Huyền Giới Chi Môn

Tuyệt cảnh. (2)

Vong Ngữ

2024-07-24 14:05:08

Xoẹt! 

Mũi thương phá tan cương khí hộ thân của Mạc Lân Vũ, xẹt qua bên hông, tạo thành một vết thương, máu tươi ồ ồ chảy ra. 

Bóng người lóe lên, Yên La lại hiện ra, trên trường thương màu trắng trong tay ánh bạc quấn quanh. 

- Yên La! 

Thạch Mục đại hỉ, có điều biểu hiện của hắn lập tức ngẩn ra. 

Giờ khắc này Yên La nhìn không giống khi trước, chiến giáp màu trắng trên người biến mất hơn nửa, hai ngó sen trắng giống như cánh tay hoàn toàn lộ ra, mặt nạ trên mặt cũng biến mất hơn nửa, chỉ bao trùm mắt và trán, mũi ngọc tinh xảo và miệng nhỏ lộ ra bên ngoài. 

Trên người nàng ánh sáng trắng lập lòe bất định, khí tức tỏa ra cũng vậy, khi thì đạt tới Thánh giai, khi lại trở xuống Thiên Vị. 

Thạch Mục lập tức hiểu ra, trước đây Yên La nuốt chửng ma hồn Thánh giai Tiêu Diêu, lần này nỗ lực đột phá Thánh giai trong Tử Linh giới, cảm ứng được hắn đang gặp nguy hiểm, không để ý việc mình đang đột phá, xông tới đây cứu giúp. 

- Ngươi là người phương nào? Ồ, khí tức Tiên giới... Không đúng, Tử Linh? 

Mạc Lân Vũ đứng ở ngoài hơn mười trượng, trên người ánh sáng trắng lập lòe, vết thương nhanh chóng khôi phục như cũ, ánh mắt nhìn về phía Yên La lóe lên vẻ kinh ngạc. 

- Ta sẽ không để ngươi giết chết hắn! 

Yên La không hề trả lời Mạc Lân Vũ, chỉ nói một câu lạnh như băng, sau đó sau lưng lóe lên ánh sáng trắng, ngưng tụ thành một đôi cánh ánh sáng, thân hình như một tia sáng bạc lao tới chỗ Mạc Lân Vũ. 

Chiến thương màu trắng trong tay nàng rung lên, biến ảo ra vô số bóng thương, giống như một cây đại thụ đầy hoa, đâm tới chỗ Mạc Lân Vũ. 

- Tiểu tử ngươi cũng không ít bí mật! 

Mạc Lân Vũ hừ lạnh một tiếng, tay khẽ điểm một cái, phi kiếm màu trắng bắn ra, vô số kiếm khí bắn tới, biến ảo thành một con chiến lang màu trắng, ngửa mặt lên trời rít gào. 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chiến lang màu trắng và bóng thương giống như thụ hoa va chạm kịch liệt, phát ra tiếng nổ vang liên tiếp, chỉ trong vài hơi thở không biết đã va chạm bao nhiêu lần. 

Dù sao tu vi Mạc Lân Vũ cao hơn, dưới sự thúc dục của pháp quyết, kiếm khí màu trắng tăng vọt, dần dần ép xuống bóng thương của Yên La. 

Sắc mặt Yên La như băng, không nhìn ra bất kỳ thay đổi gì, hai mắt lóe lên ánh bạc, chiến thương trong tay tỏa ra hào quang trắng, như độc long xuất động, đâm vào giữa biển kiếm khí rít gào, cực kỳ tinh chuẩn đâm lên mũi phi kiếm. 

Kiếm khí đầy trời dừng lại một chút, Yên La mượn lực phản chấn, thân thể bay về phía sau, hướng tới chỗ Thạch Mục. 

- Chớ chạy! 

Quát to một tiếng, bóng người lóe lên, Mạc Lân Vũ từ trong kiếm khí bắn ra, lao tới chỗ Yên La. 

Trên người lóe lên kim quang, mấy trăm luồng sấm sét vàng bắn ra, giống như một cơn lũ sấm sét đánh tới vị trí của Yên La, tốc độ kinh người. 

Sắc mặt Yên La lạnh lại, cánh tay chấn động, chiến thương trong tay trở nên mơ hồ, lập tức vô số bóng thương bạc bao phủ bầu trời, va chạm với dòng lũ sấm sét, bùng nổ ra chùm sáng va chạm hai màu bạc vàng. 

Nhưng uy lực dòng lũ sấm sét vàng kia hiển nhiên cao hơn một bậc, trong nháy mắt đã đè ép bóng thương xuống. 

Trong thế ngàn cân treo sợi tóc, hai mắt Yên La tỏa ra ánh bạc, trong miệng hét to một tiếng, toàn thân tỏa ra ánh sáng trắng, đặc biệt là trên trán, hào quang trắng tỏa ra vô cùng chói mắt. 

Bên trong ánh sáng trắng mơ hồ hiện ra một hoa văn phức tạp. 

Một luồng khí tức khổng lồ không cách nào diễn tả từ trên người nàng tỏa ra. 

- Thánh giai? Không đúng... Yên La... 

Cách đó không xa, Thạch Mục khẽ nhíu mày, tiện đà phun ra một ngụm máu lớn. 

Trong thời gian ngắn ngủn này, cuối cùng hắn cũng coi như khôi phục vài phần khí lực, có thể khẽ nhúc nhích nhưng toàn thân đau nhức như bị xé rách vậy. 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Xì một tiếng thật nhỏ! 

Một tia sáng trắng nhũ lớn bằng ngón cái từ trên trán Yên La bắn ra, bắn trúng ngực Mạc Lân Vũ, dễ dàng xuyên thủng. 

Ngực Mạc Lân Vũ phun máu, trong miệng cũng điên cuồng phun máu tươi. 

Có điều người này vô cùng ngoan cường, gắng gượng chống đỡ, tay điểm ra. 

Vút vút... 

Trong cơ thể hắn đột nhiên có hai con thương long lôi điện hai mắt kim quang lập lòe bay ra, chỉ nhỏ chừng một trượng, thế nhưng tỏa ra khí tức kinh khủng, không kém con lôi long màu vàng khi nãy nhiều. 

Trên người Yên La tỏa ra hào quang chói mắt, chiến thương trong tay bốc lên ánh sáng trắng bạc lóng lánh. 

Cánh tay nàng khẽ động, chiến thương trắng quỷ mị biến mất, sau đó hiện ra, lựa chọn một con thương long, xuyên thủng. 

Ầm! 

Thương long màu vàng nổ tung, hóa thành một đoàn hồ quang lớn. 

Yên La xoay tay một cái, chiến thương đang định đâm về phía con thương long còn lại, thân thể nàng đột nhiên cứng đờ, hào quang trắng bạc trên người nhanh chóng suy yếu, chiến thương đột nhiên dừng lại. 

Thương Long màu vàng phát ra tiếng gầm lên giận dữ, thân thể vẫy một cái, hóa thành một luồng kim quanh, bắn trúng thân thể Yên La. 

Ầm! 

Bạch quang trên người Yên La tiêu tan, chiến giáp trắng ngoài cơ thể chỉ chống đỡ được trong tích tắc rồi vỡ vụn, cả người bị đánh bay ra ngoài, máu tươi trên người bắn ra. 

Ầm một tiếng trầm thấp, thân thể Yên La mạnh mẽ va chạm vào thiên thạch, cách Thạch Mục cũng không xa. Dưới lực xung kích to lớn, nàng lộn nhào mấy vòng mới dừng lại, cả người nằm trong vũng máu, mặt trắng bệch như tờ giấy, không nhúc nhích, khí tức nhanh chóng suy yếu.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Giới Chi Môn

Số ký tự: 0