Rời khỏi Bảo Nguyệt Cung (2)
Vong Ngữ
2024-07-24 14:05:08
- Tại sao nàng lại cho rằng, ta có phương pháp ra vào Côn Lôn?
Thạch Mục có chút không giải thích được hỏi:
Tây Môn Tuyết che miệng cười khẽ một tiếng, chỉ vào bức tượng Bảo Hoa Tiên Tử nói:
- Ta cũng biết một vài chuyện cũ của Thiên Đình. Vị bằng hữu kia của ngươi không thể là người bình thường. Nàng để ngươi lại một người ở chỗ này, sao có thể không cho ngươi phương pháp ra vào được?
- Nàng rốt cuộc cũng biết Thiên Đình sao?
Trong lòng Thạch Mục thoáng động, có chút ngoài ý muốn hỏi.
- Chẳng qua là thấy một ít cổ tịch rách ở trong tông môn, nghe được chút tin đồn mà thôi. Không tính là cái gì. Chung quy, tồn tại như vậy cách ngươi và ta quá xa, không đáng đi nghiên cứu.
Tây Môn Tuyết lắc đầu, bộ dạng không muốn nói thêm.
Thạch Mục nhìn về phía gương mặt khuynh đảo chúng sinh của Tây Môn Tuyết, trong lòng lại mơ hồ dâng lên một cảm giác quái dị.
- Thạch Mục, ta muốn rời khỏi Côn Lôn, trở lại trong tinh vực Di Dương. Ngươi có thể dẫn ta ra ngoài được không?
Tây Môn Tuyết mở miệng nói.
- Nếu nàng vừa tiến vào Thiên Vị hậu kỳ, vì sao không ở chỗ này thêm một ít thời gian, tiếp tục củng cố cảnh giới?
Thạch Mục không trả lời Tây Môn Tuyết nói, hỏi ngược lại.
- Ta cùng với người từng lập hẹn ước trăm năm. Hiện tại đã sắp tới kỳ hạn. Ta đang lo không có cách nào đi đến chỗ hẹn.
Tây Môn Tuyết đáp.
- Ước hẹn trăm năm?
Sắc mặt Thạch Mục thoáng đổi, không tránh khỏi nhắc lại.
Thấy sắc mặt Thạch Mục lộ vẻ quái dị, Tây Môn Tuyết phì cười, mở miệng nói:
- “Không phải năm đó cùng ngươi lập ra loại ước định đó sao?
- Cái này...
Trên mặt Thạch Mục lộ ra vẻ khó xử, có chút do dự nói.
- Thạch Mục, nếu ngươi giúp ta rời khỏi nơi này, ta liền nợ ngươi một phần nhân tình. Ngày khác sẽ hoàn trả.
Tây Môn Tuyết thấy thế, híu mày, có chút ý khẩn cầu nói.
- Cái này ngược lại không cần. Thật ra ta vốn dự định qua một thời gian ngắn nữa sẽ rời khỏi nơi này. Nếu nàng nóng lòng muốn rời đi, vậy ta cũng không ở lại thêm nữa. Chúng ta lập tức rời đi.
Thạch Mục thấy Tây Môn Tuyết nói như vậy, liền gật đầu đáp.
- Cảm ơn!
Trên mặt Tây Môn Tuyết lộ vẻ vui vẻ, lập tức đáp ứng.
Hai người lập tức đi qua điện phủ, tới trước cửa đại điện.
Thạch Mục lật bàn tay một cái. Một lệnh bài trần ngập lưu quang bảy màu lập tức hiện ra.
Bàn tay hắn vận chuyển linh lực lên. Trên lệnh bài bảy màu có ánh sáng lưu chuyển. Từ tróng đó bay ra một hào quang, đánh vào phía trên cửa điện.
Oong.
Chỉ nghe thấy một âm thanh vang lên.
Cửa đại điện ở phía trước hai người Thạch Mục nhất thời phát ra từng vòng ánh sáng với màu sắc rực rỡ, giống như vằn nước nhộn nhạp, tản về bốn phía xung quanh.
Chỉ thấy trên cửa điện, lưu quang tràn đầy màu sắc. Hào quang bảy màu giống như dải lụa màu cuồn cuộn trên dưới bắt đầu khởi động. Từng đợt chấn động không gian không ngừng từ trong đó truyền ra.
Thạch Mục liếc mắt nhìn Tây Môn Tuyết, mở miệng nói:
- Chúng ta đi thôi.
Dứt lời, hắn bước tới trước một bước, tiến vào trong màu ánh sáng. Bóng người theo đó biến mất.
Một khắc trước khi Tây Môn Tuyết tiến vào cửa, nàng lại dừng chân, quay đầu đưa mắt nhìn xung quanh đại điện. Ánh mắt nàng dừng ở trên bức tượng Bảo Hoa một lát. Trong mắt thoáng lóe lên một tia phức tạp. Sau đó nàng chợt bước tới, tiến vào trong hào quang bảy màu.
Nàng chỉ cảm thấy trước mắt chợt nhất thời sáng lên. Ánh mắt mơ hồ, cũng không có cách nào thấy rõ cái gì.
...
Nơi nào đó trên Phù Thạch Tinh Hải, một mảnh hào quang bảy màu hiện ra, hình thành một pháp trận.
Hào quang bảy màu lóe lên vài cái, chậm rãi biến mất. Hai bóng người hiện ra. Đó chính là hai người Thạch Mục và Tây Môn Tuyết.
Hai người nhìn ra xung quanh, thở phào nhẹ nhõm. Sau đó Thạch Mục quay người lại, hướng về phía trong hư không ngoắc tay. Mảnh hào quang bảy màu trên không trung liền nhanh chóng thu nhỏ lại, biến mất.
- Thạch Mục, lần này cảm ơn ngươi dẫn ta đi ra.
Tây Môn Tuyết nói.
- Không có gì.
Thạch Mục cười nói.
Hắn nhìn ra xung quanh, mở miệng nói:
- Chúng ta còn đang ở trong Phù Thạch Tinh Hải. Chỉ có điều chắc hẳn không phải chỗ trước đây chúng ta tiến vào Côn Lôn.
Tây Môn Tuyết nhìn ra xung quanh một chút, cũng gật đầu.
- Phù Thạch Tinh Hải cũng không an toàn. Thường xuyên có các loại thiên tai tinh không lưu loạn. Chỉ bằng vào hai người chúng ta muốn đi ngang qua biển sao, rời khỏi đây sẽ có phiêu lưu không nhỏ.
Thạch Mục nói.
- Vậy có những biện pháp nào khác rời khỏi nơi này hay không?
Tây Môn Tuyết hỏi.
- Ở đây ta còn có chút quen thuộc. Nơi đây cách cứ điểm Phù Không Thành của ba Đại Thánh Địa đóng ở có một đoạn không nhỏ. Nhưng trong đó vẫn có thể xem như đi được. Chỉ cần có thể đến nơi đó, chúng ta có thể từ nơi đó dùng chiến hạm rời đi.
Thạch Mục nói.
Thạch Mục có chút không giải thích được hỏi:
Tây Môn Tuyết che miệng cười khẽ một tiếng, chỉ vào bức tượng Bảo Hoa Tiên Tử nói:
- Ta cũng biết một vài chuyện cũ của Thiên Đình. Vị bằng hữu kia của ngươi không thể là người bình thường. Nàng để ngươi lại một người ở chỗ này, sao có thể không cho ngươi phương pháp ra vào được?
- Nàng rốt cuộc cũng biết Thiên Đình sao?
Trong lòng Thạch Mục thoáng động, có chút ngoài ý muốn hỏi.
- Chẳng qua là thấy một ít cổ tịch rách ở trong tông môn, nghe được chút tin đồn mà thôi. Không tính là cái gì. Chung quy, tồn tại như vậy cách ngươi và ta quá xa, không đáng đi nghiên cứu.
Tây Môn Tuyết lắc đầu, bộ dạng không muốn nói thêm.
Thạch Mục nhìn về phía gương mặt khuynh đảo chúng sinh của Tây Môn Tuyết, trong lòng lại mơ hồ dâng lên một cảm giác quái dị.
- Thạch Mục, ta muốn rời khỏi Côn Lôn, trở lại trong tinh vực Di Dương. Ngươi có thể dẫn ta ra ngoài được không?
Tây Môn Tuyết mở miệng nói.
- Nếu nàng vừa tiến vào Thiên Vị hậu kỳ, vì sao không ở chỗ này thêm một ít thời gian, tiếp tục củng cố cảnh giới?
Thạch Mục không trả lời Tây Môn Tuyết nói, hỏi ngược lại.
- Ta cùng với người từng lập hẹn ước trăm năm. Hiện tại đã sắp tới kỳ hạn. Ta đang lo không có cách nào đi đến chỗ hẹn.
Tây Môn Tuyết đáp.
- Ước hẹn trăm năm?
Sắc mặt Thạch Mục thoáng đổi, không tránh khỏi nhắc lại.
Thấy sắc mặt Thạch Mục lộ vẻ quái dị, Tây Môn Tuyết phì cười, mở miệng nói:
- “Không phải năm đó cùng ngươi lập ra loại ước định đó sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Cái này...
Trên mặt Thạch Mục lộ ra vẻ khó xử, có chút do dự nói.
- Thạch Mục, nếu ngươi giúp ta rời khỏi nơi này, ta liền nợ ngươi một phần nhân tình. Ngày khác sẽ hoàn trả.
Tây Môn Tuyết thấy thế, híu mày, có chút ý khẩn cầu nói.
- Cái này ngược lại không cần. Thật ra ta vốn dự định qua một thời gian ngắn nữa sẽ rời khỏi nơi này. Nếu nàng nóng lòng muốn rời đi, vậy ta cũng không ở lại thêm nữa. Chúng ta lập tức rời đi.
Thạch Mục thấy Tây Môn Tuyết nói như vậy, liền gật đầu đáp.
- Cảm ơn!
Trên mặt Tây Môn Tuyết lộ vẻ vui vẻ, lập tức đáp ứng.
Hai người lập tức đi qua điện phủ, tới trước cửa đại điện.
Thạch Mục lật bàn tay một cái. Một lệnh bài trần ngập lưu quang bảy màu lập tức hiện ra.
Bàn tay hắn vận chuyển linh lực lên. Trên lệnh bài bảy màu có ánh sáng lưu chuyển. Từ tróng đó bay ra một hào quang, đánh vào phía trên cửa điện.
Oong.
Chỉ nghe thấy một âm thanh vang lên.
Cửa đại điện ở phía trước hai người Thạch Mục nhất thời phát ra từng vòng ánh sáng với màu sắc rực rỡ, giống như vằn nước nhộn nhạp, tản về bốn phía xung quanh.
Chỉ thấy trên cửa điện, lưu quang tràn đầy màu sắc. Hào quang bảy màu giống như dải lụa màu cuồn cuộn trên dưới bắt đầu khởi động. Từng đợt chấn động không gian không ngừng từ trong đó truyền ra.
Thạch Mục liếc mắt nhìn Tây Môn Tuyết, mở miệng nói:
- Chúng ta đi thôi.
Dứt lời, hắn bước tới trước một bước, tiến vào trong màu ánh sáng. Bóng người theo đó biến mất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một khắc trước khi Tây Môn Tuyết tiến vào cửa, nàng lại dừng chân, quay đầu đưa mắt nhìn xung quanh đại điện. Ánh mắt nàng dừng ở trên bức tượng Bảo Hoa một lát. Trong mắt thoáng lóe lên một tia phức tạp. Sau đó nàng chợt bước tới, tiến vào trong hào quang bảy màu.
Nàng chỉ cảm thấy trước mắt chợt nhất thời sáng lên. Ánh mắt mơ hồ, cũng không có cách nào thấy rõ cái gì.
...
Nơi nào đó trên Phù Thạch Tinh Hải, một mảnh hào quang bảy màu hiện ra, hình thành một pháp trận.
Hào quang bảy màu lóe lên vài cái, chậm rãi biến mất. Hai bóng người hiện ra. Đó chính là hai người Thạch Mục và Tây Môn Tuyết.
Hai người nhìn ra xung quanh, thở phào nhẹ nhõm. Sau đó Thạch Mục quay người lại, hướng về phía trong hư không ngoắc tay. Mảnh hào quang bảy màu trên không trung liền nhanh chóng thu nhỏ lại, biến mất.
- Thạch Mục, lần này cảm ơn ngươi dẫn ta đi ra.
Tây Môn Tuyết nói.
- Không có gì.
Thạch Mục cười nói.
Hắn nhìn ra xung quanh, mở miệng nói:
- Chúng ta còn đang ở trong Phù Thạch Tinh Hải. Chỉ có điều chắc hẳn không phải chỗ trước đây chúng ta tiến vào Côn Lôn.
Tây Môn Tuyết nhìn ra xung quanh một chút, cũng gật đầu.
- Phù Thạch Tinh Hải cũng không an toàn. Thường xuyên có các loại thiên tai tinh không lưu loạn. Chỉ bằng vào hai người chúng ta muốn đi ngang qua biển sao, rời khỏi đây sẽ có phiêu lưu không nhỏ.
Thạch Mục nói.
- Vậy có những biện pháp nào khác rời khỏi nơi này hay không?
Tây Môn Tuyết hỏi.
- Ở đây ta còn có chút quen thuộc. Nơi đây cách cứ điểm Phù Không Thành của ba Đại Thánh Địa đóng ở có một đoạn không nhỏ. Nhưng trong đó vẫn có thể xem như đi được. Chỉ cần có thể đến nơi đó, chúng ta có thể từ nơi đó dùng chiến hạm rời đi.
Thạch Mục nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro