Tàn kiếm (2)
Vong Ngữ
2024-07-24 14:05:08
Giữ vững chỉ được chừng mười lần hô hấp, lực lượng tinh thần của hắn cuối cùng cũng không chống cự được nữa, đôi mắt ánh lên tia sáng màu đỏ.
Trong thức hải, Phiên Thiên Côn nhanh chóng phản ứng, toát ra kim quang cực lớn, áp chế khí thế thị huyết sát lục từ thanh kiếm phát ra.
Thạch Mục há miệng thở dốc, nhưng không hoảng hốt ném kiếm đi nữa, vẻ mặt lại lộ ra sự vui mừng.
Trong khi hắn chống cự với khí tức tàn sát từ thanh kiếm, hắn cũng cảm nhận được sức mạnh do nó phát ra.
Sức mạnh trong tàn kiếm quả nhiên vô cùng khổng lồ, hầu như không kém hơn Phiên Thiên Côn, tuyệt đối là bảo vật cấp bậc linh bảo.
Trọng bảo cấp bậc cao như thế, vậy mà ẩn tàng cỗ sát khí hung bạo, một khi thúc giục lực lượng của nó, chắc chắn sẽ gây cắn trả cho người cầm kiếm.
Hiện tại hắn chỉ có thể duy trì được mười lần hô hấp, nếu có thể chống cự được khí tức sát lục nặng như vậy, e rằng phải đến Thần Cảnh mới có thể.
Thạch Mục thở dài, bảo vật này không thể sử dụng lúc này được rồi, sau đó muốn thu hồi nó vào trữ vật pháp bảo.
Nhưng đúng lúc này, trên người hắn lóe lên hắc quang, thân ngoại hóa thân hiện ra.
Vừa hiện thân, hai mắt hắn vẫn nhìn chăm chăm vào huyết sắc tàn kiếm, dâng lên cỗ khát vọng mơ hồ.
- Ngươi muốn kiếm này?
Thạch Mục khẽ giật mình.
Thân ngoại hóa thân không thể mở miệng nói chuyện, nhưng khát vọng trong mắt càng ngày càng lớn.
Việc này xuất phát từ khát vọng bản năng.
Trong lòng Thạch Mục khẽ động, vung tay lên, vứt huyết sắc tàn kiếm cho hóa thân.
Hóa thân thò tay tiếp được, đáy mắt toát lên vẻ hưng phấn, hắc quang toàn thân lóe ra đậm đặc, rót vào tàn kiếm.
Grào!
Huyết quang từ tàn kiếm cực kỳ rực rỡ, gấp mười lần hào quang lúc nãy khi Thạch Mục cầm lên, đồng thời có tiếng kiếm rít giống như những con mãnh thú gào thét.
Thạch Mục và thân ngoại hóa thân có tâm thần tương liên, đương nhiên cảm giác được sức mạnh hung ác từ tàn kiếm truyền vào trong hóa thân.
Nhưng vào thời khắc này, hắc quang trên tay thân ngoại hóa thân sáng lên, tạo ra vô số phù văn màu đen, chính là lực lượng lĩnh vực.
Lĩnh vực hiện ra, lập tức ngăn lại khí tức giết chóc hơn phân nửa, tuy rằng vẫn còn một ít nhưng chỉ với sức mạnh tinh thần của Thạch Mục hiện giờ, đã có thể gắng gượng chống cự.
Thạch Mục mừng rỡ, hắn đoán không sai, thân ngoại hóa thân tuy không phải Thần Cảnh, nhưng sở hữu lĩnh vực tàn phá, đúng là có khả năng miễn cưỡng khống chế thanh tàn kiếm này.
Đã có kiếm này trong tay, thực lực hóa thân sẽ tăng mạnh, chống lại đại năng giả Thần Cảnh sẽ không còn là vấn đề, nếu như lại đối mặt với Dụ Phong Thần Tướng, sẽ không bó tay bó chân như lần trước.
Thạch Mục thông qua thân ngoại hóa thân cảm ứng huyết sắc tàn kiếm một lúc lâu, sau đó đem tàn kiếm phong ấn vào trong hộp.
Khí tức sát lục của thanh kiếm quá mạnh mẽ, nếu cứ để hóa thân và nó cùng một chỗ, hắn sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến tâm tính của hóa thân.
Hắn ngồi trong động phủ một lát, sau đó đi ra bên ngoài, rời khỏi động phủ, khởi hành đến Thông Lưu Phường.
Chừng nửa ngày sau, Thạch Mục quay trở lại động phủ, khởi động cấm chế, đi vào trong mật thất.
Hắn vung tay lên, một đống cực phẩm linh thạch hiện ra, chừng năm mươi mấy vạn, chiếm phân nửa mật thất.
Tại Thông Lưu Phường, hắn đem tất cả những tài liệu mà không dùng đến bán hết đi, được hơn mười vạn cực phẩm linh thạch.
Thạch Mục sau khi suy tính thật kỹ, quyết định không đi đổi tầng thứ chín Cửu Chuyền Huyền Công, bởi vì vẫn chưa dùng đến, nếu sau này cần, lại đi đổi cũng không muộn.
Hắn vung tay lên, một luồng ánh sáng tím hiện ra, hiển lộ mộ lô đỉnh bằng đồng màu tím, chính là Tử Thúy Lô.
Trong miệng hắn lẩm bẩm, phất tay đánh ra tia sáng màu lanh, chui vào trong lô.
Lúc này Tử Thúy Lô hiện ra ánh tím, một bóng dáng bay ra từ trong khe hở hẹp dài, ngưng tụ thành thân ảnh một lão giả gầy còm, chính là Công Thâu Tử.
Công Thâu Tử vẫn đang nói lẩm bầm, đọc thuộc lòng mấy khẩu quyết luyện khí, không thèm liếc nhìn Thạch Mục.
- Tiền bối Công Thâu Tử.
Thạch Mục khom người thi lễ.
Qua một hồi lâu, Công Thâu Tử mới ngừng đọc, ngẩng đầu liếc nhìn Thạch Mục.
- Ngươi là ai? Muốn học tập đạo luyện khí sao?
Công Thâu Tử hỏi.
Ánh mắt Thạch Mục khẽ động, vậy là Công Thâu Tử đã quên sự việc đã gặp mặt lúc trước.
- Đạo luyện khí vô cùng tinh thâm uyên bác, cần đại trí tuệ, đại nghị lực mới có thể tìm hiểu, tư chất đệ tử ngu muội, không dám hi vọng xa vời có thể bước lên đại đạo luyện khí.
Hắn suy tư một lúc, sau nó nịnh nọt nói.
Công Thâu Tử nghe xong, râu lập tức vểnh lên, vẻ mặt tự đắc, mở miệng nói:
- Nói hay lắm, trẻ nhỏ dễ dạy! Đạo luyện khí nặng như giác ngộ Tiên Thiên, tích lũy hậu thiên cũng vô cùng quan trọng, ta nhìn thấy tư chất của ngươi hơi kém, nhưng tính tình trầm ổn kiên định, tuy rằng không đạt được thành tựu quá lớn trên đạo luyện khí, nhưng nếu có đại sự dạy ngươi, học được một ít thủ pháp luyện khí vẫn nằm trong khả năng của mình.
- Đa tạ Công Thâu Tử tiền bối, nhưng vãn bối đến thăm người, là vì chuyện quan trọng khác cần người chỉ bảo.
Thạch Mục vội vàng chắp tay từ chối, nói.
- Có chuyện gì, ngươi cứ nói.
Công Thâu Tử khoát tay áo, nói.
Thạch Mục mỉm cười, trên người lóe lên kim quang, Chân Long Tỏa Kim Giáp xuất hiện, tách ra từng gợn sóng màu vàng.
- Vật này... cực phẩm, cực phẩm!
Công Thâu Tử vừa nhìn thấy Chân Long Tỏa Kim Giáp, vẫn giống y như lần trước, ánh mắt tỏa sáng, bay dạo quanh chiếc giáp một vòng, trong miệng thì thảo lẩm bẩm.
Thạch Mục không động đậy, để ông tùy ý quan sát.
Trong thức hải, Phiên Thiên Côn nhanh chóng phản ứng, toát ra kim quang cực lớn, áp chế khí thế thị huyết sát lục từ thanh kiếm phát ra.
Thạch Mục há miệng thở dốc, nhưng không hoảng hốt ném kiếm đi nữa, vẻ mặt lại lộ ra sự vui mừng.
Trong khi hắn chống cự với khí tức tàn sát từ thanh kiếm, hắn cũng cảm nhận được sức mạnh do nó phát ra.
Sức mạnh trong tàn kiếm quả nhiên vô cùng khổng lồ, hầu như không kém hơn Phiên Thiên Côn, tuyệt đối là bảo vật cấp bậc linh bảo.
Trọng bảo cấp bậc cao như thế, vậy mà ẩn tàng cỗ sát khí hung bạo, một khi thúc giục lực lượng của nó, chắc chắn sẽ gây cắn trả cho người cầm kiếm.
Hiện tại hắn chỉ có thể duy trì được mười lần hô hấp, nếu có thể chống cự được khí tức sát lục nặng như vậy, e rằng phải đến Thần Cảnh mới có thể.
Thạch Mục thở dài, bảo vật này không thể sử dụng lúc này được rồi, sau đó muốn thu hồi nó vào trữ vật pháp bảo.
Nhưng đúng lúc này, trên người hắn lóe lên hắc quang, thân ngoại hóa thân hiện ra.
Vừa hiện thân, hai mắt hắn vẫn nhìn chăm chăm vào huyết sắc tàn kiếm, dâng lên cỗ khát vọng mơ hồ.
- Ngươi muốn kiếm này?
Thạch Mục khẽ giật mình.
Thân ngoại hóa thân không thể mở miệng nói chuyện, nhưng khát vọng trong mắt càng ngày càng lớn.
Việc này xuất phát từ khát vọng bản năng.
Trong lòng Thạch Mục khẽ động, vung tay lên, vứt huyết sắc tàn kiếm cho hóa thân.
Hóa thân thò tay tiếp được, đáy mắt toát lên vẻ hưng phấn, hắc quang toàn thân lóe ra đậm đặc, rót vào tàn kiếm.
Grào!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Huyết quang từ tàn kiếm cực kỳ rực rỡ, gấp mười lần hào quang lúc nãy khi Thạch Mục cầm lên, đồng thời có tiếng kiếm rít giống như những con mãnh thú gào thét.
Thạch Mục và thân ngoại hóa thân có tâm thần tương liên, đương nhiên cảm giác được sức mạnh hung ác từ tàn kiếm truyền vào trong hóa thân.
Nhưng vào thời khắc này, hắc quang trên tay thân ngoại hóa thân sáng lên, tạo ra vô số phù văn màu đen, chính là lực lượng lĩnh vực.
Lĩnh vực hiện ra, lập tức ngăn lại khí tức giết chóc hơn phân nửa, tuy rằng vẫn còn một ít nhưng chỉ với sức mạnh tinh thần của Thạch Mục hiện giờ, đã có thể gắng gượng chống cự.
Thạch Mục mừng rỡ, hắn đoán không sai, thân ngoại hóa thân tuy không phải Thần Cảnh, nhưng sở hữu lĩnh vực tàn phá, đúng là có khả năng miễn cưỡng khống chế thanh tàn kiếm này.
Đã có kiếm này trong tay, thực lực hóa thân sẽ tăng mạnh, chống lại đại năng giả Thần Cảnh sẽ không còn là vấn đề, nếu như lại đối mặt với Dụ Phong Thần Tướng, sẽ không bó tay bó chân như lần trước.
Thạch Mục thông qua thân ngoại hóa thân cảm ứng huyết sắc tàn kiếm một lúc lâu, sau đó đem tàn kiếm phong ấn vào trong hộp.
Khí tức sát lục của thanh kiếm quá mạnh mẽ, nếu cứ để hóa thân và nó cùng một chỗ, hắn sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến tâm tính của hóa thân.
Hắn ngồi trong động phủ một lát, sau đó đi ra bên ngoài, rời khỏi động phủ, khởi hành đến Thông Lưu Phường.
Chừng nửa ngày sau, Thạch Mục quay trở lại động phủ, khởi động cấm chế, đi vào trong mật thất.
Hắn vung tay lên, một đống cực phẩm linh thạch hiện ra, chừng năm mươi mấy vạn, chiếm phân nửa mật thất.
Tại Thông Lưu Phường, hắn đem tất cả những tài liệu mà không dùng đến bán hết đi, được hơn mười vạn cực phẩm linh thạch.
Thạch Mục sau khi suy tính thật kỹ, quyết định không đi đổi tầng thứ chín Cửu Chuyền Huyền Công, bởi vì vẫn chưa dùng đến, nếu sau này cần, lại đi đổi cũng không muộn.
Hắn vung tay lên, một luồng ánh sáng tím hiện ra, hiển lộ mộ lô đỉnh bằng đồng màu tím, chính là Tử Thúy Lô.
Trong miệng hắn lẩm bẩm, phất tay đánh ra tia sáng màu lanh, chui vào trong lô.
Lúc này Tử Thúy Lô hiện ra ánh tím, một bóng dáng bay ra từ trong khe hở hẹp dài, ngưng tụ thành thân ảnh một lão giả gầy còm, chính là Công Thâu Tử.
Công Thâu Tử vẫn đang nói lẩm bầm, đọc thuộc lòng mấy khẩu quyết luyện khí, không thèm liếc nhìn Thạch Mục.
- Tiền bối Công Thâu Tử.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thạch Mục khom người thi lễ.
Qua một hồi lâu, Công Thâu Tử mới ngừng đọc, ngẩng đầu liếc nhìn Thạch Mục.
- Ngươi là ai? Muốn học tập đạo luyện khí sao?
Công Thâu Tử hỏi.
Ánh mắt Thạch Mục khẽ động, vậy là Công Thâu Tử đã quên sự việc đã gặp mặt lúc trước.
- Đạo luyện khí vô cùng tinh thâm uyên bác, cần đại trí tuệ, đại nghị lực mới có thể tìm hiểu, tư chất đệ tử ngu muội, không dám hi vọng xa vời có thể bước lên đại đạo luyện khí.
Hắn suy tư một lúc, sau nó nịnh nọt nói.
Công Thâu Tử nghe xong, râu lập tức vểnh lên, vẻ mặt tự đắc, mở miệng nói:
- Nói hay lắm, trẻ nhỏ dễ dạy! Đạo luyện khí nặng như giác ngộ Tiên Thiên, tích lũy hậu thiên cũng vô cùng quan trọng, ta nhìn thấy tư chất của ngươi hơi kém, nhưng tính tình trầm ổn kiên định, tuy rằng không đạt được thành tựu quá lớn trên đạo luyện khí, nhưng nếu có đại sự dạy ngươi, học được một ít thủ pháp luyện khí vẫn nằm trong khả năng của mình.
- Đa tạ Công Thâu Tử tiền bối, nhưng vãn bối đến thăm người, là vì chuyện quan trọng khác cần người chỉ bảo.
Thạch Mục vội vàng chắp tay từ chối, nói.
- Có chuyện gì, ngươi cứ nói.
Công Thâu Tử khoát tay áo, nói.
Thạch Mục mỉm cười, trên người lóe lên kim quang, Chân Long Tỏa Kim Giáp xuất hiện, tách ra từng gợn sóng màu vàng.
- Vật này... cực phẩm, cực phẩm!
Công Thâu Tử vừa nhìn thấy Chân Long Tỏa Kim Giáp, vẫn giống y như lần trước, ánh mắt tỏa sáng, bay dạo quanh chiếc giáp một vòng, trong miệng thì thảo lẩm bẩm.
Thạch Mục không động đậy, để ông tùy ý quan sát.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro