Phá trận (1)
Vong Ngữ
2024-07-24 14:05:08
Triệu Dịch khẽ hừ một tiếng, cực kỳ khó chịu đối với Thạch Mục, nhưng không thể làm gì hơn. Hãn Chiết liếc nhìn Thạch Mục, trong mắt mơ hồ hiện lên một chút thần sắc kỳ dị.
- May mắn có những tia chớp màu xám này? Lời này của ngươi có ý tứ gì?
Triệu Linh Lung mở miệng hỏi.
- Kim Phượng bà bà vừa mới nói qua, Huyền Âm Di Thiên trận trên thực tế chỉ có tác dụng vây khốn, không có khả năng thi triển thủ đoạn công kích gì. Số tia chớp màu xám này xem ra là do một đại trận khác liên hợp bố trí. Chẳng qua dựa theo tình hình này, có thể thấy hai bộ trận pháp không kết hợp hoàn mỹ, ngược lại lại lộ ra một số sơ hở.
Thạch Mục đáp.
Kim Phượng bà bà nghe vậy, suy nghĩ một chút, lại lộ ra sắc mặt vui mừng.
- Ngươi nói không sai! Vậy ngươi mau tìm chín chỗ trận nhãn, vạn nhất bộ pháp trận bị đình chỉ thì liền nguy rồi.
Bà ta lập tức nói.
Không cần Kim Phượng bà bà bảo, Thạch Mục sớm đã âm thần phân phó Thái Nhi đồng thời cùng mình thi triển Linh Mục thần thông bắt đầu tìm kiếm manh mối. Dưới tác dụng của hai loại Linh Mục thần thông, không gian trong vòng mấy trăm trượng hiện ra vô cùng rõ ràng trước mắt, bất kì điểm chấn động linh lực nào cũng không thể dễ dàng thoát khỏi ánh mắt của hắn.
Những người còn lại nhìn Thạch Mục với thần sắc khác nhau. Hơn một phút sau, thần sắc Thạch Mục khẽ động, hiện ra sắc mặt tự tin.
- Thạch Mục, ngươi dã tìm được vị trí trận nhãn rồi?
Kim Phượng bà bà thấy vậy mở miệng hỏi.
- Tất nhiên, chín chỗ trận nhãn tôi đã tìm được toàn bộ.
Thạch Mục mỉm cười.
Vừa dứt lời, hắn nhấc một tay lên, bạch quang giữa năm ngón tay lóe lên, hiện ra một đoàn hỏa diễm màu trắng, đồng thời kéo dài thành một thanh bạch diễm trường mâu. Cánh tay giơ lên, “vèo” một tiếng, bạch diễm trường mâu hóa thành một dải sáng trắng bắn vào một chỗ hư không cách mọi người hơn hai trăm trượng.
Cùng lúc đó, hư không nhìn như bình thường đột nhiên chấn động tràn ra một trận hôi quang, những hôi quang này xoay tròn, tạo thành một vòng xoáy hư ảnh màu xám.
- Không sai, đấy là một trận nhãn.
Ánh mắt Kim Phượng bà bà lóe lên, nói.
Những người còn lại lộ vẻ vui mừng. Nhưng những chỗ chấn động hư không này chỉ duy trì trong hai ba nhịp thở liền bình thường trở lại. Vòng xoáy màu xám cũng biến mất trong hư không. Những Thần cảnh đại năng còn lại sắc mặt không đổi, nhưng những đệ tử Thánh giai được hộ tống xung quanh lại xôn xao cả lên.
- Không xong! Tại sao lại biến mất?
Một gã thanh niên yêu tộc Thánh giai kêu lên.
- Không sao, những trận nhãn này lại ẩn nấp lần nữa, nhưng không cách nào di động được. Hiện giờ chúng ta đã biết vị trí, thì sau đó dễ dàng rồi. Thạch Mục, tám chỗ trận nhãn khác ngươi hãy chỉ ra đi.
Kim Phượng bà bà nói.
Thạch Mục gật đầu, nhấc tay phóng ra hỏa diễm màu trắng, tụ thành một cây bạch diễm trường mâu, đánh vào chỗ hư không cách đó hơn trăm trượng, chỗ trận nhãn thứ hai liền bị lộ ra.
Vèo vèo vèo!
Từng cây bạch diễm trường mâu phóng ra từ tay Thạch Mục, đánh lên từng cái trận nhãn. Ánh mắt của Kim Phượng bà bà lộ ra vẻ mừng rỡ, mọi người còn lại cũng vậy.
- Tốt lắm! Chín chỗ trận nhãn đã xác nhận được rõ ràng rồi. Nhưng muốn phá tòa đại trận này, cần chín trận nhãn đồng thời bị phá hủy, nếu không thì sẽ phục hồi ngay lập tức. Ngoài ra, để hủy diệt trận nhãn, cần uy lực công kích cực mạnh, ngoại trừ sáu người chúng ta, còn cần thêm ba Thánh giai nữa tham gia.
Kim Phượng bà bà nói.
- Thạch Mục, Hãn Chiết, Vu Thực, ba người các ngươi xuất thủ đi.
Triệu Chu Đồng vừa nói vừa nhìn về phía ba người Thạch Mục. Vu Thực là tên của gã thanh niên Bàn Quy tộc có hình xăm.
Ánh mắt Triệu Dịch lộ ra vẻ không phục, nhưng nhìn lôi điện màu xám ngày càng dày đặc, hắn không khỏi run nhẹ, không nói năng gì.
- Vâng, cẩn tuân mệnh lệnh của trưởng lão.
Hãn Chiết chắp tay nói.
- Vâng!
Thạch Mục cùng Vu Thực gật đầu đáp.
Kim Phượng bà bà khẽ gật đầu rồi xoay người sang chỗ khác, sau đó ba đoàn ánh sáng ngũ sắc phóng về phía ba người. Thạch Mục hơi ngẩn ra, nhưng sau khi ánh sáng năm màu lóe lên, đã cảm nhận được mình được bao quanh bởi một thứ đồ vật ấm áp. Hắn cúi đầu nhìn, phát hiện mình đang mặc một áo giáp năm màu. Hãn Chiết cùng Vu Thực bên cạnh cũng như vậy.
- May mắn có những tia chớp màu xám này? Lời này của ngươi có ý tứ gì?
Triệu Linh Lung mở miệng hỏi.
- Kim Phượng bà bà vừa mới nói qua, Huyền Âm Di Thiên trận trên thực tế chỉ có tác dụng vây khốn, không có khả năng thi triển thủ đoạn công kích gì. Số tia chớp màu xám này xem ra là do một đại trận khác liên hợp bố trí. Chẳng qua dựa theo tình hình này, có thể thấy hai bộ trận pháp không kết hợp hoàn mỹ, ngược lại lại lộ ra một số sơ hở.
Thạch Mục đáp.
Kim Phượng bà bà nghe vậy, suy nghĩ một chút, lại lộ ra sắc mặt vui mừng.
- Ngươi nói không sai! Vậy ngươi mau tìm chín chỗ trận nhãn, vạn nhất bộ pháp trận bị đình chỉ thì liền nguy rồi.
Bà ta lập tức nói.
Không cần Kim Phượng bà bà bảo, Thạch Mục sớm đã âm thần phân phó Thái Nhi đồng thời cùng mình thi triển Linh Mục thần thông bắt đầu tìm kiếm manh mối. Dưới tác dụng của hai loại Linh Mục thần thông, không gian trong vòng mấy trăm trượng hiện ra vô cùng rõ ràng trước mắt, bất kì điểm chấn động linh lực nào cũng không thể dễ dàng thoát khỏi ánh mắt của hắn.
Những người còn lại nhìn Thạch Mục với thần sắc khác nhau. Hơn một phút sau, thần sắc Thạch Mục khẽ động, hiện ra sắc mặt tự tin.
- Thạch Mục, ngươi dã tìm được vị trí trận nhãn rồi?
Kim Phượng bà bà thấy vậy mở miệng hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Tất nhiên, chín chỗ trận nhãn tôi đã tìm được toàn bộ.
Thạch Mục mỉm cười.
Vừa dứt lời, hắn nhấc một tay lên, bạch quang giữa năm ngón tay lóe lên, hiện ra một đoàn hỏa diễm màu trắng, đồng thời kéo dài thành một thanh bạch diễm trường mâu. Cánh tay giơ lên, “vèo” một tiếng, bạch diễm trường mâu hóa thành một dải sáng trắng bắn vào một chỗ hư không cách mọi người hơn hai trăm trượng.
Cùng lúc đó, hư không nhìn như bình thường đột nhiên chấn động tràn ra một trận hôi quang, những hôi quang này xoay tròn, tạo thành một vòng xoáy hư ảnh màu xám.
- Không sai, đấy là một trận nhãn.
Ánh mắt Kim Phượng bà bà lóe lên, nói.
Những người còn lại lộ vẻ vui mừng. Nhưng những chỗ chấn động hư không này chỉ duy trì trong hai ba nhịp thở liền bình thường trở lại. Vòng xoáy màu xám cũng biến mất trong hư không. Những Thần cảnh đại năng còn lại sắc mặt không đổi, nhưng những đệ tử Thánh giai được hộ tống xung quanh lại xôn xao cả lên.
- Không xong! Tại sao lại biến mất?
Một gã thanh niên yêu tộc Thánh giai kêu lên.
- Không sao, những trận nhãn này lại ẩn nấp lần nữa, nhưng không cách nào di động được. Hiện giờ chúng ta đã biết vị trí, thì sau đó dễ dàng rồi. Thạch Mục, tám chỗ trận nhãn khác ngươi hãy chỉ ra đi.
Kim Phượng bà bà nói.
Thạch Mục gật đầu, nhấc tay phóng ra hỏa diễm màu trắng, tụ thành một cây bạch diễm trường mâu, đánh vào chỗ hư không cách đó hơn trăm trượng, chỗ trận nhãn thứ hai liền bị lộ ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vèo vèo vèo!
Từng cây bạch diễm trường mâu phóng ra từ tay Thạch Mục, đánh lên từng cái trận nhãn. Ánh mắt của Kim Phượng bà bà lộ ra vẻ mừng rỡ, mọi người còn lại cũng vậy.
- Tốt lắm! Chín chỗ trận nhãn đã xác nhận được rõ ràng rồi. Nhưng muốn phá tòa đại trận này, cần chín trận nhãn đồng thời bị phá hủy, nếu không thì sẽ phục hồi ngay lập tức. Ngoài ra, để hủy diệt trận nhãn, cần uy lực công kích cực mạnh, ngoại trừ sáu người chúng ta, còn cần thêm ba Thánh giai nữa tham gia.
Kim Phượng bà bà nói.
- Thạch Mục, Hãn Chiết, Vu Thực, ba người các ngươi xuất thủ đi.
Triệu Chu Đồng vừa nói vừa nhìn về phía ba người Thạch Mục. Vu Thực là tên của gã thanh niên Bàn Quy tộc có hình xăm.
Ánh mắt Triệu Dịch lộ ra vẻ không phục, nhưng nhìn lôi điện màu xám ngày càng dày đặc, hắn không khỏi run nhẹ, không nói năng gì.
- Vâng, cẩn tuân mệnh lệnh của trưởng lão.
Hãn Chiết chắp tay nói.
- Vâng!
Thạch Mục cùng Vu Thực gật đầu đáp.
Kim Phượng bà bà khẽ gật đầu rồi xoay người sang chỗ khác, sau đó ba đoàn ánh sáng ngũ sắc phóng về phía ba người. Thạch Mục hơi ngẩn ra, nhưng sau khi ánh sáng năm màu lóe lên, đã cảm nhận được mình được bao quanh bởi một thứ đồ vật ấm áp. Hắn cúi đầu nhìn, phát hiện mình đang mặc một áo giáp năm màu. Hãn Chiết cùng Vu Thực bên cạnh cũng như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro