Huyền Giới Chi Môn

Tiềm tu nhị chuyển

Vong Ngữ

2024-07-24 14:05:08

"Thạch đạo hữu, tinh huyết của Thiên Thú Bạch Trạch ở đây, phiền ngươi kiểm tra một chút." Quản sự béo vừa nói vừa để hai bình ngọc trong tay lên bàn.

Thạch Mục cũng không khách khí, vươn tay ra nhận lấy bình ngọc, bóc miếng Phù Lục trên đó rồi mở nắp bình ra.

Ngay sau đó một luồng khí tức Cực Âm chí hàn thoát ra đập vào mặt hắn, khiến cho nhiệt độ trong phòng hạ xuống không ít.

Mức độ chấn động khí tức này đối với Thạch Mục đương nhiên không đáng kể, chỉ cần thoáng định thần rồi đưa mắt nhìn vào miệng bình.

Trong bình ngọc là một giọt chất lỏng màu xanh thẫm, thoạt nhìn cực kỳ tinh khiết, không những không có một tia tạp chất mà còn tản mát một luồng khí tức âm hàn mạnh mẽ, vượt xa quả Yêu Đan Băng Chu.

Thạch Mục gật nhẹ đầu, khí tức của giọt chất lỏng màu lam tỏa ra mặc dù không lớn như tinh huyết Bạch Viên, vả lại độ tinh thuần cũng có chút không bằng, nhưng đây thật sự là một giọt tinh huyết Thiên Thú không thể bàn cãi.

Hắn đậy bình ngọc lại, lại cầm một cái bình nhỏ khác lên, kiểm tra một chút, ánh mắt liền lộ ra vẻ hài lòng.

"Đồ vật không vấn đề gì." Hắn vừa nói vừa phất tay thu lấy hai cái bình ngọc.

Bàn quản sự cười ha ha, cũng phất tay áo đem đồ trên bàn thu lại.

Kể từ đó, song phương coi như đều vui vẻ.

Sau đó Thạch Mục lại cùng đối phương nói chuyện phiếm vài câu, hắn cũng không ngây ngốc lâu ở Thiên Bảo Các, bèn đứng dậy đi ra Thiên Bảo Các rồi sau đó trực tiếp rời khỏi Thông Lưu Phường.

Sau khi trở lại động phủ, hắn lúc này phân phó Tề Phong tập trung toàn bộ thủ hạ và người hầu lại.

Một lát sau, một chỗ trên quảng trường trước phủ đệ, gần ba trăm người hầu ngoại trừ Thúy Hoàn ra đều tụ tập ở đây, tất cả mọi người đều đem ánh mắt nhìn qua về chỗ đài cao tạm thời được dựng lên ở phía trước.

Trên đài cao, Thạch Mục đứng chắp tay, Thải nhi đứng ở đầu vai.

Lại nói tiếp, hắn đến nơi này cũng một năm rồi, nhưng trong quãng thời gian đó không phải là bế quan tu luyện thì chính là đi xa, mọi thứ nơi đây cơ bản đều giao cho Thải nhi cùng Tề Phong quản lý, phần lớn người nơi đây cơ hồ đều chưa thấy qua.

Nhưng nhờ phân chia một phần thu hoạch của Linh địa cho toàn bộ người hầu, điều này lại có phần được lòng người, tất cả mọi người đều nhiệt tình gieo trồng linh thảo linh hoa tăng vọt chưa từng có, ngược lại khiến cho một ít Linh thảo đối với số năm yêu cầu không cao thu hoạch tăng cao, thu nhập so với bất cứ thứ gì một năm trước đây cũng cao hơn không ít.

Những điều này là do chỗ Tề Phong nói với hắn.

"Phủ chủ, mọi người đã đến đông đủ." Tề Phong đứng ở phía trước nhất, tiến lên một bước, chắp tay về phía Thạch Mục nói.

Thạch Mục khẽ gật đầu, cao giọng tuyên bố:

"Chư vị, trong khoảng thời gian này, Linh địa đều đã gọn gàng ngăn nắp, linh thảo linh tài thu hoạch tương đối khá, trong lòng ta rất an ủi. Một đoạn thời gian tiếp theo, ta có việc phải ra ngoài, động phủ sẽ tiếp tục do Tề Phong cùng chư vị quản sự chịu trách nhiệm, hết thảy như thường lệ."

"Vâng!" Tề Phong cùng bên cạnh mấy tên quản sự liền vội vàng gật đầu đáp ứng.

"Ngoài ra, ta tuyên bố, ngoài một thành thu hoạch ta hứa hẹn trước đây, trong tương lai, thu nhập hằng năm sẽ được trích ra hai thành so với năm trước để ban thưởng.. Về phần phân phát ra sao sẽ do hai người Tề Phong cùng Thải Nhi quyết định."

Lời vừa nói ra, tất cả người hầu sắc mặt đều vui vẻ, sau đó cùng chắp tay kêu lên:

"Đa tạ Phủ chủ!"

"Thạch Đầu, lần này ngươi đi ra ngoài làm gì? Sao lại không mang ta theo?" Thải nhi hỏi.

"Hoàn cảnh nơi đó vô cùng tồi tệ, trời đông giá rét, cũng không có gì ăn, ngươi đi theo ta thì chỉ có thể ở trong túi linh thú trong thời gian dài mà thôi. Như thế nào, ngươi thật sự muốn đi sao?" Thạch Mục nói ra.

"Như vậy a. . . Thạch đầu, ngươi an tâm đi đi, nơi đây giao cho ta cùng Tề béo, ngươi có thể vô cùng yên tâm!" Thải nhi nghe vậy, vội vàng nói.

Thạch Mục nghe vậy, lắc lắc đầu, trong lòng cười khanh khách.

. . .

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hơn nửa tháng sau, phía Bắc Thanh Lan Thành, trước tòa hầm băng Thạch Mục tìm được Cực Âm Chi Khí trước đây.

Thạch Mục mặc áo lông, đứng trên một gò đất nhỏ, ánh mắt nhìn khắp bốn phía.

Nơi đây như trước đóng băng vạn dặm, tuyết trắng bay tán loạn, dấu vết của lần trước cùng Lữ Cảnh, Liêu Dũng chiến đấu sớm được bông tuyết trắng xóa hoàn toàn bao trùm.

Thạch Mục thu hồi ánh mắt, hai mắt nhắm lại, thần thức trong cơ thể khuếch tán ra, bao phủ ở phạm vi hơn mười dặm.

Một lúc lâu, hắn mở mắt ra, trên mặt lộ vẻ vui mừng.

Trong phạm vi thần thức không cảm ứng được khí tức những người khác, xem ra Lữ Cảnh cùng Liêu Dũng sớm đã rời khỏi đây, điều này làm cho hắn nhẹ nhàng thở ra rồi đi vào hầm băng.

Thạch Mục xoay chuyển ánh mắt, nhìn thoáng về lối vào hầm băng đằng trước, sau đó thân hình chớp động vài cái liền nhảy vào trong hầm băng, tiếp theo xoay người một cái, tay trái bạch quang đại phóng, hung hăng đánh một quyền vào trên vách động.

“Rầm rầm!”

Một nửa vách đá của lối vào hầm băng lập tức sụp xuống, che kín lối vào.

Thạch Mục lúc này mới hài lòng gật nhẹ đầu, tiếp tục đi vào trong.

Đã có kinh nghiệm lần trước, hắn rất nhanh đi tới hang động chiến đấu với con Băng Chu trước đây, dấu vết chiến đấu nơi đây vẫn có thể thấy được rõ ràng.

Hai tay hắn vung vẩy, từng luồng quang mang màu lam từ trong tay hắn bay ra, rơi vào hầm băng gần đó, là những cây trận kỳ.

Sau một thoáng, những cây trận kỳ này tỏa ra một luồng ánh sáng màu lam, ngưng tụ thành một tầng trận pháp có màn sáng màu lam.

Thạch Mục hài lòng gật nhẹ đầu, trận pháp này là hắn trước khi đến cố ý mua một bộ pháp trận Thủy thuộc tính, là một bộ trận pháp cấp cao, có hai tầng công dụng là ẩn giấu khí tức cùng phòng ngự.

Sau khi làm xong hết thảy, hắn mới khoanh chân ngồi xuống trong sơn động, phất tay lấy ra hai bình tinh huyết của Thiên Thú Bạch Trạch đặt ở trước người, sau đó nhắm mắt tĩnh tọa.

Trọn vẹn hơn nửa ngày sau, khi hắn lần nữa mở mắt ra, trong mắt bóng loáng mơ hồ, vô luận là tâm cảnh hay là Tinh Thần lực đều đã ở trạng thái đỉnh phong.

Hắn bỗng nhiên phất tay lên, bóc miếng Phù Lục trên bình ngọc rồi mở nắp bình ra.

Một luồng hàn ý lạnh đến thấu xương lập tức thoát ra, xung quanh nhiệt độ vốn cực thấp lập tức lại hạ thấp rất nhiều.

Thân thể Thạch Mục cũng hơi run lên, thế nhưng lập tức bình tĩnh lại.

Hắn hít sâu một hơi, tay phải vung lên, một giọt chất lỏng màu lam óng ánh từ trong bình bay ra, hóa thành một tiểu thú giống con nai nhỏ rơi vào trên tay phải của hắn.

Hai mắt hắn kim quang lóe lên, như có thực chất quét qua tiểu thú.

Thân hình tiểu thú lập tức run lên, ngửa mặt lên trời im ắng rít gào một tiếng, sau đó liền ầm ầm tiêu tán, trên bàn tay Thạch Mục lập tức hiện ra một tầng băng tinh màu lam, đồng thời lan tràn về phía cánh tay kia.

Sắc mặt Thạch Mục căng thẳng, lập tức vận chuyển công pháp Cửu Chuyển Huyền Công đệ nhị chuyển.

Trên tay phải của hắn hiện ra một tầng hào quang mông lung, chất lỏng màu lam chậm rãi dung nhập vào bàn tay của hắn, viên băng tinh màu lam kia cũng từng chút một tiêu giảm.

Thạch Mục thấy vậy, sắc mặt liền buông lỏng, tiếp tục vận chuyển công pháp.

Quá trình này mất cả ba ngày, viên băng tinh màu lam trên tay bàn phải mới hoàn toàn biến mất, những giọt máu của Thiên Thú Bạch Trạch cũng đã hoàn toàn dung nhập vào bàn tay của hắn.

Ánh mắt của hắn rơi trên bình ngọc trên mặt đất, lần nữa phất tay, thêm một giọt máu màu lam bay ra rơi vào trên tay phải của hắn.

. . .

Thời gian từng chút một trôi qua, trong vòng nửa năm, hai bình máu Thiên Thú Bạch Trạch đều đã dung nhập vào trong cơ thể Thạch Mục.

Giờ phút này cánh tay phải Thạch Mục tỏa ra một luồng ánh sáng màu lam, sau lưng mơ hồ hiện ra hư ảnh một loài dị thú.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Con thú này có bộ lông màu lam, có kiểu dáng giống loài nai, trên đầu mọc ra sừng đỏ như san hô, sau lưng mọc ra một đôi cánh rộng thùng phình, nhìn qua vô cùng thần tuấn.

Ánh sáng màu lam trên cánh tay Thạch Mục bắt đầu tiêu tán, hắn lật tay lấy ra một bình ngọc màu trắng, bên trong chính là thượng phẩm Cực Âm Chi Khí thu hoạch từ trong Yêu Đan của Băng Chu.

Hắn hít sâu một hơi, một tay dẫn dắt, một luồng Cực Âm Chi Khí từ trong bình bay ra, chậm rãi rơi trên tay phải của hắn, giống như rắn quấn quanh trên tay phải.

Tay phải Thạch Mục lập tức bị một tầng băng bạch sắc đông cứng lại, thân thể đột nhiên run lên, vẻ mặt cực kỳ đau đớn.

Hàn băng lực lượng của Cực Âm Chi Khí, vượt xa thứ tinh huyết Bạch Trạch kia, nếu không phải do tay phải của hắn dung nhập vào tinh huyết Bạch Trạch, tính chịu rét tăng nhiều thì giờ phút này tay phải của hắn đã bị lực lượng chí hàn của Cực Âm Chi Khí hoàn toàn đông lạnh đến hoại tử rồi.

Mặc dù dung hợp tinh huyết Bạch Trạch, hắn giờ phút này vẫn cảm thấy cánh tay đau nhức kịch liệt đến nỗi không thể chịu đựng được.

Thạch Mục cắn chặt răng, yên lặng vận chuyển Trấn Hồn Chú để trấn áp đau đớn, sau một lát, sắc mặt hắn mới tốt lên một chút.

Hắn nhắm mắt lại, yên lặng vận chuyển công pháp Cửu Chuyển Huyền Công đệ nhị chuyển.

Sau một lát, trên tay phải của hắn hiện ra một vầng sáng nhàn nhạt màu đen, Cực Âm Chi Khí biến thành bạch sắc hàn băng chậm rãi bị hắc quang hấp thu.

Sắc mặt Thạch Mục khẽ mừng, biết rõ Cửu Chuyển Huyền Công đệ nhị chuyển bây giờ rốt cuộc bắt đầu nhập môn.

Hắn bình tĩnh tâm tình, tiếp tục vận chuyển công pháp.

Thời gian qua đi, năm tháng dần trôi.

Trong nháy mắt thấm thoát đã năm năm, thân thể Thạch Mục khoanh chân ngồi trong sơn động, không nhúc nhích chút nào, trên người sớm đã hiện ra một tầng sương trắng dày đặc, cả người thoạt nhìn giống như một bức tượng băng.

. . .

Thanh Lan Thánh Địa, trên một mảnh dược điền trong Linh địa của Thạch Mục, hai người hầu tiên thiên võ giả đang ở chỗ này xử lý Linh thảo.

"Ài, Phủ chủ rời đi đã năm năm, không biết lúc nào mới trở về đây?" Ánh mắt một tên thanh niên áo bào xanh nhìn thoáng về phía động phủ Thạch Mục nói.

"Làm sao ngươi biết hắn có thể trở về, đệ tử Thanh Lan Thánh Địa như hắn, nhìn như phong quang vô hạn, còn không phải vào sinh ra tử, vào một ngày chỉ cần không cẩn thận một cái thì đợi bọn hắn chính là kết cục bi thảm. Hằng năm Triệt Hồn Đăng của Tinh Hồn Điện đều đã dập tắt không biết bao nhiêu ngọn, thật ra những đệ tử này như bọn hắn sống lâu còn không bằng những người hầu như chúng ta." Tên trung niên nam tử khác tuổi hơi lớn nói.

"Tuy nói vậy, thế nhưng Thạch phủ chủ đối đãi với chúng ta cũng không tệ lắm, hy vọng hắn lần này đi ra ngoài không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn." Thanh niên áo bào xanh nói ra.

Nam tử trung niên kia nghe vậy, hơi gật đầu, không nói gì.

"Lại nói tiếp, con linh sủng Anh Vũ của Phủ chủ, những ngày này cũng không thấy nó đi ra, nghe nói là đang bế quan tu luyện trong động phủ của Phủ chủ, không biết có phải là sự thật hay không?" Tên thanh niên áo bào xanh tựa hồ xem như chuyện tốt, hỏi.

"Điều này sao ta biết được, nhưng mà đoạn thời gian này quả thật không gặp qua con Anh Vũ kia rồi." Trung niên nam tử nói ra.

Ánh mắt thanh niên áo bào xanh chớp động, đang muốn nói thêm gì nữa, vào lúc này, một cột sáng màu trắng phóng lên trời ở đằng xa, một luồng uy áp to lớn khuếch tán ra khắp nơi, bên trong dược điền mấy tên người hầu trợn mắt há mồm, ngơ ngác nhìn xem cột sáng màu trắng kia.

Đúng một khắc đồng hồ sau, cột sáng màu trắng mới chậm rãi tiêu tán.

"Chỗ đó ta nhớ là chỗ Lãnh Thúy Hoàn bế quan, nhìn tình hình này là nàng đang đột phá bình cảnh rồi!" Trung niên nam tử thì thào nói.

Gã chưa nói xong, một đạo độn quang bạch sắc từ nơi ấy bay vụt qua, sau vài hơi thở đã rơi xuống chỗ gần đó, lộ ra thân ảnh của Lãnh Thúy Hoàn.

"Lãnh quản sự!" Hai người liếc nhau, vội vàng thi lễ một cái về phía Lãnh Thúy Hoàn.

"Không cần đa lễ, ta hỏi các ngươi, Thạch Phủ chủ giờ phút này có phải đang ở trong động phủ?" Lãnh Thúy Hoàn hỏi.

"Phủ chủ mấy năm trước đã rời khỏi động phủ, nói là có chuyện phải làm, từ lúc ngài rời đi cũng đã năm năm rồi." Nam tử trung niên vội vàng nói.

"Cái gì, Thạch Phủ chủ đã rời đi? Thậm chí là đã đi được năm năm!" Lãnh Thúy Hoàn nghe vậy, có chút kinh ngạc nói.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Giới Chi Môn

Số ký tự: 0