Rời khỏi Di Dương (1)
Vong Ngữ
2024-07-24 14:05:08
Thải Nhi đối với điều này rất bất mãn, truyền âm than trách Thạch Mục:
- Thạch Đầu, ta chính là phoios hợp cải trang cùng với ngươi mới phải uất ức ở trong lồng này, người đừng có mà xem ta là con vẹt học nói.
Thạch Mục thần sắc không thay đổi, truyền âm trả lời:
- Lần này ngươi vất vả rồi, lúc xong việc sẽ cho ngươi thêm nhiều thức ăn ngon.
- Vất và thì cũng không sao, nói đồ ăn ngon thì không thể thiếu nha!
Thải Nhi liền nói.
Thạch Mục nghe xong, đột nhiên im lặng không nói gì.
Lão Giả Râu Trắng chỉ tùy ý nhìn mấy cái,cũng không phát hiện ra điều gì bất thường, liền thu ánh mắt lại, tiếp tục đi kiểm tra những người ở phỉa trước.
Thạch Mục lúc đó đẩy đẩy chiếc bụng to lên, lần lần trong đám người đi lên phía trước, cuối cùng đên trước mặt Lão Giả Râu Trắng kia.
Ánh mắt của Lão Giả Râu Trắng nhìn rà soát trên mặt Thạch Mục, đáy mắt hiện ra vẻ coi ghét Thạch Mục.
Chính vào lúc Thạch Mục đưa Thải Nhi đi qua trước thân hắn, đôi mắt của con chim nhạn đuôi vàng kia lóe lên nhừng tia sáng màu vàng, chiếu vào người Thạch Mục.
Trong lòng Thạch Mục có chút căng thẳng, nhưng thấn sắc lại không hề biến đổi, tiếp tục đưa Thải Nhi n đi qua.
Ánh mắt của con chim nhạn màu vàng kia quét qua một lượt trên người Thạch Mục, cuối cùng lại ảm đạm xuống.
Thấy con chim nhạn đuôi vàng không có phát ra dự cáo gì, tên Lão Giả Râu Trắng kia tùy ý giơ tay lên, tỏ ý Thạch Mục đi qua đi.
Thạch Mục thấy Thể, nét mặt lộ ra mấy phần vui mừng, cầm lồng chim tiến vào bên trong sơn động.
- Cung hỉ phát tài.
Thải Nhi làm theo những gì Thạch Mục dặn dò lúc trước, kêu lên có vẻ rất phối hợp.
Sau đó, chưa đợi thân hình với cái bụng to của Thạch Mục đi hẳn vào môn động, chợt đằng sau truyền đến một âm thanh:
- Đứng lại!
Thạch Mục tỏ ý dừng lại, quay người lại, lấy tay chỉ vào mũi của mình, ngượng ngùng nói:
- Sơn gia, đang gọi ta sao
Tên lão giả râu trắng chỉ vào chiếc lộng trong tay Thạch Mục, nói:
- Ở trong này là cái gì? Sao lại có linh lực lớn như vậy?
Thạch Mục hơi lo sợ, nhìn thấy trong đôi mắt của con chim vàng kia có những tia sáng màu vàng chiếu thâu ra, chiếu trên người Thải Nhi.
Thải Nhi lúc này lại có vẻ vô tội, dang đôi cánh ra, dương cổ lên kêu:
- Cung hỉ phát tài!
Đây chỉ là một con anh vũ bình thường, rất ngốc, chỉ học được câu cung hỉ phát tài, làm gì có linh lực gì?
Khuôn mặt mập mạp của Thạch Mục cười nhẹ, mở lòi nói.
Nói xong, trong đôi mắt của hắn chớp một tia sáng màu vàng không thể biết được đó là gì, nhìn trên thân của con chim nhạn màu vàng đó.
Chỉ nhìn thấy trên thân con chim màu vàng đó, có một nguồn mạch linh lực nhỏ, tương liên với Lão Giả Râu Trắng.
- Cái con chim nhạn đuôi vàng kia thông qua nguồn mạch linh lực nối liền cùng với Lão Giả Râu Trắng kia, có thể tra ra sự chuyến động linh lực của những người đến đây.
Thạch Mục truyền âm nói.
- Nhưng ta lại không phải người, làm sao bị hắn phát hiện ra được,?
Thải Nhi kinh ngạc nói.
Thạch Mục nghe xong, không biết nên nói gì, chỉ biết cười nói:
- Nếu thật sự không được, cũng có thể xông lên thôi.
- Ngươi có thể đi, nhưng con quái điểu này phải để lại.
Tên Lão Giả Râu Trắng kia đột nhiên mở lời nói, ánh mắt tham lam lóe lên.
Thạch Mục nghe xong, thẩn người một lúc nhưng rồi cũng hiểu ra.
Thì ra tên Lão Giả Râu Trắng này là thấy sự phi phàm của Thải Nhi nhưng lại bị Thạch Mục xem như một tên ngốc nghếch đần độn nên tranh thủ cơ hội này chiếm lấy Thải Nhi.
Thải Nhi nghe xong kinh ngạc, nhịn không được nói:
- Không được.
Lời nó trong họng của nó vừa phát ra, xung quanh đột nhiên im lặng như tờ, dường như tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn dồn vào nó.
Tuy nói rằng Dị Tộc này rộng lớn, có thể nói không có gì kì lạ là không có, nhưng nhùng loại chim cổ quái trên người không có một chút yêu khí nào như Thải Nhi mà có thể nói ra tiếng người, thạt sự là hiếm gặp.
Thạch Mục nhăn mày một cái, lập tức nói:
- Ngươi tên ngốc này, bình thướng dạy ngươi như Thể nào cũng không dạy được, hôm nay lại đột nhiên lại nhanh nhẹn vậy.
Thải Nhi nghe xong lập tức phản ứng lại, thân hình tròn vo trong chiếc lồng vừa nhảy nhót lên, vừa kêu lên:
- Không được, không được, không được...
Chúng nhân nghe vậy, vẫn tưởng rằng đây chỉ là con vẹt đang học nói mà thôi,lúc này mới không để ý nữa.
- Sơn gia, con chim này từ nhỏ đã theo ta, tính ra cũng đằng đẳng hai mươi năm rồi, chắc không thể rời xa ta, mong sơn gia thứ lượng.
Thạch Mục cúi người xuống, cung kính nói.
Tên Lão Giả Râu Trắng kia vẫn không thôi, hắn đã nhận định con chim này bất phàm, sao có thể bỏ qua như Thể?
- Người hán tử ngươi, hảo sinh bất thức thú, nếu như ta năm đó xem ngươi như nghịch đồ Thanh Lan Thánh Địa rồi giết ngươi , ngươi còn có thể đi được không?
Lão Giả Râu Trắng lộ ra vẻ tức giận nói.
Thạch Mục nghe xong, trong lòng không nhịn được nỗi giận, nắm tay vo chặt lại nắm đấm.
Nếu không phải nghĩ đến bại lộ thân phận, sẽ rước đến bao nhiêu phiền phức, người trước mắt sợ là lần này chết chắc rồi.
Đúng lúc hắn đang suy nghì làm sao thần không biết quỷ không hay xử lí cái tên này, thì đột nhiên cảm thấy một luồng khí tức rất mạnh đang từ phía xa bay đến.
Chỉ nhìn thấy bốn tia sáng trước mặt sáng lóe lên, bốn người từ trên trời rơi xuống, rơi xuống trước người Thạch Mục.
Hai mắt Thạch Mục quan sát bốn người này một lượt, đột nhiên thần người ra.
Chỉ thấy một trong bốn người đó, trên thân mặc chiếc đạo bào màu tím, thần thái có vẻ nhanh nhẹn, da trắng như tuyết, khuôn mặt kiều mĩ vô cùng, không phải là ai khác đó chính là Tây Môn Tuyết.
Từ khi lên Phù Thạch Tinh Hãi này, Thạch Mục chưa hề gặp lại Thạch MụcDị Tộc, lúc này bất ngờ gặp lại mới phát hiện, cảnh giới tu vi của cô ta không ngờ đã đạt đến Thánh Giới Trung Kì.
Tốc độ tu luyện nhanh vô cùng, khiến người ta không còn lời gì để nói!
- Tham kiến Tây Môn Tuyết!
Tên Lão Giả Râu Trắng kia vừa thấy Tây Môn Tuyết, lập tức lùi xuống một bước, cung kính chào.
- Thạch Đầu, ta chính là phoios hợp cải trang cùng với ngươi mới phải uất ức ở trong lồng này, người đừng có mà xem ta là con vẹt học nói.
Thạch Mục thần sắc không thay đổi, truyền âm trả lời:
- Lần này ngươi vất vả rồi, lúc xong việc sẽ cho ngươi thêm nhiều thức ăn ngon.
- Vất và thì cũng không sao, nói đồ ăn ngon thì không thể thiếu nha!
Thải Nhi liền nói.
Thạch Mục nghe xong, đột nhiên im lặng không nói gì.
Lão Giả Râu Trắng chỉ tùy ý nhìn mấy cái,cũng không phát hiện ra điều gì bất thường, liền thu ánh mắt lại, tiếp tục đi kiểm tra những người ở phỉa trước.
Thạch Mục lúc đó đẩy đẩy chiếc bụng to lên, lần lần trong đám người đi lên phía trước, cuối cùng đên trước mặt Lão Giả Râu Trắng kia.
Ánh mắt của Lão Giả Râu Trắng nhìn rà soát trên mặt Thạch Mục, đáy mắt hiện ra vẻ coi ghét Thạch Mục.
Chính vào lúc Thạch Mục đưa Thải Nhi đi qua trước thân hắn, đôi mắt của con chim nhạn đuôi vàng kia lóe lên nhừng tia sáng màu vàng, chiếu vào người Thạch Mục.
Trong lòng Thạch Mục có chút căng thẳng, nhưng thấn sắc lại không hề biến đổi, tiếp tục đưa Thải Nhi n đi qua.
Ánh mắt của con chim nhạn màu vàng kia quét qua một lượt trên người Thạch Mục, cuối cùng lại ảm đạm xuống.
Thấy con chim nhạn đuôi vàng không có phát ra dự cáo gì, tên Lão Giả Râu Trắng kia tùy ý giơ tay lên, tỏ ý Thạch Mục đi qua đi.
Thạch Mục thấy Thể, nét mặt lộ ra mấy phần vui mừng, cầm lồng chim tiến vào bên trong sơn động.
- Cung hỉ phát tài.
Thải Nhi làm theo những gì Thạch Mục dặn dò lúc trước, kêu lên có vẻ rất phối hợp.
Sau đó, chưa đợi thân hình với cái bụng to của Thạch Mục đi hẳn vào môn động, chợt đằng sau truyền đến một âm thanh:
- Đứng lại!
Thạch Mục tỏ ý dừng lại, quay người lại, lấy tay chỉ vào mũi của mình, ngượng ngùng nói:
- Sơn gia, đang gọi ta sao
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tên lão giả râu trắng chỉ vào chiếc lộng trong tay Thạch Mục, nói:
- Ở trong này là cái gì? Sao lại có linh lực lớn như vậy?
Thạch Mục hơi lo sợ, nhìn thấy trong đôi mắt của con chim vàng kia có những tia sáng màu vàng chiếu thâu ra, chiếu trên người Thải Nhi.
Thải Nhi lúc này lại có vẻ vô tội, dang đôi cánh ra, dương cổ lên kêu:
- Cung hỉ phát tài!
Đây chỉ là một con anh vũ bình thường, rất ngốc, chỉ học được câu cung hỉ phát tài, làm gì có linh lực gì?
Khuôn mặt mập mạp của Thạch Mục cười nhẹ, mở lòi nói.
Nói xong, trong đôi mắt của hắn chớp một tia sáng màu vàng không thể biết được đó là gì, nhìn trên thân của con chim nhạn màu vàng đó.
Chỉ nhìn thấy trên thân con chim màu vàng đó, có một nguồn mạch linh lực nhỏ, tương liên với Lão Giả Râu Trắng.
- Cái con chim nhạn đuôi vàng kia thông qua nguồn mạch linh lực nối liền cùng với Lão Giả Râu Trắng kia, có thể tra ra sự chuyến động linh lực của những người đến đây.
Thạch Mục truyền âm nói.
- Nhưng ta lại không phải người, làm sao bị hắn phát hiện ra được,?
Thải Nhi kinh ngạc nói.
Thạch Mục nghe xong, không biết nên nói gì, chỉ biết cười nói:
- Nếu thật sự không được, cũng có thể xông lên thôi.
- Ngươi có thể đi, nhưng con quái điểu này phải để lại.
Tên Lão Giả Râu Trắng kia đột nhiên mở lời nói, ánh mắt tham lam lóe lên.
Thạch Mục nghe xong, thẩn người một lúc nhưng rồi cũng hiểu ra.
Thì ra tên Lão Giả Râu Trắng này là thấy sự phi phàm của Thải Nhi nhưng lại bị Thạch Mục xem như một tên ngốc nghếch đần độn nên tranh thủ cơ hội này chiếm lấy Thải Nhi.
Thải Nhi nghe xong kinh ngạc, nhịn không được nói:
- Không được.
Lời nó trong họng của nó vừa phát ra, xung quanh đột nhiên im lặng như tờ, dường như tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn dồn vào nó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy nói rằng Dị Tộc này rộng lớn, có thể nói không có gì kì lạ là không có, nhưng nhùng loại chim cổ quái trên người không có một chút yêu khí nào như Thải Nhi mà có thể nói ra tiếng người, thạt sự là hiếm gặp.
Thạch Mục nhăn mày một cái, lập tức nói:
- Ngươi tên ngốc này, bình thướng dạy ngươi như Thể nào cũng không dạy được, hôm nay lại đột nhiên lại nhanh nhẹn vậy.
Thải Nhi nghe xong lập tức phản ứng lại, thân hình tròn vo trong chiếc lồng vừa nhảy nhót lên, vừa kêu lên:
- Không được, không được, không được...
Chúng nhân nghe vậy, vẫn tưởng rằng đây chỉ là con vẹt đang học nói mà thôi,lúc này mới không để ý nữa.
- Sơn gia, con chim này từ nhỏ đã theo ta, tính ra cũng đằng đẳng hai mươi năm rồi, chắc không thể rời xa ta, mong sơn gia thứ lượng.
Thạch Mục cúi người xuống, cung kính nói.
Tên Lão Giả Râu Trắng kia vẫn không thôi, hắn đã nhận định con chim này bất phàm, sao có thể bỏ qua như Thể?
- Người hán tử ngươi, hảo sinh bất thức thú, nếu như ta năm đó xem ngươi như nghịch đồ Thanh Lan Thánh Địa rồi giết ngươi , ngươi còn có thể đi được không?
Lão Giả Râu Trắng lộ ra vẻ tức giận nói.
Thạch Mục nghe xong, trong lòng không nhịn được nỗi giận, nắm tay vo chặt lại nắm đấm.
Nếu không phải nghĩ đến bại lộ thân phận, sẽ rước đến bao nhiêu phiền phức, người trước mắt sợ là lần này chết chắc rồi.
Đúng lúc hắn đang suy nghì làm sao thần không biết quỷ không hay xử lí cái tên này, thì đột nhiên cảm thấy một luồng khí tức rất mạnh đang từ phía xa bay đến.
Chỉ nhìn thấy bốn tia sáng trước mặt sáng lóe lên, bốn người từ trên trời rơi xuống, rơi xuống trước người Thạch Mục.
Hai mắt Thạch Mục quan sát bốn người này một lượt, đột nhiên thần người ra.
Chỉ thấy một trong bốn người đó, trên thân mặc chiếc đạo bào màu tím, thần thái có vẻ nhanh nhẹn, da trắng như tuyết, khuôn mặt kiều mĩ vô cùng, không phải là ai khác đó chính là Tây Môn Tuyết.
Từ khi lên Phù Thạch Tinh Hãi này, Thạch Mục chưa hề gặp lại Thạch MụcDị Tộc, lúc này bất ngờ gặp lại mới phát hiện, cảnh giới tu vi của cô ta không ngờ đã đạt đến Thánh Giới Trung Kì.
Tốc độ tu luyện nhanh vô cùng, khiến người ta không còn lời gì để nói!
- Tham kiến Tây Môn Tuyết!
Tên Lão Giả Râu Trắng kia vừa thấy Tây Môn Tuyết, lập tức lùi xuống một bước, cung kính chào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro