Thuyết khách. (1)
Vong Ngữ
2024-07-24 14:05:08
Hai ngày sau.
Trong tổng điện cứ điểm Phù Không, trong một gian phòng rộng rãi, Mạc Lân Vũ và một thanh niên đứng sóng vai, chính là tên thanh niên cao gầy sắc mặt vàng vọt kia.
- Ứng Gia, ngươi nói còn có vài tên may mắn sống sót từ cứ điểm số chín trốn về?
Mạc Lân Vũ hỏi.
- Đúng vậy, cũng như trước, đều là vài tên đệ tử Địa giai may mắn tránh được truy sát của bộ tộc Hắc Ma, lúc này mới lục tục trở về.
Thanh niên cao gầy Ứng Gia đáp.
- Đã sắp xếp thỏa đáng?
Mạc Lân Vũ hỏi.
- Xin Mạc trưởng lão yên tâm, ta đã sắp xếp chuyện khen thưởng xong xuôi, cũng động viên, chờ đám đệ tử phía sau tới, sẽ đồng thời sắp xếp lên thuyền trở về.
Ứng Gia nói.
- Có thể thăm dò điều gì từ miệng chúng không?
Mạc Lân Vũ lại hỏi.
- Cũng tương tự như trước, bởi vì tồn tại Thánh giai trong Hắc Ma tộc, tất cả đệ tử liên minh phá vòng vây ra, đặc biệt đệ tử Thiên Vị đều bị đánh giết, chỉ có số ít đệ tử Địa giai không được coi trọng mới may mắn bảo vệ được tính mạng.
Ứng Gia nói.
Mạc Lân Vũ nghe vậy, gật gật đầu.
- Hừ! Tên Thạch Mục kia vì sao không bị Tiêu Diêu giết chết, còn sống sót trở lại cứ điểm.
Ứng Gia hừ lạnh nói.
- Xem ra tên Thạch Mục này còn có chút thực lực, có thể đào mạng từ trong tay tên Tiêu Diêu kia.
Mạc Lân Vũ nói.
- Lại nói từ khi chúng ta chiếm lấy hai cứ điểm kia, mấy chiến dịch đều không thấy Tiêu Diêu xuất hiện nữa, bằng không chúng ta cũng khó lòng tiến quân thần tốc như vậy.
Ứng Gia nói.
- Tiêu Diêu cũng là nhân vật thành danh đã lâu trong bộ tộc Hắc Ma, là một tên cáo già, không thể coi thường. Như vậy đi, ngươi phái người trao ban thưởng nhiệm vụ tập kích cứ điểm số chín cho Thạch Mục, động viên một chút, nhân cơ hội này thuyết phục hắn lưu lại, tham gia trận phản công.
Mạc Lân Vũ ra lệnh.
- Vâng.
Ứng Gia dù có chút không tình nguyện, nhưng vẫn gật đầu nói.
- Được rồi, nơi này không còn chuyện gì nữa, ngươi lui xuống trước đi.
Mạc Lân Vũ phất tay, Ứng Gia lui xuống.
Mạc Lân Vũ đi tới bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Vào thời khắc này, bên cạnh hắn lóe lên ánh sáng trắng, chớp lóe hai lần.
Hắn vung tay lên, một lệnh bài trắng từ trên hông bay ra, bên trên hiện ra một hàng chữ nhỏ.
Mạc Lân Vũ đưa mắt nhìn, trong mắt hiện lên vẻ suy nghĩ.
***
Trong động phủ của Thạch Mục, lam quang phun trào, chiếu rọi toàn bộ động phủ.
Trung ương động phủ, Thạch Mục ngồi khoanh chân trên bồ đoàn, hai mắt nhắm nghiền, hai tay mười ngón liên tục di động trước người.
Theo pháp quyết trong tay biến hóa, ánh sáng lam trên người lập lòe như sóng nước.
Nhưng vào lúc này, một đợt gõ cửa truyền tới, Thạch Mục hơi nhướng mày, mở mắt ra, thu công pháp lại, ánh sáng lam tràn ngập thu vào trong cơ thể, như cá voi hút nước vậy, tất cả tiến vào thiên linh cái.
Thạch Mục hít một hơi sâu, sau đó đứng dậy, mở cửa phòng, chỉ thấy một tên nam tử mặc áo xanh xa lạ đứng ở ngoài.
- Các hạ hẳn là Thạch Mục sư huynh, nghe đại danh đã lâu.
Nam tử áo xanh thấy Thạch Mục, khẽ mỉm cười, chắp tay nói.
- Các hạ là?
Thạch Mục hỏi.
- Tại hạ họ Quan, tên thì có nói các hạ cũng không biết, vì vậy không đề cập tới. Hiện giờ đang đảm nhiệm chức vụ chân chạy và truyền tin cho Mạc trưởng lão cùng các vị trưởng lão, không thể so sánh với những người ra tiền tuyến giết địch như Thạch Mục huynh được.
Nam tử áo xanh cười nói.
- Hả, Quan đạo hữu, mời vào trong.
Thạch Mục nghe thấy cái tên Mạc trưởng lão thì trong mắt lóe lên vẻ khác thường không dễ phát hiện, mời người này vào trong động phủ.
- Đa tạ Thạch sư huynh!
Nam tử họ Quan chắp tay nói.
- Hàn xá đơn sơ, không có gì có thể chiêu đãi, kính xin chớ trách.
Thạch Mục mời người này ngồi xuống, nói.
- Không dám, không dám, Thạch sư huynh không cần khách khí.
Nam tử họ Quan vội vàng lắc đầu.
- Không biết lần này Quan đạo hữu tới đây là có chuyện gì?
Hai người sau khi ngồi xuống, Thạch Mục trực tiếp đi vào vấn đề.
- Tại hạ tới đây là vì trao phần thưởng tập kích cứ điểm số chín tới cho Thạch huynh.
Nam tử họ Quan cười nói, vung tay lên, trên bàn xuất hiện một đống linh thạch cực phẩm, ít nhất có mấy trăm viên, còn có ba hộp ngọc.
Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, lập tức gật đầu nói:
- Như vậy xin làm phiền Quan đạo hữu.
- Ha ha, Thạch huynh không mở ra nhìn sao? Bên trong đều là bảo vật cực phẩm, vô cùng hiếm thấy nha.
Nam tử họ Quan không hề có ý định rời đi, mở miệng cười nói.
Thạch Mục nghe vậy, mở một chiếc hộp ngọc ra, bên trong có một viên đan dược xanh nước, to bằng ngón tay cái, tỏa ra hào quang xanh lam óng ánh, giống như có một dòng nước đang lưu chuyển bên trên vậy.
- Đây là Vô Cực Thủy Nguyên Đan, bên trong ẩn chứa một tia lực lượng tiên thiên thủy nguyên, đối với người tu luyện công pháp thuộc tính thủy mà nói thì chính là một loại đan dược hiếm thấy, người tu vi Thánh giai trở xuống khi đột phá bình cảnh mà dùng viên thuốc này, tỉ lệ thành công tăng cao 10%.
Nam tử họ Quan cười nói.
Trong tổng điện cứ điểm Phù Không, trong một gian phòng rộng rãi, Mạc Lân Vũ và một thanh niên đứng sóng vai, chính là tên thanh niên cao gầy sắc mặt vàng vọt kia.
- Ứng Gia, ngươi nói còn có vài tên may mắn sống sót từ cứ điểm số chín trốn về?
Mạc Lân Vũ hỏi.
- Đúng vậy, cũng như trước, đều là vài tên đệ tử Địa giai may mắn tránh được truy sát của bộ tộc Hắc Ma, lúc này mới lục tục trở về.
Thanh niên cao gầy Ứng Gia đáp.
- Đã sắp xếp thỏa đáng?
Mạc Lân Vũ hỏi.
- Xin Mạc trưởng lão yên tâm, ta đã sắp xếp chuyện khen thưởng xong xuôi, cũng động viên, chờ đám đệ tử phía sau tới, sẽ đồng thời sắp xếp lên thuyền trở về.
Ứng Gia nói.
- Có thể thăm dò điều gì từ miệng chúng không?
Mạc Lân Vũ lại hỏi.
- Cũng tương tự như trước, bởi vì tồn tại Thánh giai trong Hắc Ma tộc, tất cả đệ tử liên minh phá vòng vây ra, đặc biệt đệ tử Thiên Vị đều bị đánh giết, chỉ có số ít đệ tử Địa giai không được coi trọng mới may mắn bảo vệ được tính mạng.
Ứng Gia nói.
Mạc Lân Vũ nghe vậy, gật gật đầu.
- Hừ! Tên Thạch Mục kia vì sao không bị Tiêu Diêu giết chết, còn sống sót trở lại cứ điểm.
Ứng Gia hừ lạnh nói.
- Xem ra tên Thạch Mục này còn có chút thực lực, có thể đào mạng từ trong tay tên Tiêu Diêu kia.
Mạc Lân Vũ nói.
- Lại nói từ khi chúng ta chiếm lấy hai cứ điểm kia, mấy chiến dịch đều không thấy Tiêu Diêu xuất hiện nữa, bằng không chúng ta cũng khó lòng tiến quân thần tốc như vậy.
Ứng Gia nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Tiêu Diêu cũng là nhân vật thành danh đã lâu trong bộ tộc Hắc Ma, là một tên cáo già, không thể coi thường. Như vậy đi, ngươi phái người trao ban thưởng nhiệm vụ tập kích cứ điểm số chín cho Thạch Mục, động viên một chút, nhân cơ hội này thuyết phục hắn lưu lại, tham gia trận phản công.
Mạc Lân Vũ ra lệnh.
- Vâng.
Ứng Gia dù có chút không tình nguyện, nhưng vẫn gật đầu nói.
- Được rồi, nơi này không còn chuyện gì nữa, ngươi lui xuống trước đi.
Mạc Lân Vũ phất tay, Ứng Gia lui xuống.
Mạc Lân Vũ đi tới bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Vào thời khắc này, bên cạnh hắn lóe lên ánh sáng trắng, chớp lóe hai lần.
Hắn vung tay lên, một lệnh bài trắng từ trên hông bay ra, bên trên hiện ra một hàng chữ nhỏ.
Mạc Lân Vũ đưa mắt nhìn, trong mắt hiện lên vẻ suy nghĩ.
***
Trong động phủ của Thạch Mục, lam quang phun trào, chiếu rọi toàn bộ động phủ.
Trung ương động phủ, Thạch Mục ngồi khoanh chân trên bồ đoàn, hai mắt nhắm nghiền, hai tay mười ngón liên tục di động trước người.
Theo pháp quyết trong tay biến hóa, ánh sáng lam trên người lập lòe như sóng nước.
Nhưng vào lúc này, một đợt gõ cửa truyền tới, Thạch Mục hơi nhướng mày, mở mắt ra, thu công pháp lại, ánh sáng lam tràn ngập thu vào trong cơ thể, như cá voi hút nước vậy, tất cả tiến vào thiên linh cái.
Thạch Mục hít một hơi sâu, sau đó đứng dậy, mở cửa phòng, chỉ thấy một tên nam tử mặc áo xanh xa lạ đứng ở ngoài.
- Các hạ hẳn là Thạch Mục sư huynh, nghe đại danh đã lâu.
Nam tử áo xanh thấy Thạch Mục, khẽ mỉm cười, chắp tay nói.
- Các hạ là?
Thạch Mục hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Tại hạ họ Quan, tên thì có nói các hạ cũng không biết, vì vậy không đề cập tới. Hiện giờ đang đảm nhiệm chức vụ chân chạy và truyền tin cho Mạc trưởng lão cùng các vị trưởng lão, không thể so sánh với những người ra tiền tuyến giết địch như Thạch Mục huynh được.
Nam tử áo xanh cười nói.
- Hả, Quan đạo hữu, mời vào trong.
Thạch Mục nghe thấy cái tên Mạc trưởng lão thì trong mắt lóe lên vẻ khác thường không dễ phát hiện, mời người này vào trong động phủ.
- Đa tạ Thạch sư huynh!
Nam tử họ Quan chắp tay nói.
- Hàn xá đơn sơ, không có gì có thể chiêu đãi, kính xin chớ trách.
Thạch Mục mời người này ngồi xuống, nói.
- Không dám, không dám, Thạch sư huynh không cần khách khí.
Nam tử họ Quan vội vàng lắc đầu.
- Không biết lần này Quan đạo hữu tới đây là có chuyện gì?
Hai người sau khi ngồi xuống, Thạch Mục trực tiếp đi vào vấn đề.
- Tại hạ tới đây là vì trao phần thưởng tập kích cứ điểm số chín tới cho Thạch huynh.
Nam tử họ Quan cười nói, vung tay lên, trên bàn xuất hiện một đống linh thạch cực phẩm, ít nhất có mấy trăm viên, còn có ba hộp ngọc.
Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, lập tức gật đầu nói:
- Như vậy xin làm phiền Quan đạo hữu.
- Ha ha, Thạch huynh không mở ra nhìn sao? Bên trong đều là bảo vật cực phẩm, vô cùng hiếm thấy nha.
Nam tử họ Quan không hề có ý định rời đi, mở miệng cười nói.
Thạch Mục nghe vậy, mở một chiếc hộp ngọc ra, bên trong có một viên đan dược xanh nước, to bằng ngón tay cái, tỏa ra hào quang xanh lam óng ánh, giống như có một dòng nước đang lưu chuyển bên trên vậy.
- Đây là Vô Cực Thủy Nguyên Đan, bên trong ẩn chứa một tia lực lượng tiên thiên thủy nguyên, đối với người tu luyện công pháp thuộc tính thủy mà nói thì chính là một loại đan dược hiếm thấy, người tu vi Thánh giai trở xuống khi đột phá bình cảnh mà dùng viên thuốc này, tỉ lệ thành công tăng cao 10%.
Nam tử họ Quan cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro