Huyền Giới Chi Môn

Tan rã trong không vui (2)

Vong Ngữ

2024-07-24 14:05:08

Lúc này bởi vì môn hạ của ba Đại Thánh Địa và Hắc Ma Tộc thương vong vô cùng nghiêm trọng. Tâm tình tất cả đau xót không thôi, cũng không lưu ý nhiều đối với việc phế tích Côn Lôn đóng kín. 

- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao lại có nhiều đệ tử ngã xuống như vậy? 

Lão già lông mày trắng của thánh địa Thanh Lan nhìn về phía Triệu Tiển, hỏi. 

- Liễu trưởng lão, chuyện là thế này. . . 

Triệu Tiển Đương nói lại một cách tường tận những tình huống gặp phải từ sau khi tiến vào phế tích Côn Lôn. 

- Trong phế tích, các loại cấm chế, con rối đặc biệt lợi hại, nằm ngoài dự đoán của chúng ta. Gây ra không ít thương vong. Nhưng thật sự khiến cho đệ tử tông ta ngã xuống quá nửa, là sau tiến vào vòng vây bên trong khu phế tích, đạo hữu hai phái Trục Vân Kiếm Phái và Ly Trần Tông hoàn toàn không hợp tác, chỉ chú ý tới lợi ích của riêng mình. Lúc này mới khiến được chúng ta bị đại quân con rối và người Hắc Ma Tộc nhân lúc đang yếu đánh tới, thương vong vô cùng nghiêm trọng. 

Triệu Tiển lạnh giọng nói. 

Lão già lông mày trắng nhướng mày, ánh mắt lạnh xuống. 

- Hừ! Triệu Tiển đạo hữu nói thật đúng là lời lẽ chính nghĩa. Chỉ có điều ở trên thạch đài, trước mắt bao nhiêu người, Triệu Tiển đạo hữu lại người đầu tiên ra tay về phía chúng ta, chém giết mấy người của Ly Trần Tông chúng ta. Chuyện này là ta tận mắt nhìn thấy. Các hạ định giải thích chuyện này như thế nào? 

Mạc Lận Hối cười lạnh nói. 

- Nếu không có Ly Trần Tông và Trục Vân Kiếm Phái các ngươi dẫn đầu, ta sao có thể động thủ được. 

Triệu Tiển nhìn về phía Mạc Lận Hối và Mục Dịch, cả giận nói. 

- Triệu Tiển sư huynh quả thật biết đổi trắng thay đen. Rõ ràng là người của thánh địa Thanh Lan các ngươi người hạ thủ đối với chúng ta trước. 

Trong lòng Mục Dịch vốn đầy căm phẫn, lúc này càng vẻ mặt giận dữ mắng lớn. 

- Ta đã sớm nói, ngay từ đầu một đòn kia căn bản không phải là do đệ tử Thanh Lan chúng ta phát ra, mà là có người vu oan hãm hại! 

Triệu Tiển lạnh giọng bác bỏ nói. 

- Hừ! Ngươi nói lời này có thể có bằng chứng gì? Ai biết ngươi có phải đang đùn đẩy trách nhiệm hay không! Hơn nữa, tiểu cô nương kia lại mặc trang phục của thánh địa Thanh Lan các ngươi! 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mục Dịch cười lạnh nói. 

Trên mặt Triệu Tiển lộ vẻ giận dữ, đang muốn mở miệng. 

- Được, đừng ồn ào nữa. 

Lão già lông mày trắng chợt lên tiếng, mắng. 

Triệu Tiển nhất thời ngậm miệng lại, ánh mắt vẫn oán hận nhìn về phía hai người Mạc Lận Hối và Mục Dịch. 

- Dựa theo lời ngươi nói, chẳng lẽ đệ tử của ba Đại Thánh Địa tàn sát lẫn nhau như thế, cuối cùng chết sạch sao? Ngươi thân là người dẫn đầu, vì sao không ngăn cản cuộc chiến đấu? 

Lão già lông mày trắng trầm giọng nói. 

- Liễu trưởng lão, sau đó chúng ta có chút bình tĩnh lại, tất nhiên lập tức dừng tự giết lẫn nhau. Chỉ có điều mọi người chúng ta lại rơi vào một cái bẫy, bị một huyễn trận cực lớn bao phủ. Huyễn trận này có thể ảnh hưởng tâm trí của chúng ta. Mọi người không ngờ tự giết chóc lẫn nhau. Cuối cùng đệ tử tinh anh của thánh địa Thanh Lan chúng ta đều ngã xuống ở nơi đó. Phần lớn người chết ở trong tay Trục Vân Kiếm Phái. 

Ánh mắt Triệu Tiển tràn ngập thù hận, nhìn về phía đệ tử của Trục Vân Kiếm Phái cách đó không xa. 

Sắc mặt lão già lông mày trắng tái xanh, nhìn về phía Trục Vân Kiếm Phái. Một sát ý sắc bén bạo phát ra. 

Các trưởng lão thánh địa Thanh Lan khác cũng lộ ra sát ý, nhìn về phía Trục Vân Kiếm Phái. 

Khí thế của mấy trưởng lão Thánh Giai liên kết lại cùng một chỗ, giống như một ngọn núi khổng lồ, ùn ùn ép về phía người của Trục Vân Kiếm Phái. 

Vào thời khắc này, trước người các đệ tử của Trục Vân Kiếm Phái liên tục chớp hiện bóng người. Mấy trưởng lão Thánh Giai xuất hiện, trên người lóe lên ánh sáng. Một khí tức cường đại bỗng nhiên bạo phát. 

Hai khí thế vô hình ầm ầm va chạm vào nhau. Hư không run rẩy kịch liệt một hồi. 

- Các vị làm vậy là có ý gì? Thánh địa Thanh Lan là muốn khai chiến với Trục Vân Kiếm Phái ta đúng không? Vừa rồi, ta mới hỏi qua Mục Dịch. Phần lớn đệ tử của Trục Vân Kiếm Phái ta cũng bị người của thánh địa Thanh Lan ngươi giết chết. Nếu muốn động thủ, chúng ta tất nhiên theo tới cùng! 

Một trưởng lão Thánh Giai của Trục Vân Kiếm Phái tay bấm kiếm quyết, lạnh giọng nói. 

Hai bên nhất thời giương cung bạt kiếm, hình như liền muốn lập tức động thủ. 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Dừng tay! 

Một âm thanh hiện ra, giống như tiếng trống chiều chuông sớm vang lên ở trong lòng mọi người, khiến sát ý của bọn họ trong nháy mắt đã giảm đi hơn phân nửa. 

Một bóng người chậm rãi từ trên trời hạ xuống. Đó chính là Túc Thăng Chân Nhân. 

Lúc này ba người Thân Đồ Nam, Mục Thiên Tuyệt, Thích Vô Nhai cũng từ giữa không trung hạ xuống. Sắc mặt của bốn vị tồn tại Thần cấp đều khó coi. 

- Hai vị đạo hữu, xem ra phế tích Côn Lôn này đã vượt quá xa so với dự đoán của chúng ta. Nguy hiểm bên trong thực sự khó lường. Về phần nguyên nhân môn hạ đệ tử của chúng ta thương vong vô cùng nghiêm trọng, lão phu thấy cũng không thể oán trách đối phương được. Vẫn nên kết thúc tại đây đi. 

Túc Thăng Chân Nhân nhìn về phía Thân Đồ Nam và Mục Thiên Tuyệt, nói. 

- Cứ như thế đi. 

Thân Đồ Nam mặt không thay đổi nói. 

Sắc mặt Mục Thiên Tuyệt thâm trầm. Nhưng sau một lúc lâu, hắn cũng chậm rãi gật đầu. 

Thích Vô Nhai nhìn tộc nhân còn sót lại, sắc mặt tái xanh. Chỉ có điều thấy bộ dạng ba Đại Thánh Địa giương cung bạt kiếm, trong lòng chợt có chút vui vẻ, giam bớt vài phần tâm tình phiền muộn. 

- Các vị, nếu phế tích Côn Lôn đã biến mất, chúng ta cũng không nhất định phải ở chỗ này thêm nữa. Vậy ta cáo biệt. 

Túc Thăng Chân Nhân vung tay lên. Một mảnh ánh sáng màu xanh hiện ra, bao phủ lấy đám người của thánh địa Thanh Lan. 

Ánh sáng màu xanh lóe lên, mọi người của thánh địa Thanh Lan biến mất không thấy bóng dáng. 

Thân Đồ Nam và Mục Thiên Tuyệt rất nhanh cũng dẫn theo đệ tử của Ly Trần Tông và Trục Vân Kiếm Phái rời khỏi đó. Thích Vô Nhai cười lạnh một tiếng, vung tay lên, mang theo Hắc Ma Tộc còn sót lại bay trở về chiếc thuyền lớn gần đó, nhanh chóng rời đi. 

Trong nháy mắt, khu vực gần đó liền khôi phục lại sự vắng lặng. Chỉ có trạm dừng chân tạm thời trơ trọi ở dods. 

. . . 

Đối với tình huống bên ngoài, Thạch Mục tất nhiên hoàn toàn không hay biết. Giờ phút này, hắn vẫn ở bên trong Bảo Nguyệt Cung bế quan tĩnh tu.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Giới Chi Môn

Số ký tự: 0