Phục Long Tinh (1)
Vong Ngữ
2024-07-24 14:05:08
Thạch Mục nhìn mấy cái, rất nhanh đã thu tầm mắt về, giơ tay ra tế xuất Long Vũ Phi Xa, hướng về phía gần Phục Long Tinh bay tới.
Trải qua những năm tháng trôi qua nhanh như con thoi này, hắn đã có kinh nghiệm đối với những tinh cầu có sinh linh tồn tại.
Rất nhanh, Thạch Mục đã đáp xuống một dãy núi trong mft.
Hắn thích thú cảm nhận, linh khí thiên địa trên mft nồng nặc, càng quan trọng chính là, trong linh khí thiên địa có không ít ma khí.
Có ma khí tồn tại, có nghĩa là hắn có thể tiếp tục tu luyện.
- Thạch Đầu, có phải đên Thiên Hà Tinh Vực rồi không? Nhanh, nhanh thả ta ra! Ta cũng muốn nhìn kĩ xem!
Âm thanh của Thải Nhi từ trong bao linh thú truyền ra.
Thạch Mục lắc đầu rồi thả Thải Nhi ra.
- Vù! Thật là bí bách chết ta mất!
Thải Nhi bay ra liền lớn tiếng kêu to lên.
Thạch Mục không để ý đên tiếng kêu của Thải Nhi, ngửa tay ra lấy tín vật của Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc.
Lệnh bài màu xanh không có phản ứng gì.
Hắn hơi châu mày, lại lấy lệnh bài màu xanh đó giơ lên lần nữa.
- Chỗ này chính là Thiên Hà Tinh Vực, xem ra không tồi, cũng gần giống với Dị Tộc mà.
Thải Nhi nhìn xung quanh nói.
- Đợi đã, ngươi muốn nắm bắt được tình hình ở Thiên Hà Tinh Vực thì hãy đi bên này, có một cách hiệu quả hơn.
Thải Nhi đột nhiên nói, đôi cánh chỉ về hướng bên kia.
Thạch Mục nghe thấy giật mình, thần thức đột nhiên giãn ra, nhíu mày một cái, thân hình lắc lư, hướng về phía Thải Nhi chỉ,bay tới.
Ở trong sơn cốc, một nam một nữ đang kịch liệt giao thủ.
Ở cách đó một đoạn không xa, một thi thể yêu thú hình con ếch với cái đầu khổng lồ màu xanh mực đang nằm dài trên đất, đầu bị đánh xuyên qua, một dòng máu màu xanh đang phun ra.
Da của hai người này đều màu đồng cổ, trên đầu có một chiếc sừng, hiện rõ là dị tộc nhân, giao thủ tuy không sử dụng pháp bảo, mà dùng tay không.
Nữ tử kia đầu tóc gọn gàng với mái tóc đen ngắn, ngũ quan tinh tế, cơ thể mềm mại giống như dòng nước, nhưng cả người lại giống như một con báo mẹ với cái đầu rất nhanh nhẹn, từ hai chân phóng ra những tia sáng phản công.
Thân thể người nam tử kia rất cường tráng, một đầu tóc màu đó giống như một đám ngọn lửa, đôi cánh tay lực lưỡng tản ra những tia sáng màu vàng, đầu bàn tay phóng ra một lực công phá mạnh đáng sợ, hung dữ hướng về phía nữ tử.
Hai người giao thủ kịch liệt, không phát hiện ra, có một tia sáng mờ mờ trong không trung ở gần đó, một thân ảnh trong suốt từ trong đó xuất hiện.
- Mục Thanh! Ngươi tuy là đã đạt đên thiên vị trung kì,nhưng chỉ là mới đạt tới mà thôi, muốn giết ta là điều còn lâu mới có thể, đừng ép ta và ngươi đồng quy vô tận.
Nữ tử tóc ngắn lạnh lùng nói.
Nam tử tóc đỏ cười ha ha, thần sắc mỉa mai:
- Ha ha Mục Hóa, ta nhiều lần muốn đề thân với ngươi, ngươi lại không thèm nhìn ta đến một lần, hôm nay cuối cùng ngươi cũng đã rơi vào tay của ta. Yên tâm, ta sẽ không dễ dàng giết ngươi như vậy, để trước ngươi chết ta sẽ biến ngươi
thành một người đàn bà thật sự!
Khuôn mặt Mục Thanh hiện lên một cái cười ẩn ý.
- Tiểu nhân bỉ ổi! Nếu không phải ta lúc giết Bích Mục Yêu Nhái bị thương, ngươi đừng hòng mà làm bị thương ta. Cho dù là bây giờ, ngươi muốn giết ta, ngươi tự mình cũng phải trả giá!
Mục Hóa phẫn nộ nói.
- Đúng rồi, vậy chúng ta thử thử xem!
Mục Thanh mỉa mai cười một tiếng, toàn thân đột nhiên tản ra những tia sáng chói mắt, lực công kích rất mạnh.
Thân thể Mục Hóa chấn động, lùi về phía sau mấy bước, trong lòng vô cùng căm hận.
Nếu không phải lúc trước khi giết yêu thú, hai cánh tay bị thương, cô sẽ không bị Mục Thanh ép đến bước này.
Mục Thanh cười lạnh một tiếng, những luồng sáng màu vàng trong phút chốc biến thành hai vết tàn ảnh, nổ lên ầm ầm dữ dội.
- Răng rắc!
Một tiếng động vang lên.
Mục Hóa hét lên một tiếng, thân thể bị đánh bay ra, một cái chân trái đã bị gãy, cả người nằm trên mặt đất, không đứng dậy được, trong miệng phun ra một dòng máu tươi.
Ánh mắt Mục Thanh hung dữ, đưa nắm đấm hướng về đầu Mục Hóa, nằm đấm nhanh như chớp.
Chính vào lúc đó, đột nhiên có sự biến đổi lạ thường.
Một cánh tay từ bên cạnh lao ra, lập tức ngăn lại bàn tay đang trên đà nắm đấm của Mục Thanh.
Bàn tay Mục Thanh lập tức dừng lại ở trong không trung, giống như bị một lớp sắt thép chấn ở phía trước, không thể nào cử động tay được, sắc mặt hắn chợt biến sắc.
Ngay sau đó, một thanh niên mặc áo bào màu xám từ trong không gian bay ra, chính là Thạch Mục.
- Ngươi là cái...
Trán Mục Hóa toát đày mồ hôi lạnh, kinh hãi nói.
Chưa đợi hắn nói hết,
- Bộp!
Một âm thanh vang lên, Thạch Mục tùy ý dùng một cánh tay đánh vào đầu của Mục Thanh.
- Răng rắc!
Một tiếng động vang lên, đầu của Mục Thanh bị méo mó một góc kì lạ, trên mặt đầy sự sợ hãi và bất ngờ, không tin được, nhưng khí tức của toàn cơ thể đã bị tiêu tan.
Mục Hóa đờ người nhìn Thạch Mục.
Thạch Mục dùng tay tóm lấy đầu Mục Thanh, giơ hắn lên cao, những luồng ánh sáng màu đen nhạt trên tay hắn, chiếu vào đầu của Mục Thanh.
Soát hồn!
- Đa tạ ơn cứu mạng của tiền bối.
Mục Hóa phản ứng rất nhanh, cố gắng đứng dậy, cung kính hành lễ với Thạch Mục.
- Chỉ là một nắm đấm thôi, không cần đa tạ. ngươi là người của bộ lạc nào trong Phục Long Tinh?
Thạch Mục tiện tay vứt thi thể của Mục Thanh xuống dưới đất, tùy ý hỏi, với dáng vẻ rất hiểu hòn tinh cầu này.
Những tin tức kia đều là vừa soát hồn mới biết được, từ trong kí ức của Mục Thanh, hắn biết không ít chuyện về Thiên Hà Tinh Vực, chỉ là không có tin tức hắn rất muốn biết về Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc
- Ta là người của Kim Tuyệt Nhất Tộc.
Mục Hóa cung kính nói.
- Kim Tuyệt Nhất Tộc? Ta lần đầu tiên tới Phục Long Tinh này, có một số chuyện ta muốn điều tra một chút, không biết có thể đến chỗ tộc ngươi xem xem được không.
Thạch Mục hỏi.
Trong kí ức của Mục Thanh, Kim Tuyệt Nhất Tộc có một kho sách lớn, ở trên Phục Long Tinh này là số một.
- Tất nhiên có thể, Kim Tuyệt Nhất Tộc của chúng tôi là đại tộc trên Phục Long Tinh, đều qua lại với nhừng tình cầu phụ cận, rất nhiều tin tức đều biết, chắc có thể giúp được tiền bối.
Mục Hóa có chút vui mừng nói.
- Vậy được, ngươi trị thương trước đi.
Thạch Mục nói.
Trải qua những năm tháng trôi qua nhanh như con thoi này, hắn đã có kinh nghiệm đối với những tinh cầu có sinh linh tồn tại.
Rất nhanh, Thạch Mục đã đáp xuống một dãy núi trong mft.
Hắn thích thú cảm nhận, linh khí thiên địa trên mft nồng nặc, càng quan trọng chính là, trong linh khí thiên địa có không ít ma khí.
Có ma khí tồn tại, có nghĩa là hắn có thể tiếp tục tu luyện.
- Thạch Đầu, có phải đên Thiên Hà Tinh Vực rồi không? Nhanh, nhanh thả ta ra! Ta cũng muốn nhìn kĩ xem!
Âm thanh của Thải Nhi từ trong bao linh thú truyền ra.
Thạch Mục lắc đầu rồi thả Thải Nhi ra.
- Vù! Thật là bí bách chết ta mất!
Thải Nhi bay ra liền lớn tiếng kêu to lên.
Thạch Mục không để ý đên tiếng kêu của Thải Nhi, ngửa tay ra lấy tín vật của Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc.
Lệnh bài màu xanh không có phản ứng gì.
Hắn hơi châu mày, lại lấy lệnh bài màu xanh đó giơ lên lần nữa.
- Chỗ này chính là Thiên Hà Tinh Vực, xem ra không tồi, cũng gần giống với Dị Tộc mà.
Thải Nhi nhìn xung quanh nói.
- Đợi đã, ngươi muốn nắm bắt được tình hình ở Thiên Hà Tinh Vực thì hãy đi bên này, có một cách hiệu quả hơn.
Thải Nhi đột nhiên nói, đôi cánh chỉ về hướng bên kia.
Thạch Mục nghe thấy giật mình, thần thức đột nhiên giãn ra, nhíu mày một cái, thân hình lắc lư, hướng về phía Thải Nhi chỉ,bay tới.
Ở trong sơn cốc, một nam một nữ đang kịch liệt giao thủ.
Ở cách đó một đoạn không xa, một thi thể yêu thú hình con ếch với cái đầu khổng lồ màu xanh mực đang nằm dài trên đất, đầu bị đánh xuyên qua, một dòng máu màu xanh đang phun ra.
Da của hai người này đều màu đồng cổ, trên đầu có một chiếc sừng, hiện rõ là dị tộc nhân, giao thủ tuy không sử dụng pháp bảo, mà dùng tay không.
Nữ tử kia đầu tóc gọn gàng với mái tóc đen ngắn, ngũ quan tinh tế, cơ thể mềm mại giống như dòng nước, nhưng cả người lại giống như một con báo mẹ với cái đầu rất nhanh nhẹn, từ hai chân phóng ra những tia sáng phản công.
Thân thể người nam tử kia rất cường tráng, một đầu tóc màu đó giống như một đám ngọn lửa, đôi cánh tay lực lưỡng tản ra những tia sáng màu vàng, đầu bàn tay phóng ra một lực công phá mạnh đáng sợ, hung dữ hướng về phía nữ tử.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người giao thủ kịch liệt, không phát hiện ra, có một tia sáng mờ mờ trong không trung ở gần đó, một thân ảnh trong suốt từ trong đó xuất hiện.
- Mục Thanh! Ngươi tuy là đã đạt đên thiên vị trung kì,nhưng chỉ là mới đạt tới mà thôi, muốn giết ta là điều còn lâu mới có thể, đừng ép ta và ngươi đồng quy vô tận.
Nữ tử tóc ngắn lạnh lùng nói.
Nam tử tóc đỏ cười ha ha, thần sắc mỉa mai:
- Ha ha Mục Hóa, ta nhiều lần muốn đề thân với ngươi, ngươi lại không thèm nhìn ta đến một lần, hôm nay cuối cùng ngươi cũng đã rơi vào tay của ta. Yên tâm, ta sẽ không dễ dàng giết ngươi như vậy, để trước ngươi chết ta sẽ biến ngươi
thành một người đàn bà thật sự!
Khuôn mặt Mục Thanh hiện lên một cái cười ẩn ý.
- Tiểu nhân bỉ ổi! Nếu không phải ta lúc giết Bích Mục Yêu Nhái bị thương, ngươi đừng hòng mà làm bị thương ta. Cho dù là bây giờ, ngươi muốn giết ta, ngươi tự mình cũng phải trả giá!
Mục Hóa phẫn nộ nói.
- Đúng rồi, vậy chúng ta thử thử xem!
Mục Thanh mỉa mai cười một tiếng, toàn thân đột nhiên tản ra những tia sáng chói mắt, lực công kích rất mạnh.
Thân thể Mục Hóa chấn động, lùi về phía sau mấy bước, trong lòng vô cùng căm hận.
Nếu không phải lúc trước khi giết yêu thú, hai cánh tay bị thương, cô sẽ không bị Mục Thanh ép đến bước này.
Mục Thanh cười lạnh một tiếng, những luồng sáng màu vàng trong phút chốc biến thành hai vết tàn ảnh, nổ lên ầm ầm dữ dội.
- Răng rắc!
Một tiếng động vang lên.
Mục Hóa hét lên một tiếng, thân thể bị đánh bay ra, một cái chân trái đã bị gãy, cả người nằm trên mặt đất, không đứng dậy được, trong miệng phun ra một dòng máu tươi.
Ánh mắt Mục Thanh hung dữ, đưa nắm đấm hướng về đầu Mục Hóa, nằm đấm nhanh như chớp.
Chính vào lúc đó, đột nhiên có sự biến đổi lạ thường.
Một cánh tay từ bên cạnh lao ra, lập tức ngăn lại bàn tay đang trên đà nắm đấm của Mục Thanh.
Bàn tay Mục Thanh lập tức dừng lại ở trong không trung, giống như bị một lớp sắt thép chấn ở phía trước, không thể nào cử động tay được, sắc mặt hắn chợt biến sắc.
Ngay sau đó, một thanh niên mặc áo bào màu xám từ trong không gian bay ra, chính là Thạch Mục.
- Ngươi là cái...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trán Mục Hóa toát đày mồ hôi lạnh, kinh hãi nói.
Chưa đợi hắn nói hết,
- Bộp!
Một âm thanh vang lên, Thạch Mục tùy ý dùng một cánh tay đánh vào đầu của Mục Thanh.
- Răng rắc!
Một tiếng động vang lên, đầu của Mục Thanh bị méo mó một góc kì lạ, trên mặt đầy sự sợ hãi và bất ngờ, không tin được, nhưng khí tức của toàn cơ thể đã bị tiêu tan.
Mục Hóa đờ người nhìn Thạch Mục.
Thạch Mục dùng tay tóm lấy đầu Mục Thanh, giơ hắn lên cao, những luồng ánh sáng màu đen nhạt trên tay hắn, chiếu vào đầu của Mục Thanh.
Soát hồn!
- Đa tạ ơn cứu mạng của tiền bối.
Mục Hóa phản ứng rất nhanh, cố gắng đứng dậy, cung kính hành lễ với Thạch Mục.
- Chỉ là một nắm đấm thôi, không cần đa tạ. ngươi là người của bộ lạc nào trong Phục Long Tinh?
Thạch Mục tiện tay vứt thi thể của Mục Thanh xuống dưới đất, tùy ý hỏi, với dáng vẻ rất hiểu hòn tinh cầu này.
Những tin tức kia đều là vừa soát hồn mới biết được, từ trong kí ức của Mục Thanh, hắn biết không ít chuyện về Thiên Hà Tinh Vực, chỉ là không có tin tức hắn rất muốn biết về Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc
- Ta là người của Kim Tuyệt Nhất Tộc.
Mục Hóa cung kính nói.
- Kim Tuyệt Nhất Tộc? Ta lần đầu tiên tới Phục Long Tinh này, có một số chuyện ta muốn điều tra một chút, không biết có thể đến chỗ tộc ngươi xem xem được không.
Thạch Mục hỏi.
Trong kí ức của Mục Thanh, Kim Tuyệt Nhất Tộc có một kho sách lớn, ở trên Phục Long Tinh này là số một.
- Tất nhiên có thể, Kim Tuyệt Nhất Tộc của chúng tôi là đại tộc trên Phục Long Tinh, đều qua lại với nhừng tình cầu phụ cận, rất nhiều tin tức đều biết, chắc có thể giúp được tiền bối.
Mục Hóa có chút vui mừng nói.
- Vậy được, ngươi trị thương trước đi.
Thạch Mục nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro