Uy hiếp (2)
Vong Ngữ
2024-07-24 14:05:08
Ánh mắt Thạch Mục quét qua, chỉ thấy đỉnh núi mơ hồ tỏa ra tường quang màu tím, từng tòa cung điện to lớn nằm khắp nơi, lên tới mấy trăm tòa.
Bên trong tường quang màu tím truyền ra từng đợt tiếng chuông, thỉnh thoảng có vài con tiên hạc bay qua, cất tiếng kêu lên, mây mù xung quanh lượn lờ, giống như tiên cảnh vậy.
Đoàn người dưới sự dẫn dắt của Bành Nhạc, rất nhanh bay lên đỉnh núi, hạ xuống ngoài một tòa cung điện to lớn.
Phía trên cung điện treo một tấm biến lớn, bên trên viết ba chữ Tử Tiêu cung.
Đây chính là vị trí Thánh điện Ly Trần tông.
Ngoài điện, có hai nam tử mặc đạo bào tím đứng hai bên, nhìn thấy Bành Nhạc đi tới, hai người đơn chưởng dựng lên, thi lễ với Bành Nhạc một cái.
Bành Nhạc không để ý đến hai người, trực tiếp đi vào đại điện, mấy người Thạch Mục cũng bước theo sau.
Không gian bên trong đại điện rất lớn, cho dù hơn ngàn người đứng bên trong cũng không hề chật chội, giờ khắc này đã có không ít người ở đây, đó là những đệ tử quan khác.
Ngay phía trước đại điện có một đài cao nhỏ có mấy tầng, bên trên có mấy người đứng, chính là quan chủ ba quan Càn Thiên, Khôn Địa, Tốn Phong.
- Các ngươi cứ đứng ở chỗ này.
Bành Nhạc dặn dò mấy người Thạch Mục vài câu, bước lên đài cao, hỏi thăm mấy vị quan chủ khác một chút, thấp giọng trò chuyện.
Thạch Mục nhìn về phía mấy vị quan chủ, trong lòng có chút thấp thỏm.
Giờ khắc này hắn đã không dám xem thường những tồn tại Thánh giai này, tuy rằng từ tình hình trước mắt xem ra thì Bành Nhạc sẽ không bại lộ thân phận của mình và Yên La, nhưng chút nữa có thể phải đối mặt với tồn tại Thần giai như Thánh chủ Ly Trần tông Thân Đồ Nam, một khi bại lộ thân phận, vậy kết quả e rằng không hay chút nào cả.
Hắn cố gắng đứng ở phía sau cùng đám đệ tử Ly Trần tông, không nói với Yên La một lời.
Thời gian dần trôi qua, nửa canh giờ sau, đệ tử bốn quan khác dần đến đủ.
Trên đài cao phía trước đại điện một bóng người lóe lên, nam tử nho bào trắng đột nhiên xuất hiện, chính là Thánh chủ Ly Trần tông Thân Đồ Nam.
- Bái kiến Thánh chủ.
Quan chủ tám quan đồng thời khom người hành lễ, đệ tử phía dưới cũng vội vàng thi đại lễ.
- Được, mọi người đều tới rồi.
Ánh mắt Thân Đồ Nam ôn hòa nhìn một trăm tên đệ tử Ly Trần tông phía dưới.
- Tiếp theo chúng ta phải tới vị trí Côn Luân phế tích, tham gia lần thí luyện này. Có điều trước khi đi có vài lời cần nói.
- Kính mời Thánh chủ chỉ dạy.
Đám đệ tử phía dưới đồng thanh nói.
Trong lòng Thạch Mục rùng mình, có điều cũng không dám lộ ra vẻ khác thường nào.
Thân Đồ Nam gật đầu nói:
- Lần thí luyện bí cảnh Côn Luân phế tích này là cơ duyên hiếm có. Côn Luân phế tích là di chỉ Tiên giới, trong đó có rất nhiều loại kỳ trân dị bảo, các ngươi may mắn tiến vào bên trong, đương nhiên phải cẩn thận tìm kiếm. Nếu như có thể tìm được một hai món bảo vật thích hợp bản thân, vậy vượt qua trăm năm khổ tu.
- Vâng.
Mọi người nghe lời này, trong lòng đại hỉ, lên tiếng đáp.
- Lần này tiến vào Côn Luân phế tích trừ các ngươi còn có đệ tử hai đại Thánh địa khác, nếu các ngươi gặp bọn họ trong phế tích, nếu không cần thiết không cần tổn thương hòa khí ba đại Thánh địa chúng ta.
Thân Đồ Nam tiếp tục nói.
Mọi người lần thứ hai đáp.
- Còn có một điều, trân bảo các ngươi đạt được bên trong Côn Luân phế tích sau khi trở về tông môn phải nộp một nửa lên trên, một nửa còn lại lưu cho các ngươi sử dụng.
Thân Đồ Nam lại nói.
- Vâng.
Việc này mọi người sớm đã có dự liệu, tuy rằng không nỡ nhưng có thể giữ được một nửa đã là rất tốt rồi.
- Được rồi, thời gian cũng không còn nhiều, chúng ta lên đường đi.
Thân Đồ Nam đứng lên, đi về phía Thiên điện.
Quan chủ Tám quan đi theo sau, đám đệ tử phía sau đi theo quan chủ.
Thạch Mục thấy Thân Đồ Nam không đề cập tới sự tình Huyền Khung tháp, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cất bước tiến lên.
Trong thiên điện có một tòa không gian trận pháp khổng lồ đang vận chuyển, tỏa ra ánh sáng trắng.
Bên cạnh trận pháp, hơn mười vị trận pháp sư đang ngồi hoặc đứng, trong tay không ngừng đánh ra pháp quyết, duy trì trận pháp vận chuyển.
Giữa không trung, một lão giả áo tím đứng thẳng, rõ ràng là cường giả Thánh giai, tỏa ra khí tức vô cùng khổng lồ.
Bên cạnh mấy người này mấy thanh trận kỳ chầm chậm xoay, tỏa ra từng vệt sáng, liên kết với trận pháp bên dưới.
Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, trận pháp không gian này to lớn như vậy, vô cùng phức tạp, xem ra khoảng cách truyền tống tương đối xa.
Thân Đồ Nam và tám vị quan chủ tiến vào trong trận pháp trước tiên, sau đó một trăm tên đệ tử tiến vào trong.
Lão giả áo tím giữa không trung mở mắt ra, gật đầu với Thân Đồ Nam, miệng tụng niệm chú ngữ, mấy cái trận kỳ bên trong tỏa ra ánh sáng.
Trận pháp sư xung quanh trận pháp cũng bắt đầu thi pháp, trận pháp truyền tống tỏa ra ánh sáng, ong ong vận chuyển, ánh sáng trắng chói mắt bao trùm tầm nhìn mọi người.
Trước mặt Thạch Mục đen kịt một màu, giống như rơi vào một không gian đen kịt, lực lượng hút đẩy to lớn xung quanh tác dụng lên người hắn, cho dù thân thể của hắn mạnh mẽ cũng có phần không chịu nổi.
Không biết bao lâu sau, trước mắt hắn lại sáng lên.
Toàn thân hắn mơ hồ đau nhức, chậm rãi hít thở vài lần mới dần chuyển biến tốt.
Thạch Mục nhìn xung quanh, phát hiện bọn họ ở trên một quảng trường khổng lồ.
Dưới chân là một truyền tống trận pháp thật lớn, xung quanh có mười mấy cây trụ xanh đen.
Bầu trời trên đầu mờ nhạt, dường như một một tầng mây vàng bao trùm.
Thạch Mục nhìn xung quanh, trong lòng khẽ động, nơi này có một cảm giác khiến hắn cảm thấy mơ hồ quen thuộc, trong không khí tuy rằng rất nhạt nhưng quả thực có ma khí tồn tại.
Bên trong tường quang màu tím truyền ra từng đợt tiếng chuông, thỉnh thoảng có vài con tiên hạc bay qua, cất tiếng kêu lên, mây mù xung quanh lượn lờ, giống như tiên cảnh vậy.
Đoàn người dưới sự dẫn dắt của Bành Nhạc, rất nhanh bay lên đỉnh núi, hạ xuống ngoài một tòa cung điện to lớn.
Phía trên cung điện treo một tấm biến lớn, bên trên viết ba chữ Tử Tiêu cung.
Đây chính là vị trí Thánh điện Ly Trần tông.
Ngoài điện, có hai nam tử mặc đạo bào tím đứng hai bên, nhìn thấy Bành Nhạc đi tới, hai người đơn chưởng dựng lên, thi lễ với Bành Nhạc một cái.
Bành Nhạc không để ý đến hai người, trực tiếp đi vào đại điện, mấy người Thạch Mục cũng bước theo sau.
Không gian bên trong đại điện rất lớn, cho dù hơn ngàn người đứng bên trong cũng không hề chật chội, giờ khắc này đã có không ít người ở đây, đó là những đệ tử quan khác.
Ngay phía trước đại điện có một đài cao nhỏ có mấy tầng, bên trên có mấy người đứng, chính là quan chủ ba quan Càn Thiên, Khôn Địa, Tốn Phong.
- Các ngươi cứ đứng ở chỗ này.
Bành Nhạc dặn dò mấy người Thạch Mục vài câu, bước lên đài cao, hỏi thăm mấy vị quan chủ khác một chút, thấp giọng trò chuyện.
Thạch Mục nhìn về phía mấy vị quan chủ, trong lòng có chút thấp thỏm.
Giờ khắc này hắn đã không dám xem thường những tồn tại Thánh giai này, tuy rằng từ tình hình trước mắt xem ra thì Bành Nhạc sẽ không bại lộ thân phận của mình và Yên La, nhưng chút nữa có thể phải đối mặt với tồn tại Thần giai như Thánh chủ Ly Trần tông Thân Đồ Nam, một khi bại lộ thân phận, vậy kết quả e rằng không hay chút nào cả.
Hắn cố gắng đứng ở phía sau cùng đám đệ tử Ly Trần tông, không nói với Yên La một lời.
Thời gian dần trôi qua, nửa canh giờ sau, đệ tử bốn quan khác dần đến đủ.
Trên đài cao phía trước đại điện một bóng người lóe lên, nam tử nho bào trắng đột nhiên xuất hiện, chính là Thánh chủ Ly Trần tông Thân Đồ Nam.
- Bái kiến Thánh chủ.
Quan chủ tám quan đồng thời khom người hành lễ, đệ tử phía dưới cũng vội vàng thi đại lễ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Được, mọi người đều tới rồi.
Ánh mắt Thân Đồ Nam ôn hòa nhìn một trăm tên đệ tử Ly Trần tông phía dưới.
- Tiếp theo chúng ta phải tới vị trí Côn Luân phế tích, tham gia lần thí luyện này. Có điều trước khi đi có vài lời cần nói.
- Kính mời Thánh chủ chỉ dạy.
Đám đệ tử phía dưới đồng thanh nói.
Trong lòng Thạch Mục rùng mình, có điều cũng không dám lộ ra vẻ khác thường nào.
Thân Đồ Nam gật đầu nói:
- Lần thí luyện bí cảnh Côn Luân phế tích này là cơ duyên hiếm có. Côn Luân phế tích là di chỉ Tiên giới, trong đó có rất nhiều loại kỳ trân dị bảo, các ngươi may mắn tiến vào bên trong, đương nhiên phải cẩn thận tìm kiếm. Nếu như có thể tìm được một hai món bảo vật thích hợp bản thân, vậy vượt qua trăm năm khổ tu.
- Vâng.
Mọi người nghe lời này, trong lòng đại hỉ, lên tiếng đáp.
- Lần này tiến vào Côn Luân phế tích trừ các ngươi còn có đệ tử hai đại Thánh địa khác, nếu các ngươi gặp bọn họ trong phế tích, nếu không cần thiết không cần tổn thương hòa khí ba đại Thánh địa chúng ta.
Thân Đồ Nam tiếp tục nói.
Mọi người lần thứ hai đáp.
- Còn có một điều, trân bảo các ngươi đạt được bên trong Côn Luân phế tích sau khi trở về tông môn phải nộp một nửa lên trên, một nửa còn lại lưu cho các ngươi sử dụng.
Thân Đồ Nam lại nói.
- Vâng.
Việc này mọi người sớm đã có dự liệu, tuy rằng không nỡ nhưng có thể giữ được một nửa đã là rất tốt rồi.
- Được rồi, thời gian cũng không còn nhiều, chúng ta lên đường đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thân Đồ Nam đứng lên, đi về phía Thiên điện.
Quan chủ Tám quan đi theo sau, đám đệ tử phía sau đi theo quan chủ.
Thạch Mục thấy Thân Đồ Nam không đề cập tới sự tình Huyền Khung tháp, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cất bước tiến lên.
Trong thiên điện có một tòa không gian trận pháp khổng lồ đang vận chuyển, tỏa ra ánh sáng trắng.
Bên cạnh trận pháp, hơn mười vị trận pháp sư đang ngồi hoặc đứng, trong tay không ngừng đánh ra pháp quyết, duy trì trận pháp vận chuyển.
Giữa không trung, một lão giả áo tím đứng thẳng, rõ ràng là cường giả Thánh giai, tỏa ra khí tức vô cùng khổng lồ.
Bên cạnh mấy người này mấy thanh trận kỳ chầm chậm xoay, tỏa ra từng vệt sáng, liên kết với trận pháp bên dưới.
Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, trận pháp không gian này to lớn như vậy, vô cùng phức tạp, xem ra khoảng cách truyền tống tương đối xa.
Thân Đồ Nam và tám vị quan chủ tiến vào trong trận pháp trước tiên, sau đó một trăm tên đệ tử tiến vào trong.
Lão giả áo tím giữa không trung mở mắt ra, gật đầu với Thân Đồ Nam, miệng tụng niệm chú ngữ, mấy cái trận kỳ bên trong tỏa ra ánh sáng.
Trận pháp sư xung quanh trận pháp cũng bắt đầu thi pháp, trận pháp truyền tống tỏa ra ánh sáng, ong ong vận chuyển, ánh sáng trắng chói mắt bao trùm tầm nhìn mọi người.
Trước mặt Thạch Mục đen kịt một màu, giống như rơi vào một không gian đen kịt, lực lượng hút đẩy to lớn xung quanh tác dụng lên người hắn, cho dù thân thể của hắn mạnh mẽ cũng có phần không chịu nổi.
Không biết bao lâu sau, trước mắt hắn lại sáng lên.
Toàn thân hắn mơ hồ đau nhức, chậm rãi hít thở vài lần mới dần chuyển biến tốt.
Thạch Mục nhìn xung quanh, phát hiện bọn họ ở trên một quảng trường khổng lồ.
Dưới chân là một truyền tống trận pháp thật lớn, xung quanh có mười mấy cây trụ xanh đen.
Bầu trời trên đầu mờ nhạt, dường như một một tầng mây vàng bao trùm.
Thạch Mục nhìn xung quanh, trong lòng khẽ động, nơi này có một cảm giác khiến hắn cảm thấy mơ hồ quen thuộc, trong không khí tuy rằng rất nhạt nhưng quả thực có ma khí tồn tại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro