Nguy cơ (2)
Vong Ngữ
2024-07-24 14:05:08
Chỉ thấy bên trong thi thể của hd nổi ra từng sợi tơ máu nhỏ như sợi
tóc, ngưng tụ thành một quả cầu máu nhỏ, dưới pháp quyết dẫn dắt của
Thạch Mục, bay tới, tiến vào trong bình ngọc nhỏ.
Thạch Mục cẩn thận thu bình ngọc nhỏ lại, sau đó lấy đi ma hồn của ba người, phất tay đánh ra một quả cầu lửa, hóa thi thể ba người thành tro tàn.
Tiếp theo hắn lấy ra Linh Vũ phi xa, hóa thành một luồng ánh sáng xanh bay đi, đồng thời lại nắm hai viên linh thạch cực phẩm, nhanh chóng hút chân khí ra.
Kết quả là bay chưa được bao lâu, hắn chưa đi được bao xa thì trong tinh vực đen kịt sau lưng hắn có một luồng sáng đen nhanh chóng bay vọt tới.
Luồng ánh sáng đen nay tốc độ kinh người, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với Thạch Mục, đồng thời tỏa ra uy thế khủng bố khiến người nghẹt thở.
Thạch Mục biến sắc, tuy rằng không thấy người trong độn quang nhưng hắn không xa lạ gì với luồng áp lực này, chính là tên cường giả Thánh giai Hắc Ma tộc.
Hắn không chút suy nghĩ, đột nhiên xoay người, sau lưng ngưng tụ ra một đôi cánh lửa, lực lượng chí dương ở tay trái ầm ầm rót vào trong cánh lửa, cánh lửa trong chớp mắt đã lớp gấp mấy lần, tỏa ra hào quang trắng chói mắt.
Sau khi cánh lửa giương ra, thân thể Thạch Mục hóa thành một tia sáng trắng, vội vã chạy trốn, lóe cái đã cách vị trí cũ vài dặm, lại lóe lên lần nữa, độn quang màu trắng đã biến thành một điểm sáng.
Đối mặt với tồn tại siêu nhiên vượt xa mình mấy cảnh giới, hắn đã không thể nghĩ tới việc ẩn dấu thứ gì.
- Ồ, lực lượng chí dương thuần túy như vậy, Cửu Chuyển huyền công!
Bên trong hắc quang, Tiêu Diêu nhìn Thạch Mục hóa thân thành độn quang màu trắng, ánh mắt lóe lên.
- Không nghĩ tới thanh lý vài con cá lọt lưới lại có thể gặp được người tu luyện Cửu Chuyển huyền công, công pháp này là khắc tinh của bộ tộc Hắc Ma ta, càng không thể để ngươi chạy trốn!
Ý niệm này hiện lên trong lòng Tiêu Diêu, quanh thân dâng lên độn quang màu đen, gia tốc đuổi theo Thạch Mục.
Thạch Mục điều động lực lượng chí dương, rót vào hỏa dực, tốc độ cực nhanh, cảnh vật xung quanh trở lên mông lung, nhanh chóng ở phía sau lưng.
Tuy rằng tốc độ của hắn hiện giờ đã đạt tới mức khó mà tin nổi, thế nhưng độn quang của Tiêu Diêu càng nhanh hơn, khoảng cách giữa hai người không ngừng ngắn lại.
Thạch Mục không ngừng kêu khổ trong lòng, nhưng trong Phù Thạch tinh vực mênh mông này, trừ những mảnh vỡ đại lục không trọn vẹn cũng sao băng, có thể nói là một đường bằng phẳng.
Chỉ thời gian chừng nửa nén hương, khoảng cách giữa hai người chỉ còn bảy tám dặm.
Đột nhiên, Tiêu Diêu kêu lên, xoẹt xoẹt một tiếng, một luồng sáng đen to bằng thùng nước đột ngột bắn ra, giống như sấm nổ, xuyên qua hư không, đánh về phía Thạch Mục.
Trong lòng Thạch Mục chấn động, hắn có thể cảm nhận rõ trong cột sáng này ẩn chứa uy năng khủng bố, nếu chính mình bị đánh trúng e rằng không chết thì cũng trọng thương.
Ý niệm trong lòng khẽ động, cánh lửa sau lưng giương ra, mặt ngoài tỏa ra ánh sáng trắng, trong nháy mắt lướt ngang mười mấy trượng, hút chết né được một đòn này.
Có điều thân thể bay đi cũng chỉ có thể dừng lại, hắc quang lại lóe lên trước đó không xa, bóng người Tiêu Diêu hiện ra, chặn ngang đường.
Sắc mặt Thạch Mục vạn phần khó coi, bây giờ thực lực của hắn tuy không sợ hãi bất kỳ tồn tại Thiên Vị nào, cho dù đối mặt với võ giả Thiên Vị đại viên mãn nửa chân bước vào Thánh giai cũng có thể chống đỡ được. Thế nhưng cường giả Thánh giai đã ngưng tụ thánh phôi thì khác, thực lực có thể nói là cách võ giả Thiên Vị một trời một vực, căn bản không phải hắn có thể chống lại. - Tiểu tử nhân loại, nếu ngươi tu luyện Cửu Chuyển huyền công, vậy chính là tử địch của bộ tộc Hắc Ma ta, mau nạp mạng đi.
Tiêu Diêu cười lạnh một tiếng, ma văn trên người sáng ngời, hiện ra mảng lớn mây đen.
Một bàn tay lớn màu đen từ trong mây đen thò ra, chụp về phía Thạch Mục.
Bàn tay khổng lồ này chưa tới, một luồng lực lượng vô biên đã ầm ầm đè ép, hư không xung quanh vặn vẹo biến mình, chèn ép về phía Thạch Mục.
Kim quang trên người Thạch Mục tỏa ra, trong nháy mắt hoàn thành biến thân đồ đằng, đồng thời trên người tỏa ra xích quang, pháp tướng Xích viên từ trong cơ thể nhảy ra, trong tay vung vẩy một thanh hỏa diễm trường côn to lớn.
Gào...
Pháp tướng xích viên thét dài một tiếng, trường côn hỏa diễm lớn gấp mấy lần, đột nhiên vung ra, như một trụ lửa oanh kích về phía bàn tay màu đen.
Trong mắt Tiêu Diêu lóe lên vẻ khinh bỉ, ngón tay di động, đánh ra vài pháp quyết.
Bàn tay màu đen kia bỗng nhiên dâng lên, to gấp mấy lần, ma văn bên ngoài dày đặc, năm ngón tay thu lại, nắm chặt hỏa diễm trường côn lẫn xích viên pháp tướng vào trong, đang định bóp chặt.
Đúng lúc này, phía trên không bàn tay màu đen, bóng người lóe lên, Thạch Mục hiện ra.
Lúc này toàn thân hắn bao phủ giáp vảy tỏa ra kim quang, đồng thời tỏa ra ánh lửa đỏ thẫm và ánh xanh nước.
Xích Viên hỏa kinh, Minh Thủy quyết, lực lượng đồ đằng bị hắn đồng thời vận chuyển tới cực hạn, từng luồng sức mạnh kinh khủng từ trên người hắn bộc phát ra, hư không xung quanh rung động kịch liệt, không ngừng vặn vẹo.
Như Ý Tấn Thiết côn trong tay tỏa ra hắc quang vô biên, uy thế lớn hơn hỏa diễm trường côn trong tay Xích Viên pháp tướng nhiều lần.
- Lên!
Thạch Mục hết lớn một tiếng, vung Như Ý Tấn Thiết côn lên, hóa thành một côn ảnh to lớn, đánh lên trên bàn tay màu đen kia.
“Ầm” một tiếng!
Bàn tay to lớn kia sau khi phóng ra hào quang, trực tiếp tan vỡ.
Tiêu Diêu thay đổi sắc mặt, lập tức chuyển thành vẻ tức giận.
- Tiểu bối, đúng là đã coi thường ngươi, không ngờ ngươi có nhiều thủ đoạn như vậy, còn có thể bùng nổ ra sức mạnh tiếp cận Thánh giai!
Hắn thét lớn một tiếng, hai tay vung lên.
Mây đen quay cuồng, bảy tám bàn tay to lớn từ bên trong duỗi ra, che kín bầu trời, chụp về phía Thạch Mục, trong nháy mắt đã ngăn chặn hết đường lui của hắn.
Thạch Mục cẩn thận thu bình ngọc nhỏ lại, sau đó lấy đi ma hồn của ba người, phất tay đánh ra một quả cầu lửa, hóa thi thể ba người thành tro tàn.
Tiếp theo hắn lấy ra Linh Vũ phi xa, hóa thành một luồng ánh sáng xanh bay đi, đồng thời lại nắm hai viên linh thạch cực phẩm, nhanh chóng hút chân khí ra.
Kết quả là bay chưa được bao lâu, hắn chưa đi được bao xa thì trong tinh vực đen kịt sau lưng hắn có một luồng sáng đen nhanh chóng bay vọt tới.
Luồng ánh sáng đen nay tốc độ kinh người, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với Thạch Mục, đồng thời tỏa ra uy thế khủng bố khiến người nghẹt thở.
Thạch Mục biến sắc, tuy rằng không thấy người trong độn quang nhưng hắn không xa lạ gì với luồng áp lực này, chính là tên cường giả Thánh giai Hắc Ma tộc.
Hắn không chút suy nghĩ, đột nhiên xoay người, sau lưng ngưng tụ ra một đôi cánh lửa, lực lượng chí dương ở tay trái ầm ầm rót vào trong cánh lửa, cánh lửa trong chớp mắt đã lớp gấp mấy lần, tỏa ra hào quang trắng chói mắt.
Sau khi cánh lửa giương ra, thân thể Thạch Mục hóa thành một tia sáng trắng, vội vã chạy trốn, lóe cái đã cách vị trí cũ vài dặm, lại lóe lên lần nữa, độn quang màu trắng đã biến thành một điểm sáng.
Đối mặt với tồn tại siêu nhiên vượt xa mình mấy cảnh giới, hắn đã không thể nghĩ tới việc ẩn dấu thứ gì.
- Ồ, lực lượng chí dương thuần túy như vậy, Cửu Chuyển huyền công!
Bên trong hắc quang, Tiêu Diêu nhìn Thạch Mục hóa thân thành độn quang màu trắng, ánh mắt lóe lên.
- Không nghĩ tới thanh lý vài con cá lọt lưới lại có thể gặp được người tu luyện Cửu Chuyển huyền công, công pháp này là khắc tinh của bộ tộc Hắc Ma ta, càng không thể để ngươi chạy trốn!
Ý niệm này hiện lên trong lòng Tiêu Diêu, quanh thân dâng lên độn quang màu đen, gia tốc đuổi theo Thạch Mục.
Thạch Mục điều động lực lượng chí dương, rót vào hỏa dực, tốc độ cực nhanh, cảnh vật xung quanh trở lên mông lung, nhanh chóng ở phía sau lưng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy rằng tốc độ của hắn hiện giờ đã đạt tới mức khó mà tin nổi, thế nhưng độn quang của Tiêu Diêu càng nhanh hơn, khoảng cách giữa hai người không ngừng ngắn lại.
Thạch Mục không ngừng kêu khổ trong lòng, nhưng trong Phù Thạch tinh vực mênh mông này, trừ những mảnh vỡ đại lục không trọn vẹn cũng sao băng, có thể nói là một đường bằng phẳng.
Chỉ thời gian chừng nửa nén hương, khoảng cách giữa hai người chỉ còn bảy tám dặm.
Đột nhiên, Tiêu Diêu kêu lên, xoẹt xoẹt một tiếng, một luồng sáng đen to bằng thùng nước đột ngột bắn ra, giống như sấm nổ, xuyên qua hư không, đánh về phía Thạch Mục.
Trong lòng Thạch Mục chấn động, hắn có thể cảm nhận rõ trong cột sáng này ẩn chứa uy năng khủng bố, nếu chính mình bị đánh trúng e rằng không chết thì cũng trọng thương.
Ý niệm trong lòng khẽ động, cánh lửa sau lưng giương ra, mặt ngoài tỏa ra ánh sáng trắng, trong nháy mắt lướt ngang mười mấy trượng, hút chết né được một đòn này.
Có điều thân thể bay đi cũng chỉ có thể dừng lại, hắc quang lại lóe lên trước đó không xa, bóng người Tiêu Diêu hiện ra, chặn ngang đường.
Sắc mặt Thạch Mục vạn phần khó coi, bây giờ thực lực của hắn tuy không sợ hãi bất kỳ tồn tại Thiên Vị nào, cho dù đối mặt với võ giả Thiên Vị đại viên mãn nửa chân bước vào Thánh giai cũng có thể chống đỡ được. Thế nhưng cường giả Thánh giai đã ngưng tụ thánh phôi thì khác, thực lực có thể nói là cách võ giả Thiên Vị một trời một vực, căn bản không phải hắn có thể chống lại. - Tiểu tử nhân loại, nếu ngươi tu luyện Cửu Chuyển huyền công, vậy chính là tử địch của bộ tộc Hắc Ma ta, mau nạp mạng đi.
Tiêu Diêu cười lạnh một tiếng, ma văn trên người sáng ngời, hiện ra mảng lớn mây đen.
Một bàn tay lớn màu đen từ trong mây đen thò ra, chụp về phía Thạch Mục.
Bàn tay khổng lồ này chưa tới, một luồng lực lượng vô biên đã ầm ầm đè ép, hư không xung quanh vặn vẹo biến mình, chèn ép về phía Thạch Mục.
Kim quang trên người Thạch Mục tỏa ra, trong nháy mắt hoàn thành biến thân đồ đằng, đồng thời trên người tỏa ra xích quang, pháp tướng Xích viên từ trong cơ thể nhảy ra, trong tay vung vẩy một thanh hỏa diễm trường côn to lớn.
Gào...
Pháp tướng xích viên thét dài một tiếng, trường côn hỏa diễm lớn gấp mấy lần, đột nhiên vung ra, như một trụ lửa oanh kích về phía bàn tay màu đen.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong mắt Tiêu Diêu lóe lên vẻ khinh bỉ, ngón tay di động, đánh ra vài pháp quyết.
Bàn tay màu đen kia bỗng nhiên dâng lên, to gấp mấy lần, ma văn bên ngoài dày đặc, năm ngón tay thu lại, nắm chặt hỏa diễm trường côn lẫn xích viên pháp tướng vào trong, đang định bóp chặt.
Đúng lúc này, phía trên không bàn tay màu đen, bóng người lóe lên, Thạch Mục hiện ra.
Lúc này toàn thân hắn bao phủ giáp vảy tỏa ra kim quang, đồng thời tỏa ra ánh lửa đỏ thẫm và ánh xanh nước.
Xích Viên hỏa kinh, Minh Thủy quyết, lực lượng đồ đằng bị hắn đồng thời vận chuyển tới cực hạn, từng luồng sức mạnh kinh khủng từ trên người hắn bộc phát ra, hư không xung quanh rung động kịch liệt, không ngừng vặn vẹo.
Như Ý Tấn Thiết côn trong tay tỏa ra hắc quang vô biên, uy thế lớn hơn hỏa diễm trường côn trong tay Xích Viên pháp tướng nhiều lần.
- Lên!
Thạch Mục hết lớn một tiếng, vung Như Ý Tấn Thiết côn lên, hóa thành một côn ảnh to lớn, đánh lên trên bàn tay màu đen kia.
“Ầm” một tiếng!
Bàn tay to lớn kia sau khi phóng ra hào quang, trực tiếp tan vỡ.
Tiêu Diêu thay đổi sắc mặt, lập tức chuyển thành vẻ tức giận.
- Tiểu bối, đúng là đã coi thường ngươi, không ngờ ngươi có nhiều thủ đoạn như vậy, còn có thể bùng nổ ra sức mạnh tiếp cận Thánh giai!
Hắn thét lớn một tiếng, hai tay vung lên.
Mây đen quay cuồng, bảy tám bàn tay to lớn từ bên trong duỗi ra, che kín bầu trời, chụp về phía Thạch Mục, trong nháy mắt đã ngăn chặn hết đường lui của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro