Yêu Linh canh giữ
Vong Ngữ
2024-07-24 14:05:08
Sương đỏ cùng với điện quang khi cuồn cuộn một hồi, bắt đầu tiêu tán, để lộ thân hình Thạch Mục co quắp, ngã trên mặt đất.
Xung quanh hắn, bốn đầu yêu thú đỏ thẫm giống nhau như đúc, từng bước tới gần, hai mắt điện quang chớp động, miệng lớn dính máu phát ra từng trận gào rống, như muốn lập tức cắn xé hắn.
Thạch Mục rùng mình, yêu thú đầu tiên theo sau hắn lúc vào cửa thế nhưng ba con còn lại từ đâu mà ra?
Nhưng ngay sau đó hắn đã nghĩ tới chuyện gì, trong lòng cả kinh:
“Thần thông phân thân!”
Bốn đầu yêu thí kia không chỉ có vẻ bề ngoài giống nhau như đúc, đến khí tức cũng không khác nhau, ngay đến vết thương do Thạch Mục đánh một côn tạo thành cũng hoàn toàn giống nhau.
Đến lúc này, Thạch Mục cũng không kịp nghĩ nhiều, cánh tay trái liền lóe ra một đường hào quang rực rỡ màu trắng, chợt tỏa ra bao trùm toàn thân.
Thạch Mục chỉ cảm thấy quanh thân ấm áp, cảm giác chết lặng trên thân tiêu tán đi không ít.
“Rống!”
Bốn con yêu thú đỏ thẫm kia thấy vậy, lập tức nổi giận gầm lên một tiếng bay nhào tới.
“Uống!”
Thạch Mục quỳ một chân trên đất, miệng quát khẽ một tiếng, quyền trái nhấc lên, tiếp theo mãnh liệt đánh xuống mặt đất.
“Oanh” một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên!
Lấy Thạch Mục làm trung tâm, từng vòng quang mang màu trắng từ dưới mặt đất phóng lên trời, giống như từng vòng gợn sóng màu trắng khuếch tán bốn phương tám hướng.
Trong chốc lát, toàn bộ động quật tràn ngập bạch quang!
Bốn đầu yêu thú này bị cỗ khí thế Chí Dương Chi lực này trùng kích lập tức liền bay văng ra ngoài.
Thạch Mục nhân cơ hội này vội vàng từ dưới đất đứng lên, cánh tay khẽ vẫy, lần nữa nắm lấy Như Ý Thiết Tấn Côn.
Ngay sau đó, từng sợi hào quang màu trắng rực từ tay trái lóe lên quấn thành từng vòng ở phía trên cây côn, như là hỏa diễm chậm rãi nhảy động tản mát ra từng trận hào quang chói mắt.
Bốn đầu yêu thú ở tại lúc rơi xuống đất liền trong nháy mắt trở mình bò dậy, nhìn về phía tia sáng màu trắng rực kia, trong ánh mắt mơ hồ lộ ra vài phần kiêng kị sợ hãi.
Trong đôi mắt Thạch Mục lập lòe kim quang hướng bốn con yêu thú quét qua, đều muốn từ trong đó tìm ra chân thân, lại phát được được không chỉ vẻ ngoài cho đến linh lực chấn động đều đồng nhất không có chút khác biết nào.
Đúng lúc này, bốn đầu yêu thú quây quanh hắn lần nữa gào rú một tiếng, đồng thời bay nhào tới.
“Hoành tảo thiên quân!”
Hai tay Thạch Mục đánh ra, trường côn trong tay run lên, xoay tròn quét ngang thân, nhấc lên một cỗ gió lốc đen trắng giao thoa nhau khuếch tán bốn phương, đem bốn đầu yêu thú cưỡng ép trở lại.
Ngay thời điểm hắn đang muốn hướng con yêu thú phía trước truy kích, đột nhiên phát hiện cái bóng ở dưới chân lắc lư một hồi, trên đỉnh đầu truyền tới những âm thanh kỳ lạ.
Một đầu yêu thú màu đỏ thắm từ trên đỉnh đỉnh động rơi xuống, chân trước sinh gió, thoáng cái ép về phía Thạch Mục.
Một hồi ầm ầm, dường như thanh âm kim loại va chạm vào nhau từ trên lân phiến trên người Thạch Mục truyền ra.
Thạch Mục dựa vào kim lân quanh thân chống lại công kích của đối phương, nhưng nửa người trên bị hai cái móng vuốt của nó gắt gao đè lại, lấy một thân thần lực của hắn thoáng cái liền tránh thoát.
Yêu thú đỏ thẫm mở lớn miệng hướng về phía Thạch Mục gào thét một tiếng, như muốn táp tới.
Thạch Mục cả kinh, Cửu Chuyển Huyền Công vận chuyển, tay trái trở nên trắng muốt, tay phải đen sì như mực. Một luồng sức mạnh chí âm chí dương khủng bố thình lình bạo phát.
Yêu thú đỏ thẫm cảm nhận được khí tức này, động tác lập tức trì trệ, đôi mắt màu kim hồng lại thoát ra một vẻ nghi hoặc.
Thạch Mục nhân cơ hội này, hai tay chấn động mạnh một cái, thân hình quay một vòng thoát ra khỏi móng vuốt con thú mà trở mình từ dưới mặt đất bò lên.
Ngay sau đó thân hình của hắn lập tức bạo khởi, hào quang màu trắng và màu đen ở trong hai tay hắn cùng trường côn giao thoa nhau, tay vung mạnh lên rồi đánh mạnh xuống.
Một tiếng “Phanh” vang thật lớn.
Yêu thú màu đỏ thẫm kia bị một côn của thạch mục đánh trúng đầu lâu, đỉnh đầu bộc phát ra một quang đoàn đen trắng giao nhau, tiếp theo lão như dưa hấu bắn tung tóe, cả thân thể khảm vào trong lòng đất, bốn chân co quắp vài cái, rốt cuộc không có một tiếng động.
Mặt khác bốn đầu yêu thú quây xung quanh hắn vốn muốn tiến lên giờ phút này nhao nhao ngã xuống dưới đất, biến thành từng đoàn mây màu đỏ trôi nổi rồi dần tan biến.
Thạch Mục cuối cùng thở nhẹ ra, tiến lên phía trước, trường côn trong tay gõ vào đỉnh đầu yêu thú một hồi, từ trong đó lấy ra một viên yêu đan có chút tổn hại, thấy ở trên đó thần quang rạng rỡ, trong lòng lập tức đại hỉ.
Đúng lúc này, bên trong cái đầu lâu của yêu thú này đột nhiên sáng lên đoàn bạch quang chói mắt.
Thạch Mục thấy thế, thân hình nhoáng một cái, lập tức hướng về phía sau hơn mười trượng, Như Ý Côn hoành ngang trước người.
Ngay sau đó, bạch quang này có vẻ mơ hồ, hóa thành một quang ảnh con Bạch Hổ cực lớn cao hơn hai mươi trượng, bồng bềnh đứng ở không trung trước mặt Thạch Mục.
Bạch Hổ cao chừng ba trượng, quanh thân che kín đường vân đen trắng giao nhau, mắt hổ như điện, cái đuôi phía sau vung vẩy liên tục, thoạt nhìn trông rất sống động. Chỉ là linh quang trên người có chút ảm đạm, lại hơi rung rung, thoạt nhìn có chút dấu hiệu bất ổn.
Yêu Linh?
Thạch Mục nhướng mày, vô thức nắm chặt trường côn trong tay, tay bỗng vung lên hướng đầu yêu linh Bạch Hổ kia đập tới.
“Tiểu tử, chớ hoảng sợ mà động thủ!” Đầu yêu linh Bạch Hổ kia thấy thế, bất ngờ phát ra tiếng người, nói với Thạch Mục.
“Ngươi là quái vật gì? Sao lại có thể sử dụng lực lượng hồn phách để hóa hình” Thạch Mục nghe vậy, động tác trong tay dừng lại một chút, trầm giọng hỏi.
“Ta chính là Bạch Khuê, nhìn ngươi vừa mới thi triển Cửu Chuyển Huyền Công, trên người lại có khí tức của vượn trắng, có phải là truyền nhân của Viên hầu kia? Ta ở chỗ này chờ ngươi đã lâu rồi.” Trong ánh mắt Yêu Linh Bạch Hổ lộ ra nụ cười khổ cùng mừng rỡ, nói ra.
“Đợi ta?” Thạch Mục không khỏi nhíu mi một cái, bất quá ngay sau đó thần tình hắn thay đổi, đầu Bạch Hổ ở trước mặt này thoạt nhìn có chút quen thuộc, tựa hồ đã thấy qua ở nơi nào.
Trong đầu hắn chợt lóe lên linh quang, chợt nghĩ tới chuyện cũ.
Trước đây thật lâu, khi hắn còn ở Lam Hải Tinh, trong một lần mộng cảnh tới khỉ trắng, đầu yêu linh ở trước mắt này thoạt nhìn đúng là Yêu hổ màu trắng.
“Ta là Hổ yêu một trong tứ đại soái của Bạch Viên, thụ chi mệnh, trông coi bảo tàng này, đợi truyền nhân của hắn tới đây. Rốt cuộc ta chờ tới nghìn năm mới thấy được.” Trong ánh mắt Bạch Hổ lộ ra một tia giải thoát tươi cười.
Thạch Mục nghe vậy, đối với phỏng đoán của mình càng thêm vững tin rồi.
“Ngươi nói là ngươi phụng mệnh Bạch Viên lão tổ chờ tại hạ, đã như vậy sao lại ra tay đánh lén ta? Chẳng lẽ là muốn dò xét thực lực của ta?” Hắn hỏi.
Vừa rồi song phương giao thủ, đầu yêu thú màu đỏ kia ra tay thật hung mãnh và tàn bạo, từng chiêu chí mạng, cũng không giống như là đang tiến hành thăm dò.
Không đúng!
Thạch Mục biến sắc, yêu linh này rõ là yêu thú Bạch Hổ, vừa rồi dị thú cùng mình giao thủ cũng không phải thân thể yêu hổ.
“Đầu Kim Tình Thú vừa rồi công kích ngươi, cũng không phải nguyện ý của ta, ngày đó ta phụng mệnh Khỉ Trắng lão tổ chờ ở nơi này, thọ nguyên mấy nghìn năm sớm đã cạn kiệt. Ta không có cách nào thoát ra khỏi tinh phách liền đoạt xá một đầu Kim Tình Yêu thú, thế nhưng trong quá trình đoạt xá sảy ra một chút sai lầm, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, dẫn tới yêu hồn bị hao tổn, đành phải cùng với thần hồn yêu thú Kim Tình kia tồn tại trong một cơ thể. Như thường ngày ta đều ngủ say, bất quá bởi tiềm thức của ta muốn thủ hộ nơi này, nên đầu yêu thú Kim Tình kia một mực nấn ná ở chỗ này không rời đi, sau khi ngươi chém giết đầu yêu thú kim tình kia, ta mới có thể thức tỉnh.” Tinh phách Bạch Hổ nói ra.
“Hóa ra là như vậy.” Thạch Mục trước sau suy nghĩ cẩn thận một chút, tựa hồ lời nói của Bạch hổ không có kẽ hở, lúc này mới vững tin.
“Bạch Khuê tiền bối, tại hạ là Thạch Mục, tiền bối nếu là thuộc hạ của Bạch Viên lão tổ, tất nhiên đối với chuyện tình của Lão tổ Bạch Viên hẳn rõ ràng, ta có rất nhiều chuyện muốn hỏi người.” Hắn vội vàng hỏi.
“Vậy ra tên của ngươi là Thạch Mục, nếu như ngươi là truyền nhân của Bạch Viên lão tổ, có vấn đề gì thì cứ hỏi đi, ta sẽ nói hết.” Bạch Hổ nói ra.
“Bạch Viên lão tổ cuối cùng là người như thế nào?” Thạch Mục hỏi.
Vấn đề này đã lằm ở trong lòng hắn đã lâu rồi, tuy rằng hắn đã đạt được truyền thừa của Bạch Viên lão tổ, nhưng mà vẫn có chút mơ hồ về Bạch Viên lão tổ.
“Bạch Viên lão tổ đến từ Vu Thiên Viên Tinh, ngươi nếu như đến nơi này, bái nhập vào Thanh Lan Thánh Địa có lẽ cũng biết rõ là một trong những đệ tử của Thanh Lan Thánh Tổ. Về sau hắn tu luyện Huyền Công thành công, bởi vì một số nguyên do nên đã rời khỏi Thánh Địa, hành ẩu ở vô tận Tinh Vực, thu phục vô số Yêu tộc.” Trong ánh mắt của Bạch Hổ lộ ra một màu hồi ức, nói ra.
Vẻ mặt của Thạch Mục hiện ra một tia chấn kinh.
“Đây là những chuyện trước kia, không nhắc tới cũng được.” Bạch Hổ lắc đầu thở dài nói ra.
“Nếu Bạch Viên lão tổ đã tu thành huyền công, vì sao về sau lại vẫn lạc? Bạch Viên lão tổ muốn giết sạch Thiên Đình vạn tiên, chuyện đó rốt cuộc là sao? Chẳng lẽ thế giới này thật sự tồn tại Tiên nhân?” Thạch Mục nghi ngờ.
“Tiên nhân gì chứ, tất cả đều là đám người Thiên Đình tự biên tự diễn mà thôi.” Bạch Hổ hừ lạnh.
“Về phần nguyên do Bạch Viên lão tổ vẫn lạc, ta cũng không rõ lắm nhưng nhất định có liên quan đến Thiên Đình.” Bạch Hồ nói đến đây, hào quang quanh người lập lòe vài cái sau đó dần dần trở nên ảm đạm.
“Thiên Đình rốt cuộc là địa phương nào?” Thạch Mục hỏi gấp.
“Tu vi của ngươi còn yếu, biết những chuyện chỉ có hại mà thôi. Bây giờ ngươi chỉ cần tập trung tu luyện. Về phần Thiên Đình, đến lúc cần thiết, người sẽ biết thôi.” Bạch hổ nói ra.
Sau đó không chờ Thạch Mục hỏi thêm, lão đã quay người đi vào trong động.
“Thời gian của ta đã không còn nhiều, để ta dẫn ngươi đến bảo tàng.”
Tuy còn rất nhiều chuyện muốn hỏi thế nhưng Bạch Hổ đã nói như vậy, Thạch Mục đành phải im lặng đi theo.
Một lát sau, một người một hổ đi vào trong động, đến trước một vách tường xanh biếc như ngọc.
“Bảo tàng nằm ở chỗ này, ngươi sử dụng Cửu Chuyển Huyền Công là có thể vào.” Bạch Hổ quay lại nói với Thạch Mục, thân thể mờ đi không ít, ngày càng trở nên trong suốt.
Thạch Mục nghe vậy, quan sát tường đá trước mặt sau đó đánh ra một đào hồng quang.
Thạch bích lập tức hiện lên một tầng hào quang đen trắng. Phía trên hiện ra vô số phù văn, giống như sao trời, di chuyển liên tục.
Thạch Mục tập trung quan sát sau đó nâng hai tay lên. Song chưởng lần lượt nổi lên hai luồng hào quang đen trắng.
Xung quanh hắn, bốn đầu yêu thú đỏ thẫm giống nhau như đúc, từng bước tới gần, hai mắt điện quang chớp động, miệng lớn dính máu phát ra từng trận gào rống, như muốn lập tức cắn xé hắn.
Thạch Mục rùng mình, yêu thú đầu tiên theo sau hắn lúc vào cửa thế nhưng ba con còn lại từ đâu mà ra?
Nhưng ngay sau đó hắn đã nghĩ tới chuyện gì, trong lòng cả kinh:
“Thần thông phân thân!”
Bốn đầu yêu thí kia không chỉ có vẻ bề ngoài giống nhau như đúc, đến khí tức cũng không khác nhau, ngay đến vết thương do Thạch Mục đánh một côn tạo thành cũng hoàn toàn giống nhau.
Đến lúc này, Thạch Mục cũng không kịp nghĩ nhiều, cánh tay trái liền lóe ra một đường hào quang rực rỡ màu trắng, chợt tỏa ra bao trùm toàn thân.
Thạch Mục chỉ cảm thấy quanh thân ấm áp, cảm giác chết lặng trên thân tiêu tán đi không ít.
“Rống!”
Bốn con yêu thú đỏ thẫm kia thấy vậy, lập tức nổi giận gầm lên một tiếng bay nhào tới.
“Uống!”
Thạch Mục quỳ một chân trên đất, miệng quát khẽ một tiếng, quyền trái nhấc lên, tiếp theo mãnh liệt đánh xuống mặt đất.
“Oanh” một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên!
Lấy Thạch Mục làm trung tâm, từng vòng quang mang màu trắng từ dưới mặt đất phóng lên trời, giống như từng vòng gợn sóng màu trắng khuếch tán bốn phương tám hướng.
Trong chốc lát, toàn bộ động quật tràn ngập bạch quang!
Bốn đầu yêu thú này bị cỗ khí thế Chí Dương Chi lực này trùng kích lập tức liền bay văng ra ngoài.
Thạch Mục nhân cơ hội này vội vàng từ dưới đất đứng lên, cánh tay khẽ vẫy, lần nữa nắm lấy Như Ý Thiết Tấn Côn.
Ngay sau đó, từng sợi hào quang màu trắng rực từ tay trái lóe lên quấn thành từng vòng ở phía trên cây côn, như là hỏa diễm chậm rãi nhảy động tản mát ra từng trận hào quang chói mắt.
Bốn đầu yêu thú ở tại lúc rơi xuống đất liền trong nháy mắt trở mình bò dậy, nhìn về phía tia sáng màu trắng rực kia, trong ánh mắt mơ hồ lộ ra vài phần kiêng kị sợ hãi.
Trong đôi mắt Thạch Mục lập lòe kim quang hướng bốn con yêu thú quét qua, đều muốn từ trong đó tìm ra chân thân, lại phát được được không chỉ vẻ ngoài cho đến linh lực chấn động đều đồng nhất không có chút khác biết nào.
Đúng lúc này, bốn đầu yêu thú quây quanh hắn lần nữa gào rú một tiếng, đồng thời bay nhào tới.
“Hoành tảo thiên quân!”
Hai tay Thạch Mục đánh ra, trường côn trong tay run lên, xoay tròn quét ngang thân, nhấc lên một cỗ gió lốc đen trắng giao thoa nhau khuếch tán bốn phương, đem bốn đầu yêu thú cưỡng ép trở lại.
Ngay thời điểm hắn đang muốn hướng con yêu thú phía trước truy kích, đột nhiên phát hiện cái bóng ở dưới chân lắc lư một hồi, trên đỉnh đầu truyền tới những âm thanh kỳ lạ.
Một đầu yêu thú màu đỏ thắm từ trên đỉnh đỉnh động rơi xuống, chân trước sinh gió, thoáng cái ép về phía Thạch Mục.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một hồi ầm ầm, dường như thanh âm kim loại va chạm vào nhau từ trên lân phiến trên người Thạch Mục truyền ra.
Thạch Mục dựa vào kim lân quanh thân chống lại công kích của đối phương, nhưng nửa người trên bị hai cái móng vuốt của nó gắt gao đè lại, lấy một thân thần lực của hắn thoáng cái liền tránh thoát.
Yêu thú đỏ thẫm mở lớn miệng hướng về phía Thạch Mục gào thét một tiếng, như muốn táp tới.
Thạch Mục cả kinh, Cửu Chuyển Huyền Công vận chuyển, tay trái trở nên trắng muốt, tay phải đen sì như mực. Một luồng sức mạnh chí âm chí dương khủng bố thình lình bạo phát.
Yêu thú đỏ thẫm cảm nhận được khí tức này, động tác lập tức trì trệ, đôi mắt màu kim hồng lại thoát ra một vẻ nghi hoặc.
Thạch Mục nhân cơ hội này, hai tay chấn động mạnh một cái, thân hình quay một vòng thoát ra khỏi móng vuốt con thú mà trở mình từ dưới mặt đất bò lên.
Ngay sau đó thân hình của hắn lập tức bạo khởi, hào quang màu trắng và màu đen ở trong hai tay hắn cùng trường côn giao thoa nhau, tay vung mạnh lên rồi đánh mạnh xuống.
Một tiếng “Phanh” vang thật lớn.
Yêu thú màu đỏ thẫm kia bị một côn của thạch mục đánh trúng đầu lâu, đỉnh đầu bộc phát ra một quang đoàn đen trắng giao nhau, tiếp theo lão như dưa hấu bắn tung tóe, cả thân thể khảm vào trong lòng đất, bốn chân co quắp vài cái, rốt cuộc không có một tiếng động.
Mặt khác bốn đầu yêu thú quây xung quanh hắn vốn muốn tiến lên giờ phút này nhao nhao ngã xuống dưới đất, biến thành từng đoàn mây màu đỏ trôi nổi rồi dần tan biến.
Thạch Mục cuối cùng thở nhẹ ra, tiến lên phía trước, trường côn trong tay gõ vào đỉnh đầu yêu thú một hồi, từ trong đó lấy ra một viên yêu đan có chút tổn hại, thấy ở trên đó thần quang rạng rỡ, trong lòng lập tức đại hỉ.
Đúng lúc này, bên trong cái đầu lâu của yêu thú này đột nhiên sáng lên đoàn bạch quang chói mắt.
Thạch Mục thấy thế, thân hình nhoáng một cái, lập tức hướng về phía sau hơn mười trượng, Như Ý Côn hoành ngang trước người.
Ngay sau đó, bạch quang này có vẻ mơ hồ, hóa thành một quang ảnh con Bạch Hổ cực lớn cao hơn hai mươi trượng, bồng bềnh đứng ở không trung trước mặt Thạch Mục.
Bạch Hổ cao chừng ba trượng, quanh thân che kín đường vân đen trắng giao nhau, mắt hổ như điện, cái đuôi phía sau vung vẩy liên tục, thoạt nhìn trông rất sống động. Chỉ là linh quang trên người có chút ảm đạm, lại hơi rung rung, thoạt nhìn có chút dấu hiệu bất ổn.
Yêu Linh?
Thạch Mục nhướng mày, vô thức nắm chặt trường côn trong tay, tay bỗng vung lên hướng đầu yêu linh Bạch Hổ kia đập tới.
“Tiểu tử, chớ hoảng sợ mà động thủ!” Đầu yêu linh Bạch Hổ kia thấy thế, bất ngờ phát ra tiếng người, nói với Thạch Mục.
“Ngươi là quái vật gì? Sao lại có thể sử dụng lực lượng hồn phách để hóa hình” Thạch Mục nghe vậy, động tác trong tay dừng lại một chút, trầm giọng hỏi.
“Ta chính là Bạch Khuê, nhìn ngươi vừa mới thi triển Cửu Chuyển Huyền Công, trên người lại có khí tức của vượn trắng, có phải là truyền nhân của Viên hầu kia? Ta ở chỗ này chờ ngươi đã lâu rồi.” Trong ánh mắt Yêu Linh Bạch Hổ lộ ra nụ cười khổ cùng mừng rỡ, nói ra.
“Đợi ta?” Thạch Mục không khỏi nhíu mi một cái, bất quá ngay sau đó thần tình hắn thay đổi, đầu Bạch Hổ ở trước mặt này thoạt nhìn có chút quen thuộc, tựa hồ đã thấy qua ở nơi nào.
Trong đầu hắn chợt lóe lên linh quang, chợt nghĩ tới chuyện cũ.
Trước đây thật lâu, khi hắn còn ở Lam Hải Tinh, trong một lần mộng cảnh tới khỉ trắng, đầu yêu linh ở trước mắt này thoạt nhìn đúng là Yêu hổ màu trắng.
“Ta là Hổ yêu một trong tứ đại soái của Bạch Viên, thụ chi mệnh, trông coi bảo tàng này, đợi truyền nhân của hắn tới đây. Rốt cuộc ta chờ tới nghìn năm mới thấy được.” Trong ánh mắt Bạch Hổ lộ ra một tia giải thoát tươi cười.
Thạch Mục nghe vậy, đối với phỏng đoán của mình càng thêm vững tin rồi.
“Ngươi nói là ngươi phụng mệnh Bạch Viên lão tổ chờ tại hạ, đã như vậy sao lại ra tay đánh lén ta? Chẳng lẽ là muốn dò xét thực lực của ta?” Hắn hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa rồi song phương giao thủ, đầu yêu thú màu đỏ kia ra tay thật hung mãnh và tàn bạo, từng chiêu chí mạng, cũng không giống như là đang tiến hành thăm dò.
Không đúng!
Thạch Mục biến sắc, yêu linh này rõ là yêu thú Bạch Hổ, vừa rồi dị thú cùng mình giao thủ cũng không phải thân thể yêu hổ.
“Đầu Kim Tình Thú vừa rồi công kích ngươi, cũng không phải nguyện ý của ta, ngày đó ta phụng mệnh Khỉ Trắng lão tổ chờ ở nơi này, thọ nguyên mấy nghìn năm sớm đã cạn kiệt. Ta không có cách nào thoát ra khỏi tinh phách liền đoạt xá một đầu Kim Tình Yêu thú, thế nhưng trong quá trình đoạt xá sảy ra một chút sai lầm, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, dẫn tới yêu hồn bị hao tổn, đành phải cùng với thần hồn yêu thú Kim Tình kia tồn tại trong một cơ thể. Như thường ngày ta đều ngủ say, bất quá bởi tiềm thức của ta muốn thủ hộ nơi này, nên đầu yêu thú Kim Tình kia một mực nấn ná ở chỗ này không rời đi, sau khi ngươi chém giết đầu yêu thú kim tình kia, ta mới có thể thức tỉnh.” Tinh phách Bạch Hổ nói ra.
“Hóa ra là như vậy.” Thạch Mục trước sau suy nghĩ cẩn thận một chút, tựa hồ lời nói của Bạch hổ không có kẽ hở, lúc này mới vững tin.
“Bạch Khuê tiền bối, tại hạ là Thạch Mục, tiền bối nếu là thuộc hạ của Bạch Viên lão tổ, tất nhiên đối với chuyện tình của Lão tổ Bạch Viên hẳn rõ ràng, ta có rất nhiều chuyện muốn hỏi người.” Hắn vội vàng hỏi.
“Vậy ra tên của ngươi là Thạch Mục, nếu như ngươi là truyền nhân của Bạch Viên lão tổ, có vấn đề gì thì cứ hỏi đi, ta sẽ nói hết.” Bạch Hổ nói ra.
“Bạch Viên lão tổ cuối cùng là người như thế nào?” Thạch Mục hỏi.
Vấn đề này đã lằm ở trong lòng hắn đã lâu rồi, tuy rằng hắn đã đạt được truyền thừa của Bạch Viên lão tổ, nhưng mà vẫn có chút mơ hồ về Bạch Viên lão tổ.
“Bạch Viên lão tổ đến từ Vu Thiên Viên Tinh, ngươi nếu như đến nơi này, bái nhập vào Thanh Lan Thánh Địa có lẽ cũng biết rõ là một trong những đệ tử của Thanh Lan Thánh Tổ. Về sau hắn tu luyện Huyền Công thành công, bởi vì một số nguyên do nên đã rời khỏi Thánh Địa, hành ẩu ở vô tận Tinh Vực, thu phục vô số Yêu tộc.” Trong ánh mắt của Bạch Hổ lộ ra một màu hồi ức, nói ra.
Vẻ mặt của Thạch Mục hiện ra một tia chấn kinh.
“Đây là những chuyện trước kia, không nhắc tới cũng được.” Bạch Hổ lắc đầu thở dài nói ra.
“Nếu Bạch Viên lão tổ đã tu thành huyền công, vì sao về sau lại vẫn lạc? Bạch Viên lão tổ muốn giết sạch Thiên Đình vạn tiên, chuyện đó rốt cuộc là sao? Chẳng lẽ thế giới này thật sự tồn tại Tiên nhân?” Thạch Mục nghi ngờ.
“Tiên nhân gì chứ, tất cả đều là đám người Thiên Đình tự biên tự diễn mà thôi.” Bạch Hổ hừ lạnh.
“Về phần nguyên do Bạch Viên lão tổ vẫn lạc, ta cũng không rõ lắm nhưng nhất định có liên quan đến Thiên Đình.” Bạch Hồ nói đến đây, hào quang quanh người lập lòe vài cái sau đó dần dần trở nên ảm đạm.
“Thiên Đình rốt cuộc là địa phương nào?” Thạch Mục hỏi gấp.
“Tu vi của ngươi còn yếu, biết những chuyện chỉ có hại mà thôi. Bây giờ ngươi chỉ cần tập trung tu luyện. Về phần Thiên Đình, đến lúc cần thiết, người sẽ biết thôi.” Bạch hổ nói ra.
Sau đó không chờ Thạch Mục hỏi thêm, lão đã quay người đi vào trong động.
“Thời gian của ta đã không còn nhiều, để ta dẫn ngươi đến bảo tàng.”
Tuy còn rất nhiều chuyện muốn hỏi thế nhưng Bạch Hổ đã nói như vậy, Thạch Mục đành phải im lặng đi theo.
Một lát sau, một người một hổ đi vào trong động, đến trước một vách tường xanh biếc như ngọc.
“Bảo tàng nằm ở chỗ này, ngươi sử dụng Cửu Chuyển Huyền Công là có thể vào.” Bạch Hổ quay lại nói với Thạch Mục, thân thể mờ đi không ít, ngày càng trở nên trong suốt.
Thạch Mục nghe vậy, quan sát tường đá trước mặt sau đó đánh ra một đào hồng quang.
Thạch bích lập tức hiện lên một tầng hào quang đen trắng. Phía trên hiện ra vô số phù văn, giống như sao trời, di chuyển liên tục.
Thạch Mục tập trung quan sát sau đó nâng hai tay lên. Song chưởng lần lượt nổi lên hai luồng hào quang đen trắng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro