Quen cửa quen đường. (1)
Vong Ngữ
2024-07-24 14:05:08
Thân hình Thạch Mục dù nguy vẫn bất động, nhìn tình cảnh trên bầu trời, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn, khiếp sợ vô cùng.
Ngay sau đó, hai mắt hắn kim quang lưu chuyển.
Xuyên qua vầng sáng chói mắt kia, chỉ thấy trên màn sáng kết giới vốn có mây vàng bao phủ ngay khi bị cột sáng đánh trúng lập tức bị phá tan một lỗ hổng.
Cùng lúc đó, ám văn trên màn sáng kết giới lại trở nên rõ ràng, từ bên trong chiếu ra những hoa văn hình rắn có phần quái lạ, tỏa ra ánh sáng bảy màu.
Hoa văn hình rắn giãy dụa kịch liệt, hào quang bên trên màn sáng tăng vọt, lượng lớn hào quang màu vàng như thiêu đốt vậy, kịch liệt phun trào.
Lửa vàng hừng hực bao phủ lấy bốn cột sáng, bừng bừng cháy, tỏa ra sóng nhiệt sáng chói, cho dù là mọi người ở trên quảng trường cũng cảm thấy nóng rực khó chịu.
Trên trời cao, sắc mặt bốn tên cường giả Thần cảnh nghiêm nghị, liên tục đánh ra pháp quyết.
Ánh sáng bốn màu vàng xanh đỏ trắng giống như thủy triều, không ngừng dọc theo cột sáng tràn vào trong kết giới, trùng kích màn sáng màu vàng kia.
Trải qua một phen giằng co, cuối cùng bốn cột sáng cũng tạo ra một khu vực hình vuông chu vi mười trượng trên kết giới.
Trong khu vực hình vuông không ngừng có ánh sáng trắng tràn vào, kiếm khí cắt chém, sét vàng phun trào, ám văn lục giác tỏa ra ánh sáng vàng lóng lánh nhưng cuối cùng vẫn khó mà chống đối.
Hào quang vàng trong khu vực hình vuông kia sau khi thiêu đốt một hồi rốt cục cũng vô lực, dần nhạt đi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Không biết trải qua bao lâu, khu vực hình vuông này cuối cùng ổn định trên màn sáng vàng, con đường thông suốt.
Bốn tên cường giả Thần cảnh thay đổi pháp quyết trong tay, bốn cột sáng bắt đầu tuôn sang hai bên.
Chỉ nghe tiếng nổ ầm ầm rền vang.
Toàn bộ màn sáng một lần nữa chấn động, bốn cột sáng liên kết với nhau hình thành một trận pháp hình vuông to chừng mười trượng, tạo thành một khe hở bên trong kết giới, có thể đi thông vào kiến trúc bên trong.
Ban đầu khi trận pháp hình thành, lửa vàng xung quanh còn không ngừng kéo tới, cố gắng phá hủy. Nhưng theo pháp quyết từ tay bốn vị cường giả Thần cảnh liên tục đánh ra, trên trận pháp tỏa ra từng đạo phù văn tinh diệu, rốt cục đã khiến thông đạo trở nên ổn định.
Sau đó, bốn cường giả Thần cảnh thu hồi thần thông, từ trên trời cao hạ xuống giữa quảng trường.
- Tiến vào!
Pháp quyết trong tay Thân Đồ Nam vừa thu lại, miệng quát to một tiếng.
Trên quảng trường, độn quang nổi lên, đệ tử ba đại Thánh địa cùng tộc nhân Hắc Ma hóa thành từng luồng độn quang, tranh nhanh tiến vào trong thông đạo kia.
- Chúng ta cũng đi thôi.
Thạch Mục quay đầu lại, nói với Yên La ở bên cạnh.
Nhưng hai mắt Yên La nhìn chằm chằm vào lối vào, không trả lời.
- Sao vậy?
Lông mày Thạch Mục cau lại, truyền âm hỏi.
- Không biết, chỉ là có cảm giác rất kỳ quái.
Yên La dừng một lúc lâu mới truyền âm trả lời.
- Cảm giác gì?
Thạch Mục nghi hoặc hỏi.
Yên La đưa mắt nhìn sang Thạch Mục, nói:
- Một loại cảm giác quen thuộc.
- Xem ra nơi này quả thực là có ngọn nguồn với ngươi, bất kể như nào, vào trước rồi nói.
Thạch Mục trả lời.
Giờ khắc này, bốn trăm người xung quanh đã rời đi hơn nửa.
Yên La khẽ gật đầu một cái, nhưng vào lúc này, khẽ nhướng mày, trên mặt hiện lên vẻ đau đớn.
- Ngươi sao vậy...
Thạch Mục vừa định mở miệng nhưng đột nhiên từ trong linh hải đan điền truyền ra một cơn đau đớn tột cùng, khí tức lưu chuyển toàn thân lập tức ngừng lại.
Thạch Mục thay đổi sắc mặt, dùng thần thức thì phát hiện quả cầu ánh sáng màu đồng xanh nàyđang xoay tròn với tốc độ rất nhanh, từ bên trong tỏa ra ánh sáng đồng xanh, mang theo lực lượng âm lãnh cuốn lấy kim đan của mình.
Ngay sau đó, giọng Bành Nhạc vang lên:
- Chớ quên việc mà bản tọa giao cho, bằng không tự gánh hậu quả.
Vừa dứt lời, Thạch Mục cảm thấy đan điền được thả lỏng, vẻ đau đớn trên mặt Yên La cũng biến mất.
Chỉ là thời gian ngắn ngủi này khiến sau lưng hắn mồ hôi lạnh đầm đìa, dường như trải qua một cơn đau sinh tử.
Hắn nhìn Bành Nhạc ngồi xếp bằng không nhúc nhích ở cách đó không xa, sau đó thu hồi ánh mắt.
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, trên người tỏa ra hào quang, bay về phía lối vào hình vuông kia.
Trên bầu trời mây vàng nhìn như không xa, kỳ thực ít nhất cũng hơn mười dặm.
Thạch Mục và Yên La không hề dừng lại, trực tiếp bay vào miệng kết giới hình vuông.
Ngay sau đó, trước mặt lóe lên ánh sáng, phương hướng lực hút thay đổi, kéo hắn nghiêng người lao xuống.
Hắn giật mình, vội vã thúc dục pháp quyết ổn định thân hình, ở bên cạnh, thân hình Yên La cũng lảo đảo một cái.
Ngay sau đó, hắn liền phát hiện mình và Yên La xuất hiện trên không trung một quảng trường đá rộng rãi.
Thạch Mục quay đầu liếc mắt nhìn lối vào.
Giờ khắc này không ngừng có người bay ra, cũng ngay khi tiến vào chịu lực hút thay đổi.
Chỉ có điều đối với những đệ tử Thiên Vị này thì không phải vấn đề gì lớn cả.
Ngay sau đó, hai mắt hắn kim quang lưu chuyển.
Xuyên qua vầng sáng chói mắt kia, chỉ thấy trên màn sáng kết giới vốn có mây vàng bao phủ ngay khi bị cột sáng đánh trúng lập tức bị phá tan một lỗ hổng.
Cùng lúc đó, ám văn trên màn sáng kết giới lại trở nên rõ ràng, từ bên trong chiếu ra những hoa văn hình rắn có phần quái lạ, tỏa ra ánh sáng bảy màu.
Hoa văn hình rắn giãy dụa kịch liệt, hào quang bên trên màn sáng tăng vọt, lượng lớn hào quang màu vàng như thiêu đốt vậy, kịch liệt phun trào.
Lửa vàng hừng hực bao phủ lấy bốn cột sáng, bừng bừng cháy, tỏa ra sóng nhiệt sáng chói, cho dù là mọi người ở trên quảng trường cũng cảm thấy nóng rực khó chịu.
Trên trời cao, sắc mặt bốn tên cường giả Thần cảnh nghiêm nghị, liên tục đánh ra pháp quyết.
Ánh sáng bốn màu vàng xanh đỏ trắng giống như thủy triều, không ngừng dọc theo cột sáng tràn vào trong kết giới, trùng kích màn sáng màu vàng kia.
Trải qua một phen giằng co, cuối cùng bốn cột sáng cũng tạo ra một khu vực hình vuông chu vi mười trượng trên kết giới.
Trong khu vực hình vuông không ngừng có ánh sáng trắng tràn vào, kiếm khí cắt chém, sét vàng phun trào, ám văn lục giác tỏa ra ánh sáng vàng lóng lánh nhưng cuối cùng vẫn khó mà chống đối.
Hào quang vàng trong khu vực hình vuông kia sau khi thiêu đốt một hồi rốt cục cũng vô lực, dần nhạt đi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Không biết trải qua bao lâu, khu vực hình vuông này cuối cùng ổn định trên màn sáng vàng, con đường thông suốt.
Bốn tên cường giả Thần cảnh thay đổi pháp quyết trong tay, bốn cột sáng bắt đầu tuôn sang hai bên.
Chỉ nghe tiếng nổ ầm ầm rền vang.
Toàn bộ màn sáng một lần nữa chấn động, bốn cột sáng liên kết với nhau hình thành một trận pháp hình vuông to chừng mười trượng, tạo thành một khe hở bên trong kết giới, có thể đi thông vào kiến trúc bên trong.
Ban đầu khi trận pháp hình thành, lửa vàng xung quanh còn không ngừng kéo tới, cố gắng phá hủy. Nhưng theo pháp quyết từ tay bốn vị cường giả Thần cảnh liên tục đánh ra, trên trận pháp tỏa ra từng đạo phù văn tinh diệu, rốt cục đã khiến thông đạo trở nên ổn định.
Sau đó, bốn cường giả Thần cảnh thu hồi thần thông, từ trên trời cao hạ xuống giữa quảng trường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Tiến vào!
Pháp quyết trong tay Thân Đồ Nam vừa thu lại, miệng quát to một tiếng.
Trên quảng trường, độn quang nổi lên, đệ tử ba đại Thánh địa cùng tộc nhân Hắc Ma hóa thành từng luồng độn quang, tranh nhanh tiến vào trong thông đạo kia.
- Chúng ta cũng đi thôi.
Thạch Mục quay đầu lại, nói với Yên La ở bên cạnh.
Nhưng hai mắt Yên La nhìn chằm chằm vào lối vào, không trả lời.
- Sao vậy?
Lông mày Thạch Mục cau lại, truyền âm hỏi.
- Không biết, chỉ là có cảm giác rất kỳ quái.
Yên La dừng một lúc lâu mới truyền âm trả lời.
- Cảm giác gì?
Thạch Mục nghi hoặc hỏi.
Yên La đưa mắt nhìn sang Thạch Mục, nói:
- Một loại cảm giác quen thuộc.
- Xem ra nơi này quả thực là có ngọn nguồn với ngươi, bất kể như nào, vào trước rồi nói.
Thạch Mục trả lời.
Giờ khắc này, bốn trăm người xung quanh đã rời đi hơn nửa.
Yên La khẽ gật đầu một cái, nhưng vào lúc này, khẽ nhướng mày, trên mặt hiện lên vẻ đau đớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ngươi sao vậy...
Thạch Mục vừa định mở miệng nhưng đột nhiên từ trong linh hải đan điền truyền ra một cơn đau đớn tột cùng, khí tức lưu chuyển toàn thân lập tức ngừng lại.
Thạch Mục thay đổi sắc mặt, dùng thần thức thì phát hiện quả cầu ánh sáng màu đồng xanh nàyđang xoay tròn với tốc độ rất nhanh, từ bên trong tỏa ra ánh sáng đồng xanh, mang theo lực lượng âm lãnh cuốn lấy kim đan của mình.
Ngay sau đó, giọng Bành Nhạc vang lên:
- Chớ quên việc mà bản tọa giao cho, bằng không tự gánh hậu quả.
Vừa dứt lời, Thạch Mục cảm thấy đan điền được thả lỏng, vẻ đau đớn trên mặt Yên La cũng biến mất.
Chỉ là thời gian ngắn ngủi này khiến sau lưng hắn mồ hôi lạnh đầm đìa, dường như trải qua một cơn đau sinh tử.
Hắn nhìn Bành Nhạc ngồi xếp bằng không nhúc nhích ở cách đó không xa, sau đó thu hồi ánh mắt.
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, trên người tỏa ra hào quang, bay về phía lối vào hình vuông kia.
Trên bầu trời mây vàng nhìn như không xa, kỳ thực ít nhất cũng hơn mười dặm.
Thạch Mục và Yên La không hề dừng lại, trực tiếp bay vào miệng kết giới hình vuông.
Ngay sau đó, trước mặt lóe lên ánh sáng, phương hướng lực hút thay đổi, kéo hắn nghiêng người lao xuống.
Hắn giật mình, vội vã thúc dục pháp quyết ổn định thân hình, ở bên cạnh, thân hình Yên La cũng lảo đảo một cái.
Ngay sau đó, hắn liền phát hiện mình và Yên La xuất hiện trên không trung một quảng trường đá rộng rãi.
Thạch Mục quay đầu liếc mắt nhìn lối vào.
Giờ khắc này không ngừng có người bay ra, cũng ngay khi tiến vào chịu lực hút thay đổi.
Chỉ có điều đối với những đệ tử Thiên Vị này thì không phải vấn đề gì lớn cả.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro