Thế như chẻ tre
Vong Ngữ
2024-07-24 14:05:08
Ngày thứ hai.
Số người tụ tập phụ cần lôi đài lại nhiều thêm không ít. Thạch Mục đánh thắng Vân Ẩn đã hấp dẫn rất nhiều sự chú ý.
Trên sàn đấu, Thạch Mục và Lăng Phong đứng đối diện nhau.
“Không đến mười năm, tu vi của Thạch sư đệ không chỉ tiến nhanh mà thân pháp cùng kinh nghiệm đều có đột phá đáng kể, xem chừng ngươi đã bỏ ra không ít công sức.” Lăng Phong nhận xét.
“Sư huynh quá khen, chỉ là tiến bộ đôi chút mà thôi, hôm nay cần đến sư huynh chỉ điểm một hai.” Thạch Mục đáp lại.
“Thực lực chân thật của ngươi lúc này sợ là đã không dưới ta, miễn phần chỉ điểm đi, Lăng mỗ sẽ toàn lực ứng phó.” Lăng Phong cười nói.
“Nếu đã như vậy, lần này Thạch mỗ vốn định rửa sạch hổ thẹn thảm bại trước Lăng Phong sư huynh trong lần thi đấu trước đây.” Thạch Mục cũng cười phá lên rồi nói.
“Ha ha, được lắm!” Lăng Phong cười lớn một tiếng, ánh sáng màu lam lóe lên trong tay, một thanh bảo kiếm ba thước theo đó hiện ra.
Kiếm này toàn thân xanh thẳm, phía trên khắc rõ rất nhiều phù văn li ti. Tuy vẫn chưa được thúc giục nhưng đã tản ra kiếm khí kinh khủng, uy thế không hề thua kém Nguyên Cương Phiến của Vân Ẩn, hiển nhiên cũng là một kiện Pháp bảo.
Thạch Mục ngưng thần, hắc quang lóe lên trong tay, nắm chặt Như Ý Tấn Thiết Côn.
“Tiếp chiêu!”
Lăng Phong khẽ quát một tiếng. Trường kiếm màu lam trong tay lóe lên, vạch nên một đạo kiếm khí xanh biếc chừng bảy tám trượng giữa không trung. Kiếm ý tản ra khí lạnh thấu xương, đâm thẳng về phía Thạch Mục.
Kiếm khí chưa đến, kiếm ý băng lãnh đã bao phủ Thạch Mục, tạo cho hắn cảm giác huyết dịch toàn thân đều bị đông cứng. Tốc độ lưu chuyển của chân khí cũng bị trì hoãn rất nhiều.
“Thật là lợi hại!”
Thạch Mục thầm than. Thực lực của Lăng Phong đã tiến bộ rất nhiều so với thi đấu lần trước, xem ra chín năm vừa qua đối phương cũng không nhàn rỗi.
Trong lúc suy tính thật nhanh, động tác trong tay họ Thạch cũng không đình trệ.
Chỉ nghe cuồng phong gào thét, Như Ý Tấn Thiết Côn bỗng nhiên dài gấp mấy lần, huyễn hóa ba đạo bổng ảnh cuốn theo vô số sóng khí màu trắng, nghênh chiến kiếm khí băng lãnh đang ập đến.
Tiếng kim loại va vào nhau “Leng keng”!
Kiếm khí màu lam bị sóng khí liên miên bất tận đánh nát. Như Ý Tấn Thiết Côn lập tức đối đầu với bảo kiếm trên tay Lăng Phong.
Kiếm quang màu lam phủ xuống càng thêm rực rỡ, thế chém lăng lệ ác liệt!
“Keng” một tiếng, trường kiếm màu lam và Như Ý Tấn Thiết Côn đồng loạt run rẩy, lập tức tách ra.
“Ồ!” Lăng Phong thốt lên bất ngờ.
Vừa rồi y định tận dụng bảo kiếm sắc bén chặt đứt trường côn trong tay Thạch Mục, nào ngờ không được như ý muốn.
Nói như thế nào, trường côn trong tay Thạch Mục tuy có phẩm giai cùng chất liệu không tệ nhưng cũng chỉ là linh khí thượng phẩm, thua sút quá nhiều so với bản mệnh pháp bảo của y.
Thạch Mục điểm nhẹ chân xuống đất, thối lui về sau, đến khi thấy Như Ý Tấn Thiết Côn không bị tổn hại mới nhẹ nhàng thở ra.
Dù côn này chỉ là Linh khí thượng phẩm nhưng đã được Dung Chúc đại sư hòa thêm Vẫn Thạch. Mức độ cứng rắn có thể so với Linh khí cực phẩm, dù là Pháp bảo cũng không thể chặt đứt một cách dễ dàng.
Khi hắn còn đang suy nghĩ, Lăng Phong lần nữa tiến công.
Chỉ thấy ánh mắt Lăng Phong sáng rực như đuốc, trường kiếm buông lơi. Từng đạo kiếm khí màu lam nở rộ tạo thành kiếm võng dày hai ba trượng chồng chất, phô thiên cái địa ập xuống Thạch Mục.
Họ Thạch hét lớn một tiếng. Như Ý Tấn Thiết Côn đại phóng hắc quang. Vô số bổng ảnh theo đó hiện ra.
Đến lúc này, hắn đã vô cùng thông thuộc Thông Thiên Thập Bát Côn. Các loại chiêu thức phối hợp với nhau có thể nói là hạ bút thành văn. Lần này thi triển tạo nên khí thế khiến người ta phải kinh hãi.
Trong lúc nhất thời, tiếng nổ leng keng vang vọng khắp nơi. Kiếm võng màu lam bị ngăn trở cách người Thạch Mục hai trượng, không cách nào tiếp tục tiến tới.
Kiếm khí cùng côn ảnh bị đánh dạt ra khiến bề mặt lôi đài xuất hiện vô số khe nứt. Màn sáng màu xanh cũng bị chấn động không ngừng.
Lăng Phong nhíu mày, tấn công hai lần liên tiếp đều không làm Thạch Mục nao núng. Điều này khiến y càng thêm coi trọng đối thủ.
“Thạch sư đệ, đánh hay lắm!”
Sau một khắc, y chợt gào to một tiếng, cả người phóng thẳng lên trời.
Trường kiếm trong tay rực rỡ sắc xanh, kiếm ảnh trùng trùng điệp điệp nổ lớn. Một hư ảnh đại hà màu lam đột ngột xuất hiện phía sau.
Theo trường kiếm cao thấp vung vẩy, đại hà màu lam phát ra âm thanh ù ù, sau đó tuôn ra.
Thạch Mục đại biến sắc mặt. Thứ kia không phải con sông nào cả mà là vô số kiếm khí tụ thành. Mỗi một giọt nước đều ẩn chứa kiếm khí hàn lãnh thấu xương!
Trên một ngọn núi nhỏ phụ cận lôi đài, vài lão già chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở đây.
Mắt thấy cảnh này, một lão già áo lam vuốt nhẹ râu dài rồi nói:
“Võ kỹ Thiên Vị ‘Thương Hà kiếm pháp’ của Lăng Phong có thể xếp vào tam vị, không tệ.”
“Lăng Phong đúng là kỳ tài kiếm đạo, chỉ là từ khi xếp hạng hai liền thường xuyên ra ngoài, quanh năm không thấy bóng dáng.” Một lão già khác chợt bổ sung.
…
Phụ cận lôi đài, đám đông nhìn thấy kiếm pháp tinh diệu đều tỏ vẻ thán phục, thần sắc si mê.
Chỉ là Thạch Mục không có nhã hứng như vậy. Kiếm khí phô thiên cái địa đang bủa vây hắn, tựa như một khắc sau kết cục chính là vạn kiếm xuyên tâm.
Thạch Mục tập trung cao độ vào Lăng Phong, hai con mắt của hắn đồng tử hơi co lại khuôn mặt lạnh lẽo không có bất kỳ cảm xúc nào, Như Ý Tấn Thiết Côn trong tay hắn bỗng nhiên tỏa mạnh ra hắc quang bao bọc lấy toàn thân côn.
Như Ý Tấn Thiết Côn giữa hắc quang nhanh chóng lớn lên, trong nháy mắt nó đã biến thành một căn cự bổng dài bảy tám trượng to như cái cối xay. Hắc quang từ trên thân cự bổng trên phát ra nhìn như là một cây khai thiên ma bổng.
"Trời đất!"
Người dưới lôi đài thấy cảnh này sắc mặt đều thay đổi, liên tục trầm trồ hô to gọi nhỏ kinh ngạc khi thấy những cảnh mới lạ như vậy.
Thạch Mục hét lớn một tiếng, hai cánh tay phồng to lên gấp đôi làn da sáng lên như là kim loại vung vẩy màu đen cự bổng tung ra thông thiên thập bát côn.Lực Bạt Sơn Hà!
Phàn Sơn Việt Lĩnh!
Lực Chấn Bát Phương!
Cùng lúc tung ra ba chiêu, hắc sắc cự bổng trong tay Thạch Mục điên cuồng gào thét như là một con mãnh thú đang rống giận, sau đó cự bổng hướng phía màu lam kiếm hà đập tới.
Oanh!
Khi cả hai chạm vào nhau, một tiếng ù ù nổ mạnh phát ra, âm thanh vang vọng khắp nơi, liền hư không đều run rẩy.
Nhưng mà hai người cầm cự chưa đủ một hơi thở, màu lam kiếm hà liền bị đánh nát, vô số Kiếm Khí bay loạn ra xung quanh thậm chí một số còn đâm ngược về phí Lăng Phong.
Nhưng mà hắc sắc cự bổng cũng bị một lực rất lớn phản chấn bay ngược trở về, một nửa cắm vào mặt đất tạo thành một cái hố thật sâu.
Toàn bộ lôi đài đột nhiên run lên, mặt đất dưới chân những người đứng xem cũng theo địa chấn run lên một cái.
Thạch Mục chỉ cảm thấy một lực lượng rất lớn từ hắc sắc cự bổng phản chấn lại hắn, chân hắn đạp đạp đạp lui lại phía sau mấy bước mới đứng vững, sắc hắn trắng nhợt.
Hắn hít sâu một hơi, phất tay đánh ra một đạo pháp quyết. Hắc Sắc cự bổng nhanh chóng thu nhỏ lại như ban đầu từ mặt đất bắn lên bay trở về trong tay của hắn.
Giữa không trung, thân ảnh Lăng Phong hiện ra nhìn có vài phần chật vật, nhưng thần tình trên mặt vẫn một bộ dáng thong dong lạnh nhạt.
Lăng Phong nhìn về phía Thạch Mục trường kiếm trong tay chỉ lên trời, miệng chậm rãi nói ra: "Thạch sư đệ thực lực không tầm thường, đã có tư cách đón đỡ một kiếm mạnh nhất của ta rồi!"
Oanh!
Một đạo rậm rạp chằng chịt màu lam Kiếm Khí hiện lên, trong nháy mắt bao trùm toàn bộ không gian trên lôi đài, phóng mắt nhìn lại lôi đài đều là một mảnh xanh thẳm.
Cùng lúc đó, vô cùng vô tận kiếm ý khuếch tán ra, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ quảng trường.
Khi mà những người bên ngoài lôi đài cảm giác được một màn này, họ cảm thấy mình như là bị những kiếm ý xuyên qua thân thể, một ít người tu vi nhỏ yếu sắc mặt trắng bệch, hướng phía đằng sau thối lui.
Thạch Mục đứng mũi chịu sào trên lôi đài, tự nhiên sớm bị kiếm ý bao phủ.
Thế nhưng hắn đã từng chém giết qua ba năm ở Tử Linh giới diện thì đương nhiên sẽ không bị ảnh hưởng bởi kiếm ý.
Thạch Mục nhướng mày, kim quang trên người đại phóng rồi trong nháy mắt hoàn thành Đồ Đằng Biến Thân, Như Ý Tấn Thiết Côn trong tay cũng đã tỏa ra mảng lớn hắc quang.
Giữa không trung, kiếm quang của bảo kiếm trong tay Lăng Phong càng lúc càng lớn, lớn đến bao phủ cả người hắn.
"Khung Vũ Kiếm Thức!"
Lăng Phong hét lớn một tiếng. Vô số Kiếm Khí màu lam giữa không trung đại phóng kiếm quang, đột nhiên chấn động rồi sau một khắc như những ngôi sao đầy trời bị bắn rơi xuống đất bay về phía Thạch Mục
Từng đạo Kiếm Khí bay vụt xuống, phát ra từng tiếng kiếm rít chói tai.
Kiếm thế như Tinh Hà rơi xuống này so với Thương Hà Kiếm Quyết vừa nãy cho dù là uy lực hay khí thế đều không chỉ lớn hơn gấp mấy lần.
Thạch Mục hít sâu một hơi, Như Ý Tấn Thiết Côn trong tay đột nhiên chấn động, khí mang màu trắng xuất hiện ở xung quanh người hắn.
Một tiếng sấm rền nổ mạnh ầm ầm vang lên!
Trong khí mang màu trắng vang lên tiếng gào rú ầm ầm của bách thú vậy mà lại lấn át đi tiếng kiếm rít ở không trung.
Sau một khắc, theo một tiếng gào to lảnh lót là vô số Cự Thú màu trắng từ trong khí mang nhảy ra tạo thành một dòng nước lũ của bách thú.
Không khí rung động kịch liệt như nước sôi cuồn cuộn.
Oanh long long!
Hai dòng nước lũ hùng vĩ vô cùng ầm ầm chạm vào nhau, tỏa ra hào quang so với Thái Dương còn muốn sáng ngời hơn làm cho toàn bộ lôi đài kịch liệt chấn động, xung quanh màn sáng cũng điên cuồng rung động.
Giữa không trung, lão già một sừng sắc mặt cả kinh, ngón trỏ hai tay vội vàng biến hóa như quay bánh xe để nhanh chóng thi pháp ổn định màn sáng miễn cho màn sáng vỡ vụn bởi ảnh hưởng do hai người tạo thành khuếch tán từ bên trong có thể mọi người chung quanh bị thương.
Trên lôi đài bị bao phủ bởi hào quang chói mắt nên nhìn không được tình hình bên trong, chỉ có thể nghe được tiếng nổ mạnh ầm ầm đinh tai nhức óc.
Tiếng mổ mạnh duy trì trọn vẹn một khắc đồng hồ mới ngưng xuống, hào quang chói mắt chậm rãi tiêu tán lộ ra tình hình trên lôi đài.
Ở gần lôi đài những người vây xem dồn dập ngừng thở, ánh mắt chăm chú nhìn lên.
Trên lôi đài, Thạch Mục cùng Lăng Phong đứng thẳng cách xa nhau mấy trượng, hai người thoạt nhìn đều cực kỳ chật vật.
Đồ Đằng Biến Thân của Thạch Mục cũng đã biến mất, quần áo toàn thân hai người vỡ vụn, tóc tai bù xù, cả người máu tươi đầm đìa.
Thế nhưng hai người giờ phút này đều đứng đấy nên tạm thời nhìn không ra thắng bại.
Thân thể Lăng Phong lay động một cái, phun ra một ngụm máu tươi rồi nửa quỳ trên mặt đất.
"Không tệ! Thạch sư đệ tiến bộ thần tốc, thực lực quả thật mạnh mẽ, ta thua rồi." Lăng Phong nhìn Thạch Mục rồi nói.
Dưới lôi đài truyền đến một mảnh xôn xao.
"Lăng Phong sư huynh, đa tạ rồi." Lúc này thần sắc Thạch Mục cũng vô cùng trắng bệch, thoáng chắp tay rồi nói.
...
Ban đêm, trong động phủ Thạch Mục.
Thạch Mục khoanh chân ngồi trên một cái bồ đoàn điều tức.
Sau một lúc lâu, hắn mở hai mắt ra, ánh mắt kiên định.
Chỉ cần thắng thêm một trận nữa là được!
Thắng thêm trận cuối cùng này hắn liền có thể khiêu chiến Huyễn Ma Đạo, tiến vào không gian tầng thứ hai để tìm kiếm bảo tàng của Bạch Viên.
Thạch Mục hít sâu một hơi, lật tay lấy ra một quả đan dược ăn vào rồi cầm chặt hai khối Linh Thạch để nhanh chóng khôi phục chân khí.
Số người tụ tập phụ cần lôi đài lại nhiều thêm không ít. Thạch Mục đánh thắng Vân Ẩn đã hấp dẫn rất nhiều sự chú ý.
Trên sàn đấu, Thạch Mục và Lăng Phong đứng đối diện nhau.
“Không đến mười năm, tu vi của Thạch sư đệ không chỉ tiến nhanh mà thân pháp cùng kinh nghiệm đều có đột phá đáng kể, xem chừng ngươi đã bỏ ra không ít công sức.” Lăng Phong nhận xét.
“Sư huynh quá khen, chỉ là tiến bộ đôi chút mà thôi, hôm nay cần đến sư huynh chỉ điểm một hai.” Thạch Mục đáp lại.
“Thực lực chân thật của ngươi lúc này sợ là đã không dưới ta, miễn phần chỉ điểm đi, Lăng mỗ sẽ toàn lực ứng phó.” Lăng Phong cười nói.
“Nếu đã như vậy, lần này Thạch mỗ vốn định rửa sạch hổ thẹn thảm bại trước Lăng Phong sư huynh trong lần thi đấu trước đây.” Thạch Mục cũng cười phá lên rồi nói.
“Ha ha, được lắm!” Lăng Phong cười lớn một tiếng, ánh sáng màu lam lóe lên trong tay, một thanh bảo kiếm ba thước theo đó hiện ra.
Kiếm này toàn thân xanh thẳm, phía trên khắc rõ rất nhiều phù văn li ti. Tuy vẫn chưa được thúc giục nhưng đã tản ra kiếm khí kinh khủng, uy thế không hề thua kém Nguyên Cương Phiến của Vân Ẩn, hiển nhiên cũng là một kiện Pháp bảo.
Thạch Mục ngưng thần, hắc quang lóe lên trong tay, nắm chặt Như Ý Tấn Thiết Côn.
“Tiếp chiêu!”
Lăng Phong khẽ quát một tiếng. Trường kiếm màu lam trong tay lóe lên, vạch nên một đạo kiếm khí xanh biếc chừng bảy tám trượng giữa không trung. Kiếm ý tản ra khí lạnh thấu xương, đâm thẳng về phía Thạch Mục.
Kiếm khí chưa đến, kiếm ý băng lãnh đã bao phủ Thạch Mục, tạo cho hắn cảm giác huyết dịch toàn thân đều bị đông cứng. Tốc độ lưu chuyển của chân khí cũng bị trì hoãn rất nhiều.
“Thật là lợi hại!”
Thạch Mục thầm than. Thực lực của Lăng Phong đã tiến bộ rất nhiều so với thi đấu lần trước, xem ra chín năm vừa qua đối phương cũng không nhàn rỗi.
Trong lúc suy tính thật nhanh, động tác trong tay họ Thạch cũng không đình trệ.
Chỉ nghe cuồng phong gào thét, Như Ý Tấn Thiết Côn bỗng nhiên dài gấp mấy lần, huyễn hóa ba đạo bổng ảnh cuốn theo vô số sóng khí màu trắng, nghênh chiến kiếm khí băng lãnh đang ập đến.
Tiếng kim loại va vào nhau “Leng keng”!
Kiếm khí màu lam bị sóng khí liên miên bất tận đánh nát. Như Ý Tấn Thiết Côn lập tức đối đầu với bảo kiếm trên tay Lăng Phong.
Kiếm quang màu lam phủ xuống càng thêm rực rỡ, thế chém lăng lệ ác liệt!
“Keng” một tiếng, trường kiếm màu lam và Như Ý Tấn Thiết Côn đồng loạt run rẩy, lập tức tách ra.
“Ồ!” Lăng Phong thốt lên bất ngờ.
Vừa rồi y định tận dụng bảo kiếm sắc bén chặt đứt trường côn trong tay Thạch Mục, nào ngờ không được như ý muốn.
Nói như thế nào, trường côn trong tay Thạch Mục tuy có phẩm giai cùng chất liệu không tệ nhưng cũng chỉ là linh khí thượng phẩm, thua sút quá nhiều so với bản mệnh pháp bảo của y.
Thạch Mục điểm nhẹ chân xuống đất, thối lui về sau, đến khi thấy Như Ý Tấn Thiết Côn không bị tổn hại mới nhẹ nhàng thở ra.
Dù côn này chỉ là Linh khí thượng phẩm nhưng đã được Dung Chúc đại sư hòa thêm Vẫn Thạch. Mức độ cứng rắn có thể so với Linh khí cực phẩm, dù là Pháp bảo cũng không thể chặt đứt một cách dễ dàng.
Khi hắn còn đang suy nghĩ, Lăng Phong lần nữa tiến công.
Chỉ thấy ánh mắt Lăng Phong sáng rực như đuốc, trường kiếm buông lơi. Từng đạo kiếm khí màu lam nở rộ tạo thành kiếm võng dày hai ba trượng chồng chất, phô thiên cái địa ập xuống Thạch Mục.
Họ Thạch hét lớn một tiếng. Như Ý Tấn Thiết Côn đại phóng hắc quang. Vô số bổng ảnh theo đó hiện ra.
Đến lúc này, hắn đã vô cùng thông thuộc Thông Thiên Thập Bát Côn. Các loại chiêu thức phối hợp với nhau có thể nói là hạ bút thành văn. Lần này thi triển tạo nên khí thế khiến người ta phải kinh hãi.
Trong lúc nhất thời, tiếng nổ leng keng vang vọng khắp nơi. Kiếm võng màu lam bị ngăn trở cách người Thạch Mục hai trượng, không cách nào tiếp tục tiến tới.
Kiếm khí cùng côn ảnh bị đánh dạt ra khiến bề mặt lôi đài xuất hiện vô số khe nứt. Màn sáng màu xanh cũng bị chấn động không ngừng.
Lăng Phong nhíu mày, tấn công hai lần liên tiếp đều không làm Thạch Mục nao núng. Điều này khiến y càng thêm coi trọng đối thủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thạch sư đệ, đánh hay lắm!”
Sau một khắc, y chợt gào to một tiếng, cả người phóng thẳng lên trời.
Trường kiếm trong tay rực rỡ sắc xanh, kiếm ảnh trùng trùng điệp điệp nổ lớn. Một hư ảnh đại hà màu lam đột ngột xuất hiện phía sau.
Theo trường kiếm cao thấp vung vẩy, đại hà màu lam phát ra âm thanh ù ù, sau đó tuôn ra.
Thạch Mục đại biến sắc mặt. Thứ kia không phải con sông nào cả mà là vô số kiếm khí tụ thành. Mỗi một giọt nước đều ẩn chứa kiếm khí hàn lãnh thấu xương!
Trên một ngọn núi nhỏ phụ cận lôi đài, vài lão già chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở đây.
Mắt thấy cảnh này, một lão già áo lam vuốt nhẹ râu dài rồi nói:
“Võ kỹ Thiên Vị ‘Thương Hà kiếm pháp’ của Lăng Phong có thể xếp vào tam vị, không tệ.”
“Lăng Phong đúng là kỳ tài kiếm đạo, chỉ là từ khi xếp hạng hai liền thường xuyên ra ngoài, quanh năm không thấy bóng dáng.” Một lão già khác chợt bổ sung.
…
Phụ cận lôi đài, đám đông nhìn thấy kiếm pháp tinh diệu đều tỏ vẻ thán phục, thần sắc si mê.
Chỉ là Thạch Mục không có nhã hứng như vậy. Kiếm khí phô thiên cái địa đang bủa vây hắn, tựa như một khắc sau kết cục chính là vạn kiếm xuyên tâm.
Thạch Mục tập trung cao độ vào Lăng Phong, hai con mắt của hắn đồng tử hơi co lại khuôn mặt lạnh lẽo không có bất kỳ cảm xúc nào, Như Ý Tấn Thiết Côn trong tay hắn bỗng nhiên tỏa mạnh ra hắc quang bao bọc lấy toàn thân côn.
Như Ý Tấn Thiết Côn giữa hắc quang nhanh chóng lớn lên, trong nháy mắt nó đã biến thành một căn cự bổng dài bảy tám trượng to như cái cối xay. Hắc quang từ trên thân cự bổng trên phát ra nhìn như là một cây khai thiên ma bổng.
"Trời đất!"
Người dưới lôi đài thấy cảnh này sắc mặt đều thay đổi, liên tục trầm trồ hô to gọi nhỏ kinh ngạc khi thấy những cảnh mới lạ như vậy.
Thạch Mục hét lớn một tiếng, hai cánh tay phồng to lên gấp đôi làn da sáng lên như là kim loại vung vẩy màu đen cự bổng tung ra thông thiên thập bát côn.Lực Bạt Sơn Hà!
Phàn Sơn Việt Lĩnh!
Lực Chấn Bát Phương!
Cùng lúc tung ra ba chiêu, hắc sắc cự bổng trong tay Thạch Mục điên cuồng gào thét như là một con mãnh thú đang rống giận, sau đó cự bổng hướng phía màu lam kiếm hà đập tới.
Oanh!
Khi cả hai chạm vào nhau, một tiếng ù ù nổ mạnh phát ra, âm thanh vang vọng khắp nơi, liền hư không đều run rẩy.
Nhưng mà hai người cầm cự chưa đủ một hơi thở, màu lam kiếm hà liền bị đánh nát, vô số Kiếm Khí bay loạn ra xung quanh thậm chí một số còn đâm ngược về phí Lăng Phong.
Nhưng mà hắc sắc cự bổng cũng bị một lực rất lớn phản chấn bay ngược trở về, một nửa cắm vào mặt đất tạo thành một cái hố thật sâu.
Toàn bộ lôi đài đột nhiên run lên, mặt đất dưới chân những người đứng xem cũng theo địa chấn run lên một cái.
Thạch Mục chỉ cảm thấy một lực lượng rất lớn từ hắc sắc cự bổng phản chấn lại hắn, chân hắn đạp đạp đạp lui lại phía sau mấy bước mới đứng vững, sắc hắn trắng nhợt.
Hắn hít sâu một hơi, phất tay đánh ra một đạo pháp quyết. Hắc Sắc cự bổng nhanh chóng thu nhỏ lại như ban đầu từ mặt đất bắn lên bay trở về trong tay của hắn.
Giữa không trung, thân ảnh Lăng Phong hiện ra nhìn có vài phần chật vật, nhưng thần tình trên mặt vẫn một bộ dáng thong dong lạnh nhạt.
Lăng Phong nhìn về phía Thạch Mục trường kiếm trong tay chỉ lên trời, miệng chậm rãi nói ra: "Thạch sư đệ thực lực không tầm thường, đã có tư cách đón đỡ một kiếm mạnh nhất của ta rồi!"
Oanh!
Một đạo rậm rạp chằng chịt màu lam Kiếm Khí hiện lên, trong nháy mắt bao trùm toàn bộ không gian trên lôi đài, phóng mắt nhìn lại lôi đài đều là một mảnh xanh thẳm.
Cùng lúc đó, vô cùng vô tận kiếm ý khuếch tán ra, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ quảng trường.
Khi mà những người bên ngoài lôi đài cảm giác được một màn này, họ cảm thấy mình như là bị những kiếm ý xuyên qua thân thể, một ít người tu vi nhỏ yếu sắc mặt trắng bệch, hướng phía đằng sau thối lui.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thạch Mục đứng mũi chịu sào trên lôi đài, tự nhiên sớm bị kiếm ý bao phủ.
Thế nhưng hắn đã từng chém giết qua ba năm ở Tử Linh giới diện thì đương nhiên sẽ không bị ảnh hưởng bởi kiếm ý.
Thạch Mục nhướng mày, kim quang trên người đại phóng rồi trong nháy mắt hoàn thành Đồ Đằng Biến Thân, Như Ý Tấn Thiết Côn trong tay cũng đã tỏa ra mảng lớn hắc quang.
Giữa không trung, kiếm quang của bảo kiếm trong tay Lăng Phong càng lúc càng lớn, lớn đến bao phủ cả người hắn.
"Khung Vũ Kiếm Thức!"
Lăng Phong hét lớn một tiếng. Vô số Kiếm Khí màu lam giữa không trung đại phóng kiếm quang, đột nhiên chấn động rồi sau một khắc như những ngôi sao đầy trời bị bắn rơi xuống đất bay về phía Thạch Mục
Từng đạo Kiếm Khí bay vụt xuống, phát ra từng tiếng kiếm rít chói tai.
Kiếm thế như Tinh Hà rơi xuống này so với Thương Hà Kiếm Quyết vừa nãy cho dù là uy lực hay khí thế đều không chỉ lớn hơn gấp mấy lần.
Thạch Mục hít sâu một hơi, Như Ý Tấn Thiết Côn trong tay đột nhiên chấn động, khí mang màu trắng xuất hiện ở xung quanh người hắn.
Một tiếng sấm rền nổ mạnh ầm ầm vang lên!
Trong khí mang màu trắng vang lên tiếng gào rú ầm ầm của bách thú vậy mà lại lấn át đi tiếng kiếm rít ở không trung.
Sau một khắc, theo một tiếng gào to lảnh lót là vô số Cự Thú màu trắng từ trong khí mang nhảy ra tạo thành một dòng nước lũ của bách thú.
Không khí rung động kịch liệt như nước sôi cuồn cuộn.
Oanh long long!
Hai dòng nước lũ hùng vĩ vô cùng ầm ầm chạm vào nhau, tỏa ra hào quang so với Thái Dương còn muốn sáng ngời hơn làm cho toàn bộ lôi đài kịch liệt chấn động, xung quanh màn sáng cũng điên cuồng rung động.
Giữa không trung, lão già một sừng sắc mặt cả kinh, ngón trỏ hai tay vội vàng biến hóa như quay bánh xe để nhanh chóng thi pháp ổn định màn sáng miễn cho màn sáng vỡ vụn bởi ảnh hưởng do hai người tạo thành khuếch tán từ bên trong có thể mọi người chung quanh bị thương.
Trên lôi đài bị bao phủ bởi hào quang chói mắt nên nhìn không được tình hình bên trong, chỉ có thể nghe được tiếng nổ mạnh ầm ầm đinh tai nhức óc.
Tiếng mổ mạnh duy trì trọn vẹn một khắc đồng hồ mới ngưng xuống, hào quang chói mắt chậm rãi tiêu tán lộ ra tình hình trên lôi đài.
Ở gần lôi đài những người vây xem dồn dập ngừng thở, ánh mắt chăm chú nhìn lên.
Trên lôi đài, Thạch Mục cùng Lăng Phong đứng thẳng cách xa nhau mấy trượng, hai người thoạt nhìn đều cực kỳ chật vật.
Đồ Đằng Biến Thân của Thạch Mục cũng đã biến mất, quần áo toàn thân hai người vỡ vụn, tóc tai bù xù, cả người máu tươi đầm đìa.
Thế nhưng hai người giờ phút này đều đứng đấy nên tạm thời nhìn không ra thắng bại.
Thân thể Lăng Phong lay động một cái, phun ra một ngụm máu tươi rồi nửa quỳ trên mặt đất.
"Không tệ! Thạch sư đệ tiến bộ thần tốc, thực lực quả thật mạnh mẽ, ta thua rồi." Lăng Phong nhìn Thạch Mục rồi nói.
Dưới lôi đài truyền đến một mảnh xôn xao.
"Lăng Phong sư huynh, đa tạ rồi." Lúc này thần sắc Thạch Mục cũng vô cùng trắng bệch, thoáng chắp tay rồi nói.
...
Ban đêm, trong động phủ Thạch Mục.
Thạch Mục khoanh chân ngồi trên một cái bồ đoàn điều tức.
Sau một lúc lâu, hắn mở hai mắt ra, ánh mắt kiên định.
Chỉ cần thắng thêm một trận nữa là được!
Thắng thêm trận cuối cùng này hắn liền có thể khiêu chiến Huyễn Ma Đạo, tiến vào không gian tầng thứ hai để tìm kiếm bảo tàng của Bạch Viên.
Thạch Mục hít sâu một hơi, lật tay lấy ra một quả đan dược ăn vào rồi cầm chặt hai khối Linh Thạch để nhanh chóng khôi phục chân khí.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro