Ngọc nát đá tan (1)
Vong Ngữ
2024-07-24 14:05:08
Đối mặt với Triệu Tiễn đang xông tới, thân thể Thạch Mục đã hóa thạch Bạch Viên chuyển động nhanh như con quay, hắn vung vẩy Phiên Thiên Côn điên cuồng.
Vù vù...
Tiếng xé gió mãnh liệt vang lên!
Từng đợt côn ảnh dày đặt đan cài vào nhau, hình thành tàn ảnh kim sắc khiến người ta hoa mắt, nhấc lên sóng gió cực lớn, bay thẳng đến đỉnh tấm màn đen.
- Nhận lấy cái chết.
Triệu Tiễn gào thét điên cuồng, hai chân đột nhiên đạp mạnh, thân thể khổng lồ đạp không nhảy lên, sương máu chung quanh Già Thiên Côn bốc lên cuồn cuộn, nện vào đỉnh đầu Thạch Mục.
- Diệt Tiên Côn Pháp!
Thạch Mục gầm lên, giống như lôi đình chấn động chín tầng mâu, nổ vang cả động quật!
Côn ảnh màu vàng bùng phát hào quang, quang mang đen trắng tăng vọt trong thoáng chốc, bao phủ toàn bộ không gian màu đen bên ngoài.
Một tiếng ầm ầm vang lên thật lớn.
Triệu Tiễn nâng Già Thiên Côn, đập vào hào quang đen trắng.
Luồng sương mù đỏ như máu lập tức bắt đầu khởi động điên cuồng, cắn nuốt vô số hào quang đen sắc.
Khi thôn phệ càng ngày càng nhiều, Già Thiên Côn phát ra uy thế càng ngày càng lớn. huyết sắc trong mắt Triệu Tiễn cũng ngày càng mãnh liệt.
Ngay lúc hào quang đen trắng sắp bị sương máu cắn nuốt gần hết, giữa không trung vang lên tiếng đầy sắc nhọn.
Phiên Thiên Côn bỗng nhiên ra khỏi vỏ, dưới sự dung dưỡng của vỏ Thiên Cơ Côn, nó bộc phát ra kim quang chói mắt.
Thạch Mục hét lớn, hai tay nắm chặt thân côn, vung về phía sau, cơ bắp cuồn cuộn ở hai tay phồng lên, ngay cả lớp lông màu ngân bạch cũng ẩn hiện chút màu vàng kim óng ánh.
Một tiếng vang phù phù thật lớn.
Thạch Mục nắm Phiên Thiên Côn nện vào Già Thiên Côn.
Ầm ầm.
Bên trong màn sáng màu đen, hư không vặn vẹo biến hình, hào quang đen trắng bị sương máu cắt nuốt nhanh chóng nổ mạnh.
Một cột sáng đen trắng cao chừng trăm trượng bộc phát ngay tại chỗ hai côn va chạm vào nhau, phóng thẳng lên không trung, sau đó nổ vỡ.
Toàn bộ động quật chấn động ầm ầm, trong phạm vi phương viên trăm dặm, nham thạch trên mặt đất bị nghiền nát, ngay cả đám đá dưới lòng đấy cũng không thể thoát khỏi thảm cảnh, ngay cả năm dòng linh hà cũng chảy chệch đi.
Một tiếng răng rắc vang lên.
Cột sáng đen trắng công kích vào màn sáng màu đen, khiến nó chia năm xẻ bảy.
Đám lôi trụ ngũ sắc rơi xuống, hòa nhập vào trong cột sáng đen trắng này.
Ầm ầm.
Thanh âm nổ mạnh rốt cuộc cũng vang lên.
Luồng sóng khí đen trắng khổng lồ lôi cuốn vô số lôi điệu thuộc các màu khác nhau bay ra ngoài.
Thạch Mục cảm thấy có tiếng sắc nhọn vang lên, thân thể bị một luồng sức mạnh cực đại đẩy ra ngoài, hắn không tự được phải thu nhỏ lại về hình người.
Khóe mắt Thạch Mục nhìn về phía Triệu Tiễn cũng đang thu nhỏ, miệng phun đầy máu tươi, bay về phía linh mạch hình rồng.
Chấn động kéo dài chừng nửa khắc mới lắng xuống dần dần.
Thạch Mục nắm Phiên Thiên Côn, đứng lên từ mặt đất, ánh mắt đão qua mặt đất đã xơ xác hoang tàng, sau đó nhìn về phía linh mạch hình rồng bên kia.
Lúc này Triệu Tiễn bò lên từ mặt đất.
Trước ngực hắn là một mảng đỏ thẫm, sợi tóc hơi lộn xộn, tay chống Già Thiên Côn, đối mặt với Thạch Mục từ xa.
Rắc
Đúng lúc này, một tiếng nứt vỡ rất nhỏ vang lên.
Sắc mặt Triệu Tiễn lập tức cứng đờ, đáy mắt khó có thể tin nhìn về phía Già Thiên Côn.
Trung ương thân côn xuất hiện một vết rách rất nhỏ.
Gương mặt Triệu Tiễn trầm xuống, tràn ngập vẻ không cam lòng, nói từng chữ một:
- Cuối cùng, bảo vật của ta cũng không bằng ngươi.
- Ngươi sai rồi, nếu như chúng ta đều không có pháp bảo, ta cũng hơn hẳn ngươi thôi.
Thần sắc Thạch Mục không đổi, cất cao giọng nói.
- Nhường cho ngươi Ngũ Hành Ma Quật thì sao chứ? Ta muốn cho ngươi biết, nếu ta không chiếm được, thì ngươi cũng đừng mơ tưởng nữa!
Vẻ mặt Triệu Tiễn toát lên sự dữ tợn, bộ dáng không còn nho nhã như trước, hắn cười to điên cuồng, phất tay.
Hào quang Già Thiên Côn bỗng dưng chói sáng rực rỡ, phát ra thanh âm ông ông chói tai, sau đó bắn ra, chui vào trong hư không, chẳng còn thấy bóng dáng nữa.
Sau một khắc, nơi linh mạch thuộc tính Thủy chấn động, Già Thiên Côn bắn ra, đâm thẳng vào trong linh mạch.
Thạch Mục ý thức được có điều gì đó không đúng, giọng điệu kinh hãi:
- Ngươi tính làm gì?
Gương mặt Triệu Tiễn đã tràn ngập dữ tợn, miệng lẩm bẩm cực nhanh, hai tay kết ấn, tụng niệm cấp tốc chú văn quỷ dị, năm ngón tay phát ra ánh sáng rực rỡ, sau đó lóe lên, rồi lại lóe lên, lập lòe liên tục ba lần mới tiêu tán.
Cùng lúc đó, khóe miệng hắn cong lên vẻ tươi cười vì âm mưu đã thực hiện được.
Ầm ầm ầm!
Linh mạch thuộc tính Thủy bắt đầu run rẩy kịch liệt, hắc quang chói mắt xuất hiện từ bên trong, hơn nữa càng ngày càng bành trướng.
Linh mạch hình rộng lập tức phồng lên, bên ngoài xuất hiện nhiều vết rách, sau đó từng tia hắc quang men theo vết tách xuyên ra ngoài.
Vù vù...
Tiếng xé gió mãnh liệt vang lên!
Từng đợt côn ảnh dày đặt đan cài vào nhau, hình thành tàn ảnh kim sắc khiến người ta hoa mắt, nhấc lên sóng gió cực lớn, bay thẳng đến đỉnh tấm màn đen.
- Nhận lấy cái chết.
Triệu Tiễn gào thét điên cuồng, hai chân đột nhiên đạp mạnh, thân thể khổng lồ đạp không nhảy lên, sương máu chung quanh Già Thiên Côn bốc lên cuồn cuộn, nện vào đỉnh đầu Thạch Mục.
- Diệt Tiên Côn Pháp!
Thạch Mục gầm lên, giống như lôi đình chấn động chín tầng mâu, nổ vang cả động quật!
Côn ảnh màu vàng bùng phát hào quang, quang mang đen trắng tăng vọt trong thoáng chốc, bao phủ toàn bộ không gian màu đen bên ngoài.
Một tiếng ầm ầm vang lên thật lớn.
Triệu Tiễn nâng Già Thiên Côn, đập vào hào quang đen trắng.
Luồng sương mù đỏ như máu lập tức bắt đầu khởi động điên cuồng, cắn nuốt vô số hào quang đen sắc.
Khi thôn phệ càng ngày càng nhiều, Già Thiên Côn phát ra uy thế càng ngày càng lớn. huyết sắc trong mắt Triệu Tiễn cũng ngày càng mãnh liệt.
Ngay lúc hào quang đen trắng sắp bị sương máu cắn nuốt gần hết, giữa không trung vang lên tiếng đầy sắc nhọn.
Phiên Thiên Côn bỗng nhiên ra khỏi vỏ, dưới sự dung dưỡng của vỏ Thiên Cơ Côn, nó bộc phát ra kim quang chói mắt.
Thạch Mục hét lớn, hai tay nắm chặt thân côn, vung về phía sau, cơ bắp cuồn cuộn ở hai tay phồng lên, ngay cả lớp lông màu ngân bạch cũng ẩn hiện chút màu vàng kim óng ánh.
Một tiếng vang phù phù thật lớn.
Thạch Mục nắm Phiên Thiên Côn nện vào Già Thiên Côn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ầm ầm.
Bên trong màn sáng màu đen, hư không vặn vẹo biến hình, hào quang đen trắng bị sương máu cắt nuốt nhanh chóng nổ mạnh.
Một cột sáng đen trắng cao chừng trăm trượng bộc phát ngay tại chỗ hai côn va chạm vào nhau, phóng thẳng lên không trung, sau đó nổ vỡ.
Toàn bộ động quật chấn động ầm ầm, trong phạm vi phương viên trăm dặm, nham thạch trên mặt đất bị nghiền nát, ngay cả đám đá dưới lòng đấy cũng không thể thoát khỏi thảm cảnh, ngay cả năm dòng linh hà cũng chảy chệch đi.
Một tiếng răng rắc vang lên.
Cột sáng đen trắng công kích vào màn sáng màu đen, khiến nó chia năm xẻ bảy.
Đám lôi trụ ngũ sắc rơi xuống, hòa nhập vào trong cột sáng đen trắng này.
Ầm ầm.
Thanh âm nổ mạnh rốt cuộc cũng vang lên.
Luồng sóng khí đen trắng khổng lồ lôi cuốn vô số lôi điệu thuộc các màu khác nhau bay ra ngoài.
Thạch Mục cảm thấy có tiếng sắc nhọn vang lên, thân thể bị một luồng sức mạnh cực đại đẩy ra ngoài, hắn không tự được phải thu nhỏ lại về hình người.
Khóe mắt Thạch Mục nhìn về phía Triệu Tiễn cũng đang thu nhỏ, miệng phun đầy máu tươi, bay về phía linh mạch hình rồng.
Chấn động kéo dài chừng nửa khắc mới lắng xuống dần dần.
Thạch Mục nắm Phiên Thiên Côn, đứng lên từ mặt đất, ánh mắt đão qua mặt đất đã xơ xác hoang tàng, sau đó nhìn về phía linh mạch hình rồng bên kia.
Lúc này Triệu Tiễn bò lên từ mặt đất.
Trước ngực hắn là một mảng đỏ thẫm, sợi tóc hơi lộn xộn, tay chống Già Thiên Côn, đối mặt với Thạch Mục từ xa.
Rắc
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng lúc này, một tiếng nứt vỡ rất nhỏ vang lên.
Sắc mặt Triệu Tiễn lập tức cứng đờ, đáy mắt khó có thể tin nhìn về phía Già Thiên Côn.
Trung ương thân côn xuất hiện một vết rách rất nhỏ.
Gương mặt Triệu Tiễn trầm xuống, tràn ngập vẻ không cam lòng, nói từng chữ một:
- Cuối cùng, bảo vật của ta cũng không bằng ngươi.
- Ngươi sai rồi, nếu như chúng ta đều không có pháp bảo, ta cũng hơn hẳn ngươi thôi.
Thần sắc Thạch Mục không đổi, cất cao giọng nói.
- Nhường cho ngươi Ngũ Hành Ma Quật thì sao chứ? Ta muốn cho ngươi biết, nếu ta không chiếm được, thì ngươi cũng đừng mơ tưởng nữa!
Vẻ mặt Triệu Tiễn toát lên sự dữ tợn, bộ dáng không còn nho nhã như trước, hắn cười to điên cuồng, phất tay.
Hào quang Già Thiên Côn bỗng dưng chói sáng rực rỡ, phát ra thanh âm ông ông chói tai, sau đó bắn ra, chui vào trong hư không, chẳng còn thấy bóng dáng nữa.
Sau một khắc, nơi linh mạch thuộc tính Thủy chấn động, Già Thiên Côn bắn ra, đâm thẳng vào trong linh mạch.
Thạch Mục ý thức được có điều gì đó không đúng, giọng điệu kinh hãi:
- Ngươi tính làm gì?
Gương mặt Triệu Tiễn đã tràn ngập dữ tợn, miệng lẩm bẩm cực nhanh, hai tay kết ấn, tụng niệm cấp tốc chú văn quỷ dị, năm ngón tay phát ra ánh sáng rực rỡ, sau đó lóe lên, rồi lại lóe lên, lập lòe liên tục ba lần mới tiêu tán.
Cùng lúc đó, khóe miệng hắn cong lên vẻ tươi cười vì âm mưu đã thực hiện được.
Ầm ầm ầm!
Linh mạch thuộc tính Thủy bắt đầu run rẩy kịch liệt, hắc quang chói mắt xuất hiện từ bên trong, hơn nữa càng ngày càng bành trướng.
Linh mạch hình rộng lập tức phồng lên, bên ngoài xuất hiện nhiều vết rách, sau đó từng tia hắc quang men theo vết tách xuyên ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro