Huyền Giới Chi Môn

Vào tháp. (1)

Vong Ngữ

2024-07-24 14:05:08

Trong khoảnh khắc này, độn quang liên tiếp lóe lên, tiếng xé gió vang lên không dứt, hơn ngàn người hóa thành lưu quang, dưới cái nhìn của mấy vạn người xung quanh, tất cả bay về phía vòng xoáy màu trắng. 

Độn quang đủ màu chiếu rọi cả quàng trường đá trắng, từ xa nhìn tới giống như một đĩa ánh sáng đủ loại màu sắc vậy. 

Tất cả độn quang chỉ cần vừa chạm vào vòng xoáy màu trắng kia thì lập tức có ánh sáng trắng lóe lên, bị hút vào trong, biến mất. 

Trong đám đệ tử Ly Hỏa quan, Tây Môn Tuyết vuốt sợi tóc rủ xuống trán ra sau tai, ánh mắt nhìn về phía trước kiên định hơn vài phần, tay trắng giơ lên, một chiếc phi lăng năm màu từ trong ống tay bay ra, nhấc thân thể bay lên khỏi mặt đất, tiến về phía vòng xoáy trắng. 

Ở một phía khác, Yên La không nhìn Thạch Mục một cái, thân hình lấp lóe vài lần trên không trung, lóe lên tiến vào trong vòng xoáy. 

Thạch Mục nhìn bóng lưng hai cô gái tiến vào trong vòng xoáy, không khỏi cười khổ một tiếng. 

Tây Môn Tuyết thì cũng thôi, dù sao nữ tử này cũng không biết thân phận của mình, mặc dù trước đó mình từng ra tay cứu giúp, nhưng cũng chưa từng hi vọng cô nàng tâm cao khí ngạo này sẽ đánh giá cao vị Lôi sư huynh này hơn. 

Yên La từ sau lần từ biệt trong động phủ trước, giữa hai người không có bất kỳ giao lưu gì. Có điều nói đi phải nói lại, nàng đóng giả Lâm Đào, nhìn như nào thì bất kỳ ngôn hành cử chỉ hay là thần thái, nụ cười đều không thể tìm ra chỗ sơ hở. 

Thạch Mục khẽ lắc đầu một cái, sau đó không trì hoãn thêm nữa, thân hình nhảy lên, theo chân mọi người tiến vào trong vòng xoáy. 

Thạch Mục chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm lại, không gian xung quanh bị lôi kéo, trong nháy mắt cảnh vật lại sang lên. 

Thân hình hắn lảo đảo, lập tức phát hiện mình xuất hiện trên một thảo nguyên bao la không thấy biên giới. 

Cỏ xanh mọc lan tràn khắp nơi, giống như một tấm thảm cỏ xanh lục rộng lớn vô cùng, gió mát từ đằng xa thổi khe khẽ, mặt cỏ dưới đất khẽ đong đưa, khiến người ta cảm thấy khoan khoái. 

Ngẩng đầu nhìn lại, trên bầu trời xanh thẳm mây trắng lặng trôi, phong cảnh xung quanh không hề có chút sát khí, ưu mỹ cực kỳ. 

Để cho mọi người không ngờ tới chính là linh khí nơi này khá nồng nặc, không kém bên ngoài chút nào. 

- Tịch Vấn Thiên nói quả nhiên không sai, đây quả đúng là một bảo địa tu luyện. 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thạch Mục nói xong, nhìn xung quanh, đồng thời thần thức tỏa ra ngoài cơ thể, trong nháy mắt bao phủ phạm vi trăm dặm, tra xét tình hình xung quanh. 

Nhưng phạm vi thần thức bao trùm đều là thảo nguyên mênh mông như vậy, không có một bóng người, cũng không có gì khác thường. 

- Xem ra tất cả mọi người đều bị phân tán ra rồi. 

Hắn thấp giọng lẩm bẩm vài câu. 

Yên La cũng không ở gần, không biết là bị truyền tống đi nơi nào. 

Có điều hắn và Yên La có thần hồn liên hệ, sau khi nhắm mắt cảm ứng một lát, hắn mở mắt, nhìn về phía một hướng. 

Yên La ở hướng kia, có điều khoảng cách hai bên ít nhất cũng phải chừng ngàn dặm. 

Hắn không có ý định lập tức đi tìm Yên La, dù sao đây mới chỉ là tầng thứ nhất, vẫn nên mau chóng đi lên tầng thứ hai thì tốt hơn. 

Hắn hơi trầm ngâm, phất tay lấy ra Phá Lôi kiếm, cả người hóa thành một luồng điện mang tím, bay đi. 

Diện tích thảo nguyên này khá lớn, lên tới gần ngàn dặm. 

Có điều lấy tốc độ độn quang của Thạch Mục, rất nhanh đã bay ra khỏi phạm vi độn quang. 

- Xem ra không gian Huyền Khung tháp này rất lớn. 

Thạch Mục thầm nghĩ trong lòng. 

Dọc theo đường đi, hắn không hề thấy bất cứ bóng dáng tên đệ tử Ly Trần tông nào, không chỉ như vậy, ngay cả huyễn thú cũng không thấy một con. 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Theo suy đoán, bản thân yêu thú tầng thứ nhất cũng không có độ khó gì, đã như vậy ngược lại sẽ kéo dài thời gian vượt tầng. 

Vừa nghĩ như vậy, hắn không trì hoãn thêm nữa, tiếp tục toàn lực bay về phía trước. 

Ngoại trừ thảo nguyên, địa thế bắt đầu nhấp nhô, hình thành một sơn mạch vô số rừng rậm nguyên thủy, kéo dài liên miên, linh khí thảo mộc bên trong không khí nồng nặc vô cùng, vượt trên những hải đảo trên biển vô tận. 

Thạch Mục có chút ngứa ngáy trong lòng, cảm nhận được linh khí thảo mộc nồng nặc nơi này, hắn hận không thể vận chuyển Cửu Chuyển huyền công, nuốt hết sạch linh khí thảo mộc nơi này. 

Có điều hắn vẫn kìm chế được. 

Đây là nơi thí luyện của Ly Trần tông, không nói những gì khác, chỉ những vị trưởng lão quan chủ kia khẳng định có thể giám sát nhất cử nhất động bên trong, bằng không hắn cũng không đến mức không dám vận chuyển cả Minh Thủy quyết, phải tế ra thanh Phá Lôi kiếm mới tế luyện chưa lâu này ra để bay. 

Thạch Mục bay trên những ngọn núi, vào lúc này ánh mắt hắn nhìn sang bên trái. 

Nơi đó có một luồng độn quang màu tím từ xa bay tới, có điều khi nhìn thấy Thạch Mục lập tức đổi hướng bay về phía xa. 

Khi ở bên ngoài tuy rằng quy tắc tuyên bố không cho phép đệ tử hạ sát thủ với nhau, thế nhưng dù sao giữa mọi người đều có quan hệ cạnh tranh, địch ý với nhau không nhỏ, không phải người quen biết thì đề phòng lẫn nhau cũng là chuyện rất bình thường. 

Thạch Mục chỉ liếc nhìn liền thu hồi ánh mắt, không để ý tới, tiếp tục bay về phía trước. 

Bay về phía trước không bao lâu thì trong rừng rậm phía dưới có vài bóng xanh bay ra, đánh về phía hắn. 

Thạch Mục lập tức dừng lại, thân hình lóe lên, xuất hiện ở cách đó hơn mười trượng, né tránh một bóng xanh tấn công. 

Những bóng xanh này đến giờ cũng hiện ra chân thân, là bảy tám con quái vật hình sói màu xanh biếc, dài ba bốn trượng, cao hơn một người, toàn thân tỏa ra hào quang, trên đầu mọc một chiếc sừng xanh, trong miệng răng nanh nhô ra, dáng vẻ dữ tợn. 

- Hả, hóa ra đây chính là huyễn thú. 

Ánh mắt Thạch Mục quét qua.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Giới Chi Môn

Số ký tự: 0