Manh mối
Vong Ngữ
2024-07-24 14:05:08
Dịch giả: khongpit
Biên: nila32
“Thạch Mục chiến thắng, Trần Trạch Mộc thất bại.” Lúc này thanh niên mày đỏ tuyên bố.
Lập tức truyền đến một hồi bạo động dưới lôi đài. Chiếu bạc bên kia cũng dậy lên một mảnh xôn xao.
Không ít người bắt Trần Trạch Mộc đều mặt mày ngốc trệ, thở ngắn than dài, hối hận không ngớt về lựa chọn của mình.
Không ít người bắt Trần Trạch Mộc đều mặt mày ngốc trệ, thở ngắn than dài, hối hận không ngớt lựa chọn của mình.
Nguyên bản nam tử bỉ ổi hèn mọn vẫn còn đang than thở việc đặt cược của Mã Lung cũng thua sấp mặt. Nhìn Mã Lung cất rất nhiều cực phẩm Linh Thạch vào trong túi, gã hối hận đến độ muốn lộn ruột ra ngoài, bộ dạng khóc không ra nước mắt.
Thải Nhi nhẹ nhàng nhảy qua nhảy lại giữa hai vai Mã Lung, mắt nhìn chằm chằm vào khối Linh Thạch có Linh lực sung mãn, hai mắt như muốn phát sáng.
Mã Lung đặt cược lần này, cực phẩm Linh Thạch thoáng cái tăng đến một nghìn tám trăm miếng, quả thực là một con số không nhỏ, nhìn số lượng hơn nghìn quả Linh Thạch trong túi, tâm tình thật tốt.
Thấy bộ dáng Thải nhi, nàng mỉm cười, lấy ra một viên cực phẩm Linh Thạch từ túi của chính mình, đưa cho nó.
“Oa! Mã tỷ tỷ, ngươi đẹp nhất!”
Thải nhi thấy vậy, vội vàng ngậm lấy viên Linh Thạch, ngửa đầu lên trời, chỉ một thoáng đã nuốt chửng xuống, còn ợ lên một cái, hai mắt lập tức lóe lên Linh quang.
Cảnh tượng này tự nhiên làm cho mọi người xung quanh nghẹn họng nhìn trân trối!
Đây chính là cực phẩm Linh Thạch, vậy mà lại cho Linh sủng ăn, thật là phung phí của trời!
“Miệng Thải Nhi thật ngọt, cho ngươi thêm một viên!”
Mã Lung lại có chút hưởng thụ cảm giác tiêu tiền như nước này, khóe miệng hơi vểnh, lại vứt cho Thải Nhi một viên linh thạch nữa, sau đó bắt đầu truyền âm cho Thạch Mục:
"Thạch đại ca, tỷ lệ đặt cược vừa nãy là một ăn bốn. Số lượng Linh thạch của ngươi lúc này đã gần con số hai nghìn rồi!"
“Làm phiền rồi.” Thạch Mục truyền âm trả lời.
Tuy rằng lúc này thanh âm hắn bình tĩnh như trước, nhưng trong lòng cũng cuồng hỉ không thôi.
Nhiều cực phẩm Linh Thạch như vậy, tuyệt đối là một khoản kếch xù, đủ đổi gần hai nghìn Huyền Linh điểm, có thể thỏa thích tiêu xài trong gần mười năm ở Thánh Địa.
Cùng lúc đó, mặt ngoài lôi đài lần nữa được tu chỉnh, Trần Trạch Mộc đã được khiêng xuống đưa đi trị liệu từ lâu.
Thanh niên xích mi quét mắt nhìn, tiếp theo mở miệng nói ra.
“Kế tiếp, còn có người nào muốn khiêu chiến?”
Giữa tràng trầm mặc một hồi, sau đó một đại hán râu quai nón, trên đầu có một cặp sừng trâu, từ đội ngũ đi ra, đi đến giữa lôi đài.
“Đệ tử Hoắc Thuẫn, vị trí bài danh thứ năm mươi mốt, muốn khiêu chiến vị trí bài danh thứ bốn mươi chín Lữ sư đệ.” Đại hán râu quai nón nói ra.
Ngay sau đó, chỉ thấy một nam tử mặc thanh y có thân hình gầy gò, khuôn mặt trắng bệch lên tiếng đi ra.
Hai ngươi chiếu theo quy củ cùng báo ra danh tính, chủng tộc, liền riêng phần mình tế ra pháp tướng, bắt đầu chiến đấu.
Đại hán râu quai nón, có pháp tướng là một đầu Hỏa Ngưu giáp đỏ cao hơn ba trượng, hơi thở có thể phun ra từng cột lửa cháy mạnh, uy thế kinh người.
Pháp tướng của nam tử tuấn tú kia chỉ là một con hồ ly màu xanh sáu đuôi. Tất cả sáu đuôi đều tỏa thần quang, thoạt nhìn có chút linh mẫn kỳ dị.
Hai người một cương một nhu, ngươi tới ta lui đánh nhau tới mấy hiệp, cuối cùng vẫn là cái kia nam tử tuấn tú hơn một bậc. Dựa vào Thanh Hồ sáu đuôi tiêu hao sức lực của đại hán râu quai nón đến kiệt quệ, sau đó thi triển một kích lục vĩ hợp nhất, đánh rơi đối thủ xuống dưới lôi đài.
Trận này vừa mới kết thúc, thậm chí người xem ở dưới đài còn chưa hồi phục tinh thần từ trận chiến trước, một cuộc chiến mới lại tiếp tục diễn ra.
Ngay bên phải Thạch Mục, một nữ tử da thịt đỏ thẫm, thân thể xinh đẹp, uốn éo vòng eo đi ra từ đội ngũ, đứng giữa lôi đài, quay người về phía Tử Lăng nhẹ nhàng mở miệng:
“Đệ tử Tô Nhu, vị trí bài danh thứ ba mươi tám, khiêu chiến vị trí thứ mười chín, Tử Lăng sư muội.”
Lời vừa nói ra, mọi ánh mắt đều đổ dồn về một thân ảnh nhỏ nhắn xinh trong đội ngũ.
Cái thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn kia chính là Tử Lăng, không lộ vẻ ngoài ý muốn chút nào, như trước với nụ cười dịu dàng đi ra từ trong đội ngũ, đứng đối diện với Tô Nhu.
“Tô Nhu, Xích Lân tinh, Ngư Yêu tộc.” Nữ tử xích phu tự nhiên cười cười nói ra.
“Tử Lăng, đến từ Đô Linh tinh, Nhân tộc.” Tử Lăng nói ra.
“Tử Lăng muội muội, đừng trách tỷ tỷ chọn ngươi để chiến, thật sự cái tên Thạch Mục chỉ cao hơn ta một bậc, mặc dù thắng cũng chẳng thú vị chút nào. Mà những tên đệ tử cũ lại toàn là bọn xú nam nhân, chỉ ngươi làm cho tỷ tỷ ta thích ý. Ngươi yên tâm, tỷ tỷ sẽ nhẹ tay với ngươi.” Tô Nhu che miệng cười khanh khách, nhẹ nhàng nói.
Một cái nhăn mày, một nụ cười của Tô Nhu đều mang theo đủ loại phong tình, mặc dù Tử Lăng là một tiểu cô nương, nàng cũng không nhịn được mà ửng hồng hai má.
“Tô tỷ tỷ khích khí, mời ra tay đi.” Tử Lăng tự nhiên cười cười nói.
“Tốt, muội muội cũng nên cẩn thận!” Tô Nhu nói như vậy, trên người đột nhiên sáng lên ánh sáng màu đỏ, một cái pháp tướng hình con cá chép màu đỏ dài hơn một trượng xuất hiện ở sau lưng nàng.
Tử Lăng thu hồi dáng tươi cười, ánh sáng màu tím lưu chuyển quanh thân, hai tay giao trước người, bày ra trạng thái phòng ngự.
Hai bàn tay trắng nõn thon dài của Tô Nhu nhu hòa vung lên, cá chép màu đỏ sau lưng lóe lên hào quang, từ một phân ra thành hai cái hư ảnh giống nhau như đúc.
Hai hư ảnh cá chép vừa mới xuất hiện, liền cao thấp du động, lướt qua hai bên người Tô Nhu, bay tới Tử Lăng, lưu lại ở giữa không trung từng đạo dấu vết màu đỏ.
Đôi bàn tay của Tử Lăng giao nhau phát ra quang mang sáng ngời màu tím, một thanh dao găm đằng đằng khí tím xuất hiện trong tay.
Chỉ thấy nàng nắm lấy dao găm bằng một tay, vung lên trước người, “Xoẹt” vài tiếng, bảy tám đạo màu tím quang nhận hình loan nguyệt dài hơn một trượng, đột nhiên nổ bắn ra, mang theo cuồn cuộn tử khí bổ tới hai cái hư ảnh cá chép.
Hai cái hư ảnh cá chép lại không hề né tránh, cùng những quang nhận màu tím đụng vào nhau!
Chỉ nghe “Phốc phốc” liên tiếp vài tiếng vang nhẹ, hai cái chá chép hư ảnh màu đỏ, bị quang nhận màu tím công kích, hào quang thu vào tán loạn mà ra.
Tử Lăng tựa hồ không nghĩ tới hư ảnh cá chép lại không chịu được công kích như vậy, hơi sững sờ.
Tô Nhu lộ vẻ kinh hoàng, trước khi quang nhận màu tím bổ xuống, thân hình nhoáng một cái, né tránh một cách khó khăn.
Oanh
Lúc này quang nhận màu tím bổ tới mặt đất nơi Tố Nhu vừa đứng, đem đá vụn thổi bay loạn xạ.
Tô Nhu một bên vung vẩy ống tay áo ngăn chặn loạn thạch, một bên điểm mũi chân xuống đất liên tục thối lui.
Ngay tại thời điểm Tử Lăng véo pháp quyết, muốn tiếp tục thi triển thủ đoạn khác, dị biến phát sinh!
Dưới chân đột nhiên sinh ra một cảm giác khác thường, nàng cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy từng vòng gợn sóng màu đỏ đang từ dưới chân của nàng bay lên.
Ngay sau đó, “Phần phật” một tiếng, một cái hư ảnh cá chép dài hơn trượng từ trong lòng đất đột nhiên bay ra, đem Tử Lăng hất lên giữa không trung.
Tử Lăng vẫn không kịp ổn định thân hình, chỉ thấy giữa không trung, lại cũng sáng lên từng vòng gợn sóng màu đỏ, một cái khác hư ảnh cá chép từ trong đó chui ra, độn nhiên phun một cột sáng màu đỏ cỡ thùng nước tới Tử Lăng.
“Oanh” một tiếng vang thật lớn.
Thân hình Tử Lăng bị cột sáng màu đỏ đánh trúng, trùng trùng điệp điệp nện xuống mặt đất, hai cái hư ảnh cá chép di động cao thấp trên không trung. Trong lúc di chuyển chúng liên tục phun ra từng cột sáng màu đỏ bốn phía trên lôi đài, bụi tung mù mịt.
Chung quanh lôi đài, mọi người đều bị che mắt không thể thấy rõ tình hình bên trong, bất quá bởi Tử Lăng có bộ dáng xinh đẹp động lòng người, khiến không ít người sinh ra vài phần thương cảm.
“Tiểu nha đầu này sợ là không được rồi…”
“Tô Nhu thoạt nhìn có vẻ ôn nhu mềm mại, lại có thủ đoạn thật sắc bén a!”
“Ai, dù sao cũng là người mới, cùng so sánh với những đệ tử cũ, còn có chút non nớt rồi…”
“Ha ha… Tô Nhu tỷ tỷ thật là nặng tay nha!” Nhưng vào lúc này, giữa đám bụi mù lại vang lên tiếng cười nhẹ như chuông bạc của Tử Lăng, để cho người xem hơi ngẩn ra.
Ngay sau đó, một vòng quầng sáng màu tím lấy tốc độ kinh người từ trong khuếch tán ra, cái kia hư ảnh cá chép hơi chạm đến, liền giống như hòa tan, tán loạn biến mất.
Bụi mù tiêu tán, hiện ra thân hình Tử Lăng.
Thạch Mục nhìn thấy màu hổ phách trong mắt Tử Lăng, hai mắt hơi nheo lại, dùng thanh âm chỉ có chính mình mới có thể nghe thấy nói:
“Tử Hà!”
Chỉ thấy quanh thân Tử Lăng lóe lên ánh sáng tím, một cỗ khí thế ngập trời phóng thích ra, trực tiếp thổi tan bụi mù xung quanh.
Những người xem thi đấu, có thể chứng kiến sau đầu Tử Lăng một vòng hư ảnh trăng tròn màu tím rõ ràng.
“Thuật sĩ Nguyệt Giai viên mãn? Ha ha có chút ý tứ!” Tô Nhu vốn khẽ giật mình, tiếp theo khẽ cười nói.
Trên đài cao, Hà Hoa Tiên Tử nhìn qua Tử Lăng trên lôi đài, đôi mi thanh tú hơi động, nhẹ giọng thì thầm một câu:
“Nhất thể song hồn…”
Trên lôi đài, thân thể Tử Lăng thản nhiên trôi nổi trên không trung, hai tay giao thoa trước người, bắt mấy cái pháp quyết phiền phức.
Ngay sau đó hư ảnh trăng tròn bỗng nhiên tán loạn, hóa thành vô số ánh trăng màu tím hòa nhập vào bên trong ngón tay, tiếp theo một tay chỉ về phía trước, một đạo mũi tên màu tím kích thước khoảng cánh tay người liền bắn ra, trực tiếp phóng tới ngực Tô Nhu.
Những nơi mũi tên ánh sáng đi qua, không gian xung quanh vặn vẹo không thôi, cỗ lực lượng cường đại của mũi tên tạo ra một cơn lốc xoáy đi theo nó, kéo theo đất đá vụn trên mặt đất.
Tô Nhu thấy thế, hai mặt hiện lên vẻ ngưng trọng, vội vàng thu hai tay về, pháp tướng lần nữa xuất hiện phía sau lưng, lại hóa thành hai cái hư ảnh cá chép một trái một phải phóng tới mũi tên ánh sáng cùng vòng xoáy.
Nhưng mà, cái kia hai cái hư ảnh cá chép màu đỏ vừa mới tới gần vòng xoáy đột nhiên trì trệ, tiếp theo bị mộ cỗ lực lượng xé rách hóa thành một đoàn ánh sáng mơ hồ màu đỏ, trong nháy mắt bị vòng xoáy nuốt hết.
Thấy một màn như vậy, Tô Nhu kinh hãi, hai tay trước ngực rất nhanh véo lên pháp quyết.
Chỉ chấy pháp tướng con cá màu đỏ sau lưng đột nhiên sáng lên hào quang, hé mở miệng lớn, một cột ánh sáng màu đỏ như thực chất phóng ra, nghênh tiếp mũi tên ánh sáng đang bay tới.
Chỉ nghe “Ầm” một tiếng vang thật lớn.
Giữa không trung, ánh sáng màu đỏ bỗng nhiên nổ thành từng mảnh, mà vòng xoáy xung quanh đạo mũi tên ánh sáng cũng tùy thời tán loạn theo, mũi tên thô to như cánh tay liền thu nhỏ gấp mấy lần, chỉ còn như ngón tay cái người bình thường.
Nhưng mà mũi tên ánh sáng nhỏ như ngón tay lại không giảm tốc độ, “Vèo” một tiếng liền xuyên thủng bả vai Tô Nhu, mang theo một tia máu dài.
Tô Nhu mềm nhũn thân hình, nửa quỳ trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch.
Dưới đài mọi người thấy thế cục trong giây lát xoay chuyển, còn chưa kịp phản ứng, thậm chí còn quên mất hò hét.
Thạch Mục đưa mắt nhìn qua, xem Tử Lăng từ từ rơi xuống.
Đúng lúc này, trong óc hắn lại vang lên âm thanh của Mã Lung:
“Thạch đại ca, vừa rồi ta nghe thấy ở bàn đánh cược bên cạnh, thấy được vị sư huynh mà ngươi từng đắc tội, hình như gọi là Triệu cái gì Lôi.”
“A, Triệu Trầm Lôi, hắn làm sao vậy?” Thạch Mục nhíu mày, hỏi.
“Ta nghe hắn triệu tập một nhóm người, dặn bọn họ đặt ngươi thua cuộc, ngươi nên cẩn thận một chút.” Mã Lung nói ra.
Biên: nila32
“Thạch Mục chiến thắng, Trần Trạch Mộc thất bại.” Lúc này thanh niên mày đỏ tuyên bố.
Lập tức truyền đến một hồi bạo động dưới lôi đài. Chiếu bạc bên kia cũng dậy lên một mảnh xôn xao.
Không ít người bắt Trần Trạch Mộc đều mặt mày ngốc trệ, thở ngắn than dài, hối hận không ngớt về lựa chọn của mình.
Không ít người bắt Trần Trạch Mộc đều mặt mày ngốc trệ, thở ngắn than dài, hối hận không ngớt lựa chọn của mình.
Nguyên bản nam tử bỉ ổi hèn mọn vẫn còn đang than thở việc đặt cược của Mã Lung cũng thua sấp mặt. Nhìn Mã Lung cất rất nhiều cực phẩm Linh Thạch vào trong túi, gã hối hận đến độ muốn lộn ruột ra ngoài, bộ dạng khóc không ra nước mắt.
Thải Nhi nhẹ nhàng nhảy qua nhảy lại giữa hai vai Mã Lung, mắt nhìn chằm chằm vào khối Linh Thạch có Linh lực sung mãn, hai mắt như muốn phát sáng.
Mã Lung đặt cược lần này, cực phẩm Linh Thạch thoáng cái tăng đến một nghìn tám trăm miếng, quả thực là một con số không nhỏ, nhìn số lượng hơn nghìn quả Linh Thạch trong túi, tâm tình thật tốt.
Thấy bộ dáng Thải nhi, nàng mỉm cười, lấy ra một viên cực phẩm Linh Thạch từ túi của chính mình, đưa cho nó.
“Oa! Mã tỷ tỷ, ngươi đẹp nhất!”
Thải nhi thấy vậy, vội vàng ngậm lấy viên Linh Thạch, ngửa đầu lên trời, chỉ một thoáng đã nuốt chửng xuống, còn ợ lên một cái, hai mắt lập tức lóe lên Linh quang.
Cảnh tượng này tự nhiên làm cho mọi người xung quanh nghẹn họng nhìn trân trối!
Đây chính là cực phẩm Linh Thạch, vậy mà lại cho Linh sủng ăn, thật là phung phí của trời!
“Miệng Thải Nhi thật ngọt, cho ngươi thêm một viên!”
Mã Lung lại có chút hưởng thụ cảm giác tiêu tiền như nước này, khóe miệng hơi vểnh, lại vứt cho Thải Nhi một viên linh thạch nữa, sau đó bắt đầu truyền âm cho Thạch Mục:
"Thạch đại ca, tỷ lệ đặt cược vừa nãy là một ăn bốn. Số lượng Linh thạch của ngươi lúc này đã gần con số hai nghìn rồi!"
“Làm phiền rồi.” Thạch Mục truyền âm trả lời.
Tuy rằng lúc này thanh âm hắn bình tĩnh như trước, nhưng trong lòng cũng cuồng hỉ không thôi.
Nhiều cực phẩm Linh Thạch như vậy, tuyệt đối là một khoản kếch xù, đủ đổi gần hai nghìn Huyền Linh điểm, có thể thỏa thích tiêu xài trong gần mười năm ở Thánh Địa.
Cùng lúc đó, mặt ngoài lôi đài lần nữa được tu chỉnh, Trần Trạch Mộc đã được khiêng xuống đưa đi trị liệu từ lâu.
Thanh niên xích mi quét mắt nhìn, tiếp theo mở miệng nói ra.
“Kế tiếp, còn có người nào muốn khiêu chiến?”
Giữa tràng trầm mặc một hồi, sau đó một đại hán râu quai nón, trên đầu có một cặp sừng trâu, từ đội ngũ đi ra, đi đến giữa lôi đài.
“Đệ tử Hoắc Thuẫn, vị trí bài danh thứ năm mươi mốt, muốn khiêu chiến vị trí bài danh thứ bốn mươi chín Lữ sư đệ.” Đại hán râu quai nón nói ra.
Ngay sau đó, chỉ thấy một nam tử mặc thanh y có thân hình gầy gò, khuôn mặt trắng bệch lên tiếng đi ra.
Hai ngươi chiếu theo quy củ cùng báo ra danh tính, chủng tộc, liền riêng phần mình tế ra pháp tướng, bắt đầu chiến đấu.
Đại hán râu quai nón, có pháp tướng là một đầu Hỏa Ngưu giáp đỏ cao hơn ba trượng, hơi thở có thể phun ra từng cột lửa cháy mạnh, uy thế kinh người.
Pháp tướng của nam tử tuấn tú kia chỉ là một con hồ ly màu xanh sáu đuôi. Tất cả sáu đuôi đều tỏa thần quang, thoạt nhìn có chút linh mẫn kỳ dị.
Hai người một cương một nhu, ngươi tới ta lui đánh nhau tới mấy hiệp, cuối cùng vẫn là cái kia nam tử tuấn tú hơn một bậc. Dựa vào Thanh Hồ sáu đuôi tiêu hao sức lực của đại hán râu quai nón đến kiệt quệ, sau đó thi triển một kích lục vĩ hợp nhất, đánh rơi đối thủ xuống dưới lôi đài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trận này vừa mới kết thúc, thậm chí người xem ở dưới đài còn chưa hồi phục tinh thần từ trận chiến trước, một cuộc chiến mới lại tiếp tục diễn ra.
Ngay bên phải Thạch Mục, một nữ tử da thịt đỏ thẫm, thân thể xinh đẹp, uốn éo vòng eo đi ra từ đội ngũ, đứng giữa lôi đài, quay người về phía Tử Lăng nhẹ nhàng mở miệng:
“Đệ tử Tô Nhu, vị trí bài danh thứ ba mươi tám, khiêu chiến vị trí thứ mười chín, Tử Lăng sư muội.”
Lời vừa nói ra, mọi ánh mắt đều đổ dồn về một thân ảnh nhỏ nhắn xinh trong đội ngũ.
Cái thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn kia chính là Tử Lăng, không lộ vẻ ngoài ý muốn chút nào, như trước với nụ cười dịu dàng đi ra từ trong đội ngũ, đứng đối diện với Tô Nhu.
“Tô Nhu, Xích Lân tinh, Ngư Yêu tộc.” Nữ tử xích phu tự nhiên cười cười nói ra.
“Tử Lăng, đến từ Đô Linh tinh, Nhân tộc.” Tử Lăng nói ra.
“Tử Lăng muội muội, đừng trách tỷ tỷ chọn ngươi để chiến, thật sự cái tên Thạch Mục chỉ cao hơn ta một bậc, mặc dù thắng cũng chẳng thú vị chút nào. Mà những tên đệ tử cũ lại toàn là bọn xú nam nhân, chỉ ngươi làm cho tỷ tỷ ta thích ý. Ngươi yên tâm, tỷ tỷ sẽ nhẹ tay với ngươi.” Tô Nhu che miệng cười khanh khách, nhẹ nhàng nói.
Một cái nhăn mày, một nụ cười của Tô Nhu đều mang theo đủ loại phong tình, mặc dù Tử Lăng là một tiểu cô nương, nàng cũng không nhịn được mà ửng hồng hai má.
“Tô tỷ tỷ khích khí, mời ra tay đi.” Tử Lăng tự nhiên cười cười nói.
“Tốt, muội muội cũng nên cẩn thận!” Tô Nhu nói như vậy, trên người đột nhiên sáng lên ánh sáng màu đỏ, một cái pháp tướng hình con cá chép màu đỏ dài hơn một trượng xuất hiện ở sau lưng nàng.
Tử Lăng thu hồi dáng tươi cười, ánh sáng màu tím lưu chuyển quanh thân, hai tay giao trước người, bày ra trạng thái phòng ngự.
Hai bàn tay trắng nõn thon dài của Tô Nhu nhu hòa vung lên, cá chép màu đỏ sau lưng lóe lên hào quang, từ một phân ra thành hai cái hư ảnh giống nhau như đúc.
Hai hư ảnh cá chép vừa mới xuất hiện, liền cao thấp du động, lướt qua hai bên người Tô Nhu, bay tới Tử Lăng, lưu lại ở giữa không trung từng đạo dấu vết màu đỏ.
Đôi bàn tay của Tử Lăng giao nhau phát ra quang mang sáng ngời màu tím, một thanh dao găm đằng đằng khí tím xuất hiện trong tay.
Chỉ thấy nàng nắm lấy dao găm bằng một tay, vung lên trước người, “Xoẹt” vài tiếng, bảy tám đạo màu tím quang nhận hình loan nguyệt dài hơn một trượng, đột nhiên nổ bắn ra, mang theo cuồn cuộn tử khí bổ tới hai cái hư ảnh cá chép.
Hai cái hư ảnh cá chép lại không hề né tránh, cùng những quang nhận màu tím đụng vào nhau!
Chỉ nghe “Phốc phốc” liên tiếp vài tiếng vang nhẹ, hai cái chá chép hư ảnh màu đỏ, bị quang nhận màu tím công kích, hào quang thu vào tán loạn mà ra.
Tử Lăng tựa hồ không nghĩ tới hư ảnh cá chép lại không chịu được công kích như vậy, hơi sững sờ.
Tô Nhu lộ vẻ kinh hoàng, trước khi quang nhận màu tím bổ xuống, thân hình nhoáng một cái, né tránh một cách khó khăn.
Oanh
Lúc này quang nhận màu tím bổ tới mặt đất nơi Tố Nhu vừa đứng, đem đá vụn thổi bay loạn xạ.
Tô Nhu một bên vung vẩy ống tay áo ngăn chặn loạn thạch, một bên điểm mũi chân xuống đất liên tục thối lui.
Ngay tại thời điểm Tử Lăng véo pháp quyết, muốn tiếp tục thi triển thủ đoạn khác, dị biến phát sinh!
Dưới chân đột nhiên sinh ra một cảm giác khác thường, nàng cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy từng vòng gợn sóng màu đỏ đang từ dưới chân của nàng bay lên.
Ngay sau đó, “Phần phật” một tiếng, một cái hư ảnh cá chép dài hơn trượng từ trong lòng đất đột nhiên bay ra, đem Tử Lăng hất lên giữa không trung.
Tử Lăng vẫn không kịp ổn định thân hình, chỉ thấy giữa không trung, lại cũng sáng lên từng vòng gợn sóng màu đỏ, một cái khác hư ảnh cá chép từ trong đó chui ra, độn nhiên phun một cột sáng màu đỏ cỡ thùng nước tới Tử Lăng.
“Oanh” một tiếng vang thật lớn.
Thân hình Tử Lăng bị cột sáng màu đỏ đánh trúng, trùng trùng điệp điệp nện xuống mặt đất, hai cái hư ảnh cá chép di động cao thấp trên không trung. Trong lúc di chuyển chúng liên tục phun ra từng cột sáng màu đỏ bốn phía trên lôi đài, bụi tung mù mịt.
Chung quanh lôi đài, mọi người đều bị che mắt không thể thấy rõ tình hình bên trong, bất quá bởi Tử Lăng có bộ dáng xinh đẹp động lòng người, khiến không ít người sinh ra vài phần thương cảm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tiểu nha đầu này sợ là không được rồi…”
“Tô Nhu thoạt nhìn có vẻ ôn nhu mềm mại, lại có thủ đoạn thật sắc bén a!”
“Ai, dù sao cũng là người mới, cùng so sánh với những đệ tử cũ, còn có chút non nớt rồi…”
“Ha ha… Tô Nhu tỷ tỷ thật là nặng tay nha!” Nhưng vào lúc này, giữa đám bụi mù lại vang lên tiếng cười nhẹ như chuông bạc của Tử Lăng, để cho người xem hơi ngẩn ra.
Ngay sau đó, một vòng quầng sáng màu tím lấy tốc độ kinh người từ trong khuếch tán ra, cái kia hư ảnh cá chép hơi chạm đến, liền giống như hòa tan, tán loạn biến mất.
Bụi mù tiêu tán, hiện ra thân hình Tử Lăng.
Thạch Mục nhìn thấy màu hổ phách trong mắt Tử Lăng, hai mắt hơi nheo lại, dùng thanh âm chỉ có chính mình mới có thể nghe thấy nói:
“Tử Hà!”
Chỉ thấy quanh thân Tử Lăng lóe lên ánh sáng tím, một cỗ khí thế ngập trời phóng thích ra, trực tiếp thổi tan bụi mù xung quanh.
Những người xem thi đấu, có thể chứng kiến sau đầu Tử Lăng một vòng hư ảnh trăng tròn màu tím rõ ràng.
“Thuật sĩ Nguyệt Giai viên mãn? Ha ha có chút ý tứ!” Tô Nhu vốn khẽ giật mình, tiếp theo khẽ cười nói.
Trên đài cao, Hà Hoa Tiên Tử nhìn qua Tử Lăng trên lôi đài, đôi mi thanh tú hơi động, nhẹ giọng thì thầm một câu:
“Nhất thể song hồn…”
Trên lôi đài, thân thể Tử Lăng thản nhiên trôi nổi trên không trung, hai tay giao thoa trước người, bắt mấy cái pháp quyết phiền phức.
Ngay sau đó hư ảnh trăng tròn bỗng nhiên tán loạn, hóa thành vô số ánh trăng màu tím hòa nhập vào bên trong ngón tay, tiếp theo một tay chỉ về phía trước, một đạo mũi tên màu tím kích thước khoảng cánh tay người liền bắn ra, trực tiếp phóng tới ngực Tô Nhu.
Những nơi mũi tên ánh sáng đi qua, không gian xung quanh vặn vẹo không thôi, cỗ lực lượng cường đại của mũi tên tạo ra một cơn lốc xoáy đi theo nó, kéo theo đất đá vụn trên mặt đất.
Tô Nhu thấy thế, hai mặt hiện lên vẻ ngưng trọng, vội vàng thu hai tay về, pháp tướng lần nữa xuất hiện phía sau lưng, lại hóa thành hai cái hư ảnh cá chép một trái một phải phóng tới mũi tên ánh sáng cùng vòng xoáy.
Nhưng mà, cái kia hai cái hư ảnh cá chép màu đỏ vừa mới tới gần vòng xoáy đột nhiên trì trệ, tiếp theo bị mộ cỗ lực lượng xé rách hóa thành một đoàn ánh sáng mơ hồ màu đỏ, trong nháy mắt bị vòng xoáy nuốt hết.
Thấy một màn như vậy, Tô Nhu kinh hãi, hai tay trước ngực rất nhanh véo lên pháp quyết.
Chỉ chấy pháp tướng con cá màu đỏ sau lưng đột nhiên sáng lên hào quang, hé mở miệng lớn, một cột ánh sáng màu đỏ như thực chất phóng ra, nghênh tiếp mũi tên ánh sáng đang bay tới.
Chỉ nghe “Ầm” một tiếng vang thật lớn.
Giữa không trung, ánh sáng màu đỏ bỗng nhiên nổ thành từng mảnh, mà vòng xoáy xung quanh đạo mũi tên ánh sáng cũng tùy thời tán loạn theo, mũi tên thô to như cánh tay liền thu nhỏ gấp mấy lần, chỉ còn như ngón tay cái người bình thường.
Nhưng mà mũi tên ánh sáng nhỏ như ngón tay lại không giảm tốc độ, “Vèo” một tiếng liền xuyên thủng bả vai Tô Nhu, mang theo một tia máu dài.
Tô Nhu mềm nhũn thân hình, nửa quỳ trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch.
Dưới đài mọi người thấy thế cục trong giây lát xoay chuyển, còn chưa kịp phản ứng, thậm chí còn quên mất hò hét.
Thạch Mục đưa mắt nhìn qua, xem Tử Lăng từ từ rơi xuống.
Đúng lúc này, trong óc hắn lại vang lên âm thanh của Mã Lung:
“Thạch đại ca, vừa rồi ta nghe thấy ở bàn đánh cược bên cạnh, thấy được vị sư huynh mà ngươi từng đắc tội, hình như gọi là Triệu cái gì Lôi.”
“A, Triệu Trầm Lôi, hắn làm sao vậy?” Thạch Mục nhíu mày, hỏi.
“Ta nghe hắn triệu tập một nhóm người, dặn bọn họ đặt ngươi thua cuộc, ngươi nên cẩn thận một chút.” Mã Lung nói ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro