Lệnh điều động
Vong Ngữ
2024-07-24 14:05:08
Ngày hôm ấy, khi Thạch Mục ở trong thạch thất của cứ điểm chăm chú cầm bút họa phù, thì một tràng tiếng gõ cửa truyền đến.
Hai đuôi lông mày của hắn nhướng lên, mở cửa phòng ra, đoạn trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Vốn tưởng rằng người đến là đệ tử kia lại tới nhờ chế phù, kết quả đứng ngoài cửa lại là thân hình khôi ngô của Kim Thần.
“Kim sư huynh sao lại có rảnh rỗi đến chỗ tiểu đệ vậy?” Thạch Mục mời Kim Thần vào trong phòng sau đó hỏi với vẻ hồ nghi.
Ánh mắt của Kim Thần quét thoáng qua khắp gian phòng của Thạch Mục rồi rơi xuống chỗ bàn đá trên đó còn bày một xấp giấy vẽ phù lộn xộn, còn có mấy thứ Phù mực, Pháp bút nữa, cũng có cả mấy tấm phù lục đã hoàn thành.
“Thạch sư đệ thật là chăm chỉ, trong lúc dưỡng thương cũng không hề nghỉ ngơi.” Kim Thần cười ha ha một tiếng, cũng không lập tức nói rõ ý đồ hắn đến đây.
“Sư huynh nói đùa, ta chỉ là thấy dưỡng thương quá buồn mới tiện tay luyện chế một ít phù lục, chuẩn bị sẵn có khi dùng đến.” Thạch Mục mỉm cười.
Kim Thần cầm mấy tấm phù lục mà Thạch Mục vừa luyện chế xong lên, cẩn thận lật qua lật lại xem.
“Phù lục mà Thạch sư đệ luyện chế có bút pháp trôi chảy, linh lực tràn đầy, xác suất thành công cực cao, ngay cả một ít Phù Sư Linh giai cũng chưa chắc đã làm được. Thật tiếc cho những người ở cứ điểm này không còn được hưởng cái phúc này nữa rồi.” Kim Thần thở dài, giọng có chút tiếc nuối.”
“Kim sư huynh nói thế là có ý gì?” Sắc mặt Thạch Mục khẽ nhúc nhích.
“Ha ha, cứ điểm của ta vừa rồi mới nhận được một điều lệnh đến từ liên minh, là muốn điều động Thạch sư đệ đến một cứ điểm vùng Đông bắc, ta vừa khéo không có việc gì nên tự mình đến đây đưa cho ngươi.” Kim Thần ha ha cười, lấy trong áo ra một ngọc giản, đưa cho Thạch Mục.
Thạch Mục hơi giật mình, nhận lấy ngọc giản, bắt đầu nhập vào thần thức.
Quả nhiên trong đó là một điều lệnh có kí tên liên minh, yêu cầu hắn trong vòng mười ngày phải đưa tin đến một cứ điểm bí mất ở Huyền Lăng Sơn, phía dưới còn kèm một tấm bản đồ, chỉ rõ vị trí của cứ điểm này.
Thạch Mục xem xong, trong lòng cảm thấy vui vẻ.
Nhìn trên bản đồ thì thấy, cứ điểm này có thể coi như là nằm ở vùng hậu phương, cách chiến trường ở tiền phương này một khoảng cực xa, xem như an toàn hơn rất nhiều rồi.
Mặc dù nói trong ngọc giản không có nói rõ lý do điều động hắn, có điều có thể được đổi sang hậu phương thì quá nửa là không phải chuyện xấu gì rồi.
“Làm phiền Kim sư huynh rồi. Tiểu đệ tự nhiên tuân theo lệnh điều động của liên minh, nội trong hai ngày sẽ lên đường.” Thạch Mục cất ngọc giản đi, chắp tay nói.
“Trước lúc đi, Kim mỗ hi vọng Thạch sư đệ có thể giúp cho một chuyện nhỏ.” Kim Thần lộ vẻ khó xử. Chần chờ một lút rồi nói.
“Kim sư huynh có chuyện gì cứ nói, đừng ngại, nếu là chuyện mà đệ có khả năng làm thì nhất định sẽ cống hiến sức lực.” Thạch Mục đáp chẳng hề do dự.
“Được! Kim mỗ tại đây xin thay mặt cho những người khác trong cứ điểm này đa tạ sư đệ trước! Thạch sư đệ cũng biết, hiện tại chiến cuộc tại tiền tuyến cực kì căng thẳng, nhu cầu về phù lục khá lớn. Kim mỗ hi vọng Thạch sư đệ có thể luyện chế thêm một ít phù lục nữa. Vốn dĩ ta định đợi sư đệ chữa thương xong rồi mới nói việc này, nhưng hiện tại xem ra nếu không nói ngay thì sợ là không còn kịp nữa… Danh sách phù lục và tài liệu ta đều đã mang đến, về phần điểm công huân sẽ nhiều hơn so với trước kia năm phần.” Kim Thần chắp tay, sau đó lấy từ trong áo ra một miếng ngọc giản, một xấp giấy vẽ phù, còn có mấy miếng linh thạch đủ mọi màu sắc cùng đặt lên bàn đá.
“Nếu là chuyện này thì sư huynh cứ yên tâm, Thạch Mục nhất định sẽ không làm nhục sứ mạng.” Thạch Mục cười cười, vui vẻ đáp ứng.
Đối với vị thủ lĩnh bình thường hành sự trầm ổn và quang minh chính đại này, hắn vẫn có ít nhiều hảo cảm. Cộng thêm việc gia tăng ban thưởng công huân lại còn liên quan đến thuật chế phù, tất nhiên hắn sẽ không cự tuyệt đâu.
Kim Thần nghe vậy, tất nhiên là mừng rỡ cực kì mà thật lòng cảm tạ, cũng thức thời lập tức cáo từ.
…
Mười ngày sau, sâu trong dãy Huyền Lăng Sơn.
Dưới chân một ngọn núi cao mấy ngàn trượng cực kì hiểm trở, một thanh niên mặc áo ngắn màu đen, dáng người cao lớn khôi ngô đang đứng trên một tảng đá lớn, ánh mắt nhìn khắp chung quanh, nhíu mày.
Người này chính là Thạch Mục.
Hắn căn cứ theo bản đồ trong ngọc giản mà tìm đến nơi này. Có điều hắn đi vòng vo một hồi xung quanh chỗ này mãi rồi mà vẫn không có người ra nghênh tiếp.
“Cửa vào cứ điểm này hẳn cũng đã bị trận pháp che giấu, chẳng lẽ là muốn để tự mình tìm kiếm?” Thạch Mục thầm cảm thấy không biết phải nói gì.
Tu vi của hắn ở con đường trận pháp còn nông cạn, muốn nhìn thấu một trận pháp huyễn thuật cũng không phải chuyện dễ dàng.
Có điều hắn cũng không phải là hoàn toàn bó tay.
Thạch Mục nhảy từ trên tảng đá xuống, hai mắt híp lại, con ngươi lóe lên đổi sang màu vàng óng ánh, quét qua mặt đất chung quanh.
Sau một lát, hắn ngồi xổm xuống một đống cành khô trên đồng cỏ, trên mặt đất thấp thoáng một cái dấu chân mờ mờ, hẳn là đã có từ lâu hoặc bị nước mưa xói mòn, gần như nhìn không ra nữa.
Thạch Mục cười khẽ một tiếng.
Dấu chân này mặc dù mờ, lại chạy không khỏi linh mục của hắn. Đối với hắn lúc này thì dấu chân này không khác gì dấu vết do một con voi khổng lồ hung hăng giẫm lên mặt đất một cái, để lại dấu vết cực lớn và rõ ràng vô cùng.
Thạch Mục đứng lên, đi dọc theo dấu chân này đi về phía trước tìm tòi, phía trước cũng có lẻ tẻ vết chân người đi qua.
Mặc dù dấu vết lưu lại trên núi đá hoặc mặt đất rắn rất nông và mờ, có khi không tài nào phân biết rõ, nhưng dù sao cũng rất nhanh chóng tìm thấy hướng di chuyển, cứ thế một đường đuổi theo.
Càng đi về phía trước, dấu vết để lại càng rõ ràng, hơi nữa đều đi về một phía, trong lòng Thạch Mục lại càng thêm an tâm khẳng định.
Sau một lát, hắn đã đứng ngay phía trước vách núi, tất cả dấu vết đến đây đã biến mất.
Kim quang trong mắt tán đi, hắn cẩn thận quan sát bờ đá trước mắt, nhẹ tay khẽ chạm thử lên đó, bất thình lình lọt thẳng vào trong.
“Quả nhiên…” Thạch Mục khẽ gật đầu, thu tay về.
Lúc này, thạch bích lóe lên bạch quang rồi nứt ra một cái lỗ hổng, một gã nam tử áo lục đang đứng trước cửa vào.
“Ngươi là Thạch Mục của Hắc Ma Môn sao, hoan nghênh tiến vào Thử Sào, Tại hạ là Thanh Phong đến từ Diệu Âm Tông.” Nam tử áo lục cười nhìn Thạch Mục, nói.
“Chính là Thạch mỗ, làm phiền Thanh sư huynh rồi.” Thạch Mục lấy từ trong lòng ra một miếng lệnh bài chứng minh thân phận của liên minh và cái ngọc giản điều lệnh kia.
“Vào đi!” Thanh Phong không đưa tay nhận lấy mà tránh người sang một bên, ý bảo Thạch Mục đi vào.
Thạch Mục thấy vậy cũng không tỏ vẻ gì, cất kỹ lệnh bài cùng ngọc giản rồi cất bước tiến đến.
Sau một khắc, hắn cảm thấy trước mặt ánh sáng lóa lên, người đã đứng trong một hành lang rộng rãi đi thông dưới mặt đất, nam tử áo lục thì đứng sóng vai bên cạnh.
Thạch Mục ngưng mắt nhìn nhưng chỉ thấy phía trước tối ôm, không biết kéo dài bao xa.
“Thạch sư đệ có thể tự mình tìm được nơi này, quả nhiên bất phàm, không hổ là người mà Kim trưởng lão ra sức đề cử tới.” Thanh Phong hả hả cười nói.
“Đề cử? Kim trưởng lão?” Thạch Mục khẽ giật mình, chân đang bước ngừng lại.
Thanh Phong thấy vẻ mặt của Thạch Mục thì cũng dừng lại, ngạc nhiên hỏi:
“Sao vậy? Chẳng lẽ Thạch sư đệ vẫn chưa biết đây là đâu à?”
“Đúng vậy, chẳng qua là tại hạ nhận được điều lệnh của liên minh, nói phải tới cứ điểm này thôi, còn những chuyện khác như tới đây để làm gì thì tại hạ hoàn toàn mù tịt” Thạch Mục thành thật đáp.
“Xem ra Thạch sư đệ không biết, được rồi, ta nói sơ qua với ngươi một chút. Kỳ thật nơi đây cũng không phải là một cứ điểm bình thường đâu, mà nó là một cứ điểm chế phù của liên minh đó.” Thanh Phong có chút kinh ngạc nhìn Thạch Mục vài lần, sau một hồi mới từ từ nói ra.”
“Cứ điểm chế phù ư?”
Thạch Mục nghe vậy, thoáng sửng sốt.
“Tình hình chiến đấu gần đây diễn ra với xu thế nhanh, vì để đáp ứng được nhu cầu sử dụng lớn đối với phù lục cấp thấp, liên minh đã gom những phù sư tinh anh trong các phái lại với nhau, tạm thời hợp thành căn cứ chế phù nơi đây. Thiên phú chế phù của Thạch Sư đệ đã được một ít cao tầng biết, lại còn do Kim Tiểu Thoa trưởng lão ra sức đề cử, cho nên mới điều ngươi tới chỗ này.” Thanh Phong ở một bên vừa dẫn đường vừa nói.
Thạch Mục nghe vậy, nhướng mày.
Hắn và Kim Tiểu Thoa mới chỉ gặp nhau một lần lúc nhập môn, sau đó không còn nhìn thấy nữa. Một trưởng lão Tiên Thiên như thế chú ý tới không biết là họa hay phúc đây.
Trong lòng Thạch Mục ý nghĩ nổi sóng, trầm mặc đi theo Thanh Phong.
Hai người đi được khoảng nửa khắc, tới cuối thông đạo, một cái cửa đá xuất hiện đằng trước.
Thanh Phong lấy ra một khối bạch ngọc to cỡ bàn tay, phía trên có khắc họa vài đạo phù văn. Khối ngọc sáng lên, một đạo bạch quang bay ra chui vào cửa đá.
Ken két!
Cửa đá chậm rãi mở sang hai bên, lộ rõ cảnh tượng bên trong.
Một đại sảnh rộng trăm trượng xuất hiện ở trước mặt Thạch Mục, hơn trăm người ở bên trong đi qua đi lại, thỉnh thoảng có linh khí bảo quang phóng lên trời.
Không gian đại sảnh chứa từng lò đan bình thường, phía dưới lửa cháy hừng hực, bên cạnh từng lò đan đều có tầm hai ba người túc trực, thỉnh thoảng bỏ vào trong lò các loại khoáng thạch, tài liệu, thậm chí là da thú và xương thú nữa.
Thạch Mục nhận ra những bếp lò này, chúng không phải lò luyện đan mà là lò chế phù.
Một gã đại hán thủ lô đang nghiêng lò đổ từ trong ra một ít chất lỏng sền sệt màu xanh, cẩn thận cho vào mấy cái khuôn đúc hình vuông đặt ở bên cạnh.
Chất lỏng nhanh chóng nguội lạnh, chỉ chốc lát liền ngưng kết thành một tấm phù chỉ mới tinh màu xanh, được một gã bên cạnh cẩn thận thu lấy.
Trong đại sảnh có khoảng chừng bốn, năm mươi bếp lò, liên tục sản xuất ra từng tấm phù chỉ đặc biệt.
“Đi thôi.” Nam tử áo lục đứng lại cho Thạch Mục nhìn một thoáng rồi mới cất bước đi về hướng khác của đại sảnh.
Những gã tạp dịch thủ lô chế phù trong đại sảnh này có chút kính sợ Thanh Phong, nhao nhao hành lễ với hắn, còn đối với Thạch Mục ở đằng sau thì nhìn tới với ánh mắt tò mò.
Thanh Phong không thèm để ý đến mấy người này chút nào, rất nhanh mang Thạch Hạo xuyên qua đại sảnh, tiến đến một thông đạo thật dài nữa.
Một lát sau, hai người lại đi vào một tòa cửa đá to lớn khác.
“Đại sảnh vừa rồi chẳng qua là địa phương để cho một ít công nô chế biến phù chỉ mà thôi. Nơi đây mới là đại sảnh chế phù dành cho Phù Sư tinh anh của các phái. Ngươi là người mới, có thể thường xuyên thỉnh giáo những người khác một chút.” Thanh Phong nói xong liền lật tay lấy miếng bạch ngọc kia ra, một đạo bạch quang chui vào cửa đá, nó từ từ mở ra.
Trong cửa là một đại sảnh hơi lớn, đỉnh sảnh có hình cung, cứ cách mấy trượng là có một cái đèn treo màu trắng rủ xuống, tỏa ánh sáng màu ngà sữa, soi rõ cả gian đại sảnh.
Trong đại sảnh bày nguyên một đám bàn đá rộng lớn, bên trên đặt đủ các loại phù chỉ, pháp bút, pháp mực.
Có khoảng hai ba mươi cái bàn đá như vậy, hầu như bên cạnh mỗi cái bàn đá đều đã ngồi một người, có người thì đang bận vẽ phù lục, cũng có mấy người tụ thành từng nhóm, nhỏ giọng thảo luận gì đó.
Xung quanh còn có mấy gian phòng đơn độc, trừ một gian giáp với lối ra thì mấy phòng khác đều đóng kín cửa.
Ở một bên đại sảnh, có một tấm ngọc bích cực lớn dựng đứng, phía trên hiện lên hàng hàng “chữ thể”, dường như là từng cái nhiệm vụ chế phù được ghi trên đó.
Đa số mọi người chứng kiến hai người bọn họ đi vào cũng chỉ lướt nhìn một chút thôi, ngẫu nhiên có vài người nhẹ gật đầu với Thanh Phong rồi tiếp tục công việc của mình.
Hai đuôi lông mày của hắn nhướng lên, mở cửa phòng ra, đoạn trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Vốn tưởng rằng người đến là đệ tử kia lại tới nhờ chế phù, kết quả đứng ngoài cửa lại là thân hình khôi ngô của Kim Thần.
“Kim sư huynh sao lại có rảnh rỗi đến chỗ tiểu đệ vậy?” Thạch Mục mời Kim Thần vào trong phòng sau đó hỏi với vẻ hồ nghi.
Ánh mắt của Kim Thần quét thoáng qua khắp gian phòng của Thạch Mục rồi rơi xuống chỗ bàn đá trên đó còn bày một xấp giấy vẽ phù lộn xộn, còn có mấy thứ Phù mực, Pháp bút nữa, cũng có cả mấy tấm phù lục đã hoàn thành.
“Thạch sư đệ thật là chăm chỉ, trong lúc dưỡng thương cũng không hề nghỉ ngơi.” Kim Thần cười ha ha một tiếng, cũng không lập tức nói rõ ý đồ hắn đến đây.
“Sư huynh nói đùa, ta chỉ là thấy dưỡng thương quá buồn mới tiện tay luyện chế một ít phù lục, chuẩn bị sẵn có khi dùng đến.” Thạch Mục mỉm cười.
Kim Thần cầm mấy tấm phù lục mà Thạch Mục vừa luyện chế xong lên, cẩn thận lật qua lật lại xem.
“Phù lục mà Thạch sư đệ luyện chế có bút pháp trôi chảy, linh lực tràn đầy, xác suất thành công cực cao, ngay cả một ít Phù Sư Linh giai cũng chưa chắc đã làm được. Thật tiếc cho những người ở cứ điểm này không còn được hưởng cái phúc này nữa rồi.” Kim Thần thở dài, giọng có chút tiếc nuối.”
“Kim sư huynh nói thế là có ý gì?” Sắc mặt Thạch Mục khẽ nhúc nhích.
“Ha ha, cứ điểm của ta vừa rồi mới nhận được một điều lệnh đến từ liên minh, là muốn điều động Thạch sư đệ đến một cứ điểm vùng Đông bắc, ta vừa khéo không có việc gì nên tự mình đến đây đưa cho ngươi.” Kim Thần ha ha cười, lấy trong áo ra một ngọc giản, đưa cho Thạch Mục.
Thạch Mục hơi giật mình, nhận lấy ngọc giản, bắt đầu nhập vào thần thức.
Quả nhiên trong đó là một điều lệnh có kí tên liên minh, yêu cầu hắn trong vòng mười ngày phải đưa tin đến một cứ điểm bí mất ở Huyền Lăng Sơn, phía dưới còn kèm một tấm bản đồ, chỉ rõ vị trí của cứ điểm này.
Thạch Mục xem xong, trong lòng cảm thấy vui vẻ.
Nhìn trên bản đồ thì thấy, cứ điểm này có thể coi như là nằm ở vùng hậu phương, cách chiến trường ở tiền phương này một khoảng cực xa, xem như an toàn hơn rất nhiều rồi.
Mặc dù nói trong ngọc giản không có nói rõ lý do điều động hắn, có điều có thể được đổi sang hậu phương thì quá nửa là không phải chuyện xấu gì rồi.
“Làm phiền Kim sư huynh rồi. Tiểu đệ tự nhiên tuân theo lệnh điều động của liên minh, nội trong hai ngày sẽ lên đường.” Thạch Mục cất ngọc giản đi, chắp tay nói.
“Trước lúc đi, Kim mỗ hi vọng Thạch sư đệ có thể giúp cho một chuyện nhỏ.” Kim Thần lộ vẻ khó xử. Chần chờ một lút rồi nói.
“Kim sư huynh có chuyện gì cứ nói, đừng ngại, nếu là chuyện mà đệ có khả năng làm thì nhất định sẽ cống hiến sức lực.” Thạch Mục đáp chẳng hề do dự.
“Được! Kim mỗ tại đây xin thay mặt cho những người khác trong cứ điểm này đa tạ sư đệ trước! Thạch sư đệ cũng biết, hiện tại chiến cuộc tại tiền tuyến cực kì căng thẳng, nhu cầu về phù lục khá lớn. Kim mỗ hi vọng Thạch sư đệ có thể luyện chế thêm một ít phù lục nữa. Vốn dĩ ta định đợi sư đệ chữa thương xong rồi mới nói việc này, nhưng hiện tại xem ra nếu không nói ngay thì sợ là không còn kịp nữa… Danh sách phù lục và tài liệu ta đều đã mang đến, về phần điểm công huân sẽ nhiều hơn so với trước kia năm phần.” Kim Thần chắp tay, sau đó lấy từ trong áo ra một miếng ngọc giản, một xấp giấy vẽ phù, còn có mấy miếng linh thạch đủ mọi màu sắc cùng đặt lên bàn đá.
“Nếu là chuyện này thì sư huynh cứ yên tâm, Thạch Mục nhất định sẽ không làm nhục sứ mạng.” Thạch Mục cười cười, vui vẻ đáp ứng.
Đối với vị thủ lĩnh bình thường hành sự trầm ổn và quang minh chính đại này, hắn vẫn có ít nhiều hảo cảm. Cộng thêm việc gia tăng ban thưởng công huân lại còn liên quan đến thuật chế phù, tất nhiên hắn sẽ không cự tuyệt đâu.
Kim Thần nghe vậy, tất nhiên là mừng rỡ cực kì mà thật lòng cảm tạ, cũng thức thời lập tức cáo từ.
…
Mười ngày sau, sâu trong dãy Huyền Lăng Sơn.
Dưới chân một ngọn núi cao mấy ngàn trượng cực kì hiểm trở, một thanh niên mặc áo ngắn màu đen, dáng người cao lớn khôi ngô đang đứng trên một tảng đá lớn, ánh mắt nhìn khắp chung quanh, nhíu mày.
Người này chính là Thạch Mục.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn căn cứ theo bản đồ trong ngọc giản mà tìm đến nơi này. Có điều hắn đi vòng vo một hồi xung quanh chỗ này mãi rồi mà vẫn không có người ra nghênh tiếp.
“Cửa vào cứ điểm này hẳn cũng đã bị trận pháp che giấu, chẳng lẽ là muốn để tự mình tìm kiếm?” Thạch Mục thầm cảm thấy không biết phải nói gì.
Tu vi của hắn ở con đường trận pháp còn nông cạn, muốn nhìn thấu một trận pháp huyễn thuật cũng không phải chuyện dễ dàng.
Có điều hắn cũng không phải là hoàn toàn bó tay.
Thạch Mục nhảy từ trên tảng đá xuống, hai mắt híp lại, con ngươi lóe lên đổi sang màu vàng óng ánh, quét qua mặt đất chung quanh.
Sau một lát, hắn ngồi xổm xuống một đống cành khô trên đồng cỏ, trên mặt đất thấp thoáng một cái dấu chân mờ mờ, hẳn là đã có từ lâu hoặc bị nước mưa xói mòn, gần như nhìn không ra nữa.
Thạch Mục cười khẽ một tiếng.
Dấu chân này mặc dù mờ, lại chạy không khỏi linh mục của hắn. Đối với hắn lúc này thì dấu chân này không khác gì dấu vết do một con voi khổng lồ hung hăng giẫm lên mặt đất một cái, để lại dấu vết cực lớn và rõ ràng vô cùng.
Thạch Mục đứng lên, đi dọc theo dấu chân này đi về phía trước tìm tòi, phía trước cũng có lẻ tẻ vết chân người đi qua.
Mặc dù dấu vết lưu lại trên núi đá hoặc mặt đất rắn rất nông và mờ, có khi không tài nào phân biết rõ, nhưng dù sao cũng rất nhanh chóng tìm thấy hướng di chuyển, cứ thế một đường đuổi theo.
Càng đi về phía trước, dấu vết để lại càng rõ ràng, hơi nữa đều đi về một phía, trong lòng Thạch Mục lại càng thêm an tâm khẳng định.
Sau một lát, hắn đã đứng ngay phía trước vách núi, tất cả dấu vết đến đây đã biến mất.
Kim quang trong mắt tán đi, hắn cẩn thận quan sát bờ đá trước mắt, nhẹ tay khẽ chạm thử lên đó, bất thình lình lọt thẳng vào trong.
“Quả nhiên…” Thạch Mục khẽ gật đầu, thu tay về.
Lúc này, thạch bích lóe lên bạch quang rồi nứt ra một cái lỗ hổng, một gã nam tử áo lục đang đứng trước cửa vào.
“Ngươi là Thạch Mục của Hắc Ma Môn sao, hoan nghênh tiến vào Thử Sào, Tại hạ là Thanh Phong đến từ Diệu Âm Tông.” Nam tử áo lục cười nhìn Thạch Mục, nói.
“Chính là Thạch mỗ, làm phiền Thanh sư huynh rồi.” Thạch Mục lấy từ trong lòng ra một miếng lệnh bài chứng minh thân phận của liên minh và cái ngọc giản điều lệnh kia.
“Vào đi!” Thanh Phong không đưa tay nhận lấy mà tránh người sang một bên, ý bảo Thạch Mục đi vào.
Thạch Mục thấy vậy cũng không tỏ vẻ gì, cất kỹ lệnh bài cùng ngọc giản rồi cất bước tiến đến.
Sau một khắc, hắn cảm thấy trước mặt ánh sáng lóa lên, người đã đứng trong một hành lang rộng rãi đi thông dưới mặt đất, nam tử áo lục thì đứng sóng vai bên cạnh.
Thạch Mục ngưng mắt nhìn nhưng chỉ thấy phía trước tối ôm, không biết kéo dài bao xa.
“Thạch sư đệ có thể tự mình tìm được nơi này, quả nhiên bất phàm, không hổ là người mà Kim trưởng lão ra sức đề cử tới.” Thanh Phong hả hả cười nói.
“Đề cử? Kim trưởng lão?” Thạch Mục khẽ giật mình, chân đang bước ngừng lại.
Thanh Phong thấy vẻ mặt của Thạch Mục thì cũng dừng lại, ngạc nhiên hỏi:
“Sao vậy? Chẳng lẽ Thạch sư đệ vẫn chưa biết đây là đâu à?”
“Đúng vậy, chẳng qua là tại hạ nhận được điều lệnh của liên minh, nói phải tới cứ điểm này thôi, còn những chuyện khác như tới đây để làm gì thì tại hạ hoàn toàn mù tịt” Thạch Mục thành thật đáp.
“Xem ra Thạch sư đệ không biết, được rồi, ta nói sơ qua với ngươi một chút. Kỳ thật nơi đây cũng không phải là một cứ điểm bình thường đâu, mà nó là một cứ điểm chế phù của liên minh đó.” Thanh Phong có chút kinh ngạc nhìn Thạch Mục vài lần, sau một hồi mới từ từ nói ra.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cứ điểm chế phù ư?”
Thạch Mục nghe vậy, thoáng sửng sốt.
“Tình hình chiến đấu gần đây diễn ra với xu thế nhanh, vì để đáp ứng được nhu cầu sử dụng lớn đối với phù lục cấp thấp, liên minh đã gom những phù sư tinh anh trong các phái lại với nhau, tạm thời hợp thành căn cứ chế phù nơi đây. Thiên phú chế phù của Thạch Sư đệ đã được một ít cao tầng biết, lại còn do Kim Tiểu Thoa trưởng lão ra sức đề cử, cho nên mới điều ngươi tới chỗ này.” Thanh Phong ở một bên vừa dẫn đường vừa nói.
Thạch Mục nghe vậy, nhướng mày.
Hắn và Kim Tiểu Thoa mới chỉ gặp nhau một lần lúc nhập môn, sau đó không còn nhìn thấy nữa. Một trưởng lão Tiên Thiên như thế chú ý tới không biết là họa hay phúc đây.
Trong lòng Thạch Mục ý nghĩ nổi sóng, trầm mặc đi theo Thanh Phong.
Hai người đi được khoảng nửa khắc, tới cuối thông đạo, một cái cửa đá xuất hiện đằng trước.
Thanh Phong lấy ra một khối bạch ngọc to cỡ bàn tay, phía trên có khắc họa vài đạo phù văn. Khối ngọc sáng lên, một đạo bạch quang bay ra chui vào cửa đá.
Ken két!
Cửa đá chậm rãi mở sang hai bên, lộ rõ cảnh tượng bên trong.
Một đại sảnh rộng trăm trượng xuất hiện ở trước mặt Thạch Mục, hơn trăm người ở bên trong đi qua đi lại, thỉnh thoảng có linh khí bảo quang phóng lên trời.
Không gian đại sảnh chứa từng lò đan bình thường, phía dưới lửa cháy hừng hực, bên cạnh từng lò đan đều có tầm hai ba người túc trực, thỉnh thoảng bỏ vào trong lò các loại khoáng thạch, tài liệu, thậm chí là da thú và xương thú nữa.
Thạch Mục nhận ra những bếp lò này, chúng không phải lò luyện đan mà là lò chế phù.
Một gã đại hán thủ lô đang nghiêng lò đổ từ trong ra một ít chất lỏng sền sệt màu xanh, cẩn thận cho vào mấy cái khuôn đúc hình vuông đặt ở bên cạnh.
Chất lỏng nhanh chóng nguội lạnh, chỉ chốc lát liền ngưng kết thành một tấm phù chỉ mới tinh màu xanh, được một gã bên cạnh cẩn thận thu lấy.
Trong đại sảnh có khoảng chừng bốn, năm mươi bếp lò, liên tục sản xuất ra từng tấm phù chỉ đặc biệt.
“Đi thôi.” Nam tử áo lục đứng lại cho Thạch Mục nhìn một thoáng rồi mới cất bước đi về hướng khác của đại sảnh.
Những gã tạp dịch thủ lô chế phù trong đại sảnh này có chút kính sợ Thanh Phong, nhao nhao hành lễ với hắn, còn đối với Thạch Mục ở đằng sau thì nhìn tới với ánh mắt tò mò.
Thanh Phong không thèm để ý đến mấy người này chút nào, rất nhanh mang Thạch Hạo xuyên qua đại sảnh, tiến đến một thông đạo thật dài nữa.
Một lát sau, hai người lại đi vào một tòa cửa đá to lớn khác.
“Đại sảnh vừa rồi chẳng qua là địa phương để cho một ít công nô chế biến phù chỉ mà thôi. Nơi đây mới là đại sảnh chế phù dành cho Phù Sư tinh anh của các phái. Ngươi là người mới, có thể thường xuyên thỉnh giáo những người khác một chút.” Thanh Phong nói xong liền lật tay lấy miếng bạch ngọc kia ra, một đạo bạch quang chui vào cửa đá, nó từ từ mở ra.
Trong cửa là một đại sảnh hơi lớn, đỉnh sảnh có hình cung, cứ cách mấy trượng là có một cái đèn treo màu trắng rủ xuống, tỏa ánh sáng màu ngà sữa, soi rõ cả gian đại sảnh.
Trong đại sảnh bày nguyên một đám bàn đá rộng lớn, bên trên đặt đủ các loại phù chỉ, pháp bút, pháp mực.
Có khoảng hai ba mươi cái bàn đá như vậy, hầu như bên cạnh mỗi cái bàn đá đều đã ngồi một người, có người thì đang bận vẽ phù lục, cũng có mấy người tụ thành từng nhóm, nhỏ giọng thảo luận gì đó.
Xung quanh còn có mấy gian phòng đơn độc, trừ một gian giáp với lối ra thì mấy phòng khác đều đóng kín cửa.
Ở một bên đại sảnh, có một tấm ngọc bích cực lớn dựng đứng, phía trên hiện lên hàng hàng “chữ thể”, dường như là từng cái nhiệm vụ chế phù được ghi trên đó.
Đa số mọi người chứng kiến hai người bọn họ đi vào cũng chỉ lướt nhìn một chút thôi, ngẫu nhiên có vài người nhẹ gật đầu với Thanh Phong rồi tiếp tục công việc của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro