Tổ Linh (2)
Vong Ngữ
2024-07-24 14:05:08
Đây chính là Bí Cảnh Thiên Phượng Cốc à?
Một khoảng hư vô đen kịt?
Thời điểm Thạch Mục đang hết sức kinh ngạc, cách đó mấy trăm trượng đột nhiên xuất hiện một luồng hào quang màu đỏ sáng lên.
Bên trong hào quang đó, một cây ngô đồng bằng lửa hiện ra, cao hơn trăm trượng.
Thạch Mục cảm nhận được khí tức hỏa diễm cực kỳ thuần khiết trên cây này, trong lòng đầy quái lạ, hắn không tự chủ đi tới chỗ cây ngô đồng kia.
Vừa đến gần đó, Thạch Mục mới phát hiện ra, cây ngô đồng bằng lửa này lớn hơn nhiều so với những gì hắn tưởng.
Thân cây lớn đến mức cần mười người đàn ông cường tráng đến ôm mới hết, cao thẳng tắp ngút trời, bên trên có hàng nghìn, hàng vạn nhánh nhỏ vươn ra, rậm rạp chằng chịt chung quanh một thân cây cực to.
Trên những nhánh cây đầu tiên, thấp thoáng đâu đó là những phiến lá đỏ lửa lớn chừng bàn tay đan cài vào nhau chằng chịt.
Tuy rằng ở đây không hề có giò, nhưng gốc cây lửa khổng lồ này vẫn lắc lư theo một tiết tấu quy luật nào đó, chẳng khác nào như đang hô hấp.
Trên tầng tầng lớp lớp lá ngô đồng chính là màu đỏ nóng cháy của lửa, màu đỏ xán lạn, giống như biển lửa ngợp trời.
Hai mắt Thạch Mục nhìn chằm chằm biển lửa xin đẹp này, thậm chí có chút say mê nhất thời.
- Ngươi phương nào tiến vào Thiên Phượng Thắng Cảnh của ta?
Lúc này, thanh âm trong trẻo không biết từ đâu vang lên.
Thạch Mục bỗng nhiên kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lại.
Hắn liền trông thấy một luồng hỏa diễm kim sắc lóe lên ở tầng nhánh thứ hai trên cây.
Ngọn lửa kia giống như Phượng Hoàng, rất có linh tính, vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn nãy giờ.
- Tại hạ Thạch Mục.
Thạch Mục đáp lại, thanh âm cung kính.
Chẳng biết tại sao, Thạch Mục nhìn Hỏa Diễm Kim Phượng này, trong lòng bỗng chốc hiện lên hai chữ cao quý không biết vì sao, khiến hắn không nhịn được mà có cảm giác cung kính nghiêm túc.
- Mi không phải hậu duệ Thiên Phượng của ta, tới đây làm chi?
Hỏa Diễm Kim Phượng hỏi lại, giọng điệu lạnh nhạt.
- Tộc Thiên Phượng bị Thiên Đình xâm lấn, Tộc Trưởng Triệu Dận đã chết, tung tích Thánh Nữ không rõ, nhiều người trong tộc bị sát hại, số lượng người chết không thể tính được. Tên Tiên Tướng Hỏa Đồ của Thiên Đình muốn trộm Niết Bàn Phượng Diễm, bởi vì ta ngăn cản hắn nên mới đến đây.
Triệu Dận trả lời hết sức chi tiết.
- Tư chất của Triệu Dận có hạn, không thể truyền thừa Niết Bàn của ta được, nếu Thánh Nữ Chung Tú có cơ hội Hóa Thần thì còn cơ hội, nhưng không ngờ tộc Thiên Phượng lại gặp nạn rồi.
Hỏa Diễm Kim Phượng thở dài.
- Chẳng hay tiền bối có phải là người tộc Thiên Phượng hay không?
Thạch Mục hơi nghi ngờ, hỏi.
- Ta là Tổ Linh của tộc Thiên Phượng, thủ hộ cổ thụ truyền thừa Thiên Phượng, không thể rời khỏi Bí Cảnh.
Hỏa Diễm Kim Phượng đáp lại.
- Hiện tại nguy cơ Phượng Tộc chưa giải trừ, vãn bối có một yêu càu quá đáng, không biết...
Thạch Mục suy nghĩ một chút, nói.
- Mi muốn truyền thừa tộc Thiên Phượng ta à? Trước hết ta muốn nói mi thực sự quá mơ mộng hão huyền rồi, nếu không có huyết mạch dòng chính tộc Thiên phượng mà cưỡng ép tiếp nhận truyền thừa, chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Thạch Mục chưa dứt lời, Hỏa Diễm Kim Phượng đã cắt ngang nói.
Thạch Mục nghe vậy, gương mặt không thể che giấu một tia thất vọng.
- Ồ... Trong cơ thể mi không chỉ có huyết mạch dòng chính của Di Thiên Cự Viên, còn có huyết mạch dòng chính tộc Thiên Phượng ta à?
Đúng lúc này, Hỏa Diễm Kim Phượng phát hiện sự khác thường trên người Thạch Mục, đột nhiên mở miệng nói.
Sau khi nghe xong, Thạch Mục sững sờ, sau khi suy nghĩ thật lâu mới chắp tay nói:
- Tiền bối, hiện tại Thánh Nữ Phượng Tộc Chung Tú là thê tử của tam có lẽ bởi vì lý do này mà trong cơ thể ta mới có huyết mạch tộc Thiên Phượng.
Hỏa Diễm Kim Phượng nghe vậy, đột nhiên đứng lên trên nhánh cây ngô đồng, đôi mắt sáng vàng chói lọi nhìn Thạch Mục.
Thạch Mục cảm thấy toàn thân cứng đờ, trong đầu truyền tới cảm giác nóng rát đau đớn.
Loại cảm giác này dằn vặt rất lâu, sau đó mới rút dần đi.
- Đúng là tia huyết mạch này của mi cùng nguồn gốc với Thánh Nữ... Cũng được, nếu việc đã đến nước này, mi cũng không tính là ngoại tộc, miễn cưỡng có thể được ta truyền thừa Niết Bàn.
Hỏa Diễm Kim Phượng nói.
Thạch Mục nghe vậy thì hơi kinh hãi ngạc nhiên, sau đó vô cùng vui vẻ.
Hắn kinh hãi vì vị Tổ Linh Thiên Phượng này đã tiến hành sưu hồn hắn trong chớp mắt, còn vui vẻ đương nhiên là bởi vì nàng đã đồng ý cho hắn tiếp nhận truyền thừa Niết Bàn Phượng Diễm.
- Đa tạ tiền bối đã tác thành.
Thạch Mục chắp tay cảm ơn.
- Niết Bàn Phượng Diễm không hề tầm thường, vốn dĩ Thánh Nữ có huyết mạch Thiên Phượng thuần khiết là người chọn lựa thích hợp nhất, mi chỉ có chút ít huyết mạch Thiên Phượng mà thôi, cho nên quá trình truyền thừa vô cùng nguy hiểm, cũng rất dễ thất bại. Nếu như thất bại, mi sẽ rơi vào tình trạng vạn kiếp bất phục (muôn đời muôn kiếp không thể trở mình), với nguy cơ tiềm tại như thế đó, mi còn bằng lòng thử một lần không?
Hỏa Diễm Kim Phượng lại hỏi.
- Tất nhiên là muốn thử.
Thạch Mục không hề chần chừa mà cao giọng đáp lại, giọng điệu kiên quyết mười phần.
Hỏa Diễm Kim Phượng nghe vậy, hai mắt sáng ngời ánh lửa, không nói gì.
Hai cánh của nàng đột nhiên mở ra, chuyển động mãnh liệt, rời khỏi nhánh ngô đồng bay vút thẳng lên không trung.
Cặp cánh chuyển động đưa nàng bay lên trên cây ngô đồng lửa.
Thạch Mục chứng kiến thấy khi hai cánh Hỏa Diễm Kim Phượng chuyển động sẽ gieo rắc mấy đốm lửa nhỏ như sao trời, giống như cơn mưa lửa rơi lên trên cây ngô đồng lửa.
Chỗ gốc sâu nhất của thân cây xuất hiện ánh sáng đỏ thắm, bắt đầu dần dần lan rộng từ cành này sang cành khác, thông suốt cả thân cây.
Ngay đến thời điểm cuối cùng, vô số phiến lá cũng ánh lên hào quang lấp lánh.
Đốm sáng trải ra khắp toàn cây ngô đồng, sáng tối giao nhau, thoạt nhìn vô cùng tuyệt mỹ, làm cho người ta cảm thấy quang cảnh này quá mức rực rỡ, cảm giác như xem thế là đủ rồi.
Một khoảng hư vô đen kịt?
Thời điểm Thạch Mục đang hết sức kinh ngạc, cách đó mấy trăm trượng đột nhiên xuất hiện một luồng hào quang màu đỏ sáng lên.
Bên trong hào quang đó, một cây ngô đồng bằng lửa hiện ra, cao hơn trăm trượng.
Thạch Mục cảm nhận được khí tức hỏa diễm cực kỳ thuần khiết trên cây này, trong lòng đầy quái lạ, hắn không tự chủ đi tới chỗ cây ngô đồng kia.
Vừa đến gần đó, Thạch Mục mới phát hiện ra, cây ngô đồng bằng lửa này lớn hơn nhiều so với những gì hắn tưởng.
Thân cây lớn đến mức cần mười người đàn ông cường tráng đến ôm mới hết, cao thẳng tắp ngút trời, bên trên có hàng nghìn, hàng vạn nhánh nhỏ vươn ra, rậm rạp chằng chịt chung quanh một thân cây cực to.
Trên những nhánh cây đầu tiên, thấp thoáng đâu đó là những phiến lá đỏ lửa lớn chừng bàn tay đan cài vào nhau chằng chịt.
Tuy rằng ở đây không hề có giò, nhưng gốc cây lửa khổng lồ này vẫn lắc lư theo một tiết tấu quy luật nào đó, chẳng khác nào như đang hô hấp.
Trên tầng tầng lớp lớp lá ngô đồng chính là màu đỏ nóng cháy của lửa, màu đỏ xán lạn, giống như biển lửa ngợp trời.
Hai mắt Thạch Mục nhìn chằm chằm biển lửa xin đẹp này, thậm chí có chút say mê nhất thời.
- Ngươi phương nào tiến vào Thiên Phượng Thắng Cảnh của ta?
Lúc này, thanh âm trong trẻo không biết từ đâu vang lên.
Thạch Mục bỗng nhiên kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lại.
Hắn liền trông thấy một luồng hỏa diễm kim sắc lóe lên ở tầng nhánh thứ hai trên cây.
Ngọn lửa kia giống như Phượng Hoàng, rất có linh tính, vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn nãy giờ.
- Tại hạ Thạch Mục.
Thạch Mục đáp lại, thanh âm cung kính.
Chẳng biết tại sao, Thạch Mục nhìn Hỏa Diễm Kim Phượng này, trong lòng bỗng chốc hiện lên hai chữ cao quý không biết vì sao, khiến hắn không nhịn được mà có cảm giác cung kính nghiêm túc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Mi không phải hậu duệ Thiên Phượng của ta, tới đây làm chi?
Hỏa Diễm Kim Phượng hỏi lại, giọng điệu lạnh nhạt.
- Tộc Thiên Phượng bị Thiên Đình xâm lấn, Tộc Trưởng Triệu Dận đã chết, tung tích Thánh Nữ không rõ, nhiều người trong tộc bị sát hại, số lượng người chết không thể tính được. Tên Tiên Tướng Hỏa Đồ của Thiên Đình muốn trộm Niết Bàn Phượng Diễm, bởi vì ta ngăn cản hắn nên mới đến đây.
Triệu Dận trả lời hết sức chi tiết.
- Tư chất của Triệu Dận có hạn, không thể truyền thừa Niết Bàn của ta được, nếu Thánh Nữ Chung Tú có cơ hội Hóa Thần thì còn cơ hội, nhưng không ngờ tộc Thiên Phượng lại gặp nạn rồi.
Hỏa Diễm Kim Phượng thở dài.
- Chẳng hay tiền bối có phải là người tộc Thiên Phượng hay không?
Thạch Mục hơi nghi ngờ, hỏi.
- Ta là Tổ Linh của tộc Thiên Phượng, thủ hộ cổ thụ truyền thừa Thiên Phượng, không thể rời khỏi Bí Cảnh.
Hỏa Diễm Kim Phượng đáp lại.
- Hiện tại nguy cơ Phượng Tộc chưa giải trừ, vãn bối có một yêu càu quá đáng, không biết...
Thạch Mục suy nghĩ một chút, nói.
- Mi muốn truyền thừa tộc Thiên Phượng ta à? Trước hết ta muốn nói mi thực sự quá mơ mộng hão huyền rồi, nếu không có huyết mạch dòng chính tộc Thiên phượng mà cưỡng ép tiếp nhận truyền thừa, chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Thạch Mục chưa dứt lời, Hỏa Diễm Kim Phượng đã cắt ngang nói.
Thạch Mục nghe vậy, gương mặt không thể che giấu một tia thất vọng.
- Ồ... Trong cơ thể mi không chỉ có huyết mạch dòng chính của Di Thiên Cự Viên, còn có huyết mạch dòng chính tộc Thiên Phượng ta à?
Đúng lúc này, Hỏa Diễm Kim Phượng phát hiện sự khác thường trên người Thạch Mục, đột nhiên mở miệng nói.
Sau khi nghe xong, Thạch Mục sững sờ, sau khi suy nghĩ thật lâu mới chắp tay nói:
- Tiền bối, hiện tại Thánh Nữ Phượng Tộc Chung Tú là thê tử của tam có lẽ bởi vì lý do này mà trong cơ thể ta mới có huyết mạch tộc Thiên Phượng.
Hỏa Diễm Kim Phượng nghe vậy, đột nhiên đứng lên trên nhánh cây ngô đồng, đôi mắt sáng vàng chói lọi nhìn Thạch Mục.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thạch Mục cảm thấy toàn thân cứng đờ, trong đầu truyền tới cảm giác nóng rát đau đớn.
Loại cảm giác này dằn vặt rất lâu, sau đó mới rút dần đi.
- Đúng là tia huyết mạch này của mi cùng nguồn gốc với Thánh Nữ... Cũng được, nếu việc đã đến nước này, mi cũng không tính là ngoại tộc, miễn cưỡng có thể được ta truyền thừa Niết Bàn.
Hỏa Diễm Kim Phượng nói.
Thạch Mục nghe vậy thì hơi kinh hãi ngạc nhiên, sau đó vô cùng vui vẻ.
Hắn kinh hãi vì vị Tổ Linh Thiên Phượng này đã tiến hành sưu hồn hắn trong chớp mắt, còn vui vẻ đương nhiên là bởi vì nàng đã đồng ý cho hắn tiếp nhận truyền thừa Niết Bàn Phượng Diễm.
- Đa tạ tiền bối đã tác thành.
Thạch Mục chắp tay cảm ơn.
- Niết Bàn Phượng Diễm không hề tầm thường, vốn dĩ Thánh Nữ có huyết mạch Thiên Phượng thuần khiết là người chọn lựa thích hợp nhất, mi chỉ có chút ít huyết mạch Thiên Phượng mà thôi, cho nên quá trình truyền thừa vô cùng nguy hiểm, cũng rất dễ thất bại. Nếu như thất bại, mi sẽ rơi vào tình trạng vạn kiếp bất phục (muôn đời muôn kiếp không thể trở mình), với nguy cơ tiềm tại như thế đó, mi còn bằng lòng thử một lần không?
Hỏa Diễm Kim Phượng lại hỏi.
- Tất nhiên là muốn thử.
Thạch Mục không hề chần chừa mà cao giọng đáp lại, giọng điệu kiên quyết mười phần.
Hỏa Diễm Kim Phượng nghe vậy, hai mắt sáng ngời ánh lửa, không nói gì.
Hai cánh của nàng đột nhiên mở ra, chuyển động mãnh liệt, rời khỏi nhánh ngô đồng bay vút thẳng lên không trung.
Cặp cánh chuyển động đưa nàng bay lên trên cây ngô đồng lửa.
Thạch Mục chứng kiến thấy khi hai cánh Hỏa Diễm Kim Phượng chuyển động sẽ gieo rắc mấy đốm lửa nhỏ như sao trời, giống như cơn mưa lửa rơi lên trên cây ngô đồng lửa.
Chỗ gốc sâu nhất của thân cây xuất hiện ánh sáng đỏ thắm, bắt đầu dần dần lan rộng từ cành này sang cành khác, thông suốt cả thân cây.
Ngay đến thời điểm cuối cùng, vô số phiến lá cũng ánh lên hào quang lấp lánh.
Đốm sáng trải ra khắp toàn cây ngô đồng, sáng tối giao nhau, thoạt nhìn vô cùng tuyệt mỹ, làm cho người ta cảm thấy quang cảnh này quá mức rực rỡ, cảm giác như xem thế là đủ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro