Rút lui (1)
Vong Ngữ
2024-07-24 14:05:08
Thạch Mục biến thành vượn lớn nhìn thấy Lịch Thăng phi thân đến, cầm Phiên Thiên Côn trong tay gánh ở đầu vai, tay trái giơ lên, bàn tay hướng lên trên.
Thân hình Lịch Thăng thoáng mơ hồ, rơi vào lòng bàn tay của vượn lớn, mở miệng hỏi:
- Ở đây xảy ra chuyện gì? Vì sao ta cảm giác được khí tức của đại trận Vạn Linh Huyền Môn. Theo chúng ta suy tính trước đó, khoảng cách huyết nguyệt biến mất, đại trận hoàn toàn mở ra, rõ ràng vẫn phải có mấy canh giờ?
Lúc này thân hình hắn cùng Thạch Mục ở chung một chỗ, gần như chính là cảm giác con kiến cùng con voi. Nhưng mà điều đó cũng không cản trở giọng nói của hắn chính xác không có sai truyền lại đến trong tai Thạch Mục. Thậm chí ngay cả Thải Nhi bay đuổi theo phía sau đuổi, cũng nghe được tất cả đều rõ ràng.
Không chờ Thạch Mục trả lời, Thải Nhi đã bay xuống đến đầu vai Lịch Thăng, nói trước:
- Ta vừa bay qua tìm ngươi, chính là muốn nói với ngươi chuyện này. Đại trận đồ bỏ gì đó đã bị Thạch Đầu phá hết. Ngươi không thấy được xung quanh nơi đây, khắp nơi đều có linh thạch nổi lơ lửng hay sao? Đó cũng đều là thứ từ trên Linh Sơn Thạch Đầu đánh nát rơi xuống. Chà chà... Lúc này cũng không có thời gian rảnh để đi ăn, thật đúng là lãng phí quá.
Nhìn bộ dạng tiếc hận không thôi của Thải Nhi, Lịch Thăng lại không cảm thấy có nửa điểm lãng phí. Trái lại lo lắng trong lòng càng lớn hơn. Hắn gấp gáp hỏi:
- Linh Sơn cái gì?
- Trước xung quanh đây xuất hiện năm tòa Linh Sơn thật to. Chắc là Đế Quan sử dụng nhiều năm như vậy cướp đoạt tới linh thạch tạo thành...
Thạch Mục mở miệng, kể lại những chuyện xảy ra lúc trước.
- Nghìn năm tích lũy, xâm nhập nhiều tinh vực như vậy, hủy diệt nhiều tinh cầu như vậy. Đế Quan tích góp từng tí một linh thạch, tuyệt không cũng chỉ có năm tòa Linh Sơn như vậy! Thạch Mục, ngươi vừa phá, chỉ sợ là một trận giả. Hơn nữa còn là một trận giả có thể phát động đại trận Vạn Linh Huyền Môn thật sự.
Sau khi Lịch Thăng nghe xong, trầm mặc một lúc lâu, mới ngẩng đầu nhìn Thạch Mục, nghiêm túc nói.
- Cái... Cái gì? Trận giả? Trận thế lớn như vậy, tại sao có thể là trận giả được?
Thải Nhi kinh ngạc kêu lên.
- Nói như vậy, hiện tại vị trí toàn bộ cung điện Thiên Đình đều đang biến hóa, mới thật sự là đại trận đang khởi động sao?
Thạch Mục nói như vậy, trong thần sắc cũng không có quá nhiều bất ngờ. Hiển nhiên hắn cũng đã có hoài nghi này.
Thải Nhi nghe vậy, tầm mắt lập tức chuyển sang, nhìn lướt qua về bốn phía xung quanh. Ngay lập tức nó kinh ngạc phát hiện, cung điện Thiên Đình vốn phân bố chằng chịt, lúc này lại một lần nữa sắp xếp lại. Vị trí không giống với trước kia, đã trở nên ngay ngắn có trật tự.
- Chẳng lẽ, toàn bộ Thiên Đình này đều là đại trận?
Thải Nhi đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng. Nó vỗ cánh, thăm dò về phía trước, mở miệng kinh ngạc kêu lên.
Thần sắc hai người Thạch Mục và Lịch Thăng nghiêm trọng, không trả lời nó, nhưng cũng thầm chấp nhận.
- Hiện tại Đế Quan ở nơi nào?
Lúc này, Lịch Thăng đột nhiên nghĩ đến mấu chốt của thế cục hiện tại, vội vàng hỏi.
- Hắn chỉ có mặt ở Nam Sư Cung một lát, sau đó vẫn không xuất hiện nữa. Chỉ sợ là đi đi bày bố cục phía sau. Nhưng thời gian rõ ràng chưa tới. Theo đạo lý cho dù hắn đi thao túng đại trận, cũng không có khả năng hiện tại mới mở ra?
Thạch Mục trầm ngâm nói.
Lịch Thăng nghe vậy, cũng trầm ngâm một hồi. Sau một lát, hắn chợt ngẩng đầu lên, bừng tỉnh hiểu ra nói:
- Nguy rồi, là Minh Đăng dẫn hồn trận!
- Cái gì trận?
Thải Nhi nhất thời không nghe rõ, liền vội vàng kêu lên.
Thạch Mục cũng nghi ngờ một hồi. Hắn tất nhiên nghe rõ tên trận pháp. Nhưng sau khi hắn lục soát ở trong đầu một hồi, lại phát hiện mình cũng không biết đó là một trận pháp gì.
- Đây là một loại cấm trận sư tôn năm đó truyền thụ cho chúng ta, trận pháp để bắt hút vong hồn của người chết tới thắp sáng Minh Đăng. Khi trận pháp này thắp sáng số lượng Minh Đăng đủ nhiều, là có thể phát sinh hiệu quả tập trung âm rất mạnh. Một khi trận pháp này liên kết cùng Minh Vực, lại có khả năng thúc đẩy huyết nguyệt ở Minh Vực sớm biến mất.
Lịch Thăng rất nhanh giải thích xong.
- Không trách được trước đó, số lượng chiến lực của đại quân Thiên Đình, vẫn luôn không chênh lệch quá nhiều với chúng ta. Cho dù là tăng viện binh, cũng không có khiến cho loại chênh lệch này quá lớn. Hóa ra Đế Quan chính là muốn khiến cho hai bên chém giết có thể thảm khốc nhất, tiếp theo có thể phát sinh càng nhiều vong hồn.
Thạch Mục bừng tỉnh nói.
- Vậy bây giờ nên làm gì? Cũng không thể lại đi phá hủy từng cung điện của Thiên Đình chứ?
Thải Nhi mở miệng hỏi.
Nó hỏi có chứa khuynh hướng tự giễu. Thạch Mục cùng Lịch Thăng nghe xong, lại đều không có phản bác.
Quả thật, dỡ xuống tất cả cung điện Thiên Đình thật sự một loại biện pháp. Nhưng đình đài lầu các ở Thiên Đình làm sao chỉ có ngàn vạn, phân bố ở trong các tầng mây trắng. Phạm vi làm sao chỉ rộng mấy ngàn dặm. Trong đó thật thật giả giả, cho dù vận dụng tất cả lực lượng của liên minh bọn họ, tiêu tốn cả một ngày thế gian, cũng chưa chắc có thể hoàn toàn dỡ bỏ.
Đến lúc đó, Huyền Giới Chi Môn đã sớm mở ra mười mấy canh giờ. Thế giới này không biết đã biến thành thế nào.
Thời điểm Thạch Mục cùng Lịch Thăng đang suy nghĩ đối sách. Trong bầu trời quang đãng xanh thẳm phía trên chiến trường, đột nhiên vang lên một tiếng kêu lớn vô cùng sắc bén. Một bóng người màu đen đột nhiên hiện ra từ trong không trung.
Trên người hắn, một trường bào màu đen đón gió tung bay phất phới. Vạt áo bào rách nát, rũ xuống từng sợi vải, chìm ngập ở bên trong một đám sương mù màu đen nồng đậm, không nhìn ra là sương mù màu đen này nâng hắn lên, hay trong thân thể của hắn tràn ra những sương mù màu đen.
- Vũ Dạ!
Hai mắt Thạch Mục có hàn quang phóng ra. Hắn nhìn về phía người kia, trầm giọng quát.
Thạch Mục vừa hét lên, tay trái hơi giơ lên, nâng Lịch Thăng ra. Đồng thời hắn đi nhanh về phía trước. Phiên Thiên Côn trong tay chợt vung mạnh, đập về phía Vũ Dạ.
Sắc mặt Vũ Dạ đại biến. Hiển nhiên hắn có chút sợ hãi đối với Thạch Mục. Nhưng lần này hắn lại không có trốn chạy nữa, mà thu hai tay về, để ở trước người nhanh chóng bấm động. Trước ngực hắn có một luồng ánh sáng màu đen sáng lên. Vật gì đó đen gì lập tức từ trong đó bay ra.
Đó là một vật giống như viên gạch vuông, phía trên có ám văn màu vàng rậm rạp. Thạch Mục liếc mắt liền nhận ra được, đó chính là Trụy Tiên Đài.
Thân hình Lịch Thăng thoáng mơ hồ, rơi vào lòng bàn tay của vượn lớn, mở miệng hỏi:
- Ở đây xảy ra chuyện gì? Vì sao ta cảm giác được khí tức của đại trận Vạn Linh Huyền Môn. Theo chúng ta suy tính trước đó, khoảng cách huyết nguyệt biến mất, đại trận hoàn toàn mở ra, rõ ràng vẫn phải có mấy canh giờ?
Lúc này thân hình hắn cùng Thạch Mục ở chung một chỗ, gần như chính là cảm giác con kiến cùng con voi. Nhưng mà điều đó cũng không cản trở giọng nói của hắn chính xác không có sai truyền lại đến trong tai Thạch Mục. Thậm chí ngay cả Thải Nhi bay đuổi theo phía sau đuổi, cũng nghe được tất cả đều rõ ràng.
Không chờ Thạch Mục trả lời, Thải Nhi đã bay xuống đến đầu vai Lịch Thăng, nói trước:
- Ta vừa bay qua tìm ngươi, chính là muốn nói với ngươi chuyện này. Đại trận đồ bỏ gì đó đã bị Thạch Đầu phá hết. Ngươi không thấy được xung quanh nơi đây, khắp nơi đều có linh thạch nổi lơ lửng hay sao? Đó cũng đều là thứ từ trên Linh Sơn Thạch Đầu đánh nát rơi xuống. Chà chà... Lúc này cũng không có thời gian rảnh để đi ăn, thật đúng là lãng phí quá.
Nhìn bộ dạng tiếc hận không thôi của Thải Nhi, Lịch Thăng lại không cảm thấy có nửa điểm lãng phí. Trái lại lo lắng trong lòng càng lớn hơn. Hắn gấp gáp hỏi:
- Linh Sơn cái gì?
- Trước xung quanh đây xuất hiện năm tòa Linh Sơn thật to. Chắc là Đế Quan sử dụng nhiều năm như vậy cướp đoạt tới linh thạch tạo thành...
Thạch Mục mở miệng, kể lại những chuyện xảy ra lúc trước.
- Nghìn năm tích lũy, xâm nhập nhiều tinh vực như vậy, hủy diệt nhiều tinh cầu như vậy. Đế Quan tích góp từng tí một linh thạch, tuyệt không cũng chỉ có năm tòa Linh Sơn như vậy! Thạch Mục, ngươi vừa phá, chỉ sợ là một trận giả. Hơn nữa còn là một trận giả có thể phát động đại trận Vạn Linh Huyền Môn thật sự.
Sau khi Lịch Thăng nghe xong, trầm mặc một lúc lâu, mới ngẩng đầu nhìn Thạch Mục, nghiêm túc nói.
- Cái... Cái gì? Trận giả? Trận thế lớn như vậy, tại sao có thể là trận giả được?
Thải Nhi kinh ngạc kêu lên.
- Nói như vậy, hiện tại vị trí toàn bộ cung điện Thiên Đình đều đang biến hóa, mới thật sự là đại trận đang khởi động sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thạch Mục nói như vậy, trong thần sắc cũng không có quá nhiều bất ngờ. Hiển nhiên hắn cũng đã có hoài nghi này.
Thải Nhi nghe vậy, tầm mắt lập tức chuyển sang, nhìn lướt qua về bốn phía xung quanh. Ngay lập tức nó kinh ngạc phát hiện, cung điện Thiên Đình vốn phân bố chằng chịt, lúc này lại một lần nữa sắp xếp lại. Vị trí không giống với trước kia, đã trở nên ngay ngắn có trật tự.
- Chẳng lẽ, toàn bộ Thiên Đình này đều là đại trận?
Thải Nhi đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng. Nó vỗ cánh, thăm dò về phía trước, mở miệng kinh ngạc kêu lên.
Thần sắc hai người Thạch Mục và Lịch Thăng nghiêm trọng, không trả lời nó, nhưng cũng thầm chấp nhận.
- Hiện tại Đế Quan ở nơi nào?
Lúc này, Lịch Thăng đột nhiên nghĩ đến mấu chốt của thế cục hiện tại, vội vàng hỏi.
- Hắn chỉ có mặt ở Nam Sư Cung một lát, sau đó vẫn không xuất hiện nữa. Chỉ sợ là đi đi bày bố cục phía sau. Nhưng thời gian rõ ràng chưa tới. Theo đạo lý cho dù hắn đi thao túng đại trận, cũng không có khả năng hiện tại mới mở ra?
Thạch Mục trầm ngâm nói.
Lịch Thăng nghe vậy, cũng trầm ngâm một hồi. Sau một lát, hắn chợt ngẩng đầu lên, bừng tỉnh hiểu ra nói:
- Nguy rồi, là Minh Đăng dẫn hồn trận!
- Cái gì trận?
Thải Nhi nhất thời không nghe rõ, liền vội vàng kêu lên.
Thạch Mục cũng nghi ngờ một hồi. Hắn tất nhiên nghe rõ tên trận pháp. Nhưng sau khi hắn lục soát ở trong đầu một hồi, lại phát hiện mình cũng không biết đó là một trận pháp gì.
- Đây là một loại cấm trận sư tôn năm đó truyền thụ cho chúng ta, trận pháp để bắt hút vong hồn của người chết tới thắp sáng Minh Đăng. Khi trận pháp này thắp sáng số lượng Minh Đăng đủ nhiều, là có thể phát sinh hiệu quả tập trung âm rất mạnh. Một khi trận pháp này liên kết cùng Minh Vực, lại có khả năng thúc đẩy huyết nguyệt ở Minh Vực sớm biến mất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lịch Thăng rất nhanh giải thích xong.
- Không trách được trước đó, số lượng chiến lực của đại quân Thiên Đình, vẫn luôn không chênh lệch quá nhiều với chúng ta. Cho dù là tăng viện binh, cũng không có khiến cho loại chênh lệch này quá lớn. Hóa ra Đế Quan chính là muốn khiến cho hai bên chém giết có thể thảm khốc nhất, tiếp theo có thể phát sinh càng nhiều vong hồn.
Thạch Mục bừng tỉnh nói.
- Vậy bây giờ nên làm gì? Cũng không thể lại đi phá hủy từng cung điện của Thiên Đình chứ?
Thải Nhi mở miệng hỏi.
Nó hỏi có chứa khuynh hướng tự giễu. Thạch Mục cùng Lịch Thăng nghe xong, lại đều không có phản bác.
Quả thật, dỡ xuống tất cả cung điện Thiên Đình thật sự một loại biện pháp. Nhưng đình đài lầu các ở Thiên Đình làm sao chỉ có ngàn vạn, phân bố ở trong các tầng mây trắng. Phạm vi làm sao chỉ rộng mấy ngàn dặm. Trong đó thật thật giả giả, cho dù vận dụng tất cả lực lượng của liên minh bọn họ, tiêu tốn cả một ngày thế gian, cũng chưa chắc có thể hoàn toàn dỡ bỏ.
Đến lúc đó, Huyền Giới Chi Môn đã sớm mở ra mười mấy canh giờ. Thế giới này không biết đã biến thành thế nào.
Thời điểm Thạch Mục cùng Lịch Thăng đang suy nghĩ đối sách. Trong bầu trời quang đãng xanh thẳm phía trên chiến trường, đột nhiên vang lên một tiếng kêu lớn vô cùng sắc bén. Một bóng người màu đen đột nhiên hiện ra từ trong không trung.
Trên người hắn, một trường bào màu đen đón gió tung bay phất phới. Vạt áo bào rách nát, rũ xuống từng sợi vải, chìm ngập ở bên trong một đám sương mù màu đen nồng đậm, không nhìn ra là sương mù màu đen này nâng hắn lên, hay trong thân thể của hắn tràn ra những sương mù màu đen.
- Vũ Dạ!
Hai mắt Thạch Mục có hàn quang phóng ra. Hắn nhìn về phía người kia, trầm giọng quát.
Thạch Mục vừa hét lên, tay trái hơi giơ lên, nâng Lịch Thăng ra. Đồng thời hắn đi nhanh về phía trước. Phiên Thiên Côn trong tay chợt vung mạnh, đập về phía Vũ Dạ.
Sắc mặt Vũ Dạ đại biến. Hiển nhiên hắn có chút sợ hãi đối với Thạch Mục. Nhưng lần này hắn lại không có trốn chạy nữa, mà thu hai tay về, để ở trước người nhanh chóng bấm động. Trước ngực hắn có một luồng ánh sáng màu đen sáng lên. Vật gì đó đen gì lập tức từ trong đó bay ra.
Đó là một vật giống như viên gạch vuông, phía trên có ám văn màu vàng rậm rạp. Thạch Mục liếc mắt liền nhận ra được, đó chính là Trụy Tiên Đài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro