Tuyết lại phản ứng kịch liệt như vậy, gia tăng nhuệ khí của những đệ tử còn lại.
Có điều hai bên đã nói tới mức này, nếu bọn họ đơn giản nhường đường, vậy còn gì là mặt mũi của Khảm Thủy quan.
- Đã sớm nghe nói Tây Môn sư muội cũng chỉ dung mạo tuyệt trần, còn có thiên tư trác tuyệt. Tại hạ bất tài, muốn lĩnh giáo sư muội một hai, không biết sư muội có nể mặt hay không?
Bên cạnh thanh niên tóc xanh, một thanh niên tóc xám đi ra khỏi đoàn người, nói.
Người này thân hình cao lớn, trên mặt có một vết sẹo kéo dài từ trên trán xuống, giống như một con rết đỏ tươi, khá là khủng bố.
Ánh mắt Thạch Mục quét qua người này, tu vi của hắn ngang bằng Tây Môn Tuyết, chỉ mới Thiên Vị sơ kỳ, thế nhưng sát khí trên người rất nặng, không biết là do tu luyện công pháp gì hay là do giết chóc quá nhiều tạo thành.
- Hóa ra là Lang Khôn sư huynh, không cần nhiều lời, đánh đi!
Tây Môn Tuyết nói đánh là đánh, không chút chần chừ.
Trong tay nàng lóe lên ánh sáng trắng, xuất hiện một thanh ngọc xích màu trắng, bên trên tỏa ra hào quang, hàn khí điên cuồng trào ra, trên mặt đất xung quanh lập tức xuất hiện một lớp sương trắng.
Đám đệ tử hai quan thấy vậy, dồn dập lui về phía sau, thân hình Thạch Mục ở trong đám người lúc này cũng lui về phía sau theo.
Không đợi mọi người hoàn toàn lui lại, vèo vèo vài tiếng xé gió vang lên, mấy chục chuôi băng thương dài chừng một trượng ngưng tụ trước người Tây Môn Tuyết, thanh ngọc xích trong tay nàng cũng khẽ vung lên, tất cả băng thương ầm ầm bắn ra, giống như những mũi tên, che ngợp bầu trời, phóng về phía thanh niên mặt sẹo Lang Khôn.
Chẳng biết từ khi nào trong tay Lang Khôn đã xuất hiện thêm một thanh chiến đao màu đen, cánh tay khẽ động, trên thân chiến đao lập tức tỏa ra ánh đao đen kịt, sắc bén, hóa thành mấy chục luồng đao ảnh, chuẩn xác chém lên tất cả băng thương đang đánh tới.
Ầm ầm ầm!
Tất cả băng thương gần như cùng lúc vỡ vụn ra, mảnh băng vụn bắn ra xung quanh,.
Không biết là tên Lang Khôn kia cố tình hay vô ý, có một lượng lớn mảnh băng vụn bắn tới chỗ Thạch Mục.
Thạch Mục thấy vậy, đan tay chụp một cái, trước người lóe lên ánh sáng xanh, mảnh băng vụn bay tới trước người biến mất không còn tung tích, ai cũng không biết tại sao lại biến mất, đồng thời thân hình lay động, lui về sau hai ba mươi trượng mới đứng lại.
Mọi người xung quanh ai nấy đều dùng thủ đoạn của bản thân mình đánh tan mảnh băng vụn, có điều do quá mức đột nhiên, có không ít người bị mảnh băng vụn bắn trúng, tuy rằng không bị thương gì cả thế nhưng quần áo trên người bị tổn hại, dáng vẻ có vài phần chật vật.
Mấy tên đệ tử Khảm Thủy quan ở đối diện cười lớn, còn có mấy người đưa mắt nhìn về phía Thạch Mục.
Lang Khôn quét nhìn Thạch Mục một cái, sau đó thúc dục chiến đao màu đen trong tay, chiến đấu với Tây Môn Tuyết.
Lối vào cốc, đệ tử Ly Hỏa quan vẻ mặt giận dữ, trước những đệ tử này là mấy thanh niên áo bào tím đang khoanh tay trước ngực, ngăn cản trước đường, trên mặt mấy tên này đều mang nụ cười ngả ngớn.
Ánh mắt Thạch Mục đảo qua ống tay những người này, ánh mắt lóe lên, trên ống tay những người này thêu phù văn sóng nước xanh lam, đó là tiêu chí của Khảm Thủy quan.
Ly Trần tông có tám đại quan, tuy rằng đều là đệ tử nội viện nhưng quan hệ giữa các quan lớn không phải là quá hòa hợp, thường xuyên xuất hiện sự cạnh tranh, đặc biệt là Khảm Thủy quan và Ly Hỏa quan, quan hệ có thể nói là đối thủ một mất một còn.
- Lý Triệt, Khảm Thủy quan các ngươi chạy tới Ly Hỏa quan chúng ta làm gì, còn ngăn cản lối ra vào?
- Có câu nói rất hay, chó ngoan không cản đường, nếu như không trách ra chớ trách chúng ta không khách khí!
Một nam tử cao lớn, mái tóc bù xù đi ra khỏi đoàn người, trầm giọng nói.
- Ai cha, đây không phải là Lâm Đổng huynh sao! Ha ha, chúng ta không có chuyện gì cả, chỉ là nghe nói Ly Hỏa quan Tần Cương sư huynh của các ngươi vài ngày trước ra ngoài chấp hành nhiệm vụ lại không cẩn thận ngã xuống, quả thực là đáng tiếc. Chúng ta tốt xấu gì cũng là đồng môn, do vậy tới đây an ủi một chút.
Một thanh niên tóc xanh khí chất âm trầm trong đám người Khảm Thủy quan nói.
Lời này mang ngữ khí bi ai, nhưng biểu hiện không hề có ý an ủi chút nào, ngược lại còn đầy sự hả hê, cười trên nỗi đau của kẻ khác.
- Tần Cương sư huynh tốt xấu gì cũng vì tiêu diệt đám phản bội tông môn mới hi sinh, há có thể để đám người các ngươi nói xấu!
Lâm Đổng giận dữ quát.
- Ha ha, chỉ là vây quét Bạch Vân quan mà thôi, mấy vị sư huynh Khảm Thủy quan chúng ta trước đó được phái đi cứ điểm Phù Không thậm chí còn từng giết qua vài tên chiến tướng Thiên Vị bộ tộc Hắc Ma rồi!
Thanh niên tóc xanh cười lớn, thản nhiên nói.
Lời này vừa ra, đám đệ tử Ly Hỏa quan giận dữ không kìm nổi, mấy tên nóng nảy trên người tỏa ra hào quang, định ra tay đánh nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Cương là cao thủ hiếm thấy ở Ly Hỏa quan, khi còn sống từ tranh đoạt không ít vinh dự cho Ly Hỏa quan, hạ thấp những quan khác, vì vậy uy vọng trong đám đệ tử khá lớn.
Chỉ là bây giờ hắn ngã xuống, thực lực Ly Hỏa quan đúng là đã giảm xuống không ít.
- Các vị sư huynh Khảm Thủy quan cho là Ly Hỏa quan chúng ta vừa gặp biến cố, cho nên cố tình tới đây khiêu khích sao?
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên, Tây Môn Tuyết thản nhiên nói.
- Ai cha, đây không phải đệ nhất mỹ nhân Ly Hỏa quan Tây Môn sư muội sao? Lời này sai rồi, chúng ta sao dám.
Ánh mắt thanh niên tóc xanh kia nhìn về phía Tây Môn Tuyết, nói.
- Nếu đã vậy mời các vị tránh đường ra, nếu muốn động thủ vậy ta có thể phụng bồi bất cứ lúc nào.
Tây Môn Tuyết mấp máy môi, lạnh giọng nói.
Dứt lời, trên người tỏa ra hào quang trắng nhạt.
- Đúng vậy, chúng ta luôn sẵn sàng!
Những đệ tử khác thấy có Tây Môn Tuyết dẫn đầu, cũng dồn dập bước lên vài bước.
Thanh niên tóc xanh nghe vậy, nhìn xung quanh một chút.
Hôm nay bọn họ tới đây là bởi vì Tần Cương ngã xuống, cố ý tới khiêu khích một phen, gia tăng nhuệ khí, có điều cũng không định động thủ. Chỉ là không ai ngờ Tây Môn Tuyết lại phản ứng kịch liệt như vậy, gia tăng nhuệ khí của những đệ tử còn lại.
Có điều hai bên đã nói tới mức này, nếu bọn họ đơn giản nhường đường, vậy còn gì là mặt mũi của Khảm Thủy quan.
- Đã sớm nghe nói Tây Môn sư muội cũng chỉ dung mạo tuyệt trần, còn có thiên tư trác tuyệt. Tại hạ bất tài, muốn lĩnh giáo sư muội một hai, không biết sư muội có nể mặt hay không?
Bên cạnh thanh niên tóc xanh, một thanh niên tóc xám đi ra khỏi đoàn người, nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người này thân hình cao lớn, trên mặt có một vết sẹo kéo dài từ trên trán xuống, giống như một con rết đỏ tươi, khá là khủng bố.
Ánh mắt Thạch Mục quét qua người này, tu vi của hắn ngang bằng Tây Môn Tuyết, chỉ mới Thiên Vị sơ kỳ, thế nhưng sát khí trên người rất nặng, không biết là do tu luyện công pháp gì hay là do giết chóc quá nhiều tạo thành.
- Hóa ra là Lang Khôn sư huynh, không cần nhiều lời, đánh đi!
Tây Môn Tuyết nói đánh là đánh, không chút chần chừ.
Trong tay nàng lóe lên ánh sáng trắng, xuất hiện một thanh ngọc xích màu trắng, bên trên tỏa ra hào quang, hàn khí điên cuồng trào ra, trên mặt đất xung quanh lập tức xuất hiện một lớp sương trắng.
Đám đệ tử hai quan thấy vậy, dồn dập lui về phía sau, thân hình Thạch Mục ở trong đám người lúc này cũng lui về phía sau theo.
Không đợi mọi người hoàn toàn lui lại, vèo vèo vài tiếng xé gió vang lên, mấy chục chuôi băng thương dài chừng một trượng ngưng tụ trước người Tây Môn Tuyết, thanh ngọc xích trong tay nàng cũng khẽ vung lên, tất cả băng thương ầm ầm bắn ra, giống như những mũi tên, che ngợp bầu trời, phóng về phía thanh niên mặt sẹo Lang Khôn.
Chẳng biết từ khi nào trong tay Lang Khôn đã xuất hiện thêm một thanh chiến đao màu đen, cánh tay khẽ động, trên thân chiến đao lập tức tỏa ra ánh đao đen kịt, sắc bén, hóa thành mấy chục luồng đao ảnh, chuẩn xác chém lên tất cả băng thương đang đánh tới.
Ầm ầm ầm!
Tất cả băng thương gần như cùng lúc vỡ vụn ra, mảnh băng vụn bắn ra xung quanh,.
Không biết là tên Lang Khôn kia cố tình hay vô ý, có một lượng lớn mảnh băng vụn bắn tới chỗ Thạch Mục.
Thạch Mục thấy vậy, đan tay chụp một cái, trước người lóe lên ánh sáng xanh, mảnh băng vụn bay tới trước người biến mất không còn tung tích, ai cũng không biết tại sao lại biến mất, đồng thời thân hình lay động, lui về sau hai ba mươi trượng mới đứng lại.
Mọi người xung quanh ai nấy đều dùng thủ đoạn của bản thân mình đánh tan mảnh băng vụn, có điều do quá mức đột nhiên, có không ít người bị mảnh băng vụn bắn trúng, tuy rằng không bị thương gì cả thế nhưng quần áo trên người bị tổn hại, dáng vẻ có vài phần chật vật.
Mấy tên đệ tử Khảm Thủy quan ở đối diện cười lớn, còn có mấy người đưa mắt nhìn về phía Thạch Mục.
Lang Khôn quét nhìn Thạch Mục một cái, sau đó thúc dục chiến đao màu đen trong tay, chiến đấu với Tây Môn Tuyết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro